[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 50: Chương 50: Tri danh bất cụ – Khải Thiên




https://mysunshine92.wordpress.com/2016/11/26/tri-danh-bat-cu-khai-thien/

Tác giả:醬油一打蘇

Edit: Cami

Edit chưa có sự đồng ý của tác giả, chỉ đảm bảo 70% nội dung câu chuyện.

SE, giọng văn nhàn nhạt bình thản, không có nhiều tình tiết.

Khi mình đọc xong câu chuyện này, lại nhớ đến một câu trong bài hát Một lần nữa thôi – Dương Tông Vỹ …

“Chỉ một lần thôi cũng được, anh muốn nắm tay em điđến nơi chân trời góc bể …”

_______________________________________________________

1

Hằng ngày Dịch Dương Thiên Tỉ đều có thói quen ngồi xe bus đến nhà củaVương Tuấn Khải. Mộttiếng có một chuyến, cậu thường ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn thành phốhoa lệ xa lạ phía bên ngoài.

Thỉnh thoảng không gặp may để lỡ chuyến xe bus cuối cùng trong ngày, Vương Tuấn Khải thường gọi điện cười nhẹ mắng cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chỉ lặng lẽ lắng nghe, sau đó nhẹ nhàng dặn dò anh rằng đêm nay nhớ cho Lão Thần ăn, đừng để nó bị đói bụng.

Lão Thần là chú chó mà Vương Tuấn Khải nuôi, tuổi tác tính ra cũng không còn nhỏ, thường có thói quen cuộn tròn ngườinằm trong lòngDịch Dương Thiên Tỉ, ngoan ngoãn ngủ như một đứa trẻ.

Mỗi lần Vương Tuấn Khải đi diễn ở xa,Dịch Dương Thiên Tỉ thường ôm Lão Thần yên lặngngồi ngây ngốc cả ngày trong phòng. Thi thoảng bế nó lênsân thượng hóng mát, gió chiều thổi qua nhè nhẹ, miệngkhe khẽ hát một vài câu, Lão Thần nằm trong lòng cũng lim dimngủ.

Dịch Dương Thiên Tỉ mãi cũng chỉ biết làm duy nhất món mì trứng gà.Đợi nước sôi rồi bỏ mì vào, dùng đũa khuấy từng vòng đợi cho đến khi mì chín, sau đó đập trứng bỏ vào nồi.Không để cho lòng đỏ quá chín liền vớt ra bỏ vào bát, sau đó mới vớt mì để lên phía trên.

Vương Tuấn Khải từng cười trêu chọc cậu, đồ ngốc mới để trứng gà ở dưới cùng, ăn no rồi thì cũng lãng phí. Cậu chỉ im lặng không nói gì, trong lòng lại thấu hiểu rõ ràng.

Anh ấy không hiểu, nếu như bạn ăn gần hết một bát mì nhàm chán, cuối cùngmới phát hiện ra lòng đỏ vàng ươm ở dưới cùng, cũng giống như cuộc sống vậy, ai biết trước được bất ngờ gì có thể đến vào thời điểm phút chót.

Lão Thần bình thường ăn rất ít, Dịch Dương Thiên Tỉ thường cố gắng mua những loại thức ăn mà nó thích, chăm chút dỗ dành từng bữa, đối xử giống như một đứa bé.

Mùa hè không khí nóng nực, điều hòa cũng không bật lên, mở tung tất cả các cửa sổ, Dịch Dương Thiên Tỉ mặc chiếc áo phông mỏng nằm trên ghế sofa, tay phe phẩy chiếc quạt trúc. Ánh mắt trời chiếu vào phòng cũng không quá chói chang, Lão Thần cuộn tròn nằm cạnh ghế sofa ngủ.& 2

Vương Tuấn Khải mỗi lần đi diễn ở xa, đều phải trở về nhà một chuyến. Bố mẹ anh thúc dục chuyện gặp mặt kết hôn, có người dịu dàng nết na cũng có người thanh thuần xinh đẹp, ai cũng đều xứng đôi vừa lứa.

