[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 4: Chương 4: [Đoản thiên|Khải Thiên] Người yêu ngu ngốc nhà chúng ta – 5.




https://wordpress.com/read/blogs/102653234/posts/1856

Tác giả:Nhĩ Thanh Thanh

Chuyển ngữ: QT

Biên tập: Grey & Miêu Mũm Mĩm

Pairing:Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr: Journey Of Heroes.

CHƯƠNG 5

Vương Tuấn Khải lúc trở lại gọt cho Dịch Dương Thiên Tỉ một quả táo, Vương Thị thủ pháp quỷ dị kỳ tuyệt, lỡ tay gọt mất một phần ba thịt quả. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thoáng qua, trong lòng thầm nghĩ thật quá xấu, nhưng tuyệt đối không thể phụ tấm lòng của tiểu đội trưởng, đành nhận lấy gặm gặm, ấm ức nói: “Anh và Tiểu Lý thay phiên nhau coi em là thỏ…”

Vương Tuấn Khải tay lướt weibo, cười lạnh nói: “Thỏ mà vẫn còn ăn tôm hùm cay cơ đấy? Ngoan ngoãn nằm bồi dưỡng thân thể đi Dịch tiên sinh!”

Dịch Dương Thiên Tỉ nói: “Em có ăn nhiều đâu, ba cân tôm thôi mà cũng thành chuyện à? Em thấy nhất định là do Tiểu Lý mua tôm hùm chỗ kia chất lượng quá tệ, cái lỗi này phải thuộc về cậu ta mới đúng.”

Vương Tuấn Khải không buồn lên tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ ăn xong táo, rửa tay xong lại trèo lên giường, đột nhiên ngẩng đầu lên làm như lơ đãng nói: “Bao giờ anh về hả, để em bảo Tiểu Lý đặt vé máy bay?”

Vương Tuấn Khải đặt điện thoại xuống nhào lên trên giường, may mà Dịch Dương Thiên Tỉ phản ứng nhanh, lời còn chưa dứt đã trốn vào trong chăn cuộn tròn lại, thế mà vẫn bị tiểu đội trưởng tức giận đánh cả người cả chăn mấy phát. Dịch Dương Thiên Tỉ vừa núp ở trong chăn tránh Vương Tuấn Khải vừa hét “Vương Tuấn Khải anh buông em ra, em là người bệnh cơ mà!”, cuối cùng vẫn bị tiểu đội trưởng meo meo cấp bách ôm chặt.

Vương Tuấn Khải dùng cả tay chân mới giữ được, cả người hình chữ đại bổ nhào vào trên người Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong chăn nóng đến trán đầy mồ hôi, cậu dùng sức tránh ra, từ trong chăn lộ ra gần nửa cái đầu, nói với Vương Tuấn Khải đang nằm ở trên ngực mình: “Anh tránh ra ngay, chết nặng.”

Vương Tuấn Khải hừ một tiếng, vẫn nằm bất động.

“Anh đây là đến thăm bệnh hay là đến giết người hả?” Dịch Dương Thiên Tỉ làm bộ luôn mồm xuýt xoa, “Tiểu Lý a cậu nhanh đến đây, Dịch ca nhà cậu bị Vương Tuấn Khải đè dẹp lép rồi.”

Vương Tuấn Khải hơi nhấc người dậy, nhảy sang ngồi ở trên người Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa tóc cậu, vẫn là không dám đè cậu bị thương, bất đắc dĩ xoay người ngồi sang bên cạnh, tức giận nói: “Anh còn ngồi chưa nóng chỗ em đã đuổi anh đi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ như trút được gánh nặng chui ra khỏi chăn, nhìn Vương Tuấn Khải cười nói: “Anh không cần làm việc nữa à? Tưởng anh đang sáng tác?”

“Người đang ở đây, sợ gì không sáng tác được?” Vương Tuấn Khải có phần kiêu ngạo mà hất cằm, “Sáng tác nhạc phải dựa vào đầu óc.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cười nhẹ một tiếng, nhìn sang hướng khác, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng rực.&Tiêu chảy không phải bệnh nặng, Dịch Dương Thiên Tỉ truyền dịch xong ngày hôm sau quay về phim trường, biết mình mấy ngày vừa rồi trạng thái không tốt lại còn đau bụng nhập viện làm trễ nải tiến độ quay phim của cả đoàn, Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng cũng vô cùng áy náy. Vừa mới trở lại làm việc đã lấy lại mười phần tinh thần, nhẩm lại lời thoại cùng nữ diễn viên đóng cặp, đạo diễn vừa hô ACTION, Dịch Dương Thiên Tỉ liền chuẩn bị dùng ánh mắt lột quần áo của đối phương, để đối phương càng thêm hoài nghi Dịch Dương Thiên Tỉ đã quỳ dưới gấu quần của mình.

