[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 16: Chương 16: [Đoản thiên|Khải Thiên] How old are U? – 10.




https://agreyseventh.wordpress.com/2016/11/28/doan-thienkhai-thien-how-old-are-u-10/

Tác giả: witwis七

Chuyển ngữ:QT |Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr: SoulResonance_921128

CHƯƠNG 10&Buổi trưa thứ sáu ăn cơm xong, Vương Tuấn Khải mặc áo khoác đi xuống văn phòng tầng một, sáng nay nhân viên dưới đó có gọi điện thoại báo anh có bưu phẩm chuyển phát nhanh tới.

Gần đây, bão từ những vùng ven biển đã đưa tới đất liền, khiến cho mưa rơi không ngớt, nhiệt độ giảm xuống không ít. Ngày hôm nay cũng vậy, sắc trời xám xịt, hơn nữa còn ẩm ướt.

“Cậu đã xem tập hôm qua chưa? Nam thần của tớ tỏ tình dưới tuyết đầu mùa!”

“Thật hả?? Đúng không?? Ngày hôm qua nhiều bài tập quá, tớ chưa kịp xem!”

“Tớ xem trộm một chút lúc làm bài tập đó, oppa của tớ đẹp trai bức người!”

Vương Tuấn Khải bĩu môi, mặc kệ đám học sinh đang hào hứng trò chuyện phía sau lưng. Thật không hiểu nổi mắt thẩm mỹ của mấy đứa nhỏ bây giờ nữa, một câu “oppa” hai câu đẹp trai thật nhức đầu, mấy cậu nam chính phim Hàn Quốc kia người nào cũng đều na ná như nhau, hơn nữa chỉ biết nói mấy lời thoại sến súa phóng điện tùm lum, căn bản không có được như thần tượng thời của anh, nhóm nhạc ba người TFBOYS vừa nhảy vừa hát vừa đóng phim lại còn đẹp trai rồi nhân khí tốt.

Mặt khác, cũng thật không hiểu vì sao người Hàn Quốc lại có chấp niệm sâu đậm với tuyết đầu mùa như vậy, còn nói cái gì mà tuyết đầu mùa chính là chúc mừng cho lời tỏ tình thành công. Gần như là bộ phim Hàn nào cũng sẽ có cảnh này, thật quá là kịch.

Vương Tuấn Khải vừa thầm oán vừa đẩy ra cửa văn phòng, ký nhận xong, nhân viên lấy ra một túi giấy được dán kín đưa cho anh.

Vương Tuấn Khải thuần thục mở túi, thấy được vé vào cửa concert của Lâm Tuấn Kiệt, mệnh giá in đậm một màu đen “1680” ngay góc phải tấm vé.

Nhìn con số này, Vương Tuấn Khải cả người nhức nhối.

Ngày đó Vương Nguyên giao hẹn đổi vé concert này với kế sách quý giá. Kết quả kế sách của tiểu tử kia chính là—— “Hôm đó đi xem phim, anh đột nhiên nói mình bận không đi được, nếu không thì anh cứ nói là đã hẹn em, vì chung thân đại sự của anh, Nguyên Ca đây nguyện hy sinh làm nguyên nhân gât hiểu lầm. Sau đó để Tiểu Thiên Thiên một mình vào xem, anh mua vé ngồi phía sau lén theo dõi phản ứng của cậu ấy, nếu như cậu ấy có vẻ mất mát, chính là để ý đến anh, vậy thì anh có thể xuất hiện rồi tỏ tình, tuyệt đối thành công; nếu như cậu ấy không có phản ứng gì, em khuyên anh nên đi thẳng đừng quay đầu lại, tránh một màn muối mặt! Có điều theo như quan sát của em thì lần này anh nhất định có thể thành công!”

Nhớ lại lời Vương Nguyên nói, Vương Tuấn Khải không khỏi bực bội. 1680 Nhân Dân Tệ đổi một biện pháp không biết phần trăm thành công là bao nhiêu, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn lừa dối thấp kém như vậy, chơi không vui sẽ coi như quay về vạch xuất phát. Đúng là thực sự không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội giống như heo.

Vương Tuấn Khải ném vé concert vào ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ.

Điện thoại di động trên bàn liên tục rung, cầm lên xem một chút đã thấy 99+ tin nhắn, toàn bộ đều đến từ group chat trên weixin của lớp.

“Thầy Vương của chúng ta đã có bạn gái chưa vậy?”

“Hình như là chưa!”

“Trời ơi thế là không ổn rồi, không ổn rồi!”

“Ôi, tôi có mấy chị bạn, có con gái xinh xắn giỏi giang, nếu thầy Vương muốn thì có thể giới thiệu cho thầy Vương a!”