Dịch Dương Thiên Tỉ đều biết…

Thế nhưng cậu vẫn luôn mắt nhắm mắt mở mà xem như không biết,cái gì cũng không nói ra.

Khi gần đến độ tuổi thành gia lập thất, Vương Tuấn Khải diễn xuất càng ngày càng nhiều. Cũng chẳng mấy khi trở về căn nhà cũ, tất cả mọi việc đều do một tay cậu chăm lo, từ việc quét dọn nhà cửa đến việc cho Lão Thần ăn uống, xong xuôi tất cả thì bắt xetaxi trở về nhà.

Hai phần ba số tiền trả cho tài xế taxi, chỉ còn lại mấy tờ tiền cũ nhăn nheo trong túi áo. Cậu vuốt phẳng tất cả, đếm kỹ lại một lần rồi quyết định đi mua đồ cho Vương Tuấn Khải.

Một mình đi giữa chợ đêm đông đúc, chọn mua một đôi găng tay, tất chân và khăn quàng cổ. Tất cả những thứ đồ này Vương Tuấn Khải đều không hề thiếu, thế nhưng cậu vẫn luôn muốn mua, bất kể đối phương có dùng hay không cậu cũng không để ý, mua xong xuôi thìmột mình đi bộ về nhà.

Đã ba tháng rồi Vương Tuấn Khải chưa trở về.

Mỗi lần gọi điện với nhau chủ đề đều chỉ quanh đi quẩn lại về Lão thần, không khí bình thản mà xa lạ.

Dịch Dương Thiên Tỉ nói “Khi nào anh trở về, em sẽ đến sân bay đón anh”. Vương Tuấn Khải cũng chỉ mỉm cười mà nói “.. Em mà dậy sớm được thì mặt trời mọc hướng tây..”

Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận vùi mặt vào lưng Lão Thần bĩu môi, bộ lông mềm mại truyền ra nhiệt độ ấm áp. Thầm nhủ anh cứ chờ mà xem.

3

Đến ngày hôm đó,Dịch Dương Thiên Tỉ quả thực đi đónVương Tuấn Khải.

Chẳng biết đã chờ đợi từ khi nào, tay ôm cặp lồng đựng mì trứngnóng hổi, đứng co ro trong gió, mỉm cười hỏi anh “..có lạnh không?”

Vương Tuấn Khải lắc đầu, tự tay nhậnlấy cặp lồng. Mở nắp ra, hơi nóng bốc lên,trứng gà lòng đàomàuđỏ rực nằm phía trên cùng. Anh ngẩn ngườitrong chốc lát rồi quaylại nhìn cậu. Đối phương cũng không để ý đến ánh mắt của anh, chỉ đưa tay lên khẽ thổi một hơi rồixoa hai lòng bàn tay lại với nhau cho đỡ lạnh.

Vương Tuấn Khải cúi đầu khẽ cười một tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ không nhịn được nói một câu, nếu anh không muốn ăn thì đừng ăn. Anh nhìn bàn tay mình một lát rồi lấy đũa gắp trứng gà lên, lòng đỏ trứng tan ra chảy xuống mì, hơi nóng bốc lên ngào ngạt thơm lừng, vành mắt chẳng hiểu vì sao có chút nóng.

Em cóđói không.

Vương Tuấn Khải gắp một đũa đưa đến cạnh miệng Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu lui về phía sau một chút. Đối phương vẫn kiên trì đưa đến, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng hết cáchđành há miệng ăn xuống. Đợi đến khi Vương Tuấn Khải đứng trong gió lạnh ăn mì xong xuôi,Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chỉ bất lực ôm bụng sôi réo rắt nhìn anh cười.

4

Đến buổi tối,Lão Thần không còn được nằm cạnh Dịch Dương Thiên Tỉnhưtrước.

Vương Tuấn Khải vừa hôn vừa đưa tay cởi quầnDịch Dương Thiên Tỉ, bất lựcnói tại sao em lại mặc chiếc quần khó hiểu như này.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhún vai, bởi vì ở đây chỉ còn mỗi chiếc quần này là không bị Lão Thần cắn rách mà thôi.

