Đi theo sau Hoắc Liên Ngao, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng
cây. Cuối cùng, họ dừng lại dưới một gốc cây vàng anh. Cô dựa vào gốc
cây, giật lớp mạng che mặt xuống, yên lặng chờ đợi.
Ánh đèn đình viện rải lên cây qua những kẽ lá. Hoắc Liên Ngao đứng trước
mặt cô. Người muốn gọi cô tới đây bảo có chuyện muốn nói, khi đến đây
rồi hình như lại không vội nói nữa, ngược lại lại bình luận về kiểu cải
trang của cô tối nay như thật.
“Trang điểm lên trông
cũng không tệ. Tôi nghĩ, qua vài năm nữa, mẹ cô, cũng tức là vị Nghê
tiểu thư kia…” Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao cố ý dừng lại, đặc biệt nhấn
mạnh vào chữ Nghê tiểu thư: “Khi bà ta chào bán cô ra ngoài sẽ yên tâm
hơn một chút, vừa có nhà họ Hoắc đứng sau mà cô cũng có chút sắc đẹp”.
“Anh định nói với tôi những lời này u?” Khang Kiều hỏi. Nếu là bình thường,
Hoắc Liên Ngao nói với cô mấy câu này chắc là cô sẽ rất giận, nhưng bây
giờ cô không giận dữ lắm.
Vì, ngày mai Hoắc Liên Ngao sẽ rời khỏi đây.
“Dĩ nhiên không phải.” Ngữ khí của Hoắc Liên Ngao có chút tiếc nuối: “Ban nãy tôi khen cô xinh mà, đầu gỗ”.
Khang Kiều đành tiếp tục bày ra bộ dạng rửa tai lắng nghe. Hoắc Liên Ngao ghé sát lại gần cô thêm một chút. Khang Kiều vô thức lùi ra sau.
Tiếng cười khẽ tan ra dưới bóng cây: “Tưởng tôi định làm gì cô sao? Không cần lo lắng, bây giờ tôi còn nhỏ, không có hứng thú gì với chuyện tình cảm
nam nữ”.
Nghe xong câu này Khang Kiều bỗng cảm thấy buồn cười, tên nhóc này dám nói mình còn nhỏ.
Có lúc, Khang Kiều thật sự muốn mở hộp sọ của anh ra xem rốt cuộc kết cấu
não bộ ra sao. Sau này Khang Kiều mới biết, hai năm Hoắc Liên Ngao không về Brunei nghỉ hè, anh đều đang học, bài học cuộc đời.
Anh chưa bao giờ chơi với người cùng tuổi. Anh chỉ chơi với những người lớn hơn mình năm tuổi, sáu tuổi, thậm chí là mười tuổi. Thông qua quá trình tiếp xúc với họ, anh rút ra kinh nghiệm và cách đối nhân xử thế.
“Có quầng thâm kia.” Anh dịu dàng nói với cô.
Giọng nói rất ấm áp, nhưng ánh mắt và biểu cảm lại hằm hè. Khang Kiều nghiêng người, né tránh, cất giọng thô kệch: “Không cần anh lo”.
“Tôi đoán, mấy đêm nay cô nhất định ngủ không ngon. Vẫn đang phiền não vì
chuyện đó ư? Tôi cảm thấy cô không cần đau đầu vì chuyện này, cho dù hôm đó cô nói thật, cô gái đó cũng chẳng sống được.”
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều muốn lập tức rời khỏi đây.
Vậy mà, Hoắc Liên Ngao cứ từng bước từng bước ép sát, cô đành bị động dựa sát lưng vào thân cây, càng lúc càng sát chặt.
“Có muốn biết chuyện xảy ra tối hôm đó không?” Anh hỏi cô, không cho cô cơ
hội từ chối mà nói thẳng: “Thật ra cũng không có gì, giống như bạn tôi
đã nói. Đó chỉ là một tai nạn xảy ra trên đường đua mà thôi. Cô gái đó
ngồi ở ghế sau quá high, không cẩn thận bị hất khỏi xe. Khi chúng tôi ai đã về nhà nấy mới phát hiện ra mất cô gái đó. Đây là việc ngoài ý muốn
không ai muốn xảy ra, tôi về cơ bản cũng đồng ý với cách nói này”.
Có vài thứ cuộn trào trong lòng Khang Kiều, cô cuộn chặt tay lại, cuối
cùng đấm thẳng lên khuỷu tay đang chống ngang trên xương quai xanh mình
của Hoắc Liên Ngao.