“Họ hàng nhà chúng tôi cũng có một cô cháu gái, lớn lên dịu dàng hiền lành tốt tính, hơn nữa cũng là giáo viên, thầy Vương có muốn xem ảnh không?”

“Hình ảnh.jpg”

“Hình ảnh.jpg”

“Hình ảnh.jpg”





“Em gái tôi vẫn còn độc thân đây, chiều nay cùng tôi tới đón cháu, thầy Vương thuận tiện gặp một chút đi?”

Vương Tuấn Khải đỡ trán, cấp tốc gõ xuống vài chữ: “Tối nay tôi đã có hẹn, sợ rằng không có thời gian gặp mặt.”

“Tối thứ sáu thầy Vương cùng ai đi ra ngoài vậy?”

“Có hẹn vào thứ sáu đều là hẹn hò đó!”

“Thầy Vương hẹn hò với ai nha?”





Tin vừa gửi đi đã lập tức nhận lại hơn mười tin nhắn trả lời. Vương Tuấn Khải không khỏi cảm khái hôm nay phụ huynh học sinh cũng rảnh rỗi quá đi, còn có thời gian quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của chủ nhiệm lớp.

“Cùng bạn bè…” Vương Tuấn Khải vừa gõ xuống, lại đột nhiên nhớ tới, ở group chat của lớp, Dịch Dương Thiên Tỉ khẳng định cũng có thể thấy, lập tức xoá đi gõ lại một lần nữa: “Cùng với người trong lòng đi ra ngoài, cho nên đã làm phiền mọi người quan tâm.”

“Thầy Vương có bạn gái?”

“Thầy Vương có người trong lòng?”

“Thầy Vương nói chuyện yêu đương!”





Lại là một loạt tin nhắn ồ ạt tới, anh vội chuyển sang chế độ “Busy”, thoát khỏi weixin.&///

Vương Tuấn Khải dừng xe ở bên lề đường, ánh đèn rực rỡ thắp sáng cả thành phố, nương theo ánh đèn yếu ớt nhìn đồng hồ trên tay một cái, cách giờ hẹn còn hai mươi phút.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, đối diện đường cái là cửa ra vào rạp chiếu phim, có không ít người tụ tập thành nhóm phía trước, không thì sẽ là những cặp đôi vội vã đi ngang qua, hoặc nghỉ chân chờ. Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái liền nhận ra Dịch Dương Thiên Tỉ, người nọ mặc một chiếc áo khoác màu xanh bộ đội, quần jeans màu đen, mặc dù thời tiết bây giờ lạnh đến thấu xương, thế nhưng người nọ vẫn quật cường gập ống quần lên một gấu, lộ ra cổ chân thon gầy.

Dịch Dương Thiên Tỉ hai tay bỏ trong túi áo, thấp thỏm nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.

Vương Tuấn Khải ngồi trên xe đấu tranh tư tưởng, còn thiếu điều lấy một đồng xu ra tung lên để lựa chọn. Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra, thuần thục ấn một dãy số bản thân đã thuộc làu làu, ngón tay chần chừ không muốn ấn nút gọi. Mắt thấy thời gian sắp nhảy sang bảy giờ, Vương Tuấn Khải khẽ cắn môi gọi tới dãy số nọ.

Tút tút vang lên hai tiếng liền có người nghe máy, thanh âm ấm áp của Dịch Dương Thiên Tỉ theo loa điện thoại truyền vào tai anh: “Này, anh đến đâu rồi?”

Vương Tuấn Khải lập tức ngồi thẳng lưng, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ ở phía xa xa, ngập ngừng mở miệng: “Cái kia… Thiên Tỉ à xin lỗi, Vương Nguyên bỗng nhiên có khách, cái tay bị thương kia của cậu ấy chắc em cũng biết, thật không cách nào tự tiếp khách cũng không thể uống rượu, cho nên anh phải tới hỗ trợ, cả chiều bận rộn quên mất đã hẹn em…”

“Không sao.” Dịch Dương Thiên Tỉ cắt ngang lời Vương Tuấn Khải, khịt mũi: “Vừa lúc em cũng có một đồng nghiệp đi cùng, cậu ấy cũng muốn xem Ice Age, bọn em cùng nhau xem là được rồi, anh thật tốt giúp đỡ Vương Nguyên đi.”

Vương Tuấn Khải sửng sốt, đầu ghé bên cửa sổ xe, vừa đảo tròn cặp mắt tìm kiếm đồng nghiệp của Dịch Dương Thiên Tỉ vừa một bên hàm hồ đáp: “Ừ, vậy chúc hai người xem phim vui vẻ.”

