Rèm cửa màu xanh lục, bức tranh treo tường với gam màu nhã nhặn, vẫn là căn phòng ấy, vẫn là gương mặt ấy.
Tình trạng sức khỏe của cô gần đây thật sự không tốt, đây đã là lần thứ ba Khang Kiều tỉnh dậy sau hôn mê rồi.
Ngoài kia nắng vàng ruộm, Hoắc Liên Ngao vẫn mặc bộ đồ đánh bóng như lúc ở
trong phòng. Xem ra lần này cô hôn mê không lâu, việc đầu tiên ý thức
được sau khi tỉnh dậy là quan sát Hoắc Liên Ngao.
Giống như anh nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy.
“Tôi đã cho bố tôi leo cây.” Anh nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt cô vẫn chưa rời đi.
Anh nhíu mày: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có mang ánh mắt đó ra nhìn tôi”.
Làm như không nghe thấy lời nói của Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều tiếp tục nhìn anh.
Lần này Hoắc Liên Ngao không nói gì nữa, quay người đi về phía cửa sổ, dừng lại trước cửa sổ, quay lưng về phía cô.
Khang Kiều ngẩn người nhìn theo bóng anh, hồi lâu, cuối cùng cô cũng đợi được câu nói mà cô mong ngóng.
“Cứ làm theo những gì cô muốn, chuyện giữa mẹ cô và người đàn ông đó coi
như tôi không biết gì cả.” Anh ngừng lại một chút, “Không cần lo lắng,
lần này tôi không đùa cợt cô”.
Bờ môi mấp máy, cô định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì hết. Cô quay mặt đi, nhìn sang bức tranh trên tường.
Xung quanh rất yên ắng.
Một lát sau.
Hoắc Liên Ngao lại nói: “Chắc là cô đã nghe nói hôm đó tôi bị dị ứng đồ ăn”.
Trái tim cô ngừng đập giây lát, ánh mắt từ bức tranh chuyển qua cửa sổ, đúng lúc bắt gặp Hoắc Liên Ngao, không biết anh đã quay lưng lại từ lúc nào.
Sau một lần chạm mắt nhau ngắn ngủi, họ không hẹn mà gặp, cùng quay đi.
Cúi xuống, Khang Kiều khẽ “ừm”.
“Vì bị dị ứng nên sốt cao, thế nên đầu óc tôi lúc đó không tỉnh táo…” Nói
tới đây anh ngừng lại, biến thành tự lẩm bẩm: “Chết tiệt, mình giải
thích với cô ta nhiều vậy làm gì nhỉ?”.
Rủa xong,
Hoắc Liên Ngao đi tới trước mặt Khang Kiều, nhìn cô từ trên xuống: “Nghe đây, tất cả mọi chuyện đến đây là chấm dứt, hiểu không?”.
Khang Kiều gật đầu.
“Chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả, không, là tôi và cô, tôi và cô chưa
từng xảy ra chuyện gì cả, sau này bảo mẹ cô yên phận một chút.”
Khang Kiều lại gật đầu.
“Đúng là một khúc gỗ.” Hoắc Liên Ngao lại mắng thầm.
Khang Kiều cất giọng khô khốc: “Chắc chắn, tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, tôi còn có thể hứa với anh, mẹ tôi sẽ không bao giờ mắc sai lầm tương tự”.
“Vậy tôi đi đây.”
Khang Kiều gật đầu rồi lại sợ bị anh nói giống khúc gỗ, cô giật giật khóe miệng, nói một câu: “Tạm biệt”.
Anh đang nhìn cô. Khang Kiều ngẫm nghĩ rồi giơ tay ra hiệu chào tạm biệt.
Kiểu tay khó nhìn của cô khiến Hoắc Liên Ngao chau mày, trong giọng anh
mang theo chút đùa giỡn và ý cười nhàn nhạt: “Sau này, không được phép
lấy bà ngoại cô ra hù tôi nữa”.
Cô lại giật khóe miệng.
