Khang Kiều đi được vài bước thì bị Hoắc Liên Ngao gọi giật lại: “Khang Kiều, cô qua đây”.
Ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều đi về phía Hoắc Liên Ngao, giọng anh cực thấp: “Đi theo sau tôi”.
Nửa đêm, Khang Kiều đi theo sau Hoắc Liên Ngao từ cửa chính vào nhà. Cô cúi đầu không dám nhìn bảo vệ ở cửa, chỉ bám riết theo sau lưng Hoắc Liên
Ngao. Anh im lặng đi về chỗ anh ở, cô cũng yên lặng đi về nơi cô sống.
Cô dừng lại dưới một gốc cây, nhìn theo Hoắc Liên Ngao qua bóng cây. Bước
chân anh rõ ràng rất vội vã, giống như sợ bị thứ gì dính chặt vậy.
Chiếc áo khoác Khang Kiều đang mặc là do Hoắc Liên Ngao xin của bà chủ khách
sạn. Ánh đèn ngoài sân hắt lên chiếc áo, trông thảm thương vô cùng. Nếu
kết hợp cùng với khuôn mặt nhợt nhạt của cô nữa rồi đi khẽ khàng xuất
hiện trước mặt Hoắc Liên Ngao, tin rằng tới lúc đó cậu chủ Liên Ngao sẽ
lại nói cô giống một con ma.
Kéo bước chân nặng nề
trở về phòng, cô quăng người lên giường, ngẩn người nhìn trần nhà, nhắm
chặt mắt lại. Bây giờ cô rất mệt, không còn sức suy nghĩ gì. Cô phải cố
gắng ngủ một giấc.
Chiếc sơ mi dính nước bọt trên hàm răng vàng của người lái thuyền lúc này đang nằm trong thùng rác, cùng
với đó là bao cao su cô y tá nhiều chuyện đó đưa. Vỏ bao cao su đã bị
xé, trong phòng đó anh đã dùng một cái. Đến tận bây giờ Hoắc Liên Ngao
vẫn không hiểu nổi buổi chiều nay. Không, phải là buổi chiều hôm qua:
Một nơi xa lạ, quảng cáo đồi trụy dán trên tường mà anh chưa bao giờ
nhìn thấy, hộp bao cao su mà anh những tưởng sẽ ném thẳng cánh vào thùng rác và cả cái bóng nhỏ xíu đứng cách anh khoảng hai mét khi anh quay
đầu lai, tất cả, tất cả đều khiến dục vọng trong anh nhộn nhạo.
Quăng người mình lên giường, anh nhắm mắt lại. Đó quả thực là một buổi chiều
hoang đường. Số điên thoại các cô gái được lưu trong di động của anh rút bừa ra một số nào cũng xinh đẹp hơn đầu gỗ, cũng đáng yêu gợi cảm, hiểu lòng người hơn đầu gỗ. Họ luôn mong ngóng được hẹn hò, thân mật cùng
anh. Số điện thoại xuất hiện với tần suất nhiều nhất trong máy anh gần
đây là một cô gái Nhật Bản tên Masako. Trông Masako giống như một con
búp bê phương Đông kiều diễm, hơn nữa da còn trắng trẻo, anh loáng
thoáng nhớ rằng ngực cô ta cũng không hề nhỏ.
Sau một giấc ngủ dài tỉnh lại, Khang Kiều những tưởng chân mình bước xuống đất
sẽ bồng bềnh như lần trước. Nhưng không, ngoài chút cảm giác khó thích
ứng thì cơ thể không có dấu hiệu gì khác lạ.
Tìm quần áo từ trong tủ ra, cô đẩy cửa phòng tắm, rửa mặt đánh răng, gội đầu tắm rửa rồi thay quần áo mới. Sau đó Khang Kiều phát hiện, kỳ kinh nguyệt
tới muộn sáu ngày của cô đã xuất hiện.
Cô cười khổ với gương, giá mà nó tới sớm hơn một ngày thôi thì tốt biết bao.
Sau khi chắc chắn mình không còn sai sót gì, Khang Kiều mở cửa phòng.
Cô gõ cửa phòng Nghê Hải Đường, bà đang giám sát Tiểu Phàn làm bài tập, Khang Kiều lặng lẽ ngồi một bên.