“Cảm ơn, tạm biệt.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cúp điện thoại, vội vã nhét tay vào túi áo, muốn tìm kiếm một chút ấm áp, thế nhưng thuỷ chung vẫn chỉ đổ mồ hôi lạnh như băng, thậm chí còn có chút hơi run rẩy. Nhóm người đứng trước cửa đều đã vào trong hết, những người còn lại sốt ruột đi qua đi lại, có vẻ như cũng đang chờ đợi người nào đó tới. Phảng phất chỉ có mình là mơ màng không hiểu, mơ màng tiếp nhận sự sắp xếp, cũng mơ màng không biết tại sao lại nói dối Vương Tuấn Khải. Đại khái chỉ là không muốn bản thân trở nên đáng thương trước mặt người khác mà thôi.

Vương Tuấn Khải một tay cầm điện thoại di động một tay liên tục gõ tay lái, mang theo cảm giác hối hận nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ hoang mang lo sợ. Tức giận nắm tóc, một quyền đánh lên tay lái, phát ra tiếng động cực lớn.

Đại khái đời này anh đã thua trong tay Dịch Dương Thiên Tỉ rồi.

Vương Tuấn Khải thật muốn cấp tốc xuống xe khoá cửa, chuẩn bị chạy tới xin lỗi Dịch Dương Thiên Tỉ sau đó kéo cậu vào rạp chiếu phim hoàn thành kế hoạch như đã dự định.

Dòng xe hai bên đường qua lại như nước chảy qua lại không ngừng, đèn đỏ vừa sáng lên, cảm giác đồng hồ tính giờ cũng chậm chạp hơn bình thường gấp đôi. Bất chấp lối sống văn minh tuân thủ luật lệ giao thông, Vương Tuấn Khải trực tiếp rẽ qua khẽ hở vọt ra ngoài.

Thật vất vả mới rẽ được sang làn đường kế bên, ngẩng đầu một cái, người vừa mới đứng ở cửa giậm chân đã vào trong rạp từ lúc nào rồi. Xem ra Dịch Dương Thiên Tỉ quyết định một mình xem xong bộ phim. Vương Tuấn Khải khẽ thở dài, đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, nhanh chóng lái về hướng rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim không có nhiều người lắm, tuy rằng đã muộn mười phút, thế nhưng nhân viên vẫn để cho Vương Tuấn Khải chọn vé. Nắm tấm vé hình chữ nhật trong tay, Vương Tuấn Khải lặng lẽ đi tới hàng ghế phía sau Dịch Dương Thiên Tỉ.

Ánh sáng chói loá từ màn hình rọi xuống, chỉ có thể nhìn được mái tóc mềm mại thấp thoáng phía trước.

Suất chiếu này cũng chỉ kín khoảng một nửa số ghế, phía sau gần như trống không, Vương Tuấn Khải rón rén đổi sang bên cạnh hai ghế, như vậy có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Dịch Dương Thiên Tỉ.

Người nọ nhìn chằm chằm màn hình, lông mi tinh mịn không hề nhúc nhích, môi cũng mân lại thành một đường thẳng, ở giữa hơi nhô ra một viên thần châu xinh đẹp. Có vẻ như đang vô cùng chăm chú.

Vương Tuấn Khải có chút thất vọng, căn bản không tìm được một điểm “Mất mát” nào. Không khỏi như bóng xì hơi ngã về sau ghế, cặp chân thon dài va phải lưng ghế phía trước, phát ra một tiếng động không nhỏ.

Bật người khẩn trương ngồi sát về phía sau, chỉ sợ khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ chú ý tới.

Người nọ lại phảng phất như không nghe thấy gì, vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nhìn phía trước.

Vương Tuấn Khải bĩu môi, không biết nên hài lòng vì không bị phát hiện, hay là nên mất mát vì Dịch Dương Thiên Tỉ quá mức chuyên tâm xem phim. Có lẽ là cảm thấy có chút buồn chán, quan sát lâu như vậy mà người nọ chẳng có đến một tia biến động, Vương Tuấn Khải thu hồi ánh mắt, lực chú ý chuyển tới màn ảnh lớn.

Không thể không nói, series《Ice Age》 kéo dài suốt 14 năm nay, tuy rằng đi được tới ngày hôm nay gặp không ít khó khăn, thế nhưng đối với fan cứng của phim mà nói, tình cảnh dành cho bộ phim quan trọng hơn những chuyện ngoài lề khác. Huống hồ, chú sóc Scrat nắm giữ toàn bộ những đoạn gây cười, đại khái chỉ cần có nó, không cần nội dung gì đặc biệt, đã có thể khiến cho người ta ôm bụng cười lớn.

