[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 3: Chương 3: [Trường thiên|Khải Thiên] Rely On – Phiên ngoại.




https://wordpress.com/read/blogs/102653234/posts/1602

Tác giả: Dương Dương Dương

Chuyển ngữ: QT || Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Beta: Miêu Tộc Thiêu Nữ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr:arbinsssss@LO

PHIÊN NGOẠI

Ngày đầu xuân năm mới, trời đổ tuyết.

Trong nhà, hai người bạn nhỏ ghé bên cửa sổ lớn sát đất, vừa ngẩng đầu nhìn trời vừa tranh luận vật thể màu trắng đang rơi xuống kia là kẹo bông hay lông thiên nga. Mà Vương Tuấn Khải vừa vào cửa, liền mang theo cả người hàn khí vội vội vã vã chạy vào phòng bếp, sau đó đem một nắm tuyết trắng noãn từ phía sau nhét vào trong áo Dịch Dương Thiên Tỉ đang tập trung nấu cơm.

“Cái quỷ gì!” Dịch Dương Thiên Tỉ giật mình một cái, nhanh chóng quay đầu lại, trông thấy cặp mắt hoa đào đắc ý khi gian kế thành công của Vương Tuấn Khải. “Người anh em này anh có bệnh à!”

“Ha ha! Trong phòng quá ấm, sợ em thượng hoả!” Vương Tuấn Khải vỗ tay phủi đi những bông tuyết còn sót lại trên tay, làm bộ đứng đắn.

“Thượng hoả chính là anh.” Dịch Dương Thiên Tỉ co vai, bất đắc dĩ cảm thụ cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt theo sống lưng chậm rãi chảy xuống.

“Anh thượng cái gì hoả?” Vương Tuấn Khải chớp mắt vô tội hỏi.

“Anh đoán xem.” Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người, Vương Tuấn Khải lúc này mới phát hiện trên tay cậu đang cầm chính là một túi muối tinh cỡ đại. Dự cảm vô cùng xấu nhanh chóng theo sống lưng tập kích xuất hiện, Vương Tuấn Khải run rẩy nhìn về phía chảo lớn, ngay giữa vô vàn hạt ngô vàng óng trong chảo chính một ngọn muối ăn cao ngất như núi Phú Sĩ.

Ừm, rất có vi khuẩn nghệ thuật.

“Cái quỷ gì Dịch Dương Thiên Tỉ em có thể sửa lại thói xấu bỏ muối vào thức ăn được không a!”

“Trù nghệ 20 năm, không muốn thay đổi.” Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại vẫn vô cùng bình thản ung dung đem túi muối để qua một bên. “Tối nay ngô xào ớt liền thuộc về anh, ăn ngon nha, đừng lãng phí.”

“Em…”

“Ba ba! Ba ba!” Vương Tuấn Khải còn định nói tiếp nhưng bị chặn lại, nghe được thanh âm từ phòng bếp truyền tới, hai người bạn nhỏ trong phòng khách liền chạy vội tới, trong đó, cậu bé lớn hơn một chút trực tiếp nhào tới bên chân Vương Tuấn Khải.

“Đại Tuấn, Dương Dương ~” Nhìn hai tiểu bảo bối khả ái nhà mình, Vương Tuấn Khải thuật thế bế bé trai lên, sau đó trong lòng bỗng nảy ra một kế. “Daddy làm ngô xào cho hai đứa ăn nè, hai đứa phải ăn thật nhiều đó nha ~”

“Vương Tuấn Khải anh có nhân tính hay không hả?” Vừa dứt lời, ngay sau gáy anh đã trúng ngay một cái hạt dẻ nóng hổi. Dịch Dương Thiên Tỉ đem xẻng đảo thức ăn ném vào trong nồi, sau đó trừng Vương Tuấn Khải một cái rồi rời khỏi phòng bếp.

“Này, em làm gì thế?” Vương Tuấn Khải vội hỏi.

“Lau kiệt tác của anh trên người.” Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không quay đầu lại. “Thức ăn này giao cho anh.”

