Cô gái đang bị
anh đè lên ghế sô pha này tên là gì nhỉ? Hoắc Liên Ngao cố gắng nghĩ
nhưng vẫn không nghĩ ra. Nhưng, không nghĩ ra tên cô ta cũng không sao,
chỉ cần cô ta đủ xinh đủ gợi cảm là được.
Nửa tiếng đồng hồ trước, Hoắc Liên Ngao lần đầu tiên nhìn thấy cô ta qua lớp kính của phòng VIP câu lạc bộ, đứng giữa sàn nhảy hàng nghìn người, trang điểm rất bắt mắt, thân hình bốc lửa, đám con trai đều vây quanh.
Anh rời khỏi phòng VIP, đi về phía cô ta. Anh giơ tay về phía cô ta, cô
ta nhìn anh rồi đưa tay cho anh. Giữa tiếng hét hò của đám bạn, anh dẫn
cô ta tới một phòng khác.
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, anh nhìn xuống người cô ta, dừng lại trên
hai quả bóng được bọc sau lớp áo bra nhỏ xíu. Cô gái này ắt hẳn có sở
trường chọc ghẹo, cô ta biết dùng hơi thở điều khiển hai quả bóng khiến
chúng giống như hai cái màn thầu đang nở to, vừa được đưa ra khỏi nồi.
Hoắc Liên Ngao đoán, đám sinh vật đực vây quanh cô ta ban nãy cũng nhắm vào hai quả bóng này.
Ừm, đủ lớn, to và tròn trịa, trông rất có tính đàn hồi, trước mắt trông
lớn hơn của đầu gỗ, hơn nữa không chỉ một chút, nhưng, đo bằng mắt thì
không chuẩn.
Anh nhẹ nhàng kéo tay cô gái, cô ta mềm oặt ngã vào lòng anh. Môi anh rơi xuống cổ cô ta, tay hướng về phía hai quả bóng.
Nhưng!
Từ lúc hứng thú ngập trời tới lúc cạn kiệt chỉ vỏn vẹn ba giây. Thứ anh
nắm trong tay giống như một con cá xương mềm ngoài đại dương, hơn nữa
còn là một con cá béo ục ịch.
Anh mạnh tay hơn một chút, tại sao không mềm như đậu phụ nhỉ? Kiểu mềm
mại mà người ta không nỡ mạnh tay nhưng rồi lại không kiềm chế được xúc
cảm của mình chỉ muốn ra sức vần vò.
Còn con cá mềm oặt này chỉ càng khiến anh có cảm giác buồn nôn.
Anh đẩy mạnh cơ thể đang bám lấy mình ra.
“Sao vậy?” Cô ta thở dốc.
“Để lần sau, khi nào bị dị ứng đồ ăn, tôi sẽ qua tìm cô.” Dựa vào ghế, anh còn không buồn nhìn cô ta lấy một cái.
“Vậy là ý gì?”
“Tức là cô đi được rồi.”
Cô gái được đám đàn ông chiều hư nện giày cao gót, giận dữ bỏ đi.
Anh đứng dậy khỏi ghế, dựa lưng vào tường, Hoắc Liên Ngao bỗng dưng cảm thấy bực bội.
Trước khi quả bóng kia đập vào người cô, nói chính xác là trước khi cô
xuất hiện ở sân bóng rổ như một hồn ma không chịu rời đi, tất cả vẫn rất ổn thỏa. Theo đúng kế hoạch, đêm hoang đường do trận dị ứng đồ ăn đã
nhạt nhòa giữa cuộc sống bộn bề.
Nhưng chính quả bóng đó đã phá nát tất cả. Suy nghĩ đầu tiên của anh là: Đồ ngốc kia không biết tránh đi hay sao? Ngốc nghếch đứng đó để bị bóng đập? Cô thật sự coi mình là một khúc gỗ sao? Cú đập đó nhất định rất
đau. Sau đó, tất cả như bị ma xui quỷ khiến, ngay cả việc tháo dây buộc
tóc của cô xuống. Anh thích cô không buộc tóc hơn, mái tóc ấy sẽ vàng
óng như tơ dưới ánh hoàng hôn.