Vương Tuấn Khải thở hổn hển, vươn đầu lưỡi tỉ mỉ vuốt ve hình dạng đôi môi cậu, nhẹ nhàng cắn lên hạt châu mềm mại. Sau đó đưa tay trực tiếp thò vào trong quần lót,Dịch Dương Thiên Tỉ bị kích thích ngửa đầu ra sau,những lời phản bác đều bị nuốt vào trong cổ họng.

Bọn họ làm rất kịch liệt, thậm chí khôngcó chút nào nhẹ nhàng.

Dịch Dương Thiên Tỉ đau đến chảy nước mắt, lại muốn càng nhiều hơn.

Đau … Khải.

Vương Tuấn Khải lấy kẹo mà ngày thườngDịch Dương Thiên Tỉ chuẩn bị cho anh ra.Lột giấy gói kẹo,thả một viên vào miệngDịch Dương Thiên Tỉ, ngọt ngào dụ dỗ “Ngoan nào … ăn vào sẽ không đau nữa.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy rất nực cười, duỗi tay cào vào lưng anh, để lại trên đó vài vệt đỏ vừa dài vừa sâu.

Kẹo rất nhanh hòa tan trong miệng, Dịch Dương Thiên Tỉ đôi khi sẽ mớm nó, thè đầu lưỡi đỏ hồng ướt áthướng về phía Vương Tuấn Khải làm mặt quỷ, Vương Tuấn Khải tất nhiên sẽ không để yên,hai cơ thể trần truồng lại quấn một chỗ.

Xong xuôi,Vương Tuấn Khải nằm yên trên người Dịch Dương Thiên Tỉ bất động. Cằm ghé sát vào cổ cậu, hơi thở nóng rực phả vào cần cổ, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được bật cườivội vã đẩyanh ra. Sức lực không bằng, đành hà hơi thổi vào lỗ tai Vương Tuấn Khải để trả thù, lại bị Vương Tuấn Khải chọc vào eo.

Dịch Dương Thiên Tỉ uốn éo lộn xộn, bị Vương Tuấn Khải đánh vào mông.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười thầm cắn vào lỗ tai anh, mắng anh có bệnh.

5

Dịch Dương Thiên Tỉ nằm một lát liền buồn ngủ. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng lấy khăn giấy chấm sạch mồ hôi hai bên thái dương cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ đang lim dim thì chợt nghe anh hỏi“Lúc đó, vì sao em không nhận lời anh .”

Vấn đề này thực sự rất khó để trả lời.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười lắc đầu, nói không biết.

“Không thích anh?”

Không phải.

“Do anh không có năng lực?”

Không phải.

“Anh không có tiền? ”

Không phải.

“Sợ bị nam nhân thượng? ”

Cũng không phải.

Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người nhìn Vương Tuấn Khải nói, giữa người và người luôn có rất nhiều lý do, hai người ở cùng một chỗ có lý do của nó, xa nhau cũng có lý do của nó,thế nhưng không thể ở bên cạnh nhau lại không có lý do gì.

Vương Tuấn Khải không hiểu, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không nói thêm.

Anh nói Dịch Dương Thiên Tỉ,em có thể sống thật với chính mình một lần được không.

Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người đưa lưng về phía anh, không nói gì.

6

Tửu lượng Vương Tuấn Khải rất kém.

Có đôi khi uống say sẽ nóilung tung với Dịch Dương Thiên Tỉ, đều là những lời chỉ có hai người hiểu. Anh loạng choạng ngã trên ghế sofa, ánh mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Anh nói Dịch Dương Thiên Tỉ, em biết chúng ta đã bỏ lỡ điều gì không, nếu như khi đó chúng ta dũng cảm ở bên cạnh nhau, biết đâu sau này có thể đường hoàng mà nắm tay nhau đi hết cuộc đời.Dịch Dương Thiên Tỉ luôn không đáp, Vương Tuấn Khải nhìn cậu chằm chằm, hốc mắt đỏ rực, trái tim đau đớn.