“Hứ.” Vương Tuấn Khải coi thường thở hắt ra, thế nhưng vẫn nghe lời cậu ôm Đại Tuấn đứng trước bếp lửa, tiểu tâm dực dực đem muối ăn từ bên trong chảo lấy ra.&Nhưng mà, thời điểm đang dùng cơm vô tình gắp một hạt ngô thả vào trong miệng, Vương Tuấn Khải trong nháy mắt bị mặn đến gương mặt cũng nhăn thành mướp đắng.

Dịch Dương Thiên Tỉ làm như không thấy ở một bên dỗ Dương Dương ăn cơm, mà Đại Tuấn đang ngậm một miệng lớn đầy thịt ngồi đối diện Vương Tuấn Khải chớp chớp đôi mắt nhỏ dài của mình nghịch ngợm nhìn bộ dạng thống khổ của Vương Tuấn Khải.

Hai đứa nhỏ này là mùa xuân năm đó hai người nhận nuôi từ cô nhi viện. Bé trai 4 tuổi, bé gái chưa tới 3 tuổi. Khi đó, hai người bạn nhỏ đang ngồi ở xích đu trong sân trước, bé trai cầm một quyển truyện cổ tích, dõng dạc đọc cho bé gái nghe, mà bé gái thì ngồi bên cạnh cười khanh khách, hai xoáy lê nhỏ trên khuôn mặt cũng hé nở.

Chính là một bức tranh như vậy, khiến cho Vương Dịch hai người không hề nghĩ ngợi liền quyết định dẫn hai đứa nhỏ về nhà.

Vương Tuấn Khải uống một ngụm nước trong ly, sau đó vẻ mặt oán niệm quét mắt qua chỗ thức ăn trên bàn. Giống như đường ngăn cách Hán – Sở, thịt cá rau xanh mỹ vị cùng ngô xào ớt đậm vị muối biển kia thật khác biệt quá lớn, ngay cả Tuấn Tuấn nằm úp sấp một bên kia chén nhỏ cũng còn lại xương cá, mà anh, đường đường là một nam chủ nhân trong nhà, lại chỉ có thể ngậm ngùi nuốt nước miếng hưởng thụ bữa cơm đặc biệt của mình.

“Được rồi Tiểu Khải.” Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng đem muỗng cháo nhỏ thổi cho bớt nóng, sau đó đưa tới miệng Dương Dương. “Mẹ anh và mẹ em ngày hôm nay đều gọi điện thoại cho em, hỏi xem Tết này chúng ta sẽ đi đâu.”

Động tác trên tay Vương Tuấn Khải dừng lại, đôi mắt đào hoa hiện lên một tia áy náy. “Tết năm nay…”

“Mẹ anh nói, nhà của em gần, bình thường có thể trở về, vậy nên năm nay không bằng đến nhà anh.” Dịch Dương thiên Tỉ cúi đầu cẩn thận chọn một miếng cá. “Nói thật là, em có chút không quá cao hứng.

Vương Tuấn Khải dùng đũa đảo cơm trong bát, không trả lời.

Hai người kết hôn xong, Tết hai năm vừa rồi toàn bộ đều tới Trùng Khánh. Năm thứ nhất là bởi vì Vương gia phụ mẫu tóm lại vẫn còn có chút bài xích chuyện của hai người, nửa lấy lòng nửa chân thành, hai người cùng nhau ở Trùng Khánh bồi lão nhân gia đón năm mới. Ai biết, một lần ở chung đó, mẹ Vương phi thường hài lòng cùng yêu thích Thiên Tỉ, bình thường ghét bỏ không buồn gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải không nói, thậm chí nếu như không có việc gì bà liền chạy tới Bắc Kinh thăm Thiên Tỉ. Cho nên năm thứ hai, thừa dịp cảm tình của mẹ Vương còn nóng, hai người liền chạy đến Trùng Khánh qua đêm 30. Tuy rằng trong lời nói của mẹ Vương cũng có phần chính xác, thế nhưng hai người theo “sơn thuỷ điền vườn dễ sinh ra linh cảm” mà mua một biệt thự ở ngoại ô, vào được trong trung tâm thành phố cũng mất không ít thời gian. Cho nên, Tết năm nay, về tình về lý, cậu vẫn muốn tới Dịch gia.

“Thế nhưng cũng không có biện pháp, năm nay có Đại Tuấn và Dương Dương, trưởng bối hai nhà khẳng định lại càng muốn lôi kéo chúng ta tới, anh nói một chút ý tưởng thử xem sao.” Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải.

