Con đường trở về phòng, Khang Kiều đi rất lâu, rất lâu, tất cả
những cửa phòng cô đi ngang qua đều đóng chặt cửa. Tất cả mọi người đều
đang chìm trong giấc mơ, không ai biết tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Cô về phòng, tắm rửa, lên giường rồi nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ ập tới.
Giấc mơ dài giống như một bức tranh không có biên giới. Trong bức tranh
dài dằng dặc ấy, luôn có một bóng hình nhỏ bé khiến cô ngày nhớ đêm
mong, cô dịch chuyển từng bước, từng bước về phía đó.
Khi chạm được vào, cô vùi mặt vào bờ vai người ấy, vui mừng đến rơi nước mắt.
Giống như vừa phải chịu đựng một sự ấm ức tột cùng.
Có lẽ tiếng khóc của cô đã làm ồn tới cái bóng nhỏ đó. Nó hất ra, cô lại
dính vào, lại hất ra. Cuối cùng cô dứt khoát dán sát lại như một con gấu koala, vừa gọi tiếng bà ngoại vừa gào lên khóc.
Hơi ồn, về sau cô kiềm chế bớt âm thanh, nhưng…
Tiếng hu hu vẫn còn tiếp tục, gần trong gang tấc. Có người đang xoa mặt cô,
bàn tay nhỏ xíu. Đó là bàn tay cô rất yêu, nó ra sức vỗ lên má cô.
Ừm, là Tiểu Phàn của cô đấy.
Là Tiểu Phàn của cô đang hu hu, không phải cô.
Nhưng nó đánh không nhẹ chút nào. Cô định kêu đau nhưng cổ họng lại như bị
sốt, không sao bật được âm thanh ấy ra. Cô muốn giơ tay ngăn nó nhưng
dường như không còn chút sức lực nào, sức cô chỉ đủ để mở mắt ra.
Cô mở mắt, căn phòng sáng bừng, khuôn mặt dán sát vào cô nước mắt nước mũi tèm lem. Xung quanh có mùi thuốc thoang thoảng, đây là phòng của cô.
“Chị?” Nó cất giọng khản đặc, thăm dò gọi.
Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào tay Tiểu Phàn, lúc bấy giờ thằng nhóc mới bật cười: “Chị, chị bị ốm rồi”.
Giấc ngủ này Khang Kiều li bì suốt một ngày trời và gần hai đêm. Chập tối
hôm qua Tiểu Phàn mới phát hiện ra cô. Nói theo lời nó thì chị khác hẳn
ngày thường, cả người như quả cầu lửa vậy.
Về sau nghe nói câu trả lời của bác sỹ đã khiến Nghê Hải Đường tái mặt.
“Chị, bác sỹ nói phát hiện chậm chút nữa chị sẽ thành đần độn.” Hoắc Tiểu Phàn nói với cô.
Khang Kiều tuy gầy nhưng sức khỏe trước nay vẫn tốt, ngoài việc thi thoảng
đau bụng do ăn đồ ăn không đảm bảo ra thì mấy bệnh như cảm sốt gần như
là không có. Cơn sốt cao lần này tới mà không có một dấu hiệu nào, ngay
cả bác sỹ cũng không tìm ra nguyên nhân. Một trong số các nguyên nhân
Khang Kiều cũng lờ mờ đoán ra, vì tối đó, Hoắc Liên Ngao cũng hơi sốt.
Nhưng Khang Kiều nghĩ lần sốt cao này tới cũng khá đúng lúc. Gần đây cô đang
học múa, như vậy mấy ngày tới có né một vài động tác yêu cầu biên độ lớn rồi.
Đêm xuống, Nghê Hải Đường tới phòng Khang Kiều. Bà ngồi trước giường, nắm tay cô và nói: “Khang Kiều, lần này con bị ốm quả thật đã làm mẹ hết hồn một phen. Trong lúc sốt con luôn miệng gọi
bà ngoại. Lúc đó, mẹ có một cảm giác, có lẽ bà ngoại cảm thấy không nên
để con tiếp tục đi theo mẹ nữa, nên muốn đưa con đi”.
Nói xong, Nghê Hải Đường nhìn cô, giống như nếu không nhìn cô sát sao như vậy, cô sẽ đi theo bà ngoại mất.