Vương Tuấn Khải ôm bụng cười đến rút gân, những khán giả khác cũng ngửa tới ngửa lui, phòng chiếu an tĩnh thoáng một cái đã trở nên náo nhiệt hơn không ít.

Đưa tay lau đi một chút nước mắt, dư quang thoáng nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đoan chính ngồi phía trước, vẫn không nhúc nhích, phân đoạn buồn cười vỡ bụng vừa xong khoé miệng cậu cũng không động đến một cái, môi vẫn mím lại, thành một đường thẳng.

Lẽ nào cảm thấy phim quá buồn chán mà ngủ gật? Dù sao ngày còn đi học cùng nhau xem phim kinh dị, người nọ cũng có thể thản nhiên ngủ say được. Vương Tuấn Khải hơi khom người về phía trước, cẩn cẩn dực dực quan sát biểu tình của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Người nọ hơi cúi đầu nhưng mắt không có khép lại, ánh mắt trống rỗng, không biết đang muốn làm gì, trong tay nắm chặt điện thoại di động, lật qua lật lại trong lòng bàn tay. Chân mày hơi nhíu lại, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì phiền lòng lắm.

Vương Tuấn Khải lấy điện thoại di động ra, mở weixin, mở khung chat với【Tỉ】, nhắn tới một câu: “Phim có hay không?”

Sau đó nâng đầu nghiêng người dựa vào chỗ ngồi, gắt gao nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu nhìn màn hình sáng lên, đưa điện thoại di động lên trước ngực, ánh sáng chói mắt tạo thành một mảnh trắng bệch trên khuôn mặt cậu, bất chợt có điểm dữ tợn.

“Phim hay, rất buồn cười.”

Vương Tuấn Khải nhìn câu trả lời đơn giản trên màn hình, hừ lạnh một tiếng. Buồn cười? Vậy mời em cười lên một cái được không.

“Thật sao, không được xem thật tiếc quá đi.” Vương Tuấn Khải tiếp tục nhắn lại.

“Lần sau anh có thể tới xem.” Dịch Dương Thiên Tỉ thuận tay gõ xuống, lại chậm chạp không gửi đi. Vương Tuấn Khải tò mò, hơi nghiêng về phía trước nhìn trộm. Ngón tay cậu lơ lửng một chút, rốt cuộc gõ thêm vài chữ: “Lần sau anh có thể tới xem cùng Vương Nguyên.”

Vương Tuấn Khải sửng sốt vài giây, trong lòng giống như có một thùng pháo bông, nổ thành từng đoàn, liên tục châm lửa, tia sáng nho nhỏ vui mừng lấp loé.

Đại khái, đây chính là tình huống mà Vương Nguyên đã nói?

“Bên này cũng xong rồi, em có muốn ăn gì không, anh mang về cho em?” Vương Tuấn Khải vui vẻ gõ chữ.

“Không cần đâu, em cùng đồng nghiệp đi ăn tối bây giờ.”

Vương Tuấn Khải cầm điện thoại di động, cười lộ râu mèo, vai không ngừng run lên.

“Được rồi.” Đơn giản trả lời một câu, cất điện thoại di động, tiếp tục nhìn chằm chằm gò má Dịch Dương Thiên Tỉ mà cười ngây ngô.&///

Bộ phim kết thúc, nhạc nền vang lên, đèn phòng chiếu cũng được mở lại, khắp mọi nơi đều là một màu vàng cam ấm áp.

Dịch Dương Thiên Tỉ không ngồi lại, trực tiếp thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng chiếu. Vương Tuấn Khải cũng đứng lên, không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Tần suất sử dụng bên phòng vệ sinh nam từ trước đến nay luôn thấp hơn phòng vệ sinh nữ. Ở bên cạnh là cả một hàng dài còn đang chờ đợi, bên này lại chẳng có ai. Chỉ có một cậu thanh niên đang đứng ở hành lang, vừa nghịch điên thoại di động vừa hút thuốc, có vẻ như đang đợi bạn gái để về nhà.

Vương Tuấn Khải đứng dựa lên tường bên cạnh bồn rửa tay, nhìn vào gương chỉnh lại tóc một chút.

“Lạch cạch”, tiếng mở cửa vang lên, Dịch Dương Thiên Tỉ từ bên trong đi ra.

Một khắc kia thấy Vương Tuấn Khải, cả người đứng hình, miệng mấp máy lại không nói ra được một chữ.

“Sao anh lại ở đây?”

Vương Tuấn Khải đứng thẳng dậy, hắng giọng một cái, giọng nói ngả ngớn: “Chờ em a.”