“Thiên Tỉ, anh…” Vương Tuấn Khải muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

“Anh…” Vương Tuấn Khải siết chặt đôi đũa trong tay, đến nỗi bàn tay cũng truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau. “Xin lỗi.”

“Ừm? Là sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày, có điểm không hiểu được.

“Năm nay… Anh có lẽ không đi được…”

“A?” Dịch Dương Thiên Tỉ có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền nhớ ra điều gì đó. “Bản thảo nhiều quá sao?”

Vương Tuấn Khải phồng má, ủ rũ gật đầu.

Được Vương Nguyên giới thiệu, Vương Tuấn Khải nhận được một dự án vẽ tranh quảng cáo cho một công ty, nếu như lần này tác phẩm được chọn, không những sự nghiệp có cơ hội thăng tiến, mà trong hội liên hiệp hoạ sĩ truyện tranh Trung Quốc cũng có thể có được một vị trí nhỏ, từ nhiều phương diện mà nói, đây đều là một cơ hội vô cùng tốt, thế nhưng tác phẩm lần này lại yêu cầu ở lĩnh vực mà Vương Tuấn Khải không quá am hiểu, trước trước sau sau sửa lại rất nhiều lần vẫn không có được sự hài lòng của đối phương.

Một dự án liền kéo dài đến cuối năm, vốn tràn đầy tự tin ngày hôm nay đưa tới lần sửa chữa cuối cùng, thế nhưng lại không được như mong muốn, đối phương xem một lúc sau đó vẫn không chút lưu tình đem trả lại.

“Mấy ngày cuối cùng, anh muốn làm lại một chút.” Vương Tuấn Khải ánh mắt lấp lánh. “Nếu không em đưa hai đứa nhỏ quay về nhà em…”

“Anh có ngốc hay không đấy hả.” Dịch Dương Thiên Tỉ trực tiếp cắt đứt lời nói của Vương Tuấn Khải, ôn nhu nói. “Em đi ai giúp anh xem bản thảo? Mình làm ra cái gì còn không nhìn ra được vấn đề.”

“Thế nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết, ngày mai em đưa Đại Tuấn và Dương Dương tới nhà em, sau đó Tết năm nay, hai ta ~” Cậu thiêu mi. “Thế giới hai người.”

Vương Tuấn Khải bị chọc cười, anh ngoan ngoãn trả lời các loại vấn đề về thế giới hai người thì phải làm những gì mà Đại Tuấn hỏi, sau đó gắp một miếng ngô, khó khăn bỏ vào trong miệng. “Được rồi.”

“Có điều anh giải thích với mẹ anh một chút, em sợ mẹ không vui.” Dịch Dương Thiên Tỉ rủ mắt, đem miếng cá đã gỡ bỏ hết xương nhưng vẫn không đút cho Dương Dương, để vào trong bát Vương Tuấn Khải.&Sáng sớm hôm sau, hai người mang theo hai người bạn nhỏ ra cửa. Mặc kệ Dịch Dương Thiên Tỉ nói như thế nào, Vương Tuấn Khải vẫn kiên quyết muốn cùng cậu hộ tống hai đứa nhỏ tới Dịch gia còn có cùng trưởng bối trong nhà nói xin lỗi. Nhìn bạn học Vương Đại Miêu ở trước mặt bày ra bộ dáng không biết xấu hổ kia, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chỉ có thể coi như không thấy tiếp tục mặc áo khoác bông màu vàng cam hoa nhỏ mà Vương Tuấn Khải đã mua cho bé.

Cả đêm tuyết rơi rồi đóng băng, tình hình giao thông bây giờ không quá tệ nhưng cũng không tốt chút nào, vào đến bãi đỗ xe trong tiểu khu nhà Dịch gia, Dịch Dương Thiên Tỉ bế Dương Dương, Vương Tuấn Khải dắt Đại Tuấn, tiểu tâm dực dực ở trên mặt đường trơn trượt bước từng bước.

“Thiên Tỉ.” Vương Tuấn Khải đột nhiên mở miệng.

“Gì.”

“Lời bài hát kia đúng thật là lừa đảo.”