Cuối cùng, Hoắc Liên Ngao cũng đi. Khang Kiều nằm trở lại giường, hướng mắt
ra ngoài cửa sổ, để cho suy nghĩ trống rỗng, đây là việc cô làm nhiều
nhất trong những ngày qua.
Lần thứ N, Khang Kiều bị
Nghê Hải Đường ép phải quay mặt lại nhìn vào bà. Cô miễn cưỡng lấy lại
tinh thần, nói bằng giọng muôn thuở: “Mẹ, thật sự đúng như những gì Hoắc Liên Ngao nói”.
Rõ ràng Nghê Hải Đường không tin.
Hoắc Liên Ngao vô tình phát hiện Khang Kiều ngất xỉu dưới đất, sau đó
đưa cô vào bệnh viện. Nói chính xác hơn là Nghê Hải Đường không tin Hoắc Liên Ngao lại tốt bụng đến mức ấy.
Lần này Khang Kiều đành gắng gượng nhìn mẹ. Mẹ đang quan sát cô, xem cô con gái ngoan của bà rốt cuộc có lừa bà hay không.
Theo lý mà nói thì không, nhưng lại có điểm nào đó bất thường.
Khang Kiều ghé sát mặt về phía Nghê Hải Đường, nghiêm túc lên tiếng: “Mẹ, hay là, con sẽ đi quyến rũ Hoắc Liên Ngao”.
Câu nói của cô quả nhiên khiến Nghê Hải Đường thảng thốt.
Khang Kiều tiếp tục nói: “Con sẽ nghĩ cách hớp hồn Hoắc Liên Ngao, sau đó con sẽ bắt anh ta không được tới làm phiền mẹ nữa. Con cảm thấy đây là một
cách làm hay, đúng không mẹ?”.
Cô vừa nói xong thì trán bị cốc một cái đau điếng.
“Con sốt đến hỏng đầu luôn rồi à?” Nghê Hải Đường vừa giận vừa sốt sắng.
Khang Kiều quay lưng về phía giường, nhìn Nghê Hải Đường cười. Ngón tay bà
sắp chọc vào mắt cô tới nơi: “Với cái đầu ngu ngốc như con mà lại định
đi quyến rũ Hoắc Liên Ngao. Con mà quyến rũ được nó thì mẹ mày đây mười
Hoắc Chính Khải cũng có thể hạ gục”.
Khang Kiều nhe răng cười.
“Chính suy nghĩ ban nãy của mẹ đã kích phát con. Hay là lần sau con sẽ tìm một cơ hội giả vờ ngất xỉu trước mặt Hoắc Liên Ngao…” Cô tự lẩm bẩm: “Nhưng lúc đó phải mặc đẹp một chút”.
“Cốc!” Tay của Nghê Hải Đường một lần nữa gõ thẳng lên trán cô.
Khi Nghê Hải Đường quay đi rót nước, Khang Kiều không cười nữa. Cô quay qua nhìn cửa sổ, lại bắt đầu một màn thôi miên mới: Không có chuyện đêm đó, không có chuyện đêm đó, phải, bây giờ không phải đang thôi miên mà thật sự là không có chuyện đêm đó.
Phải, không có chuyện đêm đó.
Giống như sự cố vô tình xảy ra vậy, hai đương sự đã tự hòa giải với nhau, sau này ai đi đường nấy.
Cô quay vào vừa hay Nghê Hải Đường cũng rót nước xong quay lại. Khang Kiều đón lấy nước, uống từng ngụm nhỏ một.
Đêm ấy, cơn sốt nhẹ kéo dài không còn quấy nhiễu nữa.
Hôm sau, Khang Kiều ra viện.
Buổi tối đầu tiên sau khi ra viện, Nghê Hải Đường đích thân xuống bếp. Tối
hôm nay không có người làm, Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn lần đầu được ăn bữa tối do mẹ nấu, cháo trắng và các món ăn Hải Nam.
