[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 15: Chương 15: [TTSĐV|Khải Thiên] Em là trái táo nhỏ của anh –1.




https://agreyseventh.wordpress.com/2017/01/26/ttsdvkhai-thien-em-la-trai-tao-nho-cua-anh-1/#more-2535

Nguồn:Lofter, Weibo, Tieba

Chuyển ngữ: QT || Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã/chưa được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr:Nini喵咩呀 @WB

.

Quà mừng sanh thần tuổi hai chục tặng con gái &1 – Cà phê có đắng không?— Tác giả: Pháo bông.

Hôm nay là ngày đầu tiên ba người bắt đầu quay bộ phim mới, Vương Tuấn Khải rất vui, bởi vì Dịch Dương Thiên Tỉ vào vai bạn học cùng lớp của anh ~ Thiên Tỉ cầm quyển kịch bản ở trước mặt mình đùa giỡn đẹp trai, đạo diễn hô “Cắt” xong một giây xong người nào đó lập tức thay đổi thành bông hoa nhỏ dễ thương dễ thương ngao ngao ngao chịu không nổi ~ Máu giả cũng bỗng dưng thật ngon thật ngọt ngào a ~

Vương Tuấn Khải kết thúc công việc xong quay người lại liền thấy hai cậu em trai đã hoàn thành phân cảnh từ lúc nào ngồi ở xa xa nhàn nhã uống cà phê.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải đen lại nhanh đến nỗi lấy mắt thường cũng có thể thấy được.

Ha… Thiên Tỉ, em ở đấy cùng Vương Nguyên vừa nói vừa cười vừa uống cà phê vui ghê nha!

Ha… Thiên Tỉ, hai đứa lại còn chạm cốc…

Ừm… đại khái là vậy.

Uống cà phê thì chạm cái gì mà chạm! Nội tâm thanh niên nào đó có hàng vạn cốc cà phê chạy qua…

Phòng nghỉ.

“Dịch ~ Dương ~ Thiên ~ Tỉ ~”

“A?” Bỗng dưng bị gọi cả tên cúng cơm ra như vậy, cảm giác có chút không tốt lắm.

“Cùng Vương Nguyên uống cà phê nha ~” Vương Tuấn Khải hai tay chống lên bàn, tiến sát tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, khom người nhìn người nào đó đang ngồi ung dung trên ghế sô pha.

“Em…” Từ từ đã tại sao mình lại lo lắng như vậy, bị khí thể của Vương Tuấn Khải doạ sợ? Rõ ràng mình đâu có làm gì sai a?!

“Cà phê có đắng không?” Vương Tuấn Khải nhíu mày.

“Không đắng không dắng ~” Cười hì hì, chỉ có thể lao theo chiều gió.

“Em nói cái gì?! Nói như vậy là em rất hưởng thụ a ~” Vương Tuấn Khải càng ngả người về phía trước, khẽ cười một cái.

Dịch Dương Thiên Tỉ dính chặt lưng vào sô pha.

“A Tiểu Khải ~ Anh xem khoé miệng anh còn có máu giả kìa, để em giúp anh lau nha ~” Đồng chí nào đó cảm thấy nói sang chuyện khác tương đối an toàn.

Kết quả tay vừa đưa ra đã bị bắt lại. Thân người Vương Tuấn Khải càng tiến càng gần.

“Đắng không?!”

“Đắng đắng đắng! … A…”

Khoé miệng Vương Tuấn Khải được lau sạch sẽ.

“Nếu đắng thì em hãy nếm thử máu giả làm bằng mật ong ở khoé miệng anh a ~”

“…”

Chân dài của thanh niên họ Vương một bước vượt qua bàn, ngồi vững vàng trên thành ghế.

“Thiên Tỉ, hôm nay em và Vương Nguyên uống cà phê với nhau nha ~”

“…”

“Cà phê có đắng không?”

Thiên Tỉ quệt miệng, “Không! Đắng! … A…”

“Không đắng thì để anh nếu thử một chút xem trong miệng em có bao nhiêu ngọt ngào a ~”

“…”

“Thiên Tỉ ~ Cùng Vương Nguyên uống cà phê này ~ Cà phê có đắng không bảo bối?”

“…”

Gì đây? Vương Tuấn Khải chen tới ghế sô pha rồi? Ơ kìa? Sao mình không động đậy được? Thế nào đây? “A…”

“Hỏi em đó ~ Vấn đề đơn giản như vậy sao em không trả lời anh ~”

Vương Tuấn Khải anh đủ rồi!!!

“Thiên Tỉ ~”

“…”&2 – Liên quan đến chuyện yêu đương— Tác giả: Quả chanh nhỏ mùa hè.

Dịch Dương Thiên Tỉ gần đây rất phiền não.

Vì sao???

Còn không phải là bởi vì vị tiểu đội trưởng nào đó cả ngày quấn quít bên cạnh hỏi cậu mười vạn câu hỏi vì sao sao!

Người nào đó mấy hôm trước không hiểu thế nào lại bắt đầu cùng cậu thân cận, dùng lời Dịch Dương Thiên Tỉ mà nói thì chính là “Mặt dày mày dạn”.

Mà “Mười vạn câu hỏi vì sao” kia, thực chất đều liên quan đến một chủ đề mà thôi——

“Vì sao em vẫn chưa hẹn hò với ai vậy?”

“Em muốn lúc nào thì bắt đầu hẹn hò a?”

Những điều như vậy, đều được tiểu đội trưởng hỏi qua một lần.

Bởi vậy Dịch Dương Thiên Tỉ đặc biệt không nói gì.

Có ai làm ơn nói cho cậu biết tiểu đội trưởng nhà cậu bị làm sao vậy?!

Cuối cùng thì vào một ngày nọ, thời gian Vương – bám dính lấy Thiên Tỉ – Tuấn Khải hiện thân, “móng mèo” ở trên vai đối phương được xoa xoa, thế nhưng vừa hỏi ra khỏi miệng một chút vấn đề liên quan đến chuyện kia liền bị Dịch Dương Thiên Tỉ mắng một câu “Anh yên lặng đi!”

Sau đó…

Thanh niên họ Dịch nhìn thấy tiểu đội trưởng mang vẻ mặt uỷ khuất nhìn mình…

…゛(ノ)ノ

A a a a a a cái quỷ gì tại sao cái miệng có thể đáng yêu như vậy!!!

Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn xuống tiếng hò hét từ đáy lòng, giả vờ bình tĩnh nhìn anh: “Anh có mục đích gì thì nói thẳng đi.”

Vương Tuấn Khải bị cậu nhìn cảm thấy có chút không biết phải làm sao, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt người nọ: “Anh… chỉ đang… quan tâm đến thành viên trong nhóm thôi mà! Đến Vương Nguyên Nhi còn nói lớn hơn một chút nữa có thể sẽ hẹn hò, em… cũng nên yêu đương gì đó đi chứ… ?”

“Ha ha ha!” Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên cười ra tiếng, nhiều ngày hỏi han như vậy chính là vì chuyện này?

“Thế nào? Tiểu đội trưởng của chúng ta muốn yêu rồi sao?”

“Gì nha?” Một giây liền bị nhìn thấy tâm tư, Vương Tuấn Khải kinh ngạc ngẩy đầu lên, chống lại ánh mắt mang đầy ý cười kia, lập tức xấu hổ đỏ mặt.

“Anh thích kiểu con gái như thế nào a? Em có một cô em họ cũng không tệ lắm, có muốn em giới thiệu cho không?”

“Aiz… Cũng không phải… Em…” Vương Tuấn Khải thấy mình giải thích không rõ, càng nói thêm càng lộn xộn.

“Oh… Anh không hài lòng sao… Cô em họ đó có một người anh họ, anh thử xem xét một chút, thế nào?”

“À… Thiên Tỉ?! … Gì cơ???” Chờ một chút…

Vương Tuấn Khải mở to hai mắt nhìn, không thể tin được những gì mình mới nghe, “Đó không phải là em sao?”

Dịch Dương Thiên Tỉ vòng tay ôm lấy Vương Tuấn Khải, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của anh, hơi thở ấm áp ở bên tai anh, giọng nói mang theo dịu dàng nói: “Là em nha, tên ngốc này.”

o(*////▽////*)q

[Trong chiếc drab này có huyền cơ mà tui đã cố gắng vùi lấp =)))))))))]&3 – Wu Er Ling (520) — Tác giả: Cừu lửa ca ca.

Vương Tuấn Khải vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, mắt đảo qua màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, sau đó lại tự động tối đen. Vương Tuấn Khải tưởng tin nhắn quảng cáo tự động của weixin, không quá để ý, đến lúc muốn mở ra xoá đi, mới phát hiện thì ra là tin nhắn từ hai phút trước của em út ở phòng cách vách nhắn tới.

“Này, sao anh lại nhớ rõ như vậy?”

Vương Tuấn Khải lập tức không phản ứng kịp, hỏi câu “Gì cơ?” xong mới nhớ tới chuyện phát sinh lúc ghi hình chương trình kia, “Oh em đang nói là lần đầu gặp nhau của chúng ta đúng không? Lúc ấy em thấp hơn anh rất nhiều như vậ anh có thể không nhớ rõ sao ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Vương Tuấn Khải anh đủ rồi.” Dịch Dương Thiên Tỉ đại khái vẫn đang nghịch điện thoại di động, một giây kế tiếp đã gửi tới tin nhắn thoại, thanh âm rất thấp, lại mang theo từ tính như dòng điện chạy qua từng giây thần kinh của Vương Tuấn Khải, chịu đựng da đầu tê dại, anh tiếp tục mò mẫm nói: “Phối hợp với diễn xuất của em không phải anh cũng đang tận lực biểu diễn sao ~”

“Như tiết mục tình cảm mời khách quý mặc cho người chọn lựa?” Tế bào hài hước của Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa rơi rớt hết, ít nhất vẫn có thể tiếp tục chọc cười Vương Tuấn Khải.

“Em tắm chưa? Nếu chưa thì tắm nhanh đi rồi ngủ sớm một chút, ngày mai bay sớm đó.” Vương Tuấn Khải liếc nhìn đồng hồ, ngáp một cái.

“… Cảm ơn.”

“… Cảm ơn cái gì… Chuyện này người làm đội trưởng như anh không phải nên quan tâm sao…” Trong lòng Vương Tuấn Khải có chút gì đó không đúng.

“Cũng không phải cảm ơn chuyện này… Chỉ đơn thuần muốn cảm ơn anh thôi.”

“Anh không tiếp nhận lời cảm ơn vô duyên vô cớ.”

“Đại khái thì… cảm ơn anh vì đã nhớ rõ chuyện rất lâu như vậy.”

“Cũng cảm ơn anh khi đó tới bắt chuyện với em.”

“Thời điểm đó chúng ta còn chưa quen nhau, nào nghĩ sau đó một ngày chúng ta lại cùng xuất hiện như thế này đây.”

“Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy như thời điểm đó anh thật giống như đã sớm biết sau này chúng ta sẽ gặp lại vậy.”

Vương Tuấn Khải thấy đầu bên kia không tiếp tục nhắn tới nữa, mới yên lặng gõ chữ trả lời Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Thực ra anh cũng không biết vì sao khi đó lại tìm em chào hỏi, cho đến bây giờ anh vẫn không thể nghĩ thông suốt. Em biết đó, anh vốn là người không dễ dàng chủ động chào hỏi, lúc đó đầu nóng lên mới thành ra như vậy, đại khái bởi vì em có mị lực đặc biệt đi. Cảm ơn anh của lúc đó đã tiến tới, nếu không thì thật không biết chúng ta bây giờ sống chung sẽ thành cái dạng gì nữa…”

“Cho nên bây giờ anh có thể tiếp nhận lời cảm ơn của em đi, cảm ơn anh lúc ấy đã để ý tới mị lực đặc biệt của em.”

“Lời cảm ơn đầu môi vốn hư vô mờ mịt, không bằng tới dùng hành động thể hiện một chút lòng thành a,” Vương Tuấn Khải thấy buồn bực nhỏ trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ được giải quyết rồi, lại trở nên không đứng đắn trêu ghẹo, “Tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường chờ anh a ~”

“Biến.”

Vương Tuấn Khải nghĩ đến dáng vẻ đỏ mặt thẹn quá hoá giận của Dịch Dương Thiên Tỉ ở đầu bên kia, liền cười thành cái bánh bao xá xíu.

“Nếu, chỉ là nếu thôi, hai chúng ta không bước vào giới giải trí, vậy cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ? Liệu sẽ gặp nhau chứ?”

