Đẩy cửa sau ra, Khang Kiều liền nhìn thấy mấy người đứng trong
đình nghỉ mát ở vườn chuối. Trong số họ có hai người đàn ông mặc quần áo cảnh sát là nổi bật nhất.
Quản gia Diêu đang đứng
nói chuyện với hai cảnh sát, còn Hoắc Liên Ngao thì hờ hững dựa vào cột
trụ tròn màu trắng hồng. Khi nhìn rõ những người đó, tâm trạng Khang
Kiều có chút ảo não, nếu biết đám người này ở đây, ban nãy mở cửa cô đã
cẩn thận hơn một chút. Tiếng mở cửa của cô khiến ánh mắt họ dồn cả về
bên này, muốn đi đường vòng rõ ràng cũng không còn kịp nữa.
Giả vờ không nhìn thấy, cô đổi cặp từ vai trái sang vai phải, bấm bụng cúi
đầu đi từng bước về phía trước, chớp mắt đã sắp bỏ xa cái đình kia, vậy
mà…
“Khang Kiều.”
Là giọng Hoắc Liên Ngao, anh đang gọi cô.
Chân trái đang tiến lên trước ngập ngừng vài giây rồi đặt xuống đất, định đi tiếp.
“Khang Kiều!”
Khang Kiều chỉ còn cách dừng bước, quay mặt về phía đình nghỉ. Dưới sự ra
hiệu của Hoắc Liên Ngao, cô đi từng bước về phía họ, có phần ngập ngừng
rồi lại tiến sát đến bên cạnh anh. Vừa đứng lại thì cô nghe thấy Hoắc
Liên Ngao giới thiệu về thân phận của mình: “Cô ta tên là khang Kiều, là con gái tình nhân của bố tôi. Vì bà ta sinh con cho bố tôi, nên theo
quan hệ thứ bậc của Trung Quốc truyền thống, cô ta có lẽ được coi là chị gái của tôi”.
Hoắc Liên Ngao vừa nói xong thì quản
gia Diêu hạ giọng nhắc nhở: “Liên Ngao, ở đây không cần nhắc tới thứ
bậc, cứ dùng quan hệ liên đới là thích hợp hơn cả”.
Hoắc Liên Ngao nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, hờ hững liếc mắt qua khuôn mặt Khang Kiều rồi nói tiếp với cảnh sát: “Cháu nghĩ, cả thành phố Bandar Seri
Begawan này đều biết, vì việc bố tôi để tình nhân của ông ấy vào ở trong căn nhà của ông ấy và mẹ tôi mà tôi đã chiến tranh lạnh với ông ấy hai
năm. Với điều kiện tiên quyết như thế, tôi hoàn toàn không thể thiết lập một quan hệ bạn bè tốt đẹp với những kẻ xâm phạm nơi đây. Ngài cảnh
sát, các ngài có thể hỏi bất kỳ một ai trong căn nhà này, họ cũng sẽ nói cho các ngài biết, quan hệ giữa tôi và ba người xâm phạm này không mấy
tốt đẹp”.
Hoắc Liên Ngao nói câu ấy bằng tiếng Mã
Lai, dù xét về ngữ khí hay tiết tấu thì nghe đều không giống khẩu khí
của một cậu nhóc mười hai tuổi.
Cho dù Hoắc Liên Ngao thừa hưởng gen cao lớn của Hoắc Chính Khải, mười hai tuổi đã cao lớn
hơn người nhưng trong ấn tượng mơ hồ của Khang Kiều, anh vẫn chỉ là một
cậu nhóc.
Thế nên, đối với những lời Hoắc Liên Ngao
vừa nói, Khang Kiều vẫn còn có chút kinh ngạc, kinh ngạc qua đi thì cảm
thấy kỳ lạ, rồi lại vì chữ “tình nhân” kia mà cảm thấy căm ghét trong
lòng.
“Ừm, chiều hôm qua tôi còn từng cảnh cáo cô ta
vì tôi vào trong thư viện của mẹ tôi, chắc hẳn bây giờ cô ta còn đang
giận lắm.” Ngừng một lát, Hoắc Liên Ngao cất giọng chân thành: “Thế nên, ngài cảnh sát, tôi khuyên hai ngài khỏi cần hỏi mấy đám người làm kia,
chưa biết chừng họ vì muốn giữ công việc này mà nói dối, đưa ra chứng cứ sai lệch”.