Dịch Dương Thiên Tỉ đảo mắt, giả vờ bình tĩnh đi tới bồn rửa tay, dù rằng bản thân thật có chút không tình nguyện. Sau đó đưa tay mở vòi nước, bàn tay ở dưới dòng nước lạnh một lúc, giọng nói mới bình tĩnh vang lên: “Đừng đùa nữa, không phải anh đi trợ giúp Vương Nguyên sao?”

“Xã giao xong liền tới tìm em.” Vương Tuấn Khải tới gần Dịch Dương Thiên Tỉ, thân thể kề sát.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhảy sang bên cạnh một bước nhỏ, tận lực giữ khoảng cách giữa hai người, từ trong gương nhìn Vương Tuấn Khải, ngữ khí kiên định: “Làm sao có thể, nửa tiếng trước xã giao còn chưa kết thúc, cho dù anh có ở ngay gần đây, cũng không thể đến nhanh như vậy được.”

Vương Tuấn Khải từ chối cho ý kiến, lại nhảy một bước tới gần cậu: “Có đạo lý, vậy em nói xem tại sao anh lại ở chỗ này?”

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu chậm rãi lau khô tay, từng chút từng chút vô cùng chăm chú. Đột nhiên, quay đầu trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải: “Anh gạt em?”

“Thật thông minh!” Vương Tuấn Khải giơ tay lên, cưng chiều vuốt mấy sợi tóc ngốc nghếch hơi vểnh lên của cậu, giống như lúc bình thường khẽ xoa đầu Dịch Nam.

Dịch Dương Thiên Tỉ hất cánh tay trên đầu mình xuống: “Nhàm chán!”

“Thì không phải em thích kiểu người nhàm chán như anh sao?”

Dịch Dương Thiên Tỉ ném thẳng nắm giấy vào mặt Vương Tuấn Khải, đối phương chỉ vui vẻ cười hì hì, vẫn không nhúc nhích. Nắm giấy đập lên mặt, sau đó rơi xuống sàn nhà ướt nước.

“Hôm nay anh chưa uống thuốc à?”

“Em chính là thuốc của anh, nào tới đây, để anh ăn một miếng.” Vương Tuấn Khải quệt miệng tới gần, lập tức nhận lại ngay một chưởng của Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Mau tránh ra.” Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người đi ra ngoài, lại bị Vương Tuấn Khải nắm lấy cổ tay: “Gạt anh nói có đồng nghiệp đi cùng; gạt anh là phim rất buồn cười nhưng cả phim một mặt tê liệt; cuối cùng còn gạt anh nói cùng đồng nghiệp đi ăn tối, đồng nghiệp của em đâu? Còn ở trong buồng về sinh chưa ra sao?”

“Đó là…”

“Có người!” Dịch Dương Thiên Tỉ đang muốn phản bác, lại bị Vương Tuấn Khải dùng sức kéo vào buồng vệ sinh cách vách. Ngay sau đó là tiếng giày từ xa đến gần, bước vào buồng bên cạnh.

Vương Tuấn Khải lấn người ép Dịch Dương Thiên Tỉ trên ván cửa, tự cho đây một cú bích đông vô cùng đẹp trai. Một giây tiếp theo dưới bụng truyền đến một trận đau đớn, Dịch Dương Thiên Tỉ không chút lưu tình đánh một quyền, hoàn toàn không hề do dự.

Vương Tuấn Khải ôm bụng nhe răng trợn mắt, lại không dám phát ra bất kì tiếng động nào.

Ngoài cửa vang lên tiếng nước, sau đó tiếng bước chân dần đi xa.

Cửa vừa đóng lại, Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức muốn đi ra, lại bị Vương Tuấn Khải kéo cánh tay rồi chặn lấy chốt khoá. Ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.

“Dịch Dương Thiên Tỉ, em đây là đang mưu sát chồng đấy!”

“Anh mà còn nói linh tinh nữa thì đừng trách em.” Dịch Dương Thiên Tỉ không chút sợ hãi giơ nắm đấm.

“Được rồi được rồi, anh sai rồi, anh sai rồi, em đừng động thủ.” Vương Tuấn Khải vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười, bao phủ nắm đấm của Dịch Dương Thiên Tỉ bằng bàn tay ấm áp của mình: “Anh chỉ muốn hỏi một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Tại sao muốn gạt anh?”

Dịch Dương Thiên Tỉ mặt không biểu cảm: “Bởi vì anh gạt em trước.”

“Thế nhưng lúc anh gạt em, em còn chưa biết là anh đang gạt em.”

“Em…” Dịch Dương Thiên Tỉ cắn môi, không biết phải trả lời thế nào.