“Sẽ,” Vương Tuấn Khải dừng một chút, “Anh nhất định sẽ tìm được em.”&4 – Tay ném gấu Kuma chuyên nghiệp— Tác giả: Tên kỳ quái.

Trải qua một ngày một đêm mệt mỏi, ba người rốt cuộc cũng tới nơi, túi lớn túi nhỏ đi vào khách sạn, làm vệ sinh cá nhân xong nhìn tới thời gian cũng đã tương đối muộn, Vương Tuấn Khải tắt Đảo Hải Tặc mở tài khoản weibo phụ, lướt lướt một chút, chuẩn bị theo dõi xem gần đây có chuyện gì xảy ra không.

TFBOYS-Dịch Dương Thiên Tỉ V:

Có Thiên Chỉ Hạc hỏi em tâm tình không tốt thì sẽ làm gì [bi thương] Lúc tâm tình không tốt em sẽ phạt gấu Kuma chồng cây chuối cả đêm, nhìn một chút sau đó bất kể chuyện gì không vui cũng sẽ đều trôi qua.

Bật người ngẩng đầu nhìn thấy cách hai thước là Dịch Dương Thiên Tỉ đang quay mông về phía anh vừa đăng weibo.

Gấu Kuma còn đứng ở đó, tâm tình không tốt?

Đi tới, hướng về phía cái mông kia chính là một cái vỗ.

Vương Nguyên vừa mới vào cửa đã nghe thấy “ba” một tiếng.

Thấy chuyện không đúng, lập tức rút lui. Chạy!

“Ai ai ai ~~~ Tiểu Mã ca, em kể cho anh nghe chuyện này ~”

Dịch Dương Thiên Tỉ bị người nào đó vỗ mông lập tức xoay người nhìn Vương Tuấn Khải.

“Anh làm gì thế?”

“Không phải tâm tình em không tốt sao? Anh tới chơi cùng em a.”

“Có gấu Kuma là đủ rồi.”

Cái quỷ gì, Vương Tuấn Khải đây còn không bằng một con gấu Kuma?

Có tin anh ném gấu Kuma của em ra ngoài vũ trụ luôn không!!!

Tay mắt lanh lẹ nắm lấy một chân đang giơ lên của gấu Kuma.

“Ai ai ai, gấu của em.”

Dịch Dương Thiên Tỉ chuẩn bị ném điện thoại di động sang một bên đứng dậy đi cứu gấu Kuma, Vương Tuấn Khải lập tức nghiêng người, tay còn giơ thật cao, lấy chiều cao vượt trội làm ưu thế trấn áp Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ chuẩn bị đứng dậy, Vương Tuấn Khải lại lăn tới làm chuyện xấu cù Dịch Dương Thiên Tỉ, quả nhiên, Dịch Dương Thiên Tỉ sợ nhất điều này, thân thể lập tức cong lại.

“Ha ha ha ha ha ha ha, Vương Tuấn Khải, ha ha ha ha ha ha ha, anh dừng lại đi, ha ha ha ha ha ha ha, buồn quá, ha ha ha ha ha ha ha.”

Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ cười đến lăn bên này lộn bên kia thêm chút nữa chắc sẽ rơi xuống giường mất, liền dừng tay, tay phải nhẹ nhàng đặt ở bên hông cậu, bảo vệ.

Hiển nhiên toàn bộ lực chú ý của Dịch Dương Thiên Tỉ đều ở trên người gấu Kuma, tay trái đặt ở trên bả vai Vương Tuấn Khải, tay phải ra sức lấy lại gấu Kuma.

“Aiz, Tiểu Khải, anh trả cho em, buổi tối em muốn ôm nó ngủ.”

“Anh không trả, em tới lấy lại đi.”

“Này, tay anh giơ cao như vậy em không với tới, thấp xuống đi.”

Không để ý.

“Ha ha ha, em lấy được… ô ô…”

Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên đôi môi kia, Dịch Dương Thiên Tỉ mở to mắt nhìn hàng lông mi dài cong cong của Vương Tuấn Khải.

“Thiên Tỉ, nhắm mắt lại đi.”

Không thở được.

“A…”

Dịch Dương Thiên Tỉ ngả người về phía sau, thở hổn hển, Vương Tuấn Khải vội vàng vòng tay ôm lấy thắt lưng nhỏ gọn của Dịch Dương Thiên Tỉ, tránh cho cậu ngã xuống.

“Thiên Tỉ, có chuyện gì không vui thì nói cho anh biết, được không?”

“Được rồi.”

“Đừng một mình giữ lấy giấu ở trong lòng, biết không?”

“Em biết rồi.”

“Tốt lắm, anh biết em dẻo rồi, đừng ngả về sau nữa.”

Đỡ Dịch Dương Thiên Tỉ, để cho Dịch Dương Thiên Tỉ nằm ở người mình, Vương Tuấn Khải một tay nhẹ nhàng xoa lưng, một tay dịu dàng vuốt tóc, chờ người nọ thở.

“Đứa ngốc này, hôn môi nhiều lần như vậy rồi còn không biết lấy hơi.”

“Trách em sao?”

“Được rồi được rồi, trách anh, vậy thì tới, một lần nữa a ~”

“Anh biến đi.”

“Ha ha ha, được rồi, ngủ thôi.”

Ôm chặt người trong ngực.

“Ngủ ngon Thiên Tỉ.”

“Ngủ ngon Tiểu Khải.”

Sau đó, gấu Kuma bị đồng chí Vương Tuấn Khải lén lút một cước đạp xuống giường.&5 – Đang yêu thì nên ăn bỏng ngô nha ~— Tác giả: Quả chanh nhỏ mùa hè.

Dịch Dương Thiên Tỉ đang chuẩn bị tham gia một chương trình tạp kĩ.

Tạp kĩ mà, đơn giản vui đùa một chút là được, chỉ là lần này một mình cậu tham gia ghi hình, không có đồng đội làm bạn, hiển nhiên có chút khẩn trương.

Cũng may toàn bộ quá trình ghi hình đều thuận lợi, dù sao mình cũng là khách mời, không cần lo lắng có nói ít quá hay không, muốn liêu thì liêu, muốn xấu hổ thì…

Ai nha ghét ghê!

Mấy câu vui đùa đó sao có thể là mình nói ra được!

Nên xấu hổ thì che mặt là xong!