Giây phút đó, cảm giác dâng trào trong trái tim Hoắc Liên Ngao không khỏi khiến anh ngỡ như mình gặp ma.
Dần dần, Khang Kiều nghe được từ phía đám người làm là gần đây tâm trạng của cậu chủ Liên Ngao không được tốt, thể hiện ở việc anh liên tục đuổi người giúp việc. Nghe nói họ đều là đầu bếp của nhà họ Hoắc. Trong
khoảng thời gian này, đám người làm hay âm thầm bàn tán rằng: “Cậu chủ
Liên Ngao cũng biết mắng người lắm”, nghe nói anh làm mấy nữ giúp việc
bật khóc.
Đám người làm quy mọi nguyên nhân về việc gần đây bà ngoại anh phát
bệnh. Nghe nói, tình hình sức khỏe của bà ngoại anh không ổn lắm, nhưng
vì vấn đề hộ chiếu, anh đành ngoan ngoãn ở lại Brunei, thế nên có phần
sốt ruột.
Cuối tháng tám, kỳ nghỉ hè kết thúc.
Khi tới trường báo danh, Khang Kiều gặp một chuyện. Cô gái ngồi ở ghế
phía trước cô được người nhà dẫn tới trường làm thủ tục thôi học. Cô gái thường ngày thích cười, tính tình hướng ngoại, hôm đó bỗng khác thường, cô ấy đi theo sau lưng mẹ, nét mặt vô cùng ủ dột.
Sau khi cô ấy rời đi không lâu thì Khang Kiều được biết nguyên nhân, khiến cô sững người tại chỗ: Cô gái ấy có thai.
Mười lăm tuổi đã mang thai nghe có vẻ vô lý. Khang Kiều vừa đi vừa suy
nghĩ đến chuyện này, sau đó chẳng hiểu sao đi mãi, đi mãi, đôi chân lại
không chịu tiến lên nữa.
Đi hết hành lang xuống bậc tam cấp, cô đứng trên sân thể dục ngoài trời. Gió từ bốn phương tám hướng thổi tới khiến mái tóc cô rối tung. Cô dừng lại ở đó, ngẩng đầu lên nhìn trời. Mặt trời với những tia nắng chói
chang đung đưa trên đỉnh đầu dường như khiến người ta rất khổ sở.
Cô lại cúi đầu xuống rồi chạy về phía cổng trường, chạy được vài bước
lại nhanh chóng dừng chân. Không được chạy, không được chạy, họ nói, họ
nói…
Cô bịt miệng, không để bất kỳ thanh âm hoảng loạn nào bật ra khỏi miệng mình.
Nếu không bịt miệng, Khang Kiều lo mình sẽ vì hoảng sợ mà hét ầm lên.
Đứng trước cổng trường, Khang Kiều hoảng loạn lấy di động trong cặp ra.
Cô phải gọi cho Hoắc Liên Ngao. Sau khi lấy ra rồi Khang Kiều mới phát
hiện mình không có số của anh.
Vào lúc này mà cô lại không có số của Hoắc Liên Ngao.
Làm sao đây, làm sao đây? Sau đó Khang Kiều nghĩ có thể Chu Tùng An
biết. Cô gọi vào máy anh ấy, may mắn là đúng thế thật. Sau khi đọc xong, anh ấy hỏi cô cần số của Hoắc Liên Ngao làm gì.
“Em có chút chuyện cần hỏi anh ta.” Cô bình tĩnh trả lời.
Khang Kiều tìm một nơi vắng người để ngồi xuống, run rẩy nhập những con
số La Tinh đó vào. Cuộc gọi đã được kết nối nhưng chủ nhân của chiếc di
động kia chần chừ mãi vẫn chưa nhận.
Cô gọi lại…
Thời gian chờ đợi dài tới độ Khang Kiều tưởng mình sắp hóa thạch. Cuối cùng cũng có người bắt máy.
Đó là giọng của Hoắc Liên Ngao.
Nhân tố không chắc chắn khiến giây phút này Khang Kiều mang một tâm lý
dựa dẫm kỳ diệu với người ở đầu kia. Đây có lẽ là giây phút trơ trọi thứ hai trong đời kể từ sau khi bà ngoại qua đời.