Lời Vương Tuấn Khải nói là sự thực, khi đó bản thân còn chưa biết người nọ đang nói dối mình, chỉ là đơn thuần không muốn bị thương hại mà thôi. Con người thường tỏ ra yếu đuối với người mà mình tín nhiệm, lại cũng sợ bị người ta coi thường. Dịch Dương Thiên Tỉ gục đầu xuống, tự hỏi chính bản thân mình. Tựa như đà điểu, cho rằng chỉ cần dúi mặt vào cát, là có thể trốn tránh khỏi nguy hiểm.

Vương Tuấn Khải cũng không giận, tới gần bên tai Dịch Dương Thiên Tỉ, từ từ phân tích: “Em sợ biến bản thân trở nên đáng thương, cho nên giả vờ không thiếu bạn bè; em sợ bị phát hiện ra mình ghen, cho nên giả vờ thoải mái để anh và Vương Nguyên cùng đi xem phim; em sợ anh phát hiện ra nhịp tim bất thường của em, cho nên mới đẩy anh ra xa…”

“Không phải!” Dịch Dương Thiên Tỉ cuống quít ngẩng đầu phủ nhận, chóp mũi lạnh lẽo lướt qua gò má ấm áp của Vương Tuấn Khải.

“Em sợ nhất…” Vương Tuấn Khải cắt ngang lời cậu, cao giọng nói tiếp: “Em sợ Nam Nam bị tổn thương, cho nên trở thành một cây xương rồng gai nhọn đầy mình, không để bất cứ kẻ nào tới gần, phá vỡ thế cục cân bằng.”

Lần này Dịch Dương Thiên Tỉ không nhảy dựng lên nữa, ngược lại như bóng xì hơi, toàn thân đều mềm xuống, cau mày nhỏ giọng: “Nếu như em đã đưa thằng bé tới thế gian này, thì nhất định phải có trách nhiệm với thằng bé tới cùng.”

“Ở bên anh, cùng với việc chịu trách nhiệm với thằng bé cũng không có xung đột. Huống hồ hai người còn có thể cho thằng bé gấp đôi trách nhiệm.”

“Em sợ thằng bé không chấp nhận được.”

Vương Tuấn Khải cũng bị mềm lòng, anh đưa tay nắm lấy vai Dịch Dương Thiên Tỉ, giọng nói ôn nhu: “Em không thử một lần thì làm sao biết được? Thật sự không có lòng tin với anh?”

Lập tức nhận được một cái đảo mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ: “Loại chuyện này thử làm sao được, thử một lần liền vô pháp vãn hồi.”

“Được rồi, để anh kể cho em một câu chuyện này nhé.” Vương Tuấn Khải thấy Dịch Dương Thiên Tỉ không giãy dụa, yên tâm đem cả người ôm vào lòng, vùi đầu ở cổ cậu, thanh âm dịu dàng nói: “Trước kia, có một thầy giáo và một học sinh, học sinh nói với thầy giáo rằng, mình biết ba ba thích nam nhân, cũng biết nguyên nhân ba mẹ mình ly hôn là vì vậy, thế nhưng học sinh bảo mình không ngại chuyện đó, còn nói ‘Ba ba thích là tốt rồi, giống như con thích ăn sầu riêng mà ba ba không thích, thế nhưng ba ba vẫn thường xuyên mua cho con ăn’, cho nên học sinh có thể chấp nhận người ba ba mình thích.”

“Nam Nam biết?” Dịch Dương Thiên Tỉ đứng thẳng lưng.

Vương Tuấn Khải xoa xoa tấm lưng người nọ, tiếp lời an ủi: “Đã sớm biết. Cho nên không nên lo lắng.”

Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ thở dài, tựa đầu lên vai Vương Tuấn Khải: “Con trai thật ngoan.”

“Đúng vậy, thằng bé còn nói, nếu như người kia là thầy Vương thì thật tốt, như vậy thằng bé sẽ càng vui vẻ hơn.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cười nhạo: “Lại bắt đầu nói linh tinh.”

Vương Tuấn Khải từ trên người Dịch Dương Thiên Tỉ đứng thẳng dậy, giơ ba ngón tay lên, giọng nói vô cùng kiên định: “Anh thề! Là chính Nam Nam nói! Nếu như anh bịa ra, liền cả đời không theo đuổi được em!”

Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu: “Được rồi, em tin anh.” Sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút, bước ra theo kéo lấy tay cậu: “Cho nên, anh đã theo đuổi được em rồi?”

Dịch Dương Thiên Tỉ không nói gì, môi hơi mím lại, năm ngón tay đan chặt lấy tay anh.&【Vĩ thanh】

Thời điểm Vương Tuấn Khải gõ ví da, lại một lần nữa xuất hiện ở quầy bán vé, nữ nhân viên bán vé không khỏi trợn to hai mắt: “Không phải anh vừa xem một lần rồi sao?”

