Khoảng mười giờ tối, Hoắc Tiểu Phàn gõ cửa phòng Khang Kiều: “Chị ơi, anh Liên Ngao bảo chị qua nhận điện thoại”.
Đi theo sau Hoắc Tiểu Phàn, khi ngang qua cửa phòng Nghê Hải Đường, cô vô
thức liếc nhìn. Đèn trong phòng đã tắt, gần đây Nghê Hải Đường dưới đề
nghị của bác sỹ luôn ngủ lúc chín rưỡi tối.
Điện thoại được đặt
trên sô pha phòng khách, ti vi đang phát phim hoạt hình. A Xảo ngồi ngủ
gật trên ghế, cô đưa tay đẩy đẩy vai chị ta.
Phòng khách chỉ còn
lại cô và Hoắc Tiểu Phàn. Cầm máy lên, Khang Kiều nói với Hoắc Tiểu Phàn đứng bên cạnh: “Tiểu Phàn, mười giờ rồi, mau về phòng ngủ đi”.
Lúc bấy giờ thằng nhóc mới rời đi với vẻ không mấy tình nguyện.
Bây giờ đích thực chỉ còn lại mình cô. Nhìn xung quanh một lượt, Khang Kiều mới áp ống nghe lên tai: “A lô!”.
“Tôi đang gửi thư bằng tiếng Trung cho ông nội, trông nó cứ kỳ kỳ, cô tới phòng tôi một chuyến đi.”
Cúi đầu nhìn đôi dép lê của mình, cô nói: “Ngày mai là thứ Hai, phải ngủ sớm”.
“Tôi không thích lặp lại lần thứ hai.” Rõ ràng, giọng anh đã có chút bực bội.
“Tôi phải về phòng đây.” Khang Kiều nói, hơn nữa còn có vẻ thăm dò khi định cúp máy.
Ngược lại, Hoắc Liên Ngao cúp máy trước. Anh còn buông thêm một câu: “Tôi ghét mất thời gian chờ đợi”.
Chiếc điện thoại trong tay bỗng nhiên trở nên nặng nề. Cô cúp máy rồi để điện thoại lên giá, lẩm bẩm trong không khí: “Hoắc Liên Ngao, tôi đã nói với anh rồi, ngày mai là thứ Hai, phải ngủ sớm mà”.
Trở về phòng
mình tiếp tục hoàn thiện bài tập còn dang dở, cô đồng thời cũng dỏng tai lắng nghe xem ngoài phòng khách có tiếng điện thoại hay không. Mười giờ hai mươi phút, Khang Kiều thay dép rời khỏi phòng mình. Đi được vài
bước, cô lại quay về. Cô chọn một đôi dép nhẹ hơn trong tủ ra. Đôi dép
không phát ra âm thanh đó dẫn cô men theo con đường quen thuộc như một
bóng ma, men theo cả một hành lang dài rồi đứng trước cửa phòng Hoắc
Liên Ngao.
Nhìn xung quanh một lượt rồi cô đưa tay gõ cửa. Tiếng Hoắc Liên Ngao vọng ra: “Vào đi!”. Khang Kiều mở cửa ra.
Cả gian phòng chỉ bật sáng một ngọn đèn, còn là ngọn đèn nhỏ nhất. Ánh
sáng u tối chỉ càng tôn lên bóng của những vật xung quanh. Cô bước nhẹ
nhàng lên thảm trải sàn. Khi đi dần về phía trong, ánh sáng có khá hơn
một chút. Nguồn sáng ấy đến từ ngọn đèn đầu giường. Sau khi nhìn rõ Hoắc Liên Ngao ngồi trên giường, chân Khang Kiều hơi run rẩy. Cô cất bước,
khẽ khàng đi về phía ngọn đèn. Khi cách anh khoảng năm bước chân, cô gọi tên anh. Ánh mắt Hoắc Liên Ngao nhìn xuống chân cô trước, giọng không
mấy vui vẻ: “Sao cô không thay dép?”. Lúc này, Khang Kiều mới nhớ ra
Hoắc Liên Ngao ghét bị người khác giẫm lên thảm của mình. Cô ấp úng xin
lỗi. Anh khẽ hừ một tiếng: “Thôi, lần sau tới nhớ thay dép”. Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến đầu óc Khang Kiều bỗng chốc trống rỗng, sau đó có
một thanh âm như từ rất xa vọng lại: “Đầu gỗ, qua đây”.
Căn phòng được thiết kế theo phong cách châu Âu Trung Cổ, giường màu xanh dương
đậm, Hoắc Liên Ngao mặc bộ quần áo nhạt màu, dưới ánh đèn vàng cam trông giống như một vị khách trên hòn đảo mộng mơ.