Một lát sau, Nghê Hải Đường ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú: “Khang Kiều,
mười một giờ đêm qua mẹ tới phòng con, con không có trong phòng”.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện.
“Con tới dự sinh nhật bạn cùng lớp.” Khang Kiều lí nhí.
“Vì sao không gọi điện báo về nhà một tiếng?” Giọng Nghê Hải Đường toát ra một sự bất mãn nồng đậm.
“Con…”
“Chị có gọi, con nghe máy, nhưng con quên nói lại với mẹ.” Hoắc Tiểu Phàn
cướp lời cô, hơn nữa còn đắc ý nháy mắt, nhe răng cười với cô.
Khang Kiều cười lại với nó, qua nụ cười đó cô dùng cách thức đặc biệt để nói với nó rằng: Hoắc Tiểu Phàn, đừng có quá đắc ý.
Nghê Hải Đường suốt ngày chê Tiểu Phàn của cô ngốc. Xem đấy, Tiểu Phàn của
cô thông minh biết bao, hơn nữa khi nó cười trông giống như một tiểu
thiên sứ đáng yêu. Nụ cười đó có thể xua đi sợ hãi và cô đơn, hệt như
một cơn mưa mùa xuân mát lạnh.
Ngày đầu tiên vào học, Khang Kiều được thông báo không phải học Thể dục. Cô đoán chắc là vì
Hoắc Liên Ngao đã gọi điện đến trường, còn anh dùng cách gì thì cô không hay biết.
Mấy ngày tiếp theo, Khang Kiều luôn thấp
thỏm lo âu. Chập tối hôm đó Khang Kiều cùng với người làm nhà họ Hoắc đi vào biệt thự chính. Chính quản gia Diêu bảo cô tới, nghe nói cụ Hoắc có quà tặng cho Hoắc Tiểu Phàn.
Khi đi cùng đám người
làm qua phòng khách, hai người từ trên gác bước nhanh xuống khiến Khang
Kiều cúi đầu. Đó là Hoắc Liên Ngao và một cô gái tóc dài. Anh khoác tay
cô ta, cô ta ngẩng đầu nói chuyện với anh, giọng nói trong veo.
Đám người làm dừng bước tránh qua một bên, Khang Kiều cũng chỉ còn biết
đứng cùng họ. Hoắc Liên Ngao và cô gái kia đi ngang qua trước mặt họ, họ đi hai đôi giày cùng kiểu.
Vài ngày sau đó, đám
người làm đều thì thầm bàn tán cậu chủ Liên Ngao dạo này rất thân với
một cô gái. Tên của cô gái đó là Fukuda Masako, mang trong người hai
dòng máu Trung Nhật, tới từ một gia đình theo chính trị ở Nhật Bản, học
cùng một trường với Hoắc Liên Ngao. Nghe nói vì Hoắc Liên Ngao, năm nay
cô ta cũng làm thủ tục nghỉ học đuổi tới Brunei. Người làm đều nói cậu
chủ Liên Ngao có ý để Fukuda Masako từ khách sạn dọn tới nhà họ sống.
Cùng với những ngày đi học trở lại, người tới tìm Hoắc Liên Ngao ít dần.Anh
vẫn duy trì cuộc sống trước đây, dậy sớm bơi lội, buổi chiều học tiếng
Trung hai tiếng.
Buổi chiều Chủ Nhật đầu tiên sau khi Khang Kiều đi học, ở chỗ hòn non bộ, quản gia Diêu gọi giật cô lại.
Không còn cách nào khác, cô đành đón lấy huân hương mà ông ấy đưa. Quản
gia Diêu đang trên đường mang huân hương tới đình bốn góc thì nhớ ra có
việc quan trọng chưa làm nên chỉ còn cách nhờ cô mang thay.
Hoắc Liên Ngao và Chu Tùng An đang học ở đó.
Khi Khang Kiều xuất hiện, Chu Tùng An đã phát hiện tinh thần của mình bắt
đầu không tập trung. Anh ấy đã gần một tuần không gặp cô rồi, gọi điện
thì tắt máy, tới trường thì không tìm được cô, sau khi dạy xong cho
Howacs Liên Ngao anh tới chỗ cô ở cũng không gặp cô.
Khoảng thời gian này Chu Tùng An cứ cảm thấy bất an. Hơn một tháng trước, sau
lần đổ bệnh nặng, Khang Kiều như thay đổi hẳn. Cô trở nên yên tĩnh hơn.