Fan hâm mộ đông đảo trời sinh muốn theo Dịch Dương Thiên Tỉ đều không ít, dù sao cũng không phải nam sinh mặc áo sơ mi trắng được thầm mén, then chốt vẫn là xem mặt. Đối với nhan trị giá của bản thân, cậu đối với bản thân rất có lòng tin.

Đi theo lời dẫn của MC nước chảy xuôi dòng từng bước ghi hình, Dịch Dương Thiên Tỉ không nghĩ tới trong lúc vô tình lại thu hoạch được nhiều tiếng vô tay như vậy. Có lúc bản thân cũng hơi xao động lại nhớ nhung người nào đó một chút, nghĩ lại vừa bật cười sau đó nhớ ra lập tức trở lại poker face của mình.

Không nên không nên! Hai người còn hẹn nhau khi nào chiếu sẽ xem chương trình lần này nha!

Đến lúc đấy người nào đó lại muốn nhào tới bên người cậu ngoáy tới ngoáy lui cái mái tóc mềm mại cười không ngừng, còn vỗ đùi nói: “Dịch Dương Thiên Tỉ cuối cùng em cũng có ngày hôm nay ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha——”

Ca——

Em là Dịch Dương Thiên Tỉ cao lãnh đấy.

“Chúng ta thống kê câu trả lời của 1000 cặp đôi đang trong quá trình yêu nồng nhiệt, kết quả thu được món ăn được các cặp đôi thích nhất khi đang yêu, đó là món nào? A. Bò bít tết – B. Lẩu – C. Tôm hùm nhỏ – D. Bỏng ngô.”

Màn hình vừa hiện lên đáp án, ánh mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ liền gắt gao dừng tại dòng “D. Bỏng ngô” kia.

Không phải món này thì chẳng lẽ còn có đáp án nào khác?

Nhớ tới lần trước 20/5 (520) hôm đó, cùng Vương Tuấn Khải đi xem phim. “Vé xem phim + bỏng ngô” cơ hồ là combo không thể thiếu của tất cả những ai tới rạp chiếu phim, duy chỉ có Dịch Dương Thiên Tỉ là một ngoại lệ.

“Vương Tuấn Khải anh bớt ăn mấy thứ này một chút! Ăn nhiều thành tên ngốc luôn bây giờ——”

Khuyên bảo không có tác dụng, cuối cùng cậu vẫn bị tiểu đội trưởng kéo tới quầy hàng bên cạnh.

“Này, anh… thật sự không sợ biến thành tên ngốc hả?!”

“Suỵt——” Vương Tuấn Khải làm một dấu yên lặng với cậu, sau đó tiến đến bên tai nhẹ nhàng nói một câu: “Thấy cặp đôi bên kia không?”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn theo ánh mắt của anh nhìn lại, gật đầu.

“Anh nói này, có người nói hai người yêu nhau cùng ăn bỏng ngô, hạnh phúc nhân đôi đấy nhá! Rạp chiếu phim nơi này—— lãng mạn như thế sao có thể thiếu couple combo được?!”

Lại còn couple combo?

Dịch Dương Thiên Tỉ bị Vương Tuấn Khải đẩy tới chỗ xếp hàng, nguyên bản muốn từ chối cũng đành nuốt trở lại.

Làm sao bây giờ? Nghe giống như không sai.

Mua xong trở lại chỗ ngồi chờ, Vương Tuấn Khải đã không kịp chờ đợi đưa tay lấy một nắm, thả vào trong miệng. “Tới, Thiên Tỉ, nếm thử đi, a——”

Dịch Dương Thiên Tỉ theo lời của anh không tự chủ được hé miệng, sau đó cảm thấy có một vật nhỏ nhẹ nhàng rơi vào trong miệng mình.

Ừm, rất ấm, rất ngọt.

“Thế nào? Mùi vị không tệ đúng không?” Vương Tuấn Khải bá đạo vòng tay ôm thắt lưng Dịch Dương Thiên Tỉ, mang theo nụ cười như ý: “Em xem em cũng ăn rồi, sau này cũng sẽ ngu ngốc giống anh, đứa ngốc ~”

(ฅω*ฅ)

Phim lần này Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy phá lệ xem hay.

Đại khái là vì mị lực của vị bỏng ngô đi.

Vì vậy cậu không chút do dự giơ bảng lựa chọn, trên đó viết lớn chữ D, chính là đáp án bỏng ngô.

Vì sao lại chọn D đây?

“Bởi vì ở trong rạp chiếu phim ăn bỏng ngô, càng thêm ngọt ngào.”

Ở ánh mắt kinh ngạc của người khác, cậu nói ra nguyên nhân.

Tất cả mọi người đều bày ra bộ dáng “Em giống như hiểu rất rõ nha.”

Khiến cho Dịch đồng học của chúng ta lần đầu tiên ở chương trình tạp kĩ, ngây ngốc.

Thời điểm công bố đáp án là “Bò bít tết”, trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ có chút không phục. Trước đây có ăn qua cơm tây một lần, sau đó vì dao dao dĩa dĩa quá phiền phức mà không có lần thứ hai, thế nào lại kêu vậy là lãng mạn?!

Ghi hình xong, Dịch Dương Thiên Tỉ trở lại khách sạn. Dưới ánh mắt mang theo kinh dị của Vương Nguyên, cậu kéo tay Vương Tuấn Khải đi ra ngoài.

“Này, Thiên Tỉ, em đưa anh đi đâu vậy?”

“Đi ăn bò bít tết——”

Vương Nguyên lăng lăng nhìn hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, lắc đầu bày tỏ hiểu không nổi thế giới hai người: “Ăn bò bít tết là có ý gì? Mốt mới sao???”&6 – Nắng, không khí, nước, và em — Tác giả: Ô a!

Chỉ mong lòng chàng như lòng ta,

Chỉ mong lòng chàng như lòng ta. [1]

*

Nhìn sợi tóc ngây ngô vểnh lên của Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ thật muốn đưa tay vuốt xuống. Xung quanh fan hâm mộ vẫn không ngừng hô to, thấy tóc của Vương Tuấn Khải như vậy liền không ngừng chụp lại, xem bộ dáng có khi là bị moe đến nao lòng rồi. Nhưng khi nhìn đến giữa biển fan là vẻ mặt nghiêm túc bộ dáng nghiêm chỉnh của Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ liền thực sự, thật sự muốn cười.