“Bài nào cơ?”

“Ma sát ma sát, tôi ma sát nó trên sàn bóng loáng…” Vương Tuấn Khải cố ý cọ cọ đế giày. “Bắt chước người ta ma sát một chút, lòng bàn chân anh bây giờ cũng thấy tê dại.”

“Ha ha ha Vương Tuấn Khải anh có bệnh phải không.” Dịch Dương Thiên Tỉ bày ra vẻ mặt em không thương xót gì anh đâu, thế nhưng Dương Dương lại bởi vì khoé miệng cong lên của daddy mà cười theo.

“Ba ba có bệnh phải không ạ?” Bạn nhỏ Đại Tuấn chính là đến tuổi thích học nói, khuôn mặt bé nhỏ vô cùng nghiêm túc ngửa đầu lên nhìn Vương Tuấn Khải, trong ánh mắt mang theo lo lắng.

“Ba ba rất khoẻ, khoẻ hơn daddy con nhiều nhiều nhiều lần là đằng khác!”

“Daddy có bệnh phải không ạ?”

“Ha ha Dịch Dương Thiên Tỉ con trai em cũng nhìn ra người có bệnh là em kìa.” Vương Tuấn Khải cười ha ha, cước bộ đều vì vui đùa mà nhanh hơn.

“Vương Tuấn Khải anh thành thật dắt Đại Tuấn đi!”

“Ưm.” Uỷ khuất cắn môi, Vương Tuấn Khải nắm chặt bàn tay bé nhỏ của con trai, tiếp tục chậm chạp đi về phía trước.

Vậy mà, khó lòng phòng bị. Thời điểm vừa bước trên cầu thang đi tới cửa dẫn vào toà nhà, bạn nhỏ Vương Đại Tuấn đã vinh quang trượt chân ngã dập mông. Dựa theo trình độ nghịch ngợm ngày thường của Đại Tuấn, chút chuyện nhỏ này căn bản không là gì với Vương Ngộ Không bé nhỏ, thế nhưng lúc này, tiểu bảo bối lại ngồi dưới đất, không ngừng oa oa khóc lớn.

Vương Tuấn Khải vội vã đem Đại Tuấn từ dưới đất đỡ lên, tỉ mỉ kiểm tra, thế nhưng cũng không thấy chỗ nào bị thương.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng ngồi thấp xuống, cậu vừa dịu dàng vỗ lưng Đại Tuấn, vừa tìm kiếm hung thủ gây án.

Cuối cùng, một viên đá sắc bén xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Chắc là bị va phải nên mới đau.

Dịch Dương Thiên Tỉ dùng cằm chỉ về phía viên đá, sau đó êm ái xoa cái mông nhỏ của Đại Tuấn. “Đại Tuấn không khóc, có đau hay không a ~”

“Viên đá kia thực không muốn sống nữa, dám khiêu khích con ta.” Vương Tuấn Khải dùng đầu ngón tay chạm lên viên đá, đúng là nhọn thật.

Đại Tuấn nhìn ba ba cùng daddy an ủi mình, hình như lại càng uỷ khuất, khóc còn lớn hơn lúc trước rất nhiều.

Dương Dương ghé ở trên vai Dịch Dương Thiên Tỉ gặm nắm tay nhỏ của mình, cũng không tự chủ được run run khoé miệng.

“Xong rồi, tiểu tổ tông này cũng muốn khóc.” Dịch Dương Thiên Tỉ phát hiện ra biểu hiện khác thường của Dương Dương, đứng lên rồi xoa nhẹ lưng dỗ dành bé con.

Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ biểu tình nghiêm túc phía trước, lại nhìn xuống Đại Tuấn nước mắt nước mũi tèm nhèm một đoàn, tâm nhói một cái, dứt khoát ngồi thẳng lên trên viên đá kia.

“Ôi! Ba ba cũng ngã rồi!” Anh cố ý nhe răng trợn mắt.

“Anh làm gì thế!” Dịch Dương Thiên Tỉ bị anh làm cho giật mình, Đại Tuấn cũng lập tức ngẩn người, quên luôn cả khóc.