Dưới ánh mắt của bà, Khang Kiều vô thức kéo cao cổ áo lên. Cô luôn cảm thấy
Hoắc Liên Ngao sẽ để lại những dấu đỏ bộc lộ bí mật trên cổ cô. Khi làm
động tác ấy, cô không dám nhìn Nghê Hải Đường, sợ người đưa cô tới thế
giới này sẽ phát hiện ra bí mật đêm đó qua ánh mắt cô.
“Khang Kiều!”
“Vâng.” Cô cụp mắt xuống, thấp giọng đáp.
“Sau này mẹ sẽ học làm một người mẹ tốt, giống như mẹ của những gia đình
khác.” Bà nói, dường như sợ Khang Kiều nghe chưa được rõ, bà nói rất
chậm rãi.
“Vâng.” Cô đáp.
Dang rộng hai tay, Khang Kiều lần đầu tiên chủ động ôm mẹ mình.
Khang Kiều luôn tâm niệm câu nói sáng đó của Nghê Hải Đường: “Chỉ cần mẹ vượt qua được kiếp nạn này, sau này mẹ sẽ cai rượu cai thuốc, nghiêm chỉnh
sống cùng con và Tiểu Phàn”.
Sau này ba người bọn họ
sẽ sống thật bình yên. Cô, Nghê Hải Đường, Hoắc Tiểu Phàn. Họ sẽ cùng đi mua sắm, tới ngày lễ thì cùng đi xem phim, mặc những bộ quần áo giống
nhau, cùng ra biển bơi lội.
Ba người có thể làm rất nhiều, rất nhiều việc.
Bệnh của Khang Kiều không hồi phục quá nhanh. Cơn sốt nhẹ nhưng liên miên
khiến cô vắng mặt ở trường mấy ngày liền. Nghê Hải Đường cũng không giục cô. Mỗi tối trước khi đi ngủ bà lại tới phòng cô ngồi một lúc. Thậm chí bà còn nói: “Khang Kiều, nếu con không muốn học thêm thì sau này không
cần phải đi học nữa”.
Mấy ngày đó, Chu Tùng An bổ túc xong cho Hoắc Liên Ngao cũng tới thăm Khang Kiều. Anh ấy mang tới cho
cô một vài tin tức của Hoắc Liên Ngao, gần đây anh chỉ ở nhà, hơn nữa
nghe nói còn học hành rất chăm chỉ.
Buổi chiều thứ
năm Khang Kiều ốm, Nghê Hải Đường gọt lê cho cô. Khang Kiều đang đọc
sách thì tiếng “Á!” ấy đột ngột xuất hiện. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt tái nhợt của Nghê Hải Đường. Bà nhìn chằm chằm xuống ngón
tay mình, lúc gọt hoa quả bà bị dao cứa vào tay, giờ ngón tay vẫn đang
chảy máu.
Trong lúc băng vết thương cho bà, Khang
Kiều còn nghe thấy bà lẩm bẩm: “Mẹ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra rồi, mẹ dự cảm nhất định đã có chuyện xấu xảy ra. Không không, có lẽ là đã xảy
ra rồi…”.
Khang Kiều dĩ nhiên biết Nghê Hải Đường lo
lắng chuyện gì. Nghê Hải Đường bây giờ không khác gì chim sợ cành cong.
Mấy ngày gần đây mặt bà gầy rộc đi trông thấy, khóe mắt còn có vết bầm
hơi mờ.
“Mẹ đừng suy nghĩ linh tinh, làm gì có chuyện chứ.” Khang Kiều cố gắng nói bằng ngữ khí nhẹ nhàng.
Bà đặt bàn tay không bị thương lên đầu cô, cất giọng không được bình
thường cho lắm: “Không, nhất định đã có chuyện gì xảy ra. Khang Kiều,
con biết không? Lúc bà ngoại con gặp chuyện, mẹ cũng đang gọt hoa quả,
rồi cũng bị đứt tay, hơn nữa còn cùng một ngón”.
“Chỉ là trùng hợp thôi.”
Nghê Hải Đường dường như không nghe thấy lời cô nói: “Khang Kiều, không tin con nhìn đi, vết thương ấy vẫn còn”.
Khang Kiều nhìn thấy một vết thương cũ bên cạnh vết thương mới của bà. Chúng
gần như giống hệt. Cô ngẩng lên, ngây người nhìn bà. Cô nghĩ sắc mặt cô
bây giờ trắng bệch như tuyết, cô đoán Nghê Hải Đường nhất định rất sửng
sốt vì sắc mặt của cô.