Vài ngày sau, Khang Kiều cũng được thưởng thức món kem ngon nhất thế giới
mà Chu Tùng An quảng cáo. Chỉ nghe tới nguyên liệu thôi, cô đã cảm thấy
nó cực ngon rồi.
Sau khi ăn vài miếng, Khang Kiều lại cảm thấy vị của kem không ngon như mình tưởng tượng, đáng nhẽ phải rất ngon mới đúng.
“Thế nào, mùi vị tuyệt quá phải không?” Chu Tùng An ngồi đối diện hỏi cô.
Cô gật đầu, mùi cỏ thơm nơi đầu lưỡi có chút đắng chát nhè nhẹ. Khang Kiều biết, không phải tại vị món kem không ngon.
Khi rời khỏi quán kem, vẫn còn sớm, họ đi bộ men theo con đường bên cảng
biển. Vẫn như mọi khi, Chu Tùng An nói nhiều, cô nói ít. Vòng một vòng,
họ lại trở về quán kem lúc đầu.
Cô vẫn đứng đợi anh
ấy ngoài cửa như mọi lần. Hôm nay, Khang Kiều gặp “chú Mark” mà Hoắc
Tiểu Phàn hay gọi, tới quán kem để tìm Chu Tùng An.
Người “bác cả” của anh ấy khiến cả cơ thể cô cứng đờ. Người đàn ông trung
niên đi từ phía trước tới dường như không chú ý tới cô.
Cô một lần nữa tự thôi miên: Phải, không có chuyện tối hôm đó, giống như cô chưa từng nhìn thấy những bức ảnh kia vậy.
Nghê Hải Đường đã thực hiện lời hứa của mình, làm một người mẹ tử tế. Thế
nên bây giờ cô và Hoắc Tiểu Phàn rất hạnh phúc. Tiểu Phàn của cô tối qua lần đầu tiên làm nũng với mẹ: “Mẹ, mẹ phải xem phim hoạt hình với con”. Giọng nói của nó rất ngọt ngào. Hơn nữa, Nghê Hải Đường vì muốn cuộc
sống thêm phong phú, bà đã viết đơn xin làm nhân viên tình nguyện của
mấy cơ sở phúc lợi.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Khang
Kiều đứng bên cạnh Chu Tùng An. Sau khi nghe anh ấy giới thiệu: “Bác cả, cô ấy là Khang Kiều mà cháu hay nhắc với bác”, cô mỉm cười với người
đàn ông trung niên, một nụ cười tự nhiên và ôn hòa.
Ông ta nhìn cô, một giây, hai giây.
Đến giây thứ ba, Khang Kiều cười nói với Chu Tùng An: “Em và bác ấy trước đây từng gặp mặt”.
“Phải, phải, bác nhớ ra rồi. Chúng ta từng gặp mặt, ở bệnh viện, à không,
trước cửa siêu thị. Đúng, chúng ta từng gặp mặt.” Sau một hồi lắp bắp,
người đàn ông trung niên vội vã bỏ đi.
Để lại Chu Tùng An ngẩn người đứng tại chỗ: “Bác cả anh hôm nay sao thế nhỉ?”.
Ngày ngày nối nhau trôi qua, chủ nhân của nhà họ Hoắc vẫn rất hiếm khi ở
nhà. Thi thoảng Khang Kiều có nghe tin tức về Hoắc Liên Ngao. Cậu chủ
Liên Ngao đã ra biển, cậu chủ Liên Ngao đã trở về, cậu chủ Liên Ngao tối nay mở tiệc cùng bạn bè ở nhà hay cậu chủ Liên Ngao ngày mai sẽ tham
gia bữa tiệc sinh nhật của bạn.
Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng trục quay của nó, như vậy rất tốt, cực kỳ tốt.
Tốt nhất là việc mẹ cô không nuốt lời. Bà tích cực tham gia các hoạt động
công ích. Bà dành rất nhiều thời gian cho Tiểu Phàn. Mà số lần nó gọi
“mẹ” cũng càng ngày càng tăng lên, khi gọi bà, mắt nó còn sáng rực.