“Ba ba bị ngã rồi…” Vương Tuấn Khải xoa đầu Đại Tuấn, vốn định dùng chiêu lấy độc trị độc, thế nhưng khi nhìn đến thần sắc kinh ngạc của Dịch Dương Thiên Tỉ, trong lòng lại bất chợt muốn trêu đùa cậu, anh nhớ tới một tiết mục ngắn dạo gần đây đang hot trên mạng. “Ba ba ngã rồi, muốn daddy ôm ôm hôn hôn một cái mới có thể đứng lên.”



Cả thế giới bất chợt trở nên vô cùng tĩnh lặng, Vương Tuấn Khải nhắm mắt chu mỏ, đưa hai tay về phía Dịch Dương Thiên Tỉ, thế nhưng chờ thật lâu cũng không được đáp lại. Anh kỳ quái mở mắt, lại phát hiện thân ảnh của cậu đã hoàn toàn biết mất, mang theo cả Dương Dương vào trong toà nhà, nói không chừng đã lên tầng hai rồi.

Vương Tuấn Khải không cam lòng chép miệng một cái, thầm nghĩ Dịch Dương Thiên Tỉ thật vô tình vô nghĩa, tay anh chống xuống đất chuẩn bị đứng lên.

Trên mặt bất chợt rơi xuống một cái hôn ấm áp.

Vương Tuấn Khải kinh ngạc quay đầu, sau đó thấy Đại Tuấn nước mắt đầy mặt đang hướng mình vươn ra hai tay mũm mĩm bé nhỏ.

“Đại Tuấn hôn nhẹ ba ba một cái, giờ ôm ôm nào.”

Dòng nước ấm chảy qua tim chạy thẳng tới viền mắt, Vương Tuấn Khải chun cái mũi có điểm cay của mình, anh xoa hai má tròn vo của Đại Tuấn, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai mà đứng lên. “Đại Tuấn thật ngoan, cảm ơn con.”

Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng mở cửa đi vào toà nhà—— ngoài ý liệu, Dịch Dương Thiên Tỉ đang ôm Dương Dương đứng phía sau cửa, bị anh phát hiện hai tai không được tự nhiên đỏ ửng, trong mắt lại tràn đầy xấu hổ.

“Không đứng đắn gì cả, đi nhanh đi, để ba mẹ chờ sốt ruột.”

“Ừ.” Răng nanh xuất hiện bên khoé môi, Vương Tuấn Khải nở nụ cười thật lớn.&Gửi Đại Tuấn và Dương Dương ở Dịch gia, ngày phảng phất lại trở về khoảng thời gian không lâu sau khi hai người cùng một chỗ, Vương Tuấn Khải cả ngày ngồi ở bàn làm việc, Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trước bàn máy tính gõ lạch cạch, thỉnh thoảng lại cung cấp cho anh một ít ý nghĩ tưởng mới mẻ độc đáo. Tuấn Tuấn cuộn thành một đoàn nằm ngủ trên đùi Dịch Dương Thiên Tỉ, tựa hồ như muốn tìm lại địa vị của mình giống như khoảng thời gian khi mà hai tiểu chủ nhân kia còn chưa xuất hiện.

Rất nhanh đã đến ngày 30.

Đối với người trưởng thành mà nói, ngoại trừ già thêm một tuổi, thì năm mới thật ra cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Ở thời điểm Vương Tuấn Khải còn đang bất mãn hò hét anh chưa đến 30 tuổi, chưa, đến, 30, tuổi, thì kim giờ cùng kim phút lại đang thong thả chạy đuổi nhau.

Rất nhanh sẽ tới 0 giờ.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ cửa nhìn ra đèn trang trí đủ mọi màu sắc ngoài đường phố, thỉnh thoảng lại có tiếng pháo từ nơi nào đó không xa truyền đến. Cậu hà hơi lên hai bàn tay, cảm thấy có chút lạnh, cũng nên vào nhà thôi. Một bàn cơm tất niên được Vương Tuấn Khải dạ dày không đáy tiêu diệt không còn một mảnh, cậu kiểm tra lại một lần cuối phòng bếp như chiến trường giờ đã sạch sẽ gọn gàng, sau đó từ trong túi lấy ra điện thoại di động.