Trong lúc nói, Hoắc Liên Ngao đã đi ra
sau lưng Khang Kiều, đặt tay lên bả vai cô, đẩy cô dần dần tới trước mặt cảnh sát: “Người trước mặt đây là một nhân chứng tuyệt vời nhất. Tôi
đảm bảo cô ta sẽ không giấu giếm bất kỳ chuyện gì, càng không như đám
người làm tạo ra chứng cứ có lợi cho tôi đâu”.
Khang
Kiều mông lung nhìn hai người cảnh sát đang quan sát mình, sau đó một
trong hai hỏi cô rằng những lời Hoắc Liên Ngao vừa nói có phải là sự
thật không.
Bắt cô thừa nhận mẹ cô là tình nhân của
Hoắc Chính Khải ư? Khang Kiều ngậm chặt miệng, tay của Hoắc Liên Ngao
vẫn còn đặt trên vai cô, điều này khiến cô rất không thoải mái và bài
xích, hơn nữa anh đứng rất gần cô, gần tới mức giọng anh cứ từng nhịp
từng phách rót vào tai cô.
Cô vô thức đưa tay gỡ tay anh ra, muốn kéo dãn khoảng cách.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, vị cảnh sát ban nãy hỏi cô lên tiếng lần
nữa: “Hoắc Liên Ngao nói hôm qua cậu ta và bạn bè tổ chức tiệc tùng ở
vườn hoa cả đêm, rất nhiều người đã nhìn thấy, cháu cũng nhìn thấy
chứ?”.
Câu hỏi ấy khiến Khang Kiều ngẩn người, ánh
mắt cô nhanh chóng tìm thấy quản gia Diêu đứng sau hai người cảnh sát.
Quản gia Diêu khẽ gật đầu với cô.
Tức là muốn cô trả lời đã nhìn thấy ư? Nhưng rõ ràng là không có chuyện này, tối thứ hai vườn hoa im phăng phắc.
Trong mơ hồ, Khang Kiều đoán có lẽ đã có chuyện gì xảy ra.
Sau lưng, giọng nói khó xử của Hoắc Liên Ngao vang lên: “Thưa ngài cảnh
sát, người chị gái này của cháu tới Brunei chưa lâu, không thông thạo
tiếng Mã Lai cho lắm, thông thường người khác khi hỏi han cô ta đều phải hỏi tới lần thứ hai”.
Giây phút đó, Khang Kiều rất
muốn trả lời một cách rõ ràng rành mạch: Ai nói tiếng Mã Lai của tôi
không tốt, tôi nghĩ rất rõ ràng.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, vị cảnh sát bèn lặp lại câu hỏi.
Cô mở miệng, định nói: “Không, làm gì có chuyện đó., tối qua vườn hoa im
phăng phắc”, nhưng… những suy nghĩ trong lòng khi bật ra lại biến thành:
“Dạ vâng, tối qua họ mở tiệc ngoài vườn, nhạc bật rất to, nửa đêm cháu còn bị tiếng nhạc đánh thức.”
Kỳ thực, thứ đánh thức Khang Kiều là tiếng động cơ mô tô ngoài tường bao,
còn ngông nghênh hơn bất cứ lần nào trước đó. Tối qua, Hoắc Liên Ngao
thay xe mớ, được vận chuyển bằng đường hàng không từ Mỹ qua.
Câu hỏi của cảnh sát khiến Khang Kiều hiểu ra câu chuyện mà đám bạn học rỉ
tai nhau giờ nghỉ hôm nay là hoàn toàn chính xác: Tối qua, một cô gái
trẻ đã tử vong trên đường cao tốc. Đoạn đường cao tốc này chính là quãng đường cứ nửa đêm bị phong tỏa để đua xe phi pháp mà cánh nhà báo liên
tục đưa tin cách đây không lâu, nguyên nhân tử vong chưa được làm rõ.
Sau khi nói những lời đó với cảnh sát, Khang Kiều bỗng cảm giác có một
luồng rõ không rõ từ hướng nào lùa vào áo sơ mi của mình. Sống lưng cô
sởn lạnh.
Khang Kiều cũng mang một khuôn mặt trông vô tội và yếu đuối như Nghê Hải Đường, mặt cô và những lời cô nói đạt được hiệu quả rất lớn.
Cảnh sát tin cô, thậm chí người cảnh sát nãy giờ không nói gì còn giơ tay vỗ vỗ vai cô.