“Hoắc Liên Ngao!” Cô gọi tên anh.
“Ai đó?” Ngữ khí của anh không vui cho lắm.
Thế là cô gọi tên anh thêm lần nữa.
“Khang Kiều?” Lần này anh đã nghe ra.
“Hoắc Liên Ngao, cái đó của tôi chưa đến.” Khang Kiều nói, mếu máo giống như ngày xưa hay kể khổ với bà ngoại: Bà ơi, hôm nay con đi rất nhiều,
chân đau quá.
“Alô, cô nói rõ ràng một chút đi, cái gì chưa đến?” Giọng anh càng thêm sốt ruột.
“Hoắc Liên Ngao, anh có thể tới đón tôi không, bây giờ tôi rất sợ.” Cô nói, sợ hãi khiến giọng cô mang theo chút nghẹn ngào.
“Bắt tôi tới đón cô? Đầu gỗ, hôm nay cô lại uống nhầm thuốc à?” Đầu kia, Hoắc Liên Ngao bỗng chốc cao giọng lên mấy tông.
Cô quay người lại, đối diện với tường bao của trường, cơ thể từ từ sụp
xuống. Cô ôm điện thoại, khẽ nói: “Hoắc Liên Ngao, có thể tôi có thai
rồi”.
Thứ anh giải phóng trong cơ thể cô tối đó nóng rực như lửa. Lúc này đây
nhớ ra cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ, ban nãy ở ngoài sân trường cô phải
dùng rất nhiều sức mới đếm được rõ ràng, kỳ kinh nguyệt của cô đã chậm
tròn năm ngày.
Sau đó cô nghe thấy rầm ở đầu kia.
Anh đang đập đồ đó ư?
Nếu như vậy, tất cả sẽ càng thêm hoang đường: Nghê Hải Đường có con với
Hoắc Chính Khải, Khang Kiều có con với Hoắc Liên Ngao. Vậy sau này Hoắc
Tiểu Phàn phải gọi con của họ là gì? Con của cô lại gọi Hoắc Tiểu Phàn
là gì?
Nếu như vậy, mọi chuyện sẽ trở nên nực cười biết bao. Cô phá lên cười, tiếng cười khó nghe như tiếng khóc.
Đầu kia im ắng đến nỗi khiến người ta ngạt thở.
Rất lâu sau…
“Cô đang ở đâu?” Hoắc Liên Ngao hỏi.
Nơi Khang Kiều đang đứng là thánh địa hẹn hò nổi tiếng của trường nữ
sinh Bandar Seri Begawan. Cứ tới tối là nơi đây sẽ nhộn nhịp, tường bao
và cây cối trở thành một lá chắn tự nhiên, các đôi nam nữ hay trốn dưới
gốc cây thân mật.
Bây giờ là giữa trưa, Khang Kiều ngồi dựa bên ngoài tường bao, mơ màng
nhìn con đường nhỏ rợp bóng cây. Có lẽ Hoắc Liên Ngao sẽ đi từ đó đến.
Hoắc Liên Ngao không để Khang Kiều đợi quá lâu. Anh thật sự đi theo con
đường ấy tới, chiếc sơ mi tối cùng với chiếc mũ bóng chày đậm màu, cộng
với một chiều cao chiếm ưu thế khiến anh trông giống như một sinh viên
đại học ở một ngôi trường gần đây đặc biệt tới chỗ này hẹn hò.
Anh túm áo cô lên, ép cô rời khỏi bức tường. Khang Kiều nhìn rõ những
biểu cảm trên khuôn mặt bị vành mũ che khuất, u ám, phẫn nộ, khinh
thường.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Khang Kiều…”.
“Không cần lo lắng, tôi không phải một Nghê Hải Đường thứ hai.” Khang Kiều nói.
Dưới lực của anh, cổ áo bị siết chặt khiến cô chỉ còn cách liên tục lấy hơi.
.Hít sâu một hơi, cô nói: “Giả như thật sự có con, tôi sẽ rời khỏi đây.
Sau đó tuyệt đối không qua lại với anh, với mẹ tôi, với Tiểu Phàn, với
tất cả những gì thuộc về gia đình anh”.