Mọi người trong nhà bị Vương Tuấn Khải kéo lại một chỗ, cùng nhau làm ra ước định mỗi năm sẽ gọi video đón giao thừa. Dịch Dương Thiên Tỉ đăng nhập vào skype, sau đó gọi đi, màn hình thay đổi thành biểu tượng cuộc gọi đang được kết nối.

Bên trên màn hình là phụ mẫu nhà mình đang ôm Đại Tuấn cùng Dương Dương.

Phía dưới chính là Vương gia phụ mẫu vừa khẩn trương lại có phần phấn khởi.

Mà chính mình, xuất hiện ở góc nhỏ màn hình, lúc này đang cười đến ngây ngốc.

“Ai nha, Đại Tuấn, Dương Dương ~” Mẹ Vương thấy cháu trai cháu gái bảo bối, dáng vẻ tươi cười lập tức xuất hiện.

Dịch gia phụ mẫu đưa hai đứa nhỏ tới gần màn hình, để cho hai bảo bảo hướng gia gia nãi nãi vẫy tay.

Phụ mẫu hai nhà nhiệt tình cùng nhau hàn huyên, Dịch Dương Thiên Tỉ một bên nghe cuộc trò chuyện, một bên bước nhanh tới thư phòng gọi Vương Tuấn Khải.

“Tiểu Khải, tới…” Vừa mở cửa thư phòng, màn hình quay về phía Vương Tuấn Khải đã ngừng lại—— bởi vì người nọ lúc này đang vùi ở trên bàn làm việc ngủ rất say.

“Sao ba ba lại ngủ nữa rồi ạ?” Đại Tuấn ngó đầu nhỏ muốn nhìn, bàn tay bé nhỏ áp lên màn hình, kỳ quái hỏi.

“Suỵt—— ba ba mệt nhọc, đừng quấy rầy ba ba.” Dịch Dương Thiên Tỉ đặt một ngón tay trước môi, mà Đại Tuấn ở bên kia màn hình cũng học theo dáng vẻ của cậu hướng gia gia nãi nãi suỵt suỵt, Dương Dương thấy anh trai như vậy, cũng bắt chước theo.

“Đại Tuấn, Dương Dương ngoan.” Dịch Dương Thiên Tỉ từ trên ghế sô pha lấy chiếc áo khoác mỏng phủ lên người Vương Tuấn Khải, sau đó rón rén đóng cửa tắt đèn, rời khỏi thư phòng.

“Anh ấy có chút mệt mỏi, gần đây một mực đuổi bản thảo. Ba mẹ, mọi chuyện gần đây đều tốt chứ ạ? Ra Tết anh ấy giao bản thảo xong, chúng con sẽ đưa hai đứa nhỏ về thăm ba mẹ.”

“Ngày hôm nay anh ấy ăn rất nhiều, một lúc nữa con sẽ gọi anh ấy dậy trở về phòng ngủ, vâng ạ, ba mẹ yên tâm.”

“Con vẫn ổn ạ, ba mẹ không thấy con mập ra sao? Ha ha.”

“Đại Tuấn, ngày hôm nay chú Vương Nguyên gọi điện thoại cho daddy nói con đánh Tiểu Cầu Cầu phát khóc, chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Cầu Cầu mập? Mập là con có thể khi dễ em ấy? Chú Vương Nguyên của con khi còn bé mập như vậy daddy cũng chưa từng khi dễ bao giờ nha.”

“Ba mẹ đừng chiều Đại Tuấn như vậy, lúc nhỏ không dạy dỗ lớn lên thì phải làm sao bây giờ?”



Việc nhỏ vụn vặt tựa như từng hạt cát gom lại thành một toà tháp, hội tụ thành cuộc sống hoàn chỉnh.

Cứ như vậy, tiếng chuông điểm 0 giờ từ trong TV được chỉnh bé âm lượng truyền đến, năm cũ qua đi, năm mới lại đến.&Mà vào năm tiếp theo, Đại Tuấn và Dương Dương biến thành hai cục bông tròn xoe xoe bay tới nhà gia gia nãi nãi ở Trùng Khánh. Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ vui vẻ thanh nhàn, ngày ngày nằm trong nhà úp sấp trên sàn bên cạnh cửa sổ lớn sát đất phơi nắng.