Ừm, một ngày một đêm không cùng anh ngủ chung, tóc anh cũng lười chải luôn như vậy hả?

Thấy Vương Tuấn Khải hờn dỗi không muốn để ý tới bộ dáng của mình, Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên nghĩ: một chỏm tóc như vậy, nếu như dùng để gửi tính hiệu về hành tinh mẹ, phân lượng có lẽ sẽ đủ chứ.

Rốt cuộc từ sân bay trở về, trên ô tô, thường sẽ là Tiểu Mã Ca và Mập Hổ ngồi ở giữa, anh và cậu ngồi hàng cuối cùng. Ngày hôm nay Vương Tuấn Khải đẩy Mập Hổ xuống dưới, chỉnh mình ngồi ở hàng trên, làm bộ ngắm phong cảnh.

Trợ lý tài xế biết rõ đội trưởng đang giận dỗi, nhưng cũng không có biện pháp. Nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ một hồi lại nhìn sang Vương Tuấn Khải, thấy hai người đều không có ý kiến gì, cứ như vậy ngồi xuống.

「Ngồi phía sau đi.」 Dịch Dương Thiên Tỉ cuối cùng vẫn nhắn cho Vương Tuấn Khải một cái tin.

「Không.」 Nhìn xem đây là thế nào, Vương Tuấn Khải nhìn người này một chút đều không có ý muốn dụ dỗ mình, trong lòng rất không có tư vị, uỷ khuất đến muốn rơi vào giọt lệ.

「Tiểu Khải, tới ngồi bên cạnh em đi.」

Vương Tuấn Khải thấy những lời này, tim hơi loạn nhịp. Vành tai cũng lặng lẽ thoáng đỏ.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở phía sau nhìn chằm chằm người nọ, nhìn đối phương bới bới mái tóc mềm mại của mình một chút, còn không to không nhỏ “a!” một tiếng, trong lòng cậu cũng tràn đầy ôn nhu. Giận dỗi rồi giận dỗi rồi, con mèo nhỏ giận dỗi nữa rồi.

“Mập Hổ ca, chúng ta đổi chỗ đi.”

“A? Tại sao?”

“Anh hỏi gì nhiều vậy, nhanh lên một chút nhanh lên một chút.”

“Được rồi được rồi, cậu nói thế nào chính là thế đó.”

Dịch Dương Thiên Tỉ theo dõi toàn bộ quá trình, ở một bên nhẹ nhàng cười.

Vương Tuấn Khải đổi vị trí xong, ngồi cách Dịch Dương Thiên Tỉ tám trăm thước, dáng vẻ còn chưa cao hứng lắm.

「Anh ngồi gần lại đây một chút đi.」

「Không.」

「Em đau đầu, muốn dựa vào người anh ngủ một lát a.」

“Bịch ~” một tiếng, Vương Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Em khó chịu? Làm sao vậy? Đã tới bệnh viện chưa? Bác sĩ nói thế nào? Có phải uống thuốc không?”

Aiz, cũng biết là sẽ như vậy mà.

“Cảm một chút thôi, không có gì đáng ngại.”

“Cho nên…”

Vương Tuấn Khải nghịch nghịch dây tai nghe, nghĩ đến tối hôm qua Dịch Dương Thiên Tỉ không muốn cùng mình ngủ chung, thì ra là bởi vì bị bệnh.

“Ừm? Gì cơ?” Dịch Dương Thiên Tỉ không biết Vương Tuấn Khải vừa kết luận chuyện gì.

「Cho nên vì sợ lây cho anh nên mới không muốn ngủ chung sao? Thế nhưng em vẫn nên nói cho anh biết em ngã bệnh chứ.」

「Sao lại còn phải nhắn weixin? Nói cho anh, anh chắc chắn sẽ càng muốn chúng ta ngủ cùng nhau.」

「Anh cũng không làm gì em, ôm em em sẽ cảm thấy ấm áp hơn a.」

「Vương Tuấn Khải anh là heo sao, em sẽ… sẽ đặc biệt muốn hôn anh.」

“Khụ khụ!” Vương Tuấn Khải nhìn khung chat, mặt đã nhanh chóng đỏ bừng, chỉ có thể ho khan vài tiếng giảm bớt sự xấu hổ của mình. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của anh, mắt cười đến híp thành một đường chỉ.

“Trần Ca, anh lái chậm một chút, Thiên Tỉ khó chịu muốn ngủ.”

Vương Tuấn Khải dặn dò xong tài xế, điều chỉnh một chút tư thế ngồi, để cho Dịch Dương Thiên Tỉ ngủ được thoải mái hơn.

Quãng đường còn hơn bốn mươi phút, thế nhưng cho dù chỉ còn bốn mươi phút, anh cũng muốn làm điểm tựa cho em dựa vào.

**

Vương Tuấn Khải sáu giờ mới chạy về phòng ngủ của mình.

Bảy giờ Tiểu Mã ca gõ cửa.

“Tiểu Khải, hôm nay có buổi họp báo, mau dậy đi.”

Không có động tĩnh.

Tiểu Mã ca trực tiếp mở cửa sổ vén chăn, đem người lôi dậy.

Chuẩn bị xong xuôi, Vương Tuấn Khải cố ý đi một chuyến tới phòng của Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Thiên Tỉ.”

“…”

Người nọ còn đang ở trạng thái mơ mơ màng màng.

“Bảo bối…”

“Em đây…”

Vương Tuấn Khải sửa lại một chút tóc mái của cậu.

“Gọi em là bảo bối em trả lời rất nhanh nha, hôm nay có thể anh sẽ về khá muộn, đồ ăn sáng ở trên bàn, khi nào dậy em hâm nóng lại rồi ăn, biết không?”

“Em biết rồi…”

“Anh đi đây.”

“Anh thật phiền.”

“Thân thể em… Thân thể em không thoải mái nhớ nói với anh.”

“Biến ngay!”

Nhìn bộ dáng này có lẽ là không còn khó chịu nữa, Vương Tuấn Khải tạm biệt rồi xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi cửa lại lộn trở lại.

“Moah” một cái ở trên trán Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Thiên Tỉ, anh sẽ rất nhớ em.”

“Tiểu Khải nhanh một chút, xe tới rồi!”

“Em biết rồi!”

Nói xong liền chạy ra khỏi cửa.

Dịch Dương Thiên Tỉ triệt để tỉnh, trên người có điểm đau nhức, nhưng khắp căn phòng đều là mùi thơm nhẹ nhàng của Vương Tuấn Khải.