Hoắc Liên Ngao tiếp tục dùng ngữ khí chân thành hỏi hai vị cảnh sát kia xem
có cần ghi danh sách tên những người bạn tham gia bữa tiệc tối qua hay
không.
Nghe mà xem, cậu chủ Liên Ngao nói những gì:
“Cháu nghĩ cháu cần phải nói tên tất cả những người bạn tham gia bữa
tiệc cho hai ngài, cảm giác bị nghi ngờ không tốt chút nào. Cháu và bạn
cháu chỉ hơi ham chơi một chút thôi, chúng cháu chưa bao giờ phạm pháp.
Đương nhiên, cháu nói vậy không phải để chứng minh điều gì, cháu và bạn
cháu sẽ tích cực hợp tác với phía cảnh sát trong việc điều tra, cũng hy
vọng cảnh sát có thể nâng cao hiệu suất làm việc để nhanh chóng điều tra ra kẻ gây chuyện, để người nhà nạn nhân nhanh chóng được yên lòng”.
Hai vị cảnh sát dường như cũng bị lời nói của Hoắc Liên Ngao dọa dẫm, một
người chuẩn bị giấy bút ghi chép, một người thì liên tục hô ứng.
Cô bước từng bước xuống bậc thềm đình nghỉ, đờ đẫn tiến về phía trước, sau lưng vẫn còn vọng tới tiếng chào hỏi lịch sự của Hoắc Liên Ngao và hai
người cảnh sát.
Mười hai tuổi, mười hai tuổi của Hoắc Liên Ngao là như vậy. Khang Kiều cố gắng nhớ lại bản thân năm mười hai
tuổi. Bà ngoại chăm sóc cô rất chu đáo, đến nỗi nhớ lại năm mười hai
tuổi cô cứ cảm thấy mình ngốc nghếch.
Khi quản gia
Diêu tìm được Khang Kiều, cô đang chơi cùng Hoắc Tiểu Phàn. Đứng dưới
sắc hoàng hôn, người đàn ông vẫn luôn trung thành với chủ cũ này lần đầu tiên thực sự quan sát Hoắc Tiểu Phàn, cuối cùng ánh mắt đó đã có chút
ấm áp.
“Liên Ngao… nó chỉ không hiểu chuyện lắm, sau
này trưởng thành rồi nó sẽ hiểu chuyện gì có thể đụng vào, chuyện gì
không thể.” Quản gia Diêu tổng kết chuyện xảy ra hai tiếng trước như
vậy.
Khang Kiều nghĩ, Hoắc Liên Ngao làm vậy Hoắc
Chính Khải có biết không? Dĩ nhiên là Hoắc Chính Khải biết, chỉ là ông
ta giả vờ không biết mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, như
mọi ngày, Khang Kiều cầm sách đi men theo con đường nhỏ bên vườn hoa,
vừa đi vừa học thuộc từ đơn tiếng Anh. Tiếng Mã Lai ở một số học viện
cao cấp ở Brunei đã dần dần bị thay thế bởi tiếng Anh, tiếng Anh của
Khang Kiều lại không tốt lắm.
Có điều, buổi sáng hôm
ấy, hiệu suất học tập của Khang Kiều khá thấp. Cô luôn không thể tập
trung tinh thần. Cô dừng chân dưới gốc cây, véo thật mạnh vào má để bắt
mình tập trung tinh thần lại. Thở hắt ra một hơi, cô vừa cất bước chân
thì bị một nguồn sức mạnh giữ lại, nó tới từ đỉnh đầu cô.
Cô ngẩng lên, Hoắc Liên Ngao đang ngồi trên cây, tai đút tai nghe, ánh mắt thơ thẩn, lấy tay nắm lấy đuôi tóc bện của cô.
Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, cảm giác Hoắc Liên Ngao tạo ra cho Khang Kiều là ghê tởm. Nếu lúc trước nhìn thấy bức tranh Tạm biệt Khang Kiều trong phòng anh, cô vui thích bao nhiều thì giờ cô căm ghét bấy nhiêu.
“Bỏ ra.” Lần đầu tiên Khang Kiều nghiêm mặt với cậu chủ Liên Ngao được mọi người quý mến.
Hoắc Liên Ngao tỏ ra rất bất ngờ: “Họ không nói với cô đây là chỗ cô không được tới sao?”.
Lúc này, Khang Kiều mới nhận ra không hiểu sao mình lại bước vào khu vực
được quản gia Diêu cấm, đây là chỗ cậu chủ Liên Ngao bơi lội lúc sáng.