Tháng tám tới giữa những tháng ngày bình lặng chảy trôi, một kỳ nghỉ hè chớp mắt đã sắp trôi qua.
Giữa tháng tám, khoảng tầm năm giờ giờ chiều, Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn
vừa từ ngoài về. Vì hệ thống chống trộm ở cửa sau gần đây đang được bảo
trì nên họ đều đi vào từ cửa chính.
Khi ngang qua sân bóng rổ, Hoắc Tiểu Phàn tò mò ngó vào xem. Qua hàng rào, có thể thấy
trong sân vô cùng náo nhiệt, chốc chốc lại có tiếng rán cá và mùi thơm
bay ra.
Kéo tay Hoắc Tiểu Phàn, Khang Kiều rảo nhanh bước chân hơn một chút.
Quả bóng rổ mang theo tiếng gió hướng về phía họ. Khang Kiều vô thức bảo vệ Hoắc Tiểu Phàn thật chặt trong lòng, quả bóng rơi xuống đập trúng lưng
cô.
Cú đập đó thực sự đau, Khang Kiều xoa xoa vai.
Khang Kiều liếc nhìn thấy có một bóng người đang chạy về phía họ. Cô kéo Hoắc Tiểu Phàn lên định đi thật nhanh. Sau vài bước, Khang Kiều nhìn thấy
đôi giày trắng xanh chắn trước mặt mình, sau đó Hoắc Tiểu Phàn giẫy ra
khỏi tay cô.
Sau tiếng gọi “anh Liên Ngao” của thằng
bé, Khang Kiều đành miễn cưỡng dừng lại, đứng sang một bên. Hoắc Liên
Ngao giao lại Hoắc Tiểu Phàn cho cô.
Khang Kiều định tiếp tục đi nhưng Hoắc Liên Ngao dường như không định tránh đường.
“Chân lẽ nào không phải dùng để chạy sao?” Hoắc Liên Ngao nói vậy: “Nghe nói
cô lớn lên ở một thôn nghèo, trên bàn ngoài cá mặn ra thì chẳng có gì.
Đây là một trong những loại thức ăn được chứng nhận là sẽ biến người ta
thành kẻ ngốc. Có phải cô ăn hơi nhiều rồi không, thế nên đầu óc luôn
chậm chạp hơn mọi người, không hiểu thật ra chân dùng để chạy”.
Hoắc Liên Ngao vẫn không định nhường đường.
Khang Kiều đành đi đường vòng. Cô vừa di chuyển, tay anh đã chặn đường của cô lại, giọng nói mang theo vẻ sung sướng rõ ràng: “Đầu gỗ, cú đập vừa rồi nhất định là rất đau, phải không?”.
Hoàng hôn mỗi lúc một đậm màu, cô giẫm chân lên cỏ, đi đi lại lại, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía cánh cửa ấy.
Không lâu trước đó, không hiểu Hoắc Liên Ngao có ý gì lại hỏi Hoắc Tiểu Phàn
có muốn chơi cùng họ không. Thằng bé dĩ nhiên cầu còn không kịp. Bữa
tối, nó hưng phấn gọi điện thoại nói với Khang Kiều nó sẽ dùng cơm cùng
anh Liên Ngao.
Mà tối nay Nghê Hải Đường cũng ăn cơm tối cùng những người bạn tình nguyện của bà.
Tám rưỡi, cuối cùng Hoắc Tiểu Phàn cũng quay về, nhưng là được Hoắc Liên Ngao bế về. Nó bò trên vai anh, ngủ mê mệt.
Từ lúc Hoắc Liên Ngao bước vào đây, Khang Kiều theo sát không rời mắt. Cô
theo anh vào phòng Hoắc Tiểu Phàn rồi đứng cạnh nhìn anh cẩn thận đặt nó xuống giường.
Bất thình lình, Hoắc Liên Ngao quay mặt sang, Khang Kiều vội vàng né tránh ánh mắt anh.