Em cũng sẽ nhớ anh.

Giữ trong lòng một câu, không nói ra khỏi miệng.

***

Thế nào lại trang điểm đậm như vậy.

Nhìn ảnh fan hâm mộ chụp, Dịch Dương Thiên Tỉ không nhịn được chê bai.

Hoàng đế nhà mình lại muốn gieo hoạ vạn thiêu thiếu nữa rồi!

“Ca ca, anh xem bụng của em có lớn không?”

“Ha ha, lớn, lớn ~”

“Đến nổ tung luôn!”

“Nổ tung nổ tung!”

Không sai, Dịch Dương Thiên Tỉ về nhà. Lâu lắm rồi không gặp Nam Nam, trong lòng bỗng dưng rất nhớ em trai.

Có thể Vương Tuấn Khải lúc trở lại ký túc xá sẽ giận dỗi a.

Hừm… Cứ giận dỗi đi vậy!

Để điện thoại sang một bên, liền cùng Nam Nam chơi trò chơi.

Sau bữa tối, ba Dịch đưa Nam Nam đi học nhảy. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đi theo. Em trai học xong để ba đưa Nam Nam về nhà trước, lại phiền ba đưa cậu về ký túc xá.

Ở trên đường, lúc này mới mở điện thoại di động ra xem.

— 19:15

「Thiên Tỉ, anh có thể phải cùng đạo diễn ăn cơm chiều, hôm nay em ăn một mình vậy nhé.」

— 19:45

「Một bàn thật nhiều tiền bối, anh có chút khẩn trương.」

— 20:18

「Lén đi ra ngoài gọi điện thoại cho em, em lại không nghe, em giận sao? Anh về ngay đây.」

— 20:53

「Bên này sắp kết thúc rồi, anh không uống rượu.」

— 21:18

「Anh đang trên đường trở về rồi.」

— 21:46

「Em đi đâu vậy?」

— 22:07

「Về nhà phải không? Được rồi thật tốt nghỉ ngơi đấy.」

Tên ngốc này.

Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời lại 「Được.」

****

Thời điểm Dịch Dương Thiên Tỉ về đến ký túc xá đã là mười một giờ. Tiểu Mã dậy mở cửa.

Nói xin lỗi xong, Tiểu Mã ca cũng không quá để ý trở về phòng ngủ.

Đến phòng của tên ngốc kia, cư nhiên lại không có ai.

Quả nhiên, người nọ ngủ ở phòng của mình.

Lúc mở cửa người nọ vẫn còn đang nghịch điện thoại di động, ngay cả đèn ngủ cũng không bận.

“Làm phiền ngài chú ý tới mắt của mình được không?”

Miệng nói tay cũng bật đèn.

Vương Tuấn Khải mất một lúc mới thích ứng được với ánh sáng, nhìn thấy là Dịch Dương Thiên Tỉ. Ánh mắt lập tức sáng lên.

Nhưng lại nhanh chóng bĩu môi nhìn cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ khoá kĩ cửa đi tới mép giường.

“Bĩu môi làm gì nha?”

“…”

“Này này, sao anh không nói gì?”

“Em không trả lời tin nhắn của anh cũng không nói cho anh biết em về nhà. Anh lo lắng.”

“Vậy lần sau em không như vậy nữa, đừng giận được không?”

“Không được.”

“Aiz, thắt lưng em đau quá ~”

“Còn đau lắm hả? Anh giúp em xoa bóp nhé? Anh… anh…”

Nhìn thấy người nọ lập tức ngồi thẳng lưng, Dịch Dương Thiên Tỉ đắc ý cười.

Trông thấy vẻ mặt của ai kia vui vẻ giống như gian kế được như ý, Vương Tuấn Khải tức chết!

Dịch Dương Thiên Tỉ tiến tới hôn người nọ một cái.

“Lần này không tức giận?”

“Miễn cưỡng tha thứ cho em.”

*****

Thật ra thì hai người chung sống rất đơn giản.

Vương Tuấn Khải đặc biệt dễ dỗ, Dịch Dương Thiên Tỉ rất dễ phục vụ.

Không có lời thể non hẹn biển, cũng không thiếu dũng khí đối mặt cùng thế giới, có uống rượu hay không cũng thừa dịp trăng sáng gửi tới nhau ôn nhu trong đáy mắt.

“Ngày mai anh trở về Trùng Khánh.”

Rúc ở trong cổ Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói.

“Ừ.”

“Ừ? Ừ thế thôi?! Em không có lời gì muốn nói với anh sao?”

“Nói gì?”

“Thì nói… nói… không có gì.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ đến rất lâu trước đây khi hai người còn chưa hiểu rõ lòng nhau, Vương Tuấn Khải ngày hôm sau cũng phải trở về Trùng Khánh, vậy nên buổi tối trước đó liền kéo Dịch Dương Thiên Tỉ chơi trò chơi đến rạng sáng, ngày đó biểu đạt ý tứ cũng đều trẻ con như vậy.

“Bây giờ em đã bắt đầu nhớ anh rồi, cho dù anh đang ở bên cạnh em, em cũng đã bắt đầu nhớ anh, Vương Tuấn Khải.”

******

Tình cảm tốt như vậy, có gì mà không thể nói ra?

Cũng may lòng chàng như lòng ta.

[1]: Câu thơ được trích từ bài thơ “Bốc Toán Tử” của Lý Chi Nghi.&7 – Mình không thể nào có loại khuynh hướng này được!— Tác giả: KAYE.

Người con trai có giọng nói tô* ngay cả khi mắng người cũng rất êm tai.

Lần đầu tiên thấy những lời này là khi Dịch Dương Thiên Tỉ đang lướt weibo, lập tức sinh lòng đồng cảm với chủ weibo này, không chút do dự dùng tài khoản phụ thích một cái.

Quá đúng, quả thực không ai có thể nghiệm rõ ràng được như cậu.

Vương Tuấn Khải mỗi lần lên tiếng mắng vài câu đều sexy không chịu được!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bởi vì đặc thù công việc, cậu và Vương Tuấn Khải không được nói tục. Thế nhưng con trai từng này tuổi, nói lý ra luôn có điểm phóng túng một chút, cho dù trên đầu vẫn là mái tóc đậy nắp nồi, là đứa nhỏ ngoan ngoãn thuần thục, nhưng nội tâm ít nhiều gì đôi lúc cũng có khát vọng ngửa lên trời xanh giơ một ngón giữa thật cao. Cho nên cứ như vậy tạo thành bọn họ lúc nghỉ ngơi có thể náo loạn đến thế, thời điểm điên đến lợi hại thậm chí còn hù doạ fan hâm mộ.