Nghê Hải Đường ép ra một nụ
cười gượng gạo, giả vờ bình tĩnh nói: “Trông con hoảng sợ kìa, mẹ vừa
nói vớ vẩn ấy mà. Khang Kiều, con nói phải, trên đời làm gì có chuyện
trùng hợp như vậy chứ?”.
Đúng đúng, Khang Kiều đờ đẫn gật đầu, rõ ràng tối đó Hoắc Liên Ngao đã thề rồi.
Sau khi Nghê Hải Đường rời khỏi phòng, Khang Kiều cố gắng dồn mọi sự tập
trung vào cuốn sách. Nhưng không một chữ nào lọt vào đầu cô, trái tim cô cứ thấp thỏm không yên.
Một lát sau, cửa phòng một lần nữa bị mở ra, người bước vào là Chu Tùng An, anh đến sớm hơn mọi ngày hơn một tiếng đồng hồ.
Chu Tùng An cho Khang Kiều biết chiều nay Hoắc Liên Ngao đã hủy buổi học bổ túc vì anh muốn đánh Squash với Hoắc Chính Khải.
Hoắc Chính Khải đã trở về? Chẳng phải ngày mai mới về ư?
Tin tức của Chu Tùng An khiến nỗi bất an trong Khang Kiều tăng lên cực độ.
Cô lên tiếng: “Tùng An, bây giờ em không khỏe lắm, em muốn nghỉ ngơi”.
“Không khỏe? Để anh gọi bác sỹ.” Chu Tùng An vừa nói vừa lấy điện thoại.
Cô giữ tay Chu Tùng An lại: “Không cần, em ngủ một giấc là ổn”.
Anh ấy đặt tay lên đầu, nhìn sâu vào mắt cô: “Khang Kiều, mau khỏe lại nhé. Em khỏi bệnh rồi anh sẽ đưa em đi ăn kem, món kem ngon nhất thế giới”.
Khang Kiều gật đầu.
Chu Tùng An đi rồi.
Khang Kiều gọi điện hỏi quản gia Diêu. Ông ấy nói Hoắc Liên Ngao gọi điện bảo Hoắc Chính Khải về sớm trước một ngày.
Ngắt điện thoại, Khang Kiều đoán mọi chuyện tới tám, chín phần sẽ xảy ra như vậy. Hoắc Liên Ngao là kẻ hai mặt, chẳng phải cô đã nhiều lần chịu
thiệt rồi ư? Sao vẫn dễ dàng tin anh như vậy!Cô ngây thơ tưởng rằng Hoắc Liên Ngao dù có xấu xa cũng chân thành. Khi Hoắc Liên Ngao chào đời,
Lâm Chi Hoa – một con chiên của Cơ Đốc giáo đã từng để mục sư làm lễ cho con trai mình. Những đứa trẻ được nhận lễ sẽ trở thành con trai của Mặt trời, cả đời phải biết giữ lời hứa của mình.
Rời
khỏi phòng, Khang Kiều men theo con đường tối hôm đó, bước chân cô nhanh như bay. Chu Tùng An cho cô biết, hai người họ hẹn nhau chơi Squash vào lúc ba giờ, bây giờ là hai giờ kém hai lăm. Khang Kiều thầm cầu nguyện
trong lòng, Hoắc Liên Ngao vẫn ở trong phòng, nếu không, cô thật không
biết đi đâu để tìm anh.
Bước chân của cô phiêu bồng,
đầu nặng tựa ngàn cân, tựa như chỉ cần bất cẩn một chút nó sẽ đè xuống
người, mỗi bước cô đi đều lực bất tòng tâm.
Hành lang dài giữa trưa im phăng phắc. Đứng trước cửa phòng Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều thở hồng hộc. Cô mở cửa ra mà không kiêng dè bất kỳ điều gì, may
mắn là cửa không khóa.
Cô đi thẳng vào bên trong, tìm từng nơi, từng nơi một. Cuối cùng cô gặp Hoắc Liên Ngao trong phòng
thay đồ. Anh đang đứng trước gương sửa lại cổ áo.
Ánh sáng hắt cái bóng nhạt nhòa của cô xuống nền nhà, cô như một hồn ma
bước dần về phía Hoắc Liên Ngao, sau đó đứng bên cạnh anh, chờ đợi.