“Lại sợ tôi cho nó ăn mấy thứ linh tinh hả?” Ngữ khí của Hoắc Liên Ngao đầy chế giễu.
“Có không?” Khang Kiều thành thật hỏi.
Quả thật, đây là chuyện khiến cô lo ngay ngáy cả buổi tối.
Chiếc gối bị ném thẳng vào người cô: “Cô mắc chứng hoang tưởng đấy à? Sao
ngày nào cũng lo lắng vậy. Mấy chuyện đó đùa một hai lần thì còn thú vị, đùa nhiều thành nhạt đấy”.
Thở phào nhẹ nhõm, Khang
Kiều đặt gối về chỗ cũ, sau đó buông tay đứng thẳng. Còn Hoắc Liên Ngao
thì có vẻ không muốn đi, anh đang nhìn người máy mình tặng cho Hoắc Tiểu Phàn.
Anh đứng đó, không hiểu sao trái tim Khang Kiều lại run lên.
“Cô không nói với tôi một tiếng cảm ơn sao?” Hoắc Liên Ngao chậm rãi lên
tiếng: “Hoắc Tiểu Phàn không nhẹ chút nào đâu, tôi đã cõng nó đi suốt cả một đoạn đường dài”.
Kể cũng phải, Hoắc Tiểu Phàn gần đây ăn rất được, sắp biến thành thằng nhóc béo mập rồi.
Theo lời anh, cô khô khốc đáp: “Cảm ơn anh”.
Sau tiếng cảm ơn đó, Khang Kiều lại nghe thấy Hoắc Liên Ngao đòi: “Nước!”.
Nước? Cô ngẩn người nhìn anh. Hoắc Liên Ngao đứng thẳng lưng lên, nhíu mày: “Tôi hơi khát”.
Ồ, khát à.
“Được, được, tôi rót nước cho anh ngay đây.” Nói rồi, Khang Kiều quay người đi về phía tủ lạnh. Cô lấy nước ra khỏi tủ rồi lại đi tìm cốc.
Ừm, tìm được cốc rồi. Cô đổ nước vào cốc, không hiểu sao cơn run lan xuống chân khiến cô đứng cũng không vững.
Một cái bóng khác trùm lên cô. Khang Kiều không dám nhúc nhích, mặc cho nó giơ tay ra, đặt lên tóc cô.
Cột tóc đuôi ngựa bị bung ra, có vài sợi rơi xuống mặt cô. Đầu ngón tay ấm
áp cách mặt cô mỗi lúc một gần, cô nắm chặt chiếc cốc trong tay.
Cô quay lại, giơ tay ra và nói: “Hoắc Liên Ngao, nước đây”.
Anh đón lấy cốc nhưng rồi lại đặt nó sang một bên.
Ngón tay anh vẫn chạm lên mặt cô, giọng nói rất khẽ, rất nhẹ: “Vẫn là thả tóc ra trông thuận mắt hơn”.
Làm sao đây? Phải làm sao mới được? Khó khăn lắm cô mới tin không có chuyện đêm đó.
Phải, không có đâu, thật sự không có đâu.
Thế là cô trả lời: “Trời quá nóng, tôi cột tóc lên sẽ mát hơn”.
Một chữ “ồ” bật ra khỏi mũi anh sau đó khuôn mặt kia sát lại gần cô, tới mức cô nhìn rõ cả hàng mi đang rung rinh của anh.
Cô quay mặt đi, anh dừng lại.
Hơi thở nhẹ phả vào mặt cô: “Đầu gỗ, biểu hiện ban nãy của cô khá đấy. Tôi
phải thử xem cô có thực hiện lời tôi nói với cô hay không, nếu biết cô
không làm vậy, tôi sẽ rất không thoải mái”.
Hoắc Liên Ngao đi rồi, trước khi đi còn cảnh cáo cô sau này đừng cố tình xuất
hiện trước mặt anh, cho dù không cẩn thận chạm mặt vẫn phải nghĩ cách né tránh…