Có mấy lần gặp mặt, đa phần cô đều ngồi ngây người, sau này thì đến gặp
nhau cũng khó.
Anh nhìn theo bóng cô, hôm nay cô mặc
một chiếc áo phông màu xanh lá nhạt đi kèm với quần bò, cũng không biết
có phải vì quần bò số hơi to hay không, Chu Tùng An cảm thấy cô gầy đi.
Rõ ràng là một cô gái thích ăn kem như vậy nhưng lại cứ gầy nhẳng. Giây
phút đó, trong lòng Chu Tùng An dấy lên một nỗi kích động: Nhất định
phải chăm sóc cho cô béo lên.
Suy nghĩ này khiến anh
ấy trở nên vui vẻ, ánh mắt tiếp tục quay xung quanh cô. Anh ấy ngắm cô
cúi đầu đưa huân hương vào tay một người làm đang đứng bên. Huân hương
được châm lên. Nam Á muỗi nhiều, cơn gió Nam buổi chiều luôn khiến con
người chực muốn ngủ, huân hương có thể đuổi muỗi và khiến người ta tỉnh
táo.
Anh ấy nhìn cô như thể ngày đầu tiên họ quen
nhau, cô vẫn còn là cô gái mím môi cả ngày trong thư viện, khi vào thì
cúi đầu, khi ra cũng cúi đầu, khiến anh ấy luôn muốn trêu chọc cô.
“Khang Kiều!” Thế là anh ấy lên tiếng gọi cô.
Nhất định vì tiếng gọi quá đột ngột, cô đứng sững lại, ngẩng đầu, sắc mặt
hơi tái. Anh ấy nhíu mày, cô đang ốm sao? Chẳng phải đã đỡ rồi ư?
Chu Tùng An vô thức muốn tới trước mặt cô, tiếp tục quan sát, sau đó…
Bước chân vừa dịch chuyển đã bị tiếng gọi “thưa thầy” kéo trở lại. Lúc này
Chu Tùng An mới nhớ ra mình không đứng trong thư viện. Bây giờ anh đang
bổ túc tiếng Trung cho học trò.
Chu Tùng An day day đôi mày, liếc nhìn cái bóng xanh xanh đó xa dần.
Tập trung trở lại, Chu Tùng An nói với Hoắc Liên Ngao: “Tôi xin lỗi, ban nãy hơi phân tâm”.
Ở ngay trước mặt anh ấy, Hoắc Liên Ngao cầm điều khiển tắt màn hình kết
nối với Singapore đi. Anh ngồi đó, khoanh tay nhìn thầy, không hiểu vì
sao ánh mắt của thiếu niên ấy lại khiến Chu Tùng An nổi da gà.
Anh ấy ho vài tiếng rồi nói: “Tiếp tục nhé, ban nãy chúng ta nói tới đâu rồi?”.
Làm như không nghe thấy, Hoắc Liên Ngao gập sách lại: “Chẳng phải thầy nói
thầy phân tâm ư? Nói nghe xem, rốt cuộc điều gì khiến thầy phân tâm?”.
Ờ… Chu Tùng An đẩy gọng kính trên mũi, quyết định tảng lờ câu hỏi của Hoắc Liên Ngao.
“Để em đoán nhé, nguyên nhân khiến thầy phân tâm có lẽ liên quan tới người
chị con riêng của nhà em?” Hoắc Liên Ngao vừa nói vừa từ tốn gác chân
lên bàn.
Chu Tùng An vô thức nhíu mày. Danh xưng của Hoắc Liên Ngao khiến anh ấy không được thoải mái.
“Thầy thích cô ta?” Hoắc Liên Ngao bất thình lình hỏi.
Rõ ràng, học trò của anh ấy giờ không tập trung vào bài học. Chu Tùng An
bỏ kính xuống, đặt vào trong hộp, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Khi tay anh ấy chạm tới cuốn sổ giáo án thì một chiếc giày màu xám đã đè lên nó. Anh
ấy thở hắt ra một hơi, cảnh cáo Hoắc Liên Ngao.
“Thưa thầy, bây giờ vẫn chưa hết giờ.” Hoắc Liên Ngao chỉ vào chiếc đồng hồ bên cạnh.