Chiếc laptop ban
nãy được đặt trên đầu gối Hoắc Liên Ngao giờ bị đẩy qua một bên. Ban nãy cô còn ngồi bên cạnh anh giúp ảnh chỉnh sửa nội dung bức thư, giờ cô đã ngồi giữa một đại dương xanh thẳm. Qua ngọn đèn thủy tinh trên trần
nhà, cô nhìn thấy có rất nhiều khuôn mặt của mình được phản chiếu.
Trông giống như con cá hố đang ngoi ngóp trên bờ biển. Giống như hai lần trước, anh không dạo đầu quá lâu. Tay chỉ quờ quạng chút xíu trên ngực cô rồi ngậm ngay lấy môi cô. Tay anh từ ngực cô trượt xuống, từ eo cô trượt sang
rồi lại từ eo cổ trượt ra sau lưng, dẫn dắt cô mở rộng hai chân. Sự ra
vào của anh cũng giống như hai lần trước, gấp gáp, kích động, tràn đầy
dục vọng. Khi hơi thở của cô còn chưa kịp bật ra, anh đã vội vàng cử
động, hơn nữa biên độ còn rất lớn, khiến đầu ngón chân cô co quắp lại vì cơn đau kịch liệt. Cô cắn chặt môi, mở to mắt nhìn trần nhà chao đảo,
ngược lại, tay anh thì không thô lỗ như động tác của anh, nhưng cũng
không thể gọi là dịu dàng. Ngón tay anh đã thể hiện một tình yêu không
tách rời với khuôn ngực mềm mại của cô. Ngón tay ấy vừa biết trêu chọc
vừa biết điều chính lực của mình như một đứa trẻ nghịch ngợm cùng với sở thích của anh. Lời cầu xin của cô không hề đạt được chút hiệu quả nào.
Trần nhà càng rung lắc dữ dội hơn. Ban đầu mắt cô còn mở to, hơi thở khẽ ban đầu cũng dần dần bị anh tiêm nhiễm mà trở nên gấp gáp, đôi mắt cũng từ
từ khép lại. Vì anh đã chạm môi vào tai cô ư? Anh cứ cọ qua cọ lại ở đó, giống như gãi ngứa. Cô rất sợ cảm giác ấy, thế là vô thức né tránh.
Nhưng tâm tư của cô đã bị anh nhìn ra. Môi anh miệt mài đuổi bắt, thậm
chí răng của anh còn nhẹ nhàng cọ qua phần mềm mại trên tai cô. Cô né
tiếp, nhưng khi né thì cơ thể buộc phải ngọ ngoạy, như thế lại giống như đang mời gọi anh. Hơi thở gấp của anh cũng vì trò chơi đuổi bắt này mà
trở nên vui vẻ.
Cô đang trốn anh, vì sợ anh chạm vào tai mình ư?
Tiếp tục đuổi, cô lại né. Lần này anh không đuổi nữa, vì đáp án đã gần
như chắc chắn. Anh kéo dãn khoảng cách ra một chút. Ở khoảng cách gần,
anh phát hiện tai cô hồng hồng, khiến người ngứa ngáy chỉ muốn ngậm lấy. Thế là anh lấy đầu mũi ra trêu chọc. Cô lại tránh. Anh dứt khoát ngậm
thứ hồng hồng đó vào miệng. Vừa chạm vào, cơ thể cô đã run lên, run rất
dữ dội, trực tiếp phản xạ lại vào người đối diện. Giây phút đó, Hoắc
Liên Ngao nhớ tới bộ phận mẫn cảm mà đám bạn anh nói. Nghe nói trên mỗi
một người con gái đều có một bộ phận như thế, chỉ cần tìm thấy và chọc
ghẹo là có thể đạt tới cảm giác thăng hoa. Thì ra bộ phận mẫn cảm của cô chính là thứ nhỏ bé màu hồng đó. Anh ra sức mút lấy dái tai của cô. Có
thứ gì trong vỏ trứng như sắp không chịu nổi, quá chặt, chặt tới mức anh muốn động đậy cũng khó. Cảm giác căng chặt lan ra từng lỗ chân lông
trên cơ thể anh, chúng dựng hết lên. Nhưng có trời biết anh thích giây
phút này đến mức nào, dù là thứ nhỏ bé anh đang ngậm trong miệng hay thứ đang bao bọc lấy anh. Nhiều mồ hôi nhỏ xuống trán hơn nữa, từng nhịp
tiết tấu nhanh dần đều, cơ thể bị đè xuống cũng từ cứng đờ chuyển sang
mềm mại. Anh đè tay mình lên tay cô, từng ngón tay của hai người đan vào nhau, một tay kia anh ôm chặt eo cô, dẫn dắt cô bay theo tiết tấu của
mình. Anh cảm giác được chân cô đang lặng lẽ hướng về phía mình, sau vài lần thăm dò, nó như dây leo bám chặt lấy anh. Thông tin nhận được khiến anh càng tiến sâu hơn nữa. Ừm, hành động cong lưng của cô chính là lời
mời gọi trực tiếp nhất. Sau lần dốc sức, cô kêu lên một tiếng. Lần này
không phải là đau nữa, tuyệt đối không. Dưới tiếng ngâm nga của cô, anh
đạt tới một ngưỡng sâu chưa từng có. Anh đè cơ thể nặng nề lên người cô, bật ra một tiếng thở thô lỗ, tiếng thở ấy lại giống như tiếng gầm khẽ
của một con quái thú: “Đầu gỗ!”.