Anh cúi xuống nhìn nắm đấm của
cô: “Thế này là kháng nghị trong im lặng à? Hay đang thể hiện sự bất
công thay cho cô gái kia? Thật ra cô không cần làm vậy. Cô không nhìn
thấy đó thôi, cô gái đó ăn mặc cực kỳ gợi cảm, trong số tất cả mọi người có giọng của cô ta là to nhất, cười vui vẻ nhất”.
Trước đó, khi nghe các bạn học kể về cô gái chết trên đường cao tốc, lời kể
cũng không khác mấy so với Hoắc Liên Ngao lúc này, điềm nhiên, còn mang
theo cảm giác như cô ấy đáng bị như vậy.
“Chỉ vì cô ấy còn nhỏ, không hiểu một số chuyện.” Cuối cùng, Khang Kiều cũng bật ra một câu.
“Không nhỏ đâu, cô ta bằng tuổi cô đó.” Hoắc Liên Ngao giơ tay xoa đầu cô:
“Nếu cô là cô ta, cô có nửa đêm nửa hôm cùng một đám nhóc chưa thành
niên tham gia đua xe trái phép không? Chúng tôi không hề có yêu cầu đặc
biệt gì với trang phục của những người tham gia, chính cô ta tự ăn mặc
như vậy, chẳng thà không mặc còn hơn”.
Cô nghiến răng: “Chuyện này đã qua rồi, tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì có liên quan tới nó nữa”.
“Thế ư? Nhưng mắt cô thâm quầng cả lại rồi, có thể thấy chuyện này khiến cô
cực sốc.” Hoắc Liên Ngao tỏ vẻ như lương tâm cắn rứt: “Coi như tôi trả
nợ tình nghĩa cho cô vậy. Người khiến cô gái kia bị văng ra không phải
tôi đâu, thế nên sau này cô cũng không cần rầu rĩ vì chuyện này, nhé?”.
“Nói xong chưa?” Khang Kiều hỏi bằng giọng khô khốc, Hoắc Liên Ngao càng ăn nói kiểu thản nhiên, cô càng cảm thấy khó thở.
“Đừng vội đi, cô không muốn biết kế hoạch tiếp theo của tôi ư? Hay thật sự
cho rằng mẹ cô cứ vác cái bụng to đùng tới cửa nhà tôi, xông vào nhà tôi thế là xong chuyện? Tôi thù dai lắm đấy. Cô có biết hành vi của mẹ cô
đã phá vỡ lời thề của bố mẹ tôi không?” Hơi thở gần trong gang tấc có
phần thiếu ổn định, phẫn nộ, mang chút tàn ác: “Lúc mẹ tôi hấp hối, bố
tôi từng thề thốt rằng, ngoài mẹ tôi ra sẽ không để bất kỳ người phụ nữ
nào mang danh vợ chính thức của Hoắc Chính Khải. Mẹ tôi chỉ muốn bố tôi
đợi con của bà, cũng tức là tôi, tròn mười lăm tuổi hãy để người phụ nữ
khác bước vào nơi này”.
“Nhưng hãy nhìn đi, mẹ cô đã
làm gì? Mẹ cô vì sự tham lam của mình đã hủy hoại lời hẹn ước của cô.
Lời ước hẹn đó là mối liên hệ duy nhất giữa một người còn sống và một
người đã chết đấy.”
“Nói xong chưa?” Cô lên tiếng.
“Nói với mẹ cô rằng, sau này tôi sẽ khiến mình giỏi giang hơn. Tôi càng giỏi bà ta sẽ càng tuyệt vọng, sau đó tâm hồn bà ta sẽ cằn cỗi, khô héo dần
trong sự tuyệt vọng ấy. Thời gian dần trôi, nhìn dung nhan của mình
xuống sắc, nhìn đôi mắt của mình trống rỗng dần.”
“Mẹ cô bây giờ vẫn còn trẻ, thời gian còn dài, cô nghĩ sao?”
Bất giác, Khang Kiều cảm thấy lạnh, cơn lạnh ấy tới từ khuôn mặt kia.
“Còn về bố tôi, tôi sẽ dùng cách của tôi để trừng phạt ông ấy. Sau khi xảy
ra chuyện đó, tôi đã tới tìm ông ấy, tôi nói tôi gây họa rồi. Cô có biết sau khi nghe xong, biểu cảm của ông ấy áy náy cỡ nào không? Ông ấy nhận hết mọi lỗi lầm về mình, đều tại ông ấy không tốt, đều vì ông ấy phạm
sai lầm nên con trai mới thể hiện sự phản nghịch, sau này ông ấy sẽ chỉ
càng tốt hơn với tôi mà thôi.”