Cô giơ tay lên, nói rành mạch: “Tôi xin thề với danh nghĩa của bà ngoại tôi”.
Rất lâu sau…
Khi Khang Kiều tưởng mình sắp tắt thở, cuối cùng Hoắc Liên Ngao cũng buông tay ra.
Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao ngồi ở hàng ghế sau trong taxi. Lúc này
đây, họ đang tiến đến trung tâm y tế cách trung tâm thành phố hơn một
trăm cây. Dĩ nhiên họ không dám kiểm tra ngay trong thành phố. Địa chỉ
này do một người bạn của Hoắc Liên Ngao cung cấp, nghe nói là do người
Việt Nam mở. Những người đến đây khám đa phần là dân lưu động. Để đề
phòng, trước khi đi, Khang Kiều còn thay quần áo đồng phục trong một cửa hàng.
Hai người ngồi hai bên cửa sổ, một trái một phải. Từ khi lên xe, không
ai nói với ai câu nào. Chiếc xe vòng qua con đường chữ U khiến người
Khang Kiều nghiêng ra ngoài với một biên độ lớn.
Một bàn tay giữ vai cô lại.
Sau khi chiếc xe đi vững trở lại, Hoắc Liên Ngao thu tay về. Ngón tay
anh chạm vào ngón tay cô, anh nói: “Có thể không có chuyện gì xảy ra
cả”.
Mong là vậy.
Đây thật sự là một buổi chiều hoảng loạn. Khi tới nơi, người ở đó thông
báo với họ rằng bác sỹ sản khoa duy nhất ở đó hôm nay ra ngoài khám
bệnh.
Gần khu vực đó là nơi hàng trăm người Việt Nam sinh sống. Thành phố này
là thành phố biển điển hình, trong thời gian chiến tranh có rất nhiều
người Việt Nam đi thuyền tới đây. Họ khai phá khu vực này, sống lâu dài
trên mặt nước. Để tiện cho họ, trung tâm y tế đã xây dựng một phòng khám nhỏ trên mặt nước, hôm nay vị bác sỹ kia tới đó một ngày.
Sau khi hỏi cụ thể vị trí của phòng khám, Hoắc Liên Ngao dẫn Khang Kiều ra bến cảng.
Cả chiếc thuyền chở được hàng chục khách chỉ có hai người họ. Họ ngồi
cạnh nhau dựa vào mép thuyền. Ngồi trên thuyền, nhìn ra khoảng nước xa
xa, giống như một bến bờ không bao giờ có thể chạm đến. Cô nghiêng đầu,
tìm được bờ vai của anh, anh không né tránh.
Cô dựa vào vai anh, mơ màng nhìn về phía trước.
Khoảng mười mấy phút sau, thuyền đi đến phòng khám. Chiếc thuyền ngả
nghiêng vì gió biển. Hoắc Liên Ngao đứng trước cửa phòng khám, giơ tay
về phía cô, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Phòng khám này cực kỳ sơ sài. Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao ngồi đợi ở vị trí y tá chỉ định. Khoảng mười mấy phút sau, Khang Kiều hoảng hốt khi
nghe người y tá gọi: “Người tiếp theo”.
Cô đứng dậy, ánh mắt vô thức kiếm tìm anh: Hoắc Liên Ngao, tôi sợ lắm.
Giống như nghe thấy tiếng lòng cô vậy, Hoắc Liên Ngao cũng đứng lên, tới trước mặt cô, đồng thời một lần nữa nắm lấy tay cô.
Ngồi ở vị trí chỉ định, gần đó là một vách ngăn y tế màu trắng. Khang
Kiều ngồi trong đó kiểm tra, cô y tá nói với Hoắc Liên Ngao rằng sẽ có
kết quả nhanh thôi.
Hoắc Liên Ngao chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra trên người mình.
Khi nhận được điện thoại của cô, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là: Mẹ
nào con nấy.
Khi tới nơi, anh đã thề sẽ bóp chết cô sau đó mặc kệ. Nhưng cô lại ngốc
nghếch thề thốt, còn anh lại buông tay đúng giây phút ấy.