Ngoài cửa sổ, tấm bảng quảng cáo lớn thật lớn cách đó không xa chính là dự án mà năm trước Vương Tuấn Khải đã tham gia cạnh tranh, nhưng cuối cùng tác phẩm của anh lại không được chọn.

Vương Tuấn Khải nằm trên bụng Dịch Dương Thiên Tỉ, ngây người nhìn tấm bảng quảng cáo, ánh mắt trống rỗng. Cảm giác thất bại trước nay chưa từng có tựa như một trận khói bụi, khiến cho anh vì sặc mà không thể thở nổi, trong khoang ngực chất đầy bụi đất.

Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tay lật quyển truyện tranh mà Đại Tuấn thích nhất, bên trong kể về tiểu lão hổ tính tình quật cường, một đường dũng cảm tiến về phía trước, cuối cùng trở thành chúa tể rừng xanh.

“Thiên Tỉ.” Vương Tuấn Khải nhàn nhạt lên tiếng.

“Ừ?”

“Anh mệt mỏi quá.” Tựa như đang làm nũng, Vương Tuấn Khải ở trên bụng Dịch Dương Thiên Tỉ cọ cọ, sau đó lại đổi tư thế dịch lên trên, đem mái tóc dày dụi dụi bên cổ đối phương.

Tóc của anh đặc biệt mềm, hơn nữa dưới ánh mặt trời nên còn có điểm nóng, thời điểm bàn tay đặt lên cũng truyền tới trái tim cảm giác ấm áp.

“Ngủ đi, Tiểu Khải.” Cậu dịu dàng vuốt tóc anh, thanh âm cực thấp.

“Tại sao không phải là anh.”

“Có thể là tác phẩm của người khác phù hợp với yêu cầu của người ta hơn.”

“Vì sao? Anh đã cố gắng như vậy.”

“Bởi vì nỗ lực không phải là điều kiện duy nhất để thành công nha.”

“Đạo lý đó anh cũng hiểu, thế nhưng vẫn không cam lòng.”

“Không cam lòng…” Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu hôn xuống lông mày đang nhíu chặt của Vương Tuấn Khải. “Ngã ở đâu thì từ nơi đó đứng dậy, có em cùng anh.”

Cảm nhận được đôi môi mềm mại của người nọ, Vương Tuấn Khải quay người lại để cho mình đối diện với Dịch Dương Thiên Tỉ. Anh chớp mắt, như Vương Đại Tuấn đang chờ được dỗ dành.

“Anh lại muốn làm gì?” Dịch Dương Thiên Tỉ có chút nghi hoặc.

“Muốn ôm ôm hôn hôn một cái mới có thể đứng dậy.” Vương Tuấn Khải đưa chân dài đặt lên người Dịch Dương Thiên Tỉ, ở trên cổ cậu lưu lại hơi thở nhàn nhạt. “Hôn nhẹ rồi, giờ ôm một cái.”

“Anh thành thật nằm yên đi.” Dịch Dương Thiên Tỉ không nhịn được bật cười, cậu đưa hai tay kéo Vương Tuấn Khải vào trong ngực, người nọ lập tức biến thành một con mèo dính người. Con mèo này trong cổ họng phát ra thanh âm kỳ quái không ngừng ở trên người Dịch Dương Thiên Tỉ cọ tới cọ lui, hai thân thể cách một tầng y phục cũng cảm thấy nóng rực.

Móng vuốt mèo đưa vào trong áo của con người.

Sau đó, ở nơi này, vào buổi chiều mùa đông an tĩnh ấy, Vương Đại Meo Meo ăn sạch Dịch Dương Thiên Tỉ.

Tuấn Tuấn ở dưới ánh mặt trời ấm áp trông thấy hết thảy nghiêng đầu qua chỗ khác, nheo mắt lại.

Không có thấy.

Cầu mang đi.&Toàn văn hoàn.

.

.

Tui sẽ để lại Lời tác giả + lời người biên tập ở đây vì những lời muốn nói đều ở trong đó cả rồi…

Cứ click vào là đọc được nha ~

Còn có, không chắc là mấy mẹ sẽ đọc hết chỗ kia *chỉ lên phần đính kèm link phía trên* nên tui thông báo ở đây luôn là bản pdf + prc của truyện sẽ được bổ sung ở phần mục lục vào thứ bảy tuần này nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.