Bởi vậy, Vương Tuấn Khải những lúc gặp phải chuyện tức sùi bọt mép sẽ thỉnh thoảng mắng người một chút, mà mỗi lần đều sẽ cẩn thận đề phòng bảo đảm âm lượng của mình chỉ có Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên nghe được. Mà trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng có một loại cảm giác thân thiết kì lạ, sau đó sẽ cùng Vương Nguyên cười rộ lên. Thường thì ba người ở trong weixin cùng chê bai một chủ đề, cuối cùng kết quả chính là dùng giọng nói gửi qua gửi lại tin nhắn thoại mang theo vài câu mắng người trong đó, âm thầm vui vẻ với nhau.

Thế nhưng so với giọng nói đã qua hai lần đường truyền, đương nhiên là thanh âm chân thật truyền vào tai vẫn có xúc cảm hơn.

Vương Tuấn Khải lúc mắng người có đôi khi dùng tiếng phổ thông, có lúc dùng mấy câu phương ngữ Bắc Kinh không hiểu lắm mà Dịch Dương Thiên Tỉ dạy cho mình, nhiều nhất vẫn là dùng giọng Trùng Khánh nói, có điều lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nghe không hiểu anh đang nói gì, chỉ có thể từ trong giọng nói của anh bắt lấy một chút luyến láy đoán được anh đang mắng người, thế nhưng dù sao đây vẫn là trường hợp sexy nhất!

Tỷ như—————

Bạn học Vương đang nghiên cứu đề số học.

Vò đầu bứt tai năm phút ———

Cái đề này làm thế nào đây…

Rõ ràng thầy đã nói qua rồi…

Thử tính toán lại một chút xem nào——

Hình như là vậy…

Năm phút…

Làm không ra———

Chẳng lẽ là dùng cách khác?

Để xem để xem…

Năm phút…

A vẫn không ra được kết quả !!

Lại gạch đi—————

Tiếp theo bóng đèn trên đầu đột nhiên loé sáng——

A a chắc chắn là cách này có thể giải được!

Lần này khẳng định không sai!

Xem nào xem nào…

Nửa tiếng đồng hồ…

Tràn đầy tự tin mở đáp án kiểm tra———



Trầm mặc…

Cuối cùng là một tiếng vừa buồn vừa bực, giữa không gian yên tĩnh của căn phòng ———

“Đậu má.”

“Ha ha…” Dịch Dương Thiên Tỉ chính mắt chứng kiến toàn bộ quá trình bị ví dụ miêu tả sinh động kia làm cho tức cười, cười một tiếng liền ha ha ha ha ha ha dừng không được, sau đó như dự liệu nhận được ánh mắt sắc như đao của đội trưởng nhà mình.

“Cười cười cười, cũng biết cười anh…”

Vương Tuấn Khải phiền não la hét, sự tồn tại siêu rõ rệt của Dịch Dương Thiên Tỉ khiến cho anh đảo mắt liền quên mình một giây trước vừa nói tục, mặc dù nhớ không rõ cũng không sao.

Thế nhưng khi anh phát hiện ra câu trả lời của mình chẳng qua chỉ sai ở bước cuối cùng mà thôi thì lập tức cao hứng cười vui vẻ.

Nên miêu tả thế nào đây, cảm giác thật sự rất lẫn lộn. Nếu như không phải là đã biết rõ tính cách thỉnh thoảng sẽ tuỳ lúc tuỳ chỗ có thể nổi điên không kiềm chế được của Vương Tuấn Khải, những lời kia từ miệng anh nói ra sẽ cùng với vẻ ngoài nhu hoà tinh sảo của anh trái ngược hoàn toàn. Tựa như Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy Vương Tuấn Khải giả gái rất xinh đẹp, điều kiện tiên quyết là thật sự có tiểu thư Laury cao như vậy.

Đầu tiên là giữa răng và môi sinh ra một chút khí âm, tiếp theo mới là đôi môi đẹp mắt tận lực thành hình, chậm rãi chuyển qua một độ cung hoàn hảo, cuối mỗi âm có chứa khẩu âm Trùng Khánh uốn lưỡi, một chút cảm giác khàn khàn tô tô.

Quỷ dị mang tới một loại sexy khiến người phát điên.

Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Trong nháy mắt giống như chợt hiểu ra vì sao mọi người lại thích những ca khúc Âu Mỹ không quá hoàn chỉnh còn lẫn tạp âm hơn.

Cậu có chút mê luyến.

“Vương Tuấn Khải.”

“Sao vậy?”

“Anh mắng em một chút đi.”

“…”

“Mắng em đi, càng nặng lời càng tốt.”

“…” Bạn học Vương đang thu dọn sách vở liền trầm mặt một hồi, nghiêm túc quay đầu, “Anh không nghĩ tới em có loại khuynh hướng này a Dịch Lão Thiên.”

“…”

Loại khuynh hướng này…

Đi cùng với kiểu xưng hô Dịch Lão Thiên…

Nghe có chút bỉ ổi…

“Anh quan tâm em khuynh hướng gì làm gì, anh cứ mắng em đi đã.”

“Nói đi, làm chuyện gì xấu mà muốn anh mắng, bây giờ nói xin lỗi còn kịp, chỉ cần không phải làm rơi sầu riêng trên giường anh là được.”

Vương Tuấn Khải trêu đùa nói, bản thân tự cho rằng giọng nói của mình rất giống người lớn đang chờ đứa nhỏ thừa nhận sai lầm, sau đó lại bị chính ví dụ của mình chọc cười.

“Em đâu có làm gì xấu đâu.”

“Vậy sao em lại muốn anh mắng?”

“Khụ,” làm gì nói nhảm nhiều như vậy, “Bảo anh mắng thì anh cứ mắng đi, anh cũng chẳng thiệt thòi gì.”

“Em cho là cứ muốn mắng là mắng được hả, mắng cũng cần phải tức giận thì mới mắng được a,” Vương Tuấn Khải thực sự không hiểu vì sao Dịch Dương Thiên Tỉ đối với chuyện này cố chấp như vậy, “Hơn nữa…”

Hơn nữa anh thích em như vậy, làm sao có thể mắng em được.