Đạo diễn vô cùng hài lòng, vỗ vỗ vai Dịch Dương Thiên Tỉ, khen ngợi cậu đúng là vừa có thiên phú lại vừa có linh tính.

Cậu vừa lên xe, đã thấy Vương Tuấn Khải đeo kính râm ngồi bên trong ăn nho.

“Đi đưa cơm cho người ta mà anh chưa gì đã ăn trước rồi.”

Vương Tuấn Khải ồ một tiếng, ở trong thùng giữ lạnh đầy những quả nho màu tím trong veo như nước chọn ra một quả đẹp mắt nhất, ngắt cuống nó, đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

Quỷ thần xui khiến, Dịch Dương Thiên Tỉ không dùng tay nhận, mà hơi cúi người xuống ngậm lấy quả nho kia.

Chất lỏng chua chua ngọt ngọt tỏa khắp từ đầu lưỡi.

Cậu ngậm phải đầu ngón tay của Vương Tuấn Khải.

Mà Vương Tuấn Khải không hề rụt tay lại.

Mặt Vương Tuấn Khải đã bị cặp kính kia che mất phân nửa, khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ không nhìn được trong đôi mắt của đối phương lúc này là vui hay là đang giận, cậu không thể làm gì khác ngoài tự mình phỏng đoán, chắc là không ghét đi, nếu không thì tại sao còn chưa thu tay lại.

Vương Tuấn Khải bình tĩnh rút tay về.

Dịch Dương Thiên Tỉ: …

Vương Tuấn Khải: “Ngọt không?”

Dịch Dương Thiên Tỉ: “…Tạm được.”

Vương Tuấn Khải: “Không nhả vỏ?”

Dịch Dương Thiên Tỉ: “… Em ăn nho không cần nhả vỏ.”

Vương Tuấn Khải lại ồ một tiếng, trước khi mở hộp đựng cơm lại hỏi thêm câu nữa: “Em ăn cá có nhả xương không?”

“Hở?”

“Hôm nay có canh cá chép đậu phụ.”

“…”

Vương Tuấn Khải thấy Dịch Dương Thiên Tỉ không nói lời nào, lại bổ thêm một đao: “Cá chép nhiều xương, em vẫn nên nhả ra thì hơn.”&Buổi chiều quay cảnh nam nữ chính nhận ra tâm ý của nhau, đang tìm cách thăm dò ép đối phương mở miệng tỏ tình trước.

Bạn thân của nữ chính khuyên nữ chính: “Cậu là một cô gái, loại chuyện như này cậu còn phải mở lời trước? Cậu không thấy xấu hổ hả! Chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp, riêng chuyện này —— không thể đồng ý!”

Bạn thân của nam chính khuyên nam chính: “Thời nay chuyện tình cảm này như giá cả trên thị trường, ai bày tỏ trước giá trị của người đó liền sụt giá thê thảm, bây giờ cậu thổ lộ, nhìn như được ôm mỹ nhân về, tương lai cô ấy tóm lấy điểm này mà gây khó dễ cho cậu, lúc đấy cậu chỉ còn nước khóc ròng!”

Nam (nữ) chính vô cùng tán đồng, mỗi người đều làm theo lời xúi giục của cẩu bằng hữu mà lưỡng bại câu thương, một đôi hoàn hảo thiếu chút nữa tan đàn xẻ nghé.

Cuối cùng nam chính kéo tay nữ chính, vừa mới nói hai chữ “Anh thích”, đã bị nữ chính chặn lại cướp lời nói “Em yêu anh”.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mấy vị nhà trai nhà gái trốn ở sau tường nghe lén cũng mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiếp theo chính là một đoạn hôn lưỡi dài đến 30 giây.

Hôn lưỡi.

Hôn.

Lưỡi.

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ vào kịch bản đi thương lượng với đạo diễn: “Tôi cảm thấy đoạn hôn lưỡi này không ổn lắm, đạo diễn xem…”

Cậu còn chưa nói xong, đạo diễn đưa tay đẩy kính mắt, nói: “Tôi cũng thấy không ổn.”

Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa kịp cười, liền nghe thấy giọng nói như chém đinh chặt sắt của đạo diễn: “Hai người nhận ra tâm ý của nhau, đúng là khó lòng kìm nén dục hỏa đốt người, làm sao chỉ có mỗi hôn lưỡi? —— đã vậy phải có hôn lưỡi kèm với ôm hôn mới đúng chứ!”

Khó lòng kìm nén còn chưa tính, lại còn dục hỏa đốt người không phải là hơi quá sao???!!!

Dịch Dương Thiên Tỉ mặt biến sắc, cuống quít nói: “Đạo diễn tôi giờ không có bất kì dị nghị nào nữa, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay lập tức.”

Đạo diễn nhìn bóng lưng của cậu, cười híp mắt nói thêm câu nữa: “Trước khi vào quay nhớ nhai kẹo cao su a!”

Người Dịch Dương Thiên Tỉ không nhịn được lảo đảo một chút.&Cảnh hôn.

Hôn lưỡi.

Dịch Dương Thiên Tỉ đỡ trán, Dịch Dương Thiên Tỉ suy sụp, Dịch Dương Thiên Tỉ trong đầu có một thiên thần đang giữ chặt áo trốn ở góc nhà liên mồm kêu “Người ta vẫn còn nhỏ mà.”

Con mẹ nó.*

*Nguyên văn là “Điểu nhĩ mụ mụ biệt”, theo lời tác giả thì đây là từ địa phương của Hồ Nam, nghĩa như trên.

Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa có người yêu, vẫn là một đóa hoa cúc tươi non, mối tình đầu còn chưa có khỏi cần nhắc đến nụ hôn đầu. Lúc này tâm tình của cậu hệt như một nữ diễn viên lần đầu tiên quay cảnh giường chiếu —— còn là một xử nữ, lần đầu tiên phải trân trọng biết bao, không thể cứ không rõ ràng giao ra ngoài như vậy. Nghĩ đến điều này, thiên thần trong đầu cậu lại oa oa oa khóc to, khóc đến chết đi sống lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ không muốn thừa nhận tư tưởng của mình vẫn còn dừng lại ở chỗ cùng đối phương nắm tay với thơm má chẳng khác nào tư tưởng ở thập niên tám mươi của thế kỉ trước. Sau đấy Tiểu Lý còn lén lút đến nói: “Em thấy Trương Na Na dáng dấp cũng không tệ, nói không chừng hai người còn có thể phát triển một đoạn tình cảm, kim đồng ngọc nữ, khéo thành giai thoại ấy chứ!”

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ chỉ Trương Na Na đang trang điểm, liếc nhìn Tiểu Lý: “Cô ta, kim chủ, lão tổng công ty XX.”

“Ồ, vậy không được.” Tiểu Lý gật gật đầu, “Nếu không thì anh chấp nhận cùng em cách tờ giấy ăn…? Dù sao không phải anh muốn giao nụ hôn đầu của mình cho người ngoài ống kính sao!”

Dịch Dương Thiên Tỉ buồn nôn đến cả người run rẩy: “Phi! Gia vốn chỉ là thuần khiết, bị cậu bóp méo thành như vậy, không chỉ quái đản, mà còn buồn nôn!”

Người ngoài ống kính cũng phải là người cậu thích chứ, nếu không giao cho Trương Na Na hay Tiểu Lý, cùng với cho một con vật nào đó, không phải chẳng có gì khác biệt sao?

Đang tập trung suy nghĩ, Vương Tuấn Khải hạ cửa kính xe, chỉ lộ đôi mắt tự tiếu phi tiếu nhìn hai người đang ngồi chồm hỗm ở ven đường nói chuyện: “Hai người ngồi đây quang hợp hả?”

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa ngẩng đầu lên, bị ánh sáng mặt trời làm chói mắt.

Cậu nhìn vào mắt Vương Tuấn Khải, thiên thần liên mồm oa oa oa trong đầu kia đột nhiên im bặt.&Hoàn chương 5.

.

.

Cảm thán chút sau một hồi lướt LO =))

Chính là, mấy mẹ ạ, tui cảm thấy cái tag Thiên-Khải-Thiên chính là cái tag lừa mình dối người nhất thiên hà ; u ;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.