Thôi được, thôi được, đúng là chưa hết giờ.
Chu Tùng An dứt khoát đứng khoanh tay, bày ra ngữ khí của người làm thầy:
“Hoắc Liên Ngao, sở dĩ tiếng Trung bác đại tinh thầm là vì nó có giá trị nòng cốt, hơn nữa lễ nghi chính là một phần quan trọng của giá trị nòng cốt. Câu em vừa nói là một ví dụ phản diện.”
Hoắc Liên Ngao “ồ” lên một tiếng, nhìn anh ấy, nửa đùa nửa thật: “Thầy à…”.
Mỗi lần Hoắc Liên Ngao kéo dài giọng nói câu đó là giống như đang ám thị: Thầy à, thầy gặp rắc rối rồi.
Quả nhiên.
“Thầy thích chị con riêng của nhà chúng em.”
Tâm sự bất ngờ bị vạch trần khiến Chu Tùng An ít nhiều không tự nhiên. Anh
ấy chưa có nhiều kinh nghiệm yêu đương, lần yêu duy nhất là một buổi xem phim với cô bạn gái anh ấy có thiện cảm hồi lớp mười.
Giọng anh cất lên, mang theo chút giận dữ: “Hoắc Liên Ngao, đây là chuyện riêng của tôi”.
Tuy nhiên, chuyện khiến Chu Tùng An xấu hổ còn ở phía sau.
“Thầy đã ngủ với con gái chưa?”
Dù sao anh ấy cũng lớn hơn Hoắc Liên Ngao sáu tuổi, thân phận hiện tại dẫu gì cũng là thầy của Hoắc Liên Ngao. Thế là Chu Tùng An trở mặt: “Hoắc
Liên Ngao, nếu tôi nhớ không nhầm, năm nay cậu mới mười lăm”.
Ý muốn nói một đứa trẻ mười lăm tuổi thì hiểu cái gì? Thế giới của người
lớn, trẻ con đừng xen vào. Thực tế là, Chu Tùng An cũng cảm thấy suy
nghĩ của mình khiên cưỡng. Hoắc Liên Ngao kế thừa gen cao to của Hoắc
Chính Khải, mười lăm tuổi mà chẳng khác một người hai mươi mốt tuổi như
anh ấy là mấy. Vì có điều kiện chiều cao vượt trội, Hoắc Liên Ngao còn
được tuyển vào đội bơi lội của trường, trước mắt còn là đội trưởng.
Vì bơi lội trong một thời gian dài, lúc này đây, đôi chân đè lên cuốn sổ của anh ấy trông còn dài hơn chân anh ấy.
“Em đoán, thầy vẫn chưa làm chuyện ấy phải không? Hay là để em bày cho thầy cách khiến đối phương vui vẻ nhé? Hay một cơ thể như thế nào mới khiến
chúng ta thỏa mãn? Rồi một cơ thể như thế nào mới khiến cả hai lên đỉnh
nhanh nhất?” Cậu bé mười lăm tuổi chậm rãi nói.
Chu Tùng An đè tay lên bàn: “Hoắc Liên Ngao, tôi cảm thấy tôi cần nhắc lại những lời cậu vừa nói với cụ Hoắc”.
Câu nói này ít nhiều cũng có chút hăm dọa.
Hoắc Liên Ngao “ồ” lên một tiếng rồi đáp nhẹ tênh: “Bao gồm cả chuyện thầy chưa ngủ với cô gái nào ư?”.
Chẳng trách mỗi lần nhắc tới Hoắc Liên Ngao, sắc mặt Khang Kiều lại như gặp ma.
“Tôi cảm thấy có lextooi nên suy nghĩ việc đề nghị cụ Hoắc tăng giờ học lên thành ba tiếng.” Chu Tùng An đè nặng ngữ khí.
Sau khi nói câu “Tùy thầy”, Hoắc Liên Ngao đứng dậy.
“Thầy, em thấy không được khỏe, em về phòng nghỉ ngơi đây.” Hoắc Liên Ngao vừa nói vừa đi ra cửa.
Chu Tùng An chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Lúc này, Hoắc Liên Ngao đã đi ra tới cửa đình bốn góc bỗng dừng bước: Chu Tùng An…
Lại là kiểu kéo dài câu đáng ghét.