Không biết vì bước chân của cô quá nhẹ nhàng hay vì Hoắc Liên Ngao đang quá
tập trung, anh không hề phát hiện ra sự có mặt của cô, khiến cô cũng
không dám lên tiếng.
Cô và anh cách nhau rất gần. Sửa quần áo xong, anh quay sang thì hai người đụng mặt.
Sau vài giây, Hoắc Liên Ngao cất giọng bực dọc: “Sao cả ngày cô như ma vậy?”.
Trùng hợp thật, Khang Kiều cũng có cảm giác này, nhưng bây giờ cô không có
tâm trạng cùng anh thảo luận chuyện ấy. Cô hỏi: “Hoắc Liên Ngao, anh
định đi đâu?”.
Lùi về sau, Hoắc Liên Ngao kéo dãn
khoảng cách với cô. Anh quan sát cô từ đầu tới chân, một chút châm biếm
và ghét bỏ nhảy ra khỏi mắt anh: “Lại không buộc tóc? Đồng phục biến
thành áo cà sa rồi à?”.
Rời đi quá vội vàng, Khang
Kiều không có thời gian thay quần áo. Bây giờ cô đang mặc bộ quần áo ngủ dài đúng là có hơi giống cà sa.
“Nhưng chị gái à,
bây giờ là ban ngày, tôi không có tâm trạng chơi trò đó với một con ma
mặt trắng bệch giữa ban ngày ban mặt đâu.”
Nói xong, Hoắc Liên Ngao cúi xuống cầm túi đựng vợt để bên chân mình.
Khang Kiều giơ tay chặn anh lại, kiên quyết chặn tới cùng.
“Hoắc Liên Ngao, tối đó anh đã thề.” Cô cất giọng khó khăn, Khang Kiều vốn
không muốn nhớ lại chuyện tối đó, nhưng bây giờ cô buộc phải nhớ.
“Tôi không quên.”
Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Khang Kiều thở phào, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy anh nói.
“Nhưng lúc đó tôi nói với cô là những bức ảnh.”
Cô ngẩng đầu, sững sờ nhìn khuôn mặt anh, miệng lắp bắp: “Ý gì, Hoắc Liên
Ngao, anh nói vậy… có ý gì? Thế nào gọi là những bức ảnh?”.
“Lại…” Ngữ khí chuyển sang sốt ruột, anh giơ tay, lòng bàn tay rộng lớn hoàn
toàn che kín cả khuôn mặt cô: “Lại cái điệu bộ ma quỷ đó. Khang Kiều,
tôi rất ghét cô nhìn tôi như vậy, cứ như con ngươi sắp rớt xuống vậy”.
“Thế nào gọi là những bức ảnh? Hoắc Liên Ngao, anh nói rõ ràng một chút đi.” Cô lấy tay giữ cổ tay kia của anh lại.
“Nói rõ ràng? Được thôi, chẳng phải hôm đó ngoài ảnh ra tôi còn cho cô xem
clip sao? Hôm đó cô không hề nói clip.” Anh nói lời này như một lẽ dĩ
nhiên: “Thế nên lát nữa, khi tới gặp bố, tôi sẽ không đưa ảnh ra mà sẽ
đưa clip”.
Một tiếng “ầm” rung chuyển đất trời.
Anh phải che khuôn mặt đó đi, khuôn mặt mà tối ấy anh luôn muốn hủy diệt.
Đây là phòng của mẹ, trong phòng vẫn còn treo tranh của mẹ.
Vậy mà anh lại làm chuyện ấy, lên giường với con gái của kẻ thù.
Thật nực cười! Nực cười và hoang đường! Mọi chuyện tới không chút dấu hiệu,
đến nỗi tối hôm đó sau khi tắm xong, Hoắc Liên Ngao đã đứng sững người
trước giường nửa tiếng đồng hồ.
Ga giường nhàu nhĩ, mùi hương không rõ ràng còn lưu lại trong phòng đang nhắc nhở anh, chuyện không nên xảy ra đã xảy ra rồi.
Về sau, anh yêu cầu người làm thay toàn bộ chăn ga giường, từ màu nâu chuyển sang xanh đậm, lúc ấy anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối nay anh đã gọi điện cho đám bạn, họ lên kế hoạch lái thuyền buồm vượt
Thái Bình Dương. Trước đó việc anh phải làm là trao đoạn clip cho Hoắc
Chính Khải, sau đó kết thúc mọi việc bao gồm cả đêm hoang đường kia. Anh muốn ném tất cả xuống đáy đại dương.