“Lúc nãy xem không hiểu, xem lại một lần nữa.” Vương Tuấn Khải nghiêm trang giải thích: “Hai vé.”

Nữ nhân viên nhìn thoáng qua người con trai đứng bên cạnh, cúi đầu thật sâu, hơn nửa khuôn mặt đều chôn dưới lớp áo.

Thật không thể hiểu nổi chỉ số thông minh của thanh niên bây giờ.

Nữ nhân viên nhanh chóng lấy xuống hai tấm vé, đưa cho Vương Tuấn Khải: “Tiên sinh, đây là vé của anh, suất chiếu cuối cùng của ngày hôm nay, chúc anh lần này có thể xem hiểu.”

“Cảm ơn.”

Vương Tuấn Khải nhận lại tiền thừa, tuỳ ý nhét vào trong túi, lại đi sang bên cạnh mua hai phần hotdog, một suất bắp rang bơ và nước ngọt hai người.

Rạp chiếu phim buổi tối kì thực rất vắng vẻ, phòng chiếu rộng lớn trông có điểm trống trải, chỉ có một vài đôi tình nhân âm thầm rúc đầu vào nhau, thì thầm nói chuyện.

Vương Tuấn Khải kéo Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xuống ghế ở hàng thứ hai từ dưới lên, vừa ăn hotdog, vừa chờ phim chiếu. Đúng lúc ăn xong thì phim cũng bắt đầu chiếu. Bởi vì vừa nãy trong lòng không yên, cho nên lần này Dịch Dương Thiên Tỉ vô cùng chuyên tâm.

Vương Tuấn Khải nhìn ngó bốn phía, có vẻ như chỉ có người thương nhà mình là tập trung xem phim, còn lại những người khác đều âm thầm làm chuyện của mình. Sau này nhất định phải cảnh báo Vương Nguyên đừng đi xem phim vào tối muộn, nếu không sẽ ăn đầy một miệng cẩu lương!

Mà bây giờ, nếu không tạo ra một chút cẩu lương thì quả thực có lỗi với ngày đẹp trời như thế này cùng hai lần vé xem phim.

Vương Tuấn Khải mắt nhìn thẳng màn hình, tay trái chậm rãi lần mò sang bên cạnh, không có gì bất ngờ chạm phải một bàn tay thon dài khớp xương phân minh. Đầu ngón tay anh vừa cử động, bàn tay người nọ cũng vô thức rụt lại.

“Đừng nhúc nhích.”

Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói, tay mắt lanh lẹ nắm trọn lấy tay xinh tay đẹp của ai đó trong lòng bàn tay. Lật bàn tay ngửa lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua đường vân tay rõ ràng.

“Anh làm gì vậy?” Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu nhìn sang, trong ánh mắt giấu không nổi vui vẻ.

“Làm chuyện mà tất cả mọi người đều đang làm.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn theo ánh mắt của Vương Tuấn Khải, hàng ghế dưới phía bên trái có một đôi tình nhân đang chăm chú hôn môi, dưới ánh sáng từ màn ảnh, bỗng tựa như một bức tranh nghệ thuật. Bên phải cũng là một cặp tình nhân khác đang thập phần vặn vẹo ôm nhau, trên mặt tràn đầy ngọt ngào. Ngay cả trên màn ảnh, hai con voi ma mút to lớn cũng quấn lấy mũi nhau vô cùng thân mật.

Aura hường phấn tràn ngập phòng chiếu.

Dịch Dương Thiên Tỉ chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng long lanh của Vương Tuấn Khải hồi lâu, bĩu môi. Nhoài người sang bên cạnh, lại không đụng được tới đôi môi mềm mại như trong dự đoán.

“Không làm nữa, quên đi.” Dịch Dương Thiên Tỉ lúng túng mở mắt, phía trước là khuôn mặt mơ màng phóng đại, đôi môi hơi chu lên của người nọ vẫn không nhúc nhích.

“Làm một chút đi làm một chút đi!” Vương Tuấn Khải kịp phản ứng liền vội vàng kéo Dịch Dương Thiên Tỉ trở lại, nhoài người tới, tiểu hổ nha lộ ra: “Em bỗng nhiên chủ động như thế anh có chút phản ứng không kịp.”

Mặt dán mặt, Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu suy tư một chút: “Vậy lần sau em không chủ động nữa.”

“Không được nha, sau này em phải năng chủ động hơn, để anh còn luyện tập, tập nhiều là thành thói quen ngay thôi!”