“Còn em trai cô, trước mắt tôi chưa có hứng thú với nó, nó quá nhỏ, không hiểu gì cả, làm mấy
chuyện đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tốt nhất cô hãy cầu nguyện cho nó
ngốc nghếch một chút, càng ngốc càng an toàn.”
Không
nhịn nổi, Khang Kiều một lần nữa nhớ lại năm mình mười hai tuổi, e là
những lời Hoắc Liên Ngao đang nói, cô có mất mười năm nữa cũng không
nghĩ ra.
Cô ngây người nhìn mặt Hoắc Liên Ngao, đó vẫn là một gương mặt đẹp đến xuất thần.
Dưới gốc cây vàng anh, mái tóc màu vàng khiến anh trông giống vị hoàng tử
của tộc tinh linh, dung nhan tuyệt thế, không giống người phàm, cho dù
những lời anh nói khiến người ta sởn gai ốc.
Khang Kiều có chút bối rối, cô hỏi anh: “Ai dạy anh mấy câu này?”.
Nhất định phải có người dạy chứ, ví dụ như ông bà ngoại.
“Không ai cả.”
“Thế, những suy nghĩ này của anh từ đâu chui ra?”
Nói xong, cô bị ăn một cái búng trán của Hoắc Liên Ngao, động tác thuần thục.
Anh lại nói những lời không hợp với tuổi của mình: “Ngốc, còn có thể từ đâu chui ra, dĩ nhiên là từ trong đầu rồi. Sự ham học là một điều tốt, tôi
ấy à, sẽ không ngừng ‘bắn’ nhưng thứ tôi đã học được ra…”.
Nói tới đây Hoắc Liên Ngao nhíu mày, dường như đang cố gắng nghĩ gì đó.
“Là phản hồi phải không?” Không hiểu vì sao giây phút đó Khang Kiều không
sợ hãi nữa. Câu nói của Hoắc Liên Ngao như muốn rút hết đầu óc cô ra,
đến nỗi cả sợ hãi cũng bị rút hết: “Có phải anh muốn nói, anh sẽ không
ngừng phản hồi những điều anh hoc tới chúng tôi không?”.
Đám người làm trong nhà họ Hoắc hay thì thầm bàn tán chuyện cậu chủ Liên
Ngao dùng từ không chuẩn, trình độ tiếng Trung của Hoắc Liên Ngao không
tốt.
Xem ra cô nói chuẩn rồi, Hoắc Liên Ngao im lặng.
“Tôi có thể đi được chưa?” Khang Kiều lại hỏi.
Hoắc Liên Ngao buông cô ra, nhưng không tránh người.
“Tôi phải sửa lại lời cô vừa nói, không phải là ‘chúng tôi’, là mẹ cô và em
trai cô. Cô chỉ là một đứa con riêng vô tội. Trước mắt, cảm giác cô mang lại cho tôi không tệ, tiếp tục duy trì trạng thái hiện giờ đi, đừng trở nên tham lam, nhớ đấy.”
Hoắc Liên Ngao như đang thản nhiên hăm dọa: Ngoan đi, đừng có gây chuyện.
Cuối cùng Khang Kiều cũng bước ra được gốc cây vàng anh.
Cô trở về buổi tiệc, gần như chỉ năm phút sau, hoàng tử tinh linh cũng
quay lại theo. Độ tuổi của khách tham gia cũng chỉ dưới mười tám, trên
người họ đều toát ra vẻ quý tộc, cử chỉ trang nhã, ăn nói thanh tao.
Khang Kiều nghĩ, người tới tham gia vũ hội nhất định có không ít người can dự vào chuyện kia, họ không gặp ác mộng ư? Hoặc trong lòng họ, cái chết
của cô bé mười lăm tuổi thật sự chỉ là một tai nạn: Không ai ép cô ấy
lên xe.
Đêm khuya, mang theo trang phục của cô gái
Khmer, Khang Kiều gõ cửa phòng Nghê Hải Đường. Nghê Hải Đường đang tẩy
trang, mẹ cô mỗi ngày lại về muộn hơn một chút.
Khang Kiều đứng cạnh, nhìn khuôn mặt bà qua gương, xinh đẹp, yếu ớt, trông
vẫn còn trẻ. Lúc này Khang Kiều mới nhớ ra kỳ thực Nghê Hải Đường cũng
chỉ mới ba lăm tuổi.
“Sao vậy?” Ngữ khí của bà có phần sốt ruột.