Nhưng ngày trở
về của ông mỗi lúc một gần, anh lại không bình tĩnh vì kế hoạch đã được
sắp đặt chu đáo, ngược lại tâm trạng càng thêm tệ hại. Anh luôn nhớ rõ
cơ thể run rẩy dưới thân mình, giống như một con chim nhỏ bị vặt trụi
lông.
Mỗi khi giây phút đó xuất hiện, Hoắc Liên Ngao
lại tự thôi miên chính mình: “Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính
mình”. Thế là, tối qua, anh đã gọi điện cho Hoắc Chính Khải.
Cứ tiếp tục như vậy anh có thôi miên cũng vô ích.
Chính cô con gái của kẻ thù đã đào hố gài bẫy anh trước.
Phải, là như vậy!
Lúc này đây, đối mặt với khuôn mặt trắng bệch ấy, Hoắc Liên Ngao lạnh lùng
nói: “Khang Kiều, bây giờ cảm thấy tệ hại phải không? Cảm thấy như xôi
hỏng bỏng không?”.
Đầu óc cô choáng váng dữ dội, suy
nghĩ duy nhất còn bắt được là phải ngăn cản Hoắc Liên Ngao bước ra khỏi
đây. Suy nghĩ này thúc giục cô đẩy anh ra rồi gấp gáp đóng cửa phòng
thay đồ lại, hơn nữa còn dùng lưng chắn cửa, đứng sững như một thân cây.
Mẹ đã hứa với cô, sau này sẽ sống tử tế, sẽ cùng cô và Hoắc Tiểu Phàn làm rất nhiều chuyện.
Hoắc Liên Ngao tiến từng bước về phía cô, nhấc cô lên một cách hết sức dễ
dàng. Mắt cô sắp không mở ra nổi nữa, cô phải mất rất nhiều sức mới
không nhắm mắt lại để nhìn anh chằm chằm.
Cũng phải
dùng cạn sức mới cất được lên thứ tiếng đáng thương: “Hoắc Liên Ngao,
đừng đưa mấy thứ đó cho chú Hoắc. Như vậy, mẹ tôi sẽ chết, anh không sợ
ma ư?”.
Anh dường như không bị cô dọa.
“Hoắc Liên Ngao, bà ngoại tôi nhất định không nỡ nhìn tôi bị bắt nạt. Anh đã
bắt nạt tôi. Hoắc Liên Ngao, anh có biết tối đó anh làm tôi rất đau
không. Tôi nói cho anh biết, bà ngoại rất bênh tôi.”
Vẫn không tỏ thái độ gì.
Cô run run môi, định nói tiếp.
“Im lặng.” Giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô: “Cái dáng vẻ của cô bây giờ đã khó coi hơn cả ma rồi”.
Trong lúc đó, anh buông tay. Khang Kiều cảm giác người mình nhẹ như bay ra
ngoài. Cô thậm chí còn cảm thấy quỹ đạo của mình giống như người giấy,
gió thổi tới đâu, cô bay tới đó.
Khuôn mặt của Hoắc Liên Ngao mỗi lúc một xa.
Cánh cửa phòng thay đồ bị đóng lại.
Buổi chiều hôm ấy, người làm nhà họ Hoắc đều nhìn thấy chủ nhân nhỏ của họ
bế đứa con riêng kia đi hết hành lang này tới hành lang khác.
Nghe nói, chủ nhân của họ nhặt được đứa con riêng trên đường. Nghe nói cô ta ngất xỉu ở một nơi nào đó. Nghe tin, quản gia Diêu vội vàng tới nơi,
nói với cậu chủ Liên Ngao, đứa con riêng đã bị bệnh một thời gian rồi,
quản gia Diêu còn tường tận tính cả ngày tháng.
Sau
khi nghe xong, cậu chủ Liên Ngao rảo nhanh bước chân, bế đứa con riêng
chạy về phía garage. Trên đường đi, có bảo vệ muốn bế thay cũng bị anh
giận dữ từ chối.
Buổi chiều hôm ấy, chủ nhân của họ bị cậu chủ Liên Ngao bỏ rơi ở phòng Squash.
Kết quả được đưa ra sau chuyện này là: “Cậu chủ Liên Ngao của họ quả là
thiên sứ”, “Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ bỏ đó cho cô ta chết”.