“Tôi ấy à, đang bơi lội ở đây rất vui, sự xuất hiện đột ngột của cô và cái
dáng vẻ lẩm bẩm của cô khiến người ta thiếu tập trung cỡ nào cô biết
không? Bây giờ tôi đã trốn lên cây nghe nhạc rồi mà cô còn không bỏ qua
cho gốc cây nữa.” Hoắc Liên Ngao chậm rãi lên tiếng.
“Bỏ ra.” Khang Kiều cố chấp, cô ghét Hoắc Liên Ngao chạm vào tóc mình.
“Được, được, thì bỏ.” Hoắc Liên Ngao tỏ vẻ rất nghe lời, buông tóc cô ra.
Đi được vài bước, giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên sau lưng cô:
“Cô phải thấy may vì giờ là buổi sáng, tâm tình của tôi thường không tệ,
nhất là hôm nay. Khang Kiều, nếu trong lòng cô đang mang suy nghĩ: ‘Ừm,
Hoắc Liên Ngao bị mình nắp thóp, sau này mình có thể tùy ý làm gì mình
thích, ví dụ như tùy tiện bước vào địa bàn của cậu ta, ăn nói thoải mái
với cậu ta’ thì tôi khuyên cô nên cất ngay đi, sự tình không bao giờ
tươi đẹp như cô tưởng tượng đâu, tôi cá đấy.”
Cô quay mặt về phía ánh nắng mới lên, tiến thẳng.
Hai ngày sau, tin tức về cô gái chết trên đường cao tốc cùng với việc tội
phạm chủ động đầu thú xuất hiện, sau quá trình hòa giải của các nhân
viên pháp chế, kẻ đó đã thương lượng được với gia đình cô gái. Chủ xe là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Lại vài ngày nữa trôi qua, nửa đêm hôm ấy, Khang Kiều một lần nữa thức tỉnh trong tiếng động cơ rầm rầm. Cô từ từ bịt tai lại, từ chối nghe.
Khang Kiều đã mấy đêm liền liên tục mơ thấy cô gái với khuôn mặt mơ hồ gục ngã trên đường cao tốc.
Cuối cùng, trong sự lưu luyến của đám người làm, “Kỳ nghỉ của cậu chủ Liên
Ngao đã sắp kết thúc rồi”, “Một tuần nữa cậu chủ Liên Ngao sẽ trở về
Mỹ”, “cậu chủ Liên Ngao đặt xong vé máy bay rồi”, “Ba ngày nữa cậu chủ
Liên Ngao sẽ đi”, “Ngày mai cậu chủ Liên Ngao sẽ đi”, những ngày cuối
cùng của tháng tám cũng tới.
Đêm trước ngày Hoắc Liên Ngao trở về Mỹ, Hoắc Chính Khải tổ chức cho anh và bạn bè một vũ hội
mặt nạ, địa điểm ở vườn hoa giữa nhà họ Hoắc.
Hoa
hồng nở rộ giữa đêm, những bức tưởng tinh xảo thời đại Baroque, thảm cỏ
đọng đầy sương, âm nhạc vui nhộn của Địa Trung Hải, đài phun nước đầy
mộng mơ cùng những chàng trai cô gái đóng vai những nhân vật kinh điển
khiến cả khung cảnh như một giấc mộng đêm hè thời Trung cổ.
Rất không may, Khang Kiều cũng xuất hiện trong danh sách khách mời của Hoắc Chính Khải. Nghe nói, tên cô còn được ông ta tự tay thêm vào.
Khang Kiều vào vai một thiếu nữ Xiêm cộng hòa Khmer, lớp mạng màu vàng sáng
thay thể cho chiếc mặt nạ hoa mỹ. Cô yên tĩnh ngồi đó, dùng dáng vẻ ngại ngùng để từ chối những chàng trai thi thoảng lại tới mời nhảy.
Buổi tiệc trôi qua quá nửa, người đàn ông vào vai hoàng tử tộc tinh linh tới từ thế giới Trung thổ dưới ngòi bút vàng của John Ronald Reuel Tolkien
đi tới trước mặt cô, tháo mặt nạ ra.
Khang Kiều thật sự ngỡ ngàng vì nhân vật trước mắt.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cụp mắt xuống, cô khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Anh cúi người, thì thầm: “Ngày mai tôi phải quay về rồi, chị gái của tôi”.