Chiều nay, anh đã được chứng kiến sự cố chấp của đầu gỗ. Cô ném que thử
thai anh mua đi, quyết tâm đến bệnh viện kiểm tra, thế là cả chiều anh
bị cô dắt mũi theo.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Mười tám? Hay mười chín?” Khi câu hỏi này
vọng vào tai anh lần thứ ba, Hoắc Liên Ngao mới biết thì ra cô y tá hỏi
mình.
“Chị không cần biết.” Anh lạnh lùng đáp, sau đó cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên, lật ra.
Cô y tá chắc khoảng ba mươi tuổi dường như không đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể của anh, nói: “Đẹp trai thật”.
Lại, lại nữa rồi!
Động tác lật tạp chí càng to hơn.
Người đó cứ huyên thuyên không ngừng bên tai anh.
Hoắc Liên Ngao vừa lật tạp chí vừa nhìn về phía vách ngăn. Cuối cùng, cô cũng từ trong đó đi ra, Hoắc Liên Ngao đứng lên.
Khi đứng dậy, Hoắc Liên Ngao phát hiện trong tay mình có thêm một thứ.
Đó là thứ người y tá nhiều chuyện kiên quyết nhét vào tay anh. Khi nhìn
rõ thứ đó, Hoắc Liên Ngao nhíu mày.
Cô y tá nói với giọng tâm tình như người chị: “Nếu có rồi thì cố gắng
sinh ra, nếu chưa có sau này phải dùng các biện pháp phòng tránh cẩn
thận”.
Cô cúi đầu đi về phía anh.
Anh cau có, lặng lẽ giấu tay ra sau lưng. Sau khi rời khỏi đó, anh quyết định ném vật xui xẻo trong tay vào thùng rác.
Cô đứng trước mặt anh, đi theo sau lưng cô là bác sỹ sản khoa cười hì hì.
Tất cả chỉ là một lần khiếp vía. Họ nhìn thấy sự nhẹ nhõm hiện ra trên hai khuôn mặt non nớt qua đôi mắt của nhau.
Khang Kiều cúi đầu không dám nhìn Hoắc Liên Ngao mặt sắt. Quả thực,
chiều nay vì cô quan trọng hóa vấn đề mà gây ra sự nhầm lẫn này.
Rõ ràng đã khiến cậu chủ Liên Ngao giận dữ.
Khi xuống thuyền, cô vô thức muốn tìm kiếm tay anh, anh lạnh lùng nhìn
cô: “Sự ngu ngốc của cô khiến tôi đã thầm cầu nguyện cho cô rơi xuống
biển hàng trăm lần”.
Khang Kiều rụt tay lại.
Cứ thế Khang Kiều ngập ngừng đi cách Hoắc Liên Ngao một quãng. Khi ngồi
lên thuyền, anh ngồi ở hàng trên cùng, cô ngồi ở hàng cuối cùng.
Từ lúc lên bến cảng, cô đã duy trì khoảng cách hai mét với anh. Anh đi
nhanh, cô đi nhanh. Anh đi chậm, cô đi chậm. Mà bước chân Hoắc Liên Ngao càng lúc càng chậm.
Sau một đoạn đường ngắn, Hoắc Liên Ngao dừng bước. Anh nghiêng mặt, đối
diện đó là một khách sạn. Đây là khách sạn duy nhất ở đây, kiểu khách
sạn tính phí theo giờ ở những bến tàu. Biển khách sạn có một dòng chữ
tiếng Việt Nam rất thẳng thắn: Toi nho em.
“Toi nho em” dịch ra chính là Tôi nhớ em, câu nói khi người đàn ông nhớ một người con gái.
Anh đứng đó, cái bóng dài ngoằng.
Giữ khoảng cách với anh, cô cũng dừng lại.
Khi ánh mắt anh từ tấm biển quay sang phía cô, cô vô thức quay mặt ra phía biển, ánh mắt rơi xuống những con sóng ngoài xa.
Sóng trên mặt biển trắng xóa một màu…
Pre: “Tốt nhất thầy hãy dừng tình cảm của mình tại đây, thầy và cô ấy sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu, dù là một trăm năm sau, thầy vẫn không xứng với cô ấy!”