“Ý em là thầy Chu, tốt nhất thầy hãy chấm dứt tình cảm với Khang Kiều tại
đây. Thầy và cô ấy sẽ không có kết quả đâu. Thầy không xứng với cô ấy,
ít nhất là về thân phận. Đừng nói với em mấy câu như bây giờ là thế kỷ
21, dù có qua một trăm năm nữa, thầy vẫn không xứng với cô ấy!”
Lúc đó, Chu Tùng An không thể nào liên hệ một Hoắc Liên Ngao như vậy với cậu bé nói nhầm “Cống viên” thành “cao viên”.
Câu nói đó khiến Chu Tùng An chần chừ không dám bước. Anh ấy vốn định sau khi dạy xong sẽ tới tìm Khang Kiều.
Câu Hoắc Liên Ngao nói không phải không có lý. Tiền lương làm thêm một
tháng của anh ấy còn không đủ mua một thỏi son. Hôm đó anh ấy được phát
lương, cũng là tháng lương nhiều nhất kể từ khi tới Brunei. Anh ấy cầm
khoản tiền đó, đưa Khang Kiều tới trung tâm thương mại, sau đó phát hiện số tiền mình cầm chỉ đủ mua một thỏi son.
Thỏi son đó màu hồng nước, tô lên môi cô sẽ giống như một quả mật đào.
Chiếc thẻ cô cầm ra hôm đó khiến người nhân viên lập tức đổi sắc mặt, biểu
cảm xu nịnh đó khiến Chu Tùng An đến giờ vẫn cảm thấy chướng mắt và khó
chịu.
Cô gái vội vã đến va phải Khang Kiều, Khang
Kiều giơ tay đỡ lấy cô gái sắp mất thăng bằng. Cô ta ngẩng đầu lên,
khuôn mặt như hoa lê ngày mưa nhìn cô, rồi lại nhìn khung cảnh xung
quanh. Rõ ràng cô ta đã lạc đường. Sau khi cảm ơn, cô gái lại hoảng loạn quay đầu.
Đó là cô gái xuống cầu thang cùng Hoắc Liên Ngao hôm đó.
Không lâu sau, người nhà họ Hoắc bắt đầu xì xào, cậu chủ Liên Ngao và tiểu
thư Masako đã cãi nhau, còn cãi rất dữ. Cậu chủ Liên Ngao khiến tiểu thư Masako bật khóc. Họ lần đầu tiên thấy cậu chủ giận như vậy, còn thẳng
thừng bảo tiểu thư Masako cút khỏi nhà họ.
Người bàn tán chuyện này đa phần là nữ, miệng thì nói thương cảm nhưng nét mặt lại sung sướng rõ ràng.
Tin tức này khiến Khang Kiều lo sợ, Hoắc Tiểu Phàn nói hôm nay đi tìm anh Liên Ngao chơi.
Có điều, từ lúc nào quan hệ giữa hai người đó đã trở thành chơi chung với nhau vậy?.
Khang Kiều tìm được thằng bé ở công viên mạo hiểm. Chỉ có mình nó ở đó, quản lý đang kiên nhẫn dạy nó một vài trò chơi đơn giản.
Lấy lý do về ăn tối, Khang Kiều đón Hoắc Tiểu Phàn. Cô để nó đứng trước
mặt, sốt sắng kiểm tra xem trên người có vết thương nào không. Trong suy nghĩ của cô, làm sao Hoắc Liên Ngao có thể để Hoắc Tiểu Phàn chạm vào
đồ của anh, vừa kiểm tra, cô vừa lẩm bẩm: “Tiểu Phàn, Hoắc Liên Ngao có
cho em ăn uống thứ gì kỳ lạ không”.
Chiếc giày bóng đá màu xám dừng lại gần Hoắc Tiểu Phàn, sau tiếng gọi “anh Liên Ngao” của nó, Khang Kiều cảm thấy sự chẳng lành.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, vội bế Hoắc Tiểu Phàn rời khỏi công
viên mạo hiểm. May mắn là Hoắc Liên Ngao không làm khó cô.
Nhưng rõ ràng may mắn kia đến hơi sớm.
Khoảng mười giờ tối, Hoắc Tiểu Phàn gõ cửa phòng Khang Kiều: “Chị ơi, anh Liên Ngao bảo chị nghe điện thoại”.