“Sau này…” Khang Kiều nhìn chằm chằm xuống giày mình, cổ họng vừa khô vừa
rát: “Ý con là rất lâu, rất lâu về sau, liệu mẹ có hối hận không? Ý con
là… mẹ có hối hận vì những chuyện mẹ đã làm không?”.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Khang Kiều lấy dũng khí nói những lời này. Khang
Kiều sinh ra đã ăn nói kém cỏi, càng không giống như những đứa trẻ khác
có thể nịnh mẹ, cả ngày nói “con yêu mẹ”, chưa tới lúc quan trọng cô sẽ
không gọi Nghê Hải Đường là mẹ.
Bất ngờ là Khang Kiều không nhận được sự răn dạy và khinh miệt như mọi lần.
Rất yên ắng, rất tĩnh lặng. Khang Kiều len lén ngước mắt lên, Nghê Hải Đường đang ngây người nhìn vào gương.
“Mẹ.” Khang Kiều khẽ gọi.
“Không hối hận, mẹ biết mình thực sự cần gì.” Nghê Hải Đường dường như nhớ ra
còn một chiếc khuyên tai chưa cởi ra, vừa cởi vừa hỏi: “Sao hả, có phải
đã xảy ra chuyện gì không?”.
Chiếc khuyên tai đó được đặt vào trong hộp. Hộp trang sức rất lớn, bên trong toàn những thứ lấp
lánh. Nghê Hải Đường lưu luyến vuốt ve.
“Mẹ, hãy nhớ kỹ những lời hôm nay mẹ nói, sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể hối hận nữa.”
Hôm sau, khoảng bốn rưỡi chiều, Khang Kiều nhận được điện thoại của Nghê
Hải Đường. Lúc đó cô đang giúp giáo viên dọn dẹp vệ sinh. Cô cầm điện
thoại, hạ thấp giọng: “Mẹ, con nghĩ con không về kịp, mẹ xin lỗi chú
Hoắc giúp con”.
Nghê Hải Đường thở hồng hộc cúp máy, Khang Kiều nhe răng cười trộm.
Năm giờ, Khang Kiều lề mề bước ra khỏi văn phòng, rồi lại chậm chạp tiến tới trạm xe buýt.
Vì kinh tế ở Brunei phát triển, rất nhiều người đã có xe riêng. Xe buýt ở
đây không ai hỏi han, thế nên một tiếng mới có một chuyến. Cứ như vậy cô lỡ mất chuyến xe năm giờ, cũng ngốc nghếch đứng đó để lỡ mất giờ tạm
biệt cậu chủ Liên Ngao.
Sáu rưỡi, Khang Kiều ngồi lên xe, nhìn chiếc máy bay lướt ngang qua đỉnh đầu, chợt cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tháng chín, dựa vào quan hệ của Hoắc Chính Khải, Khang Kiều thành công vào
được ngôi trường nữ sinh nổi tiếng ở Brunei, mặc chiếc áo sơ mi màu
trắng trong và chiếc váy xếp ly màu xanh da trời mà bao cô gái ở thành
phố này phải thèm thuồng.
Năm năm tới đây, cô sẽ học trong ngôi trường này. Tháng này, Hoắc Tiểu Phàn cũng đón sinh nhật ba tuổi.
Ngày sinh nhật, Hoắc Chính Khải vẫn bận rộn công việc, lấy lý do không tới tham gia như mọi lần.
Ngược lại, cụ Hoắc đặc biệt nhờ người mang quà từ Singapore tới cho thằng bé. Hành động này khiến Nghê Hải Đường mừng rỡ muôn phần, cảm giác như bà
lại nhìn thấy hy vọng được bước vào ngôi nhà mái vàng kia.
Giáng sinh tới, ngày lễ Noel, Khang Kiều tham gia hoạt động của câu lạc bộ.
Cô được sắp xếp vào nhóm trồng cây, cùng một nhóm với một trường đại học khác. Bạn cùng nhóm với cô là một nam sinh khoảng ngoài hai mươi tuổi.
“Chào em.” Anh giơ tay về phía cô, vóc dáng cao ráo, đeo kính cận, thân thiết ôn hòa, cũng có đôi mắt đen và làn da vàng như cô.
Khang Kiều ấp úng chào lại, sau đó giơ đôi tay hơi bẩn của mình ra, tỏ ý:
Không phải em không muốn bắt tay, em sợ làm bẩn tay anh.
Anh bật cười, lấy găng tay trong túi ra: “Anh nghĩ em cần cái này”.
Dưới nụ cười thân thiện đó, Khang Kiều cứ ngốc nghếch để cho anh đeo găng tay cho mình.
Đeo xong, họ bắt tay nhau.
“Chào em, anh là Hàn Tông.”
Nụ cười ấy giống như một anh trai hàng xóm vào một ngày một tháng một năm nào đó đã bị lãng quên trong năm tháng dài đằng đẵng.