“Không biết xấu hổ.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cưng chiều mắng một câu, giống như trừng phạt cắn lên môi Vương Tuấn Khải, lại bị anh giữ lại, chăm chú thâm nhập từng ngóc ngách, mang theo vị ngọt ngào của bắp rang bơ và nước ngọt, khiến cho người ta mê mẩn không thôi.&///

Xem phim xong, Vương Tuấn Khải đi lấy xe, dặn Dịch Dương Thiên Tỉ đứng chờ ở trước cửa rạp chiếu.

“Anh đẹp trai, có thể cho tụi em weixin của anh đẹp trai đi cùng anh được không?” Đột nhiên, có hai cô gái trẻ tuổi tới gần, cô gái tóc ngắn trong đó thần bí lên tiếng hỏi.

“À…” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn theo hướng Vương Tuấn Khải vừa đi một chút, do dự đáp: “Cái kia… Anh ấy… không thích nữ sinh.”

“A? Ra vậy. Xin lỗi a.” Hai cô gái nghe xong liền nhanh chóng bỏ đi.

Vương Tuấn Khải đánh xe tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, hạ cửa kính xe xuống, liếc mắt chất vấn: “Em vừa cùng hai cô gái kia nói chuyện gì đấy?”

Dịch Dương Thiên Tỉ rất nhanh mở cửa xe chui vào, vừa chà chà hai tay vừa trả lời: “Người ta xin weixin của anh.”

“Em cho?”

“Không có,” Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên giảo hoạt cười: “Em nói, anh không thích phụ nữ.”

Vương Tuấn Khải thiêu mi: “Sao em lại nói như vậy chứ?”

“Chẳng phải anh cũng đã từng nói em như vậy còn gì.” Dịch Dương Thiên Tỉ bĩu môi.

“Em phải nói là,” Vương Tuấn Khải đột nhiên nhoài tới bên vai Dịch Dương Thiên Tỉ, tựa lên vai cậu nhẹ giọng nói: “Anh ấy không thích phụ nữ, anh ấy thích tôi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ thẳng tay vỗ gò má tròn vo của Vương Tuấn Khải một cái, đẩy đối phương về ghế lái: “Lo lái xe đi!”

Vương Tuấn Khải đắc ý khoe tiểu hổ nha, vui vẻ ngân nga vài câu khởi động xe. Bánh xe chạy trên đường cao tốc, tựa như từng vòng từng vòng chạy qua tháng ngày thanh xuân dài đằng đẵng. Dịch Dương Thiên Tỉ chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, khẽ quay đầu vào trong xe nhìn một bên mặt anh tuấn của Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng thì thầm: “Em cũng thích anh.”

Xe dừng ở phía dưới, toà nhà cao tầng vẫn có những căn hộ còn sáng đèn. Đèn đường cũng cẩn trọng hoàn thành công việc, khiến cho đêm tối được phủ một màu ấm áp.

Bầu trời u ám, từng bông tuyết bé xíu chầm chậm rơi xuống mặt đất.

“Thiên Tỉ! Thiên Tỉ! Tuyết rơi!” Vương Tuấn Khải vỗ vai gọi Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua một chút, sau đó lại vùi đầu vào áo, buồn bực đáp một câu: “Ồ.”

“Tại sao em một điểm phản ứng cũng không có vậy?”

“Tại sao lại muốn em có phản ứng?” Dịch Dương Thiên Tỉ khịt mũi, không thể hiểu nổi cái người này.

“Tuyết đầu mùa a, em chưa từng nghe người ta nói rằng, tuyết đầu mùa chính là chúc mừng cho lời tỏ tình thành công đó sao?”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn không được cười thành tiếng: “Anh còn tin mấy chuyện này?”

“Vốn không tin đâu,” Vương Tuấn Khải nghiêm túc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ khiến cho cậu ngẩng đầu lên, nói: “Từ lúc ở bên em mới bắt đầu tin.”

Dịch Dương Thiên Tỉ không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, bên tai đỏ một mảnh: “Tên ngốc.”

“Dịch Dương Thiên Tỉ, xin hỏi em có nguyện ý ở bên Vương Tuấn Khải không?”

“Lại phát bệnh gì vậy!”

“Em còn chưa chính thức đồng ý! Không chính thức thì làm sao thần tuyết biết được anh tỏ tình thành công mà chúc phúc cho chúng ta.”

“Nguyện ý.”

“Ai nguyện ý?”

“Em.”

“Em làm sao?”

“Dịch Dương Thiên Tỉ nguyện ý ở bên Vương Tuấn Khải.”&Toàn văn hoàn.

.

.

Nghĩ đến cảnh nửa đêm hai thanh niên ngồi ôm nhau trong ô tô ngắm tuyết giữa tự dưng cười ná thở =)))

Và truyện đến đây là kết thúc, cảm ơn các mẹ đã ủng hộ, bái bai và (mong là) hẹn gặp lại ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.