Hiện tại em không thể, chúng ta không thể.

So với việc cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện phiếm, Dịch Dương Thiên Tỉ thích khi mà hai người trần truồng ở trên giường hơn.

Giống như chưa từng có được, cũng sẽ không lo sợ mất đi.Dịch Dương Thiên Tỉ nói, Vương Tuấn Khải, em chờ anh. Em còn rất nhiều rất nhiều năm sống trên cõi đời này có thể chờ đợi anh.

Em còn sống rất lâu để chờ đợi anh.

Em không sợ.

Nói xong cũng không đợi Vương Tuấn Khải đáp lời, liền chạy đi đánh răng sau đó lên giường ngủ.

Đêm hôm đó gió lạnh thổi vào nhà, hai người quay lưng vào nhau ngủ, chănrơi xuống đất.

Không biết là người nào run rẩy, Dịch Dương Thiên Tỉ nhặt chăn lên bọc lại chính mình, để Vương Tuấn Khải nằm co ro bên ngoài.

7

Năm ba mươi sáu tuổi, Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng quyết định cưới một cô gái.

Ngày đó, tiệc rượu linh đình, hoa tươi rải khắp lễ đường, vô số lời chúc phúc. Ngày đó,Dịch Dương Thiên Tỉ dốc hết tiền bạc dự trữ ra, tự mua cho mình một bộ vest đắt tiền,mua về rồi lại không nỡ mặc vào.

Mặc vào rồi, cũng không thể quay trở lại.

Cậu mãi cũng không hợp với loại quần áo sang trọng này.

Lão Thần được đưa về nhà bố mẹ Vương Tuấn Khải nuôi, trong phòng ngoại trừ mấy chậu cây lô hội vẫn còn sống ra thìkhông còn cóchút nào của sự sống.

Dịch Dương Thiên Tỉ suy nghĩmãi cũng không biếtbộ vest này cậu mặc lên để dành cho ai xem.

Đưa tay sờ túi tiền, chỉ còn vài đồng tiền xu ít ỏi, lặng lẽ bắt xe bus trở về nhà mình.

Cạnh nhàcó một gốc cây Thư, vào mùa hè sẽ rất mát mẻ.Dịch Dương Thiên Tỉdừng lạidưới gốc cây ngẩn người nhìn lên, không biếttừ lúc nào nó đã trở nên thật già cỗi, lá câythưa thớt.Nói không chừng một ngày nào đó cũng lá rụng vềcội nguồn, tất cả đều hóa thành cát bụi.

Tình cảm giữa cậu và Vương Tuấn Khải những năm gần đây từ nồng nhiệt say đắm đến hững hờ xa lạ. Cũng giống như thân câynày, xù xìphủ đầy sẹo, cuối cùng cũng bị thời gian vùi lấp rơi vào quên lãng.

8

LãoThần sau khi Vương Tuấn Khải kết hôn không lâu thì chết.

Dịch Dương Thiên Tỉ không thể nhìn thấy nólần cuối cùng. Mẹ Vương Tuấn Khải buổi sáng thức dậy phát hiện nó nằm chết ở dưới gốc cây trong sân nhà, như vậy cũng tốt, không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, cũng sẽ không bị chó hoang rỉa xé, thân thể được toàn vẹn.

Vương Tuấn Khải gọi điện thoại cho Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ trầm mặc một lúc lâu, trong đầu hiện lên quãng thời gian gắn bó giữa hai người, muốn nói thật nhiều điều, cuối cùng lại chỉ nói một chữ “À.”

Anh xem, ngay cả nhân chứng duy nhất chứng kiến đoạn tình cảm của hai chúng ta cũng không còn nữa rồi.

Đau quá, Vương Tuấn Khải.

9

Dịch Dương Thiên Tỉ luôn hy vọng cuộc sống được an nhàn thanh thản, vậy nên Vương Tuấn Khải mới đặt tên chú chó là Lão Thần.