“Hơn nữa gì?”

“Không có gì.”

“Nha.”

Dù sao em cũng đã đoán được rồi.

“Này,” Dịch Dương Thiên Tỉ thoáng thấy hàng lông mi khẽ động của đối phương, đột nhiên cười rộ lên, “Vậy có phải chỉ cần em làm chuyện xấu anh sẽ mắng em đúng không?”

“A?”

Vương Tuấn Khải còn chưa rõ ràng, Dịch Dương Thiên Tỉ đã nhổm người dậy kéo lấy cổ tay Vương Tuấn Khải ngã về phía giường, sau đó xoay người ngăn chặn anh, trong lòng Vương Tuấn Khải hoa rơi đầy đất, tiếng vang đột ngột tựa như câu nói tục kia kéo dài.

“Này! Sách của anh! Em… Phụt! Ha ha ha ha ha ha!” A, tốt, Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng biết được Dịch Dương Thiên Tỉ muốn làm gì, “Đừng cù nữa! A! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Dịch Dương Thiên Tỉ cười xấu xa, để nguyện vọng của mình thành hiện thực cũng không tính ngừng tay, cậu biết Vương Tuấn Khải có một điểm yếu, lúc bị cù lét thắt lưng đều sẽ mềm nhũn. Ai da, chưa từng nghĩ chiêu này hữu dụng như vậy nha.

“Dịch Dương Thiên Tỉ! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha… Mau dừng lại a…”

Cái quỷ gì! Rõ ràng em mới là người có máu buồn nhất nhóm!

“Em không.”

Anh cho là em bị ngớ ngẩn sao? Bây giờ mà dừng lại còn không bị anh cù lại cho cười chết!?

“A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha… Thù này anh sẽ nhớ kĩ…” Vương Tuấn Khải cảm thấy mình không chỉ buồn cười đến đau bụng mà mặt cũng bắt đầu co quắp, anh kiệt sức không phản kháng nữa, “A… Dịch Dương… Anh đậu em…”

Anh… Đậu… Em…



Câu này hữu khí vô lực lại mang theo chút nức nở trong giọng nói truyền vào trong tai tựa như có dòng điện chạy khắp toàn thân, Dịch Dương Thiên Tỉ bị tấn công không nhẹ, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng của Vương Tuấn Khải, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được mình đã được như ý nguyện nghe được lời muốn nghe, cũng là lúc nên thu tay lại.

“…”

Mình vừa nói cái gì… Mình không nói gì hết… Đều là Dịch Dương Thiên Tỉ ép mình…

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn người nào đó ngồi ở trên giường không ngừng thở hung dữ nhìn mình biểu đạt khát vọng muốn tiêu diệt toàn bộ sầu riêng trên hành tinh này rõ trên mặt, đột nhiên trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng thoả mãn. Trước đây cậu thật không biết một câu mắng người cũng có thể khiến cho người ta vui vẻ a.

Tiến gần tới bên cạnh Vương Tuấn Khải, cậu nhịn xuống vui vẻ trêu đùa nói.

“Hoan nghênh anh tới đậu em a ~”

“Biến…”

Hôm nay Dịch Dương Thiên Tỉ bị làm sao vậy…

“Em có loại khuynh hướng này nha.”

“A?”

“Nhưng chỉ đối với một mình anh mà thôi.” Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên tai Vương Tuấn Khải khẽ cười một tiếng, “Này, anh có muốn cân nhắc việc trở thành bạn trai của em không, em ngày ngày cho anh mắng em.”

“A… a?”

Hoàn toàn ngoài dự liệu, Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt phóng to của Dịch Dương Thiên Tỉ phía trước, cho đến khi đối phương giống như muốn hôn tới mới bị doạ sợ nhảy lên.

“Này! Này! Anh giống kiểu người luôn thích mắng người vậy sao!!”

Này! Bạn học Vương cậu get nhầm trọng điểm =.=!

“Nếu nói, đánh là hôn, mắng là yêu,” Dịch Dương Thiên Tỉ cười nói, “Anh không cần bỏ cũng được.”

“…”

“Anh không đồng ý cũng không sao, vậy thì em chỉ cần mỗi ngày đều tới làm chút chuyện xấu…”

“Anh đồng ý! Anh hoàn toàn đồng ý! Được chưa?!”

Khụ… Tại sao giống như em đang ép anh và em hẹn hò vậy?

Dịch Dương Thiên Tỉ kéo tay Vương Tuấn Khải, nhắm mắt hôn anh.

Rõ ràng anh cũng thích em, em vẫn luôn biết.

*Giọng nói “tô” (苏): từ “Tô” (苏) ở đây đồng âm với từ “Tô” (酥), đều đọc là “sū”. Mà từ “Tô”(苏) trong “giọng nói tô” cũng mang ý nghĩa của từ “Tô” (酥), có nghĩa là yếu mềm. Ý muốn nói tới giọng nói quá hấp dẫn, mang tới cảm giác khiến cho lỗ tai cũng muốn mang thai trong truyền thuyết, khiến cho toàn thân người nghe cũng yếu mềm (Tô/酥) . (Nguồn: nhặt nhạnh bên baidu dzề T v T)&Kết thúc tuyển tập số 1.

——————————

Là tuyển tập siêu đoản văn vì siêu đoản văn ngắn quá đọc lẻ tẻ không đã, nên để góp dần dần nhiều nhiều một chút thì tui up luôn một chiếc như vầy :” Đọc chuyện dài nhiều quá cũng nên đổi gió một xíu ha : Tên tác giả tui cố tình dịch sát cho nó moe đọ! Còn về cái tên drab collection này là tui tự đặt, đại khái là chỉ có ngọt hơn chứ không có ngọt nhất, chỉ có lố hơn chứ không có lố nhất =)) Và mắt cẩu độc thân chỉ có mù vĩnh viễn chứ không có mù tạm thời hay đỡ mù =))

And the best for the last…

Con gái sinh nhật vui vẻ, tuổi mới sống có trách nhiệm hơn, đáng yêu hơn một chút, bớt đáng ghét đi một chút, máu M cũng bớt bớt đi nhiều chút, vui vẻ mạnh khoẻ nghen, love chu ~

[00:00 27/01/2017 3]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.