Gặp lại nhau lần nữa là ở trước căn nhà cũ của Vương Tuấn Khải. Anh vẫn ăn mặc đẹp đẽ, cười đến ôn nhu. Cô gái xinh đẹp yêu kiều kéo tay anh, thực sự rất xứng đôi vừa lứa.

Cậu cúi đầu xuống nhìn quần áo của mình, cũng không thua kém quá nhiều. Bước đến trước mặt anh, cầm chiếc hộp trong tay trao cho anh, cậu nói, sau này có lẽ em cũng không thể cho anh thêm thứ gì, dù sao, anh cũng không cần nữa.

Vương Tuấn Khải gật đầu, mở ra xem, là một đôi giày vải bình thường, cùng với đôi giày dưới chân Dịch Dương Thiên Tỉ giống nhau như đúc.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu,dường như có lời muốn nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ bước lùi về phía sau, nụ cười rực rỡ, hai xoáy lê đẹp đến chói mắt, quay đầu bước đi.

Em hiểu mà, anh đừng nói, em hiểu tất cả.

Sau khi tạm biệt, Dịch Dương Thiên Tỉ đi bộ về nhà, khi gần đến nơi đứng ở phía đằng xa mớichợtphát hiện gốc cây thư kia vẫn to lớn như thế, tán lá vẫn rộng mở phủ kín ánh mặt trời.

Vương Tuấn Khải gửi tin nhắn đến, nói giày rất thoải mái.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhún vai, mua từ mười mấy năm trước, chất lượng đương nhiên tốt hơn nhiều so với bây giờ. Cậu mỉm cười tắt máy.

Dù sao cậu nói dối không chỉ một lần này, lên đại học cự tuyệt Vương Tuấn Khải,nói câu em không thích anh, đó là nói dối.

Làm sao có thểkhông thích được chứ.

Thích đến mức không biết phải làm sao, thích đến mức ban đêm không thể chợp mắt, thích đến mức không dám lại gần.

Thế nhưng khi nhìn thấy mẹ của anh ấy liền không thể nhẫn tâm, do dự không tiến lên, đành lặng lẽ giấu kíntình cảm của mình.

Lúc còn trẻ, có thể ngây thơ cho rằng, mình có thể trốn đến một nơi rất xa, dưới chân mang đôi giày vải này.

Nhưng cuối cùng, thủy chung cũng không thể chạy thoát khỏi số phận.

Ngày hôm đó, Dịch Dương Thiên Tỉ đi lòng vòng quanh khu phố buôn bán, cuối cùng tìm mua được một đôi giày vải giống như đúc.

Cái này sẽ là món quà cuối cùng, có lẽ là đến thời điểm đó cậu mới hiểu được tất cả.

Dịch Dương Thiên Tỉ luôn cảm thấy chút tình cảm còn lại này, quyền quyết định là ở trong tay Vương Tuấn Khải,hóa ra là không phải.

Hai người bọn họ đều phải chịu trách nhiệm với chính tình cảm của mình.

10

Nằm dưới bóng cây, nghe ve kêu râm ran bên tai, vừa mới nhắm mắt, hình ảnh Vương Tuấn Khải đã ở trước mắt.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhớ đến một năm nọ bọn họ ra ngoài du lịch,Vương Tuấn Khải đứng ở đỉnh núi, hướng về phía bầu trời hô to.

Nơi này là của chúng ta, còn em, là của anh.

Suy nghĩ mộtlát, mí mắt cũng trở nên nặng trĩu.

Ở trong mơ, Vương Tuấn Khải luôn mỉm cười nhìn cậu, cậu cũng mỉm cười theo anh. Anh nói, em chờ xem, rồi có một ngàyanh sẽ mua cho em một căn nhà thật lớn.

Mặt trời chiếu qua tán lá thành những vệt lốm đốm trên mặt đất, một cơn gió thổi qua liền lay động tan rã.

Vương Tuấn Khải từng nói rất thích những thứ tự do, tựa như đồng xanh trải dài, đại dương rộng lớn.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ.

Đời này thực ra cũng không mất mát thứ gì … ít nhất … chúng ta đã từng gặp được nhau.

End.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.