Tiếng “Đầu gỗ” đó bất ngờ dội
vào tai cô, rất lâu không chịu rời đi. Cô ngửa cổ lên, đuôi tóc và hơi
thở của anh nhẹ nhàng ma sát, mềm mại và dịu dàng khiến cô buồn ngủ. Bàn tay ban nãy còn nắm chặt cùng anh giờ buông thõng, tới một mức độ rất
thoải mái. Còn chân thì sao? Chân từ lúc nào đã không còn nghe theo sự
điều khiển của cô mà quấn lấy hông anh rồi? Mày phải biết, mày và anh
không phải hai người thương yêu lén lút ăn trái cấm. Cô lặng lẽ rút chân về. Ừm, như vậy sẽ an toàn, an toàn rồi. Cô nhắm mắt lại, bây giờ người dính dớp tới mức cô muốn đi tắm, nhưng anh vẫn còn vùi trong người cô,
cơ thể anh vẫn còn đang run rẩy. Vậy thì đợi thêm một lát nữa. Nhưng cô
thật sự rất buồn ngủ. Nhưng động tác điên cuồng của anh khiến cô mệt
mỏi. Vậy coi như cô chợp mắt một chút. Âm thanh bên tai kéo cô khỏi cơn
mê mệt: “Chẳng phải nói thứ Hai phải dậy sớm ư?”. Anh nói với cô, ngây
người một lúc, não phải đi vài vòng mới trở lại: “Tôi phải về phòng
rồi”. Cô nói. Anh “ừm” một tiếng rồi rời khỏi người cô, kéo một góc chăn che đi cơ thể trần trụi rồi quay lưng lại phía cô.
Căn phòng cực kỳ yên ắng, tới độ có thể nghe rõ tiếng sột soạt của anh khi mặc quần
áo. Cô chờ đợi. Bước chân đi về phía phòng tắm, sau vài bước anh dừng
lại, trong giọng nói vẫn còn chút khản đặc dư âm sau cơn hoan ái. Anh
nói cô không cần lo cho em trai, sẽ không có chuyện mà chiều nay cô lo
lắng. Khi nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra, Khang Kiều dậy khỏi giường, mặc quần áo rồi đi về phòng.
Lúc này đã là nửa đêm. Cô trở về
cũng giống như một linh hồn. Ngang qua phòng Hoắc Tiểu Phàn, cô dừng
lại, nhớ ra tối nay hình như mình chưa kiểm tra xem nó có đá chăn ra
không. Cánh tay đặt lên cửa cuối cùng vẫn thu về, cô còn chưa tắm rửa.
Trở về phòng tắm rửa xong xuôi, lần này cô tắm lâu hơn mọi ngày, tới nỗi cô đã gục ra bồn mà ngủ. Bình minh đến, bàng hoàng tỉnh giấc, ánh sáng
ngoài cửa sổ khiến Khang Kiều không dám nhìn.
Hôm sau, trong lúc
ăn sáng, Hoắc Tiểu Phàn tỏ vẻ không vui, vì tối qua chị không tới phòng
mình kiểm tra việc đá chăn. Thì ra thằng nhóc luôn biết, liếc nhìn Nghê
Hải Đường, Khang Kiều cười với nó: “Tối qua chị đang làm dở bài tập thì
ngủ gật mất, tối nay nhất định sẽ đi kiểm tra đúng giờ”.
Lúc ấy Hoắc Tiểu Phàn mới tươi tỉnh.
Giữa chừng, Khang Kiều phát hiện Nghê Hải Đường nhiều lần nhìn về phía mình. Uống sạch cốc sữa, cô đứng dậy thì bị bà gọi giật lại.
Sau khi
nghe rõ lời của Nghê Hải Đường, chân Khang Kiều run lên. May mà trong
mắt bà, Khang Kiều là đại diện cho mẫu người ngoan ngoãn. Nghê Hải Đường chỉ tay lên cổ Khang Kiều, dặn cô tối ngủ nhớ đóng cửa sổ. Mùa này
Khang Kiều ngủ không hay đóng cửa, đã không ít lần có côn trùng từ ngoài bay vào cắn cô, chúng hầu như cắn vào cô. Nhưng Khang Kiều của bây giờ
biết rất rõ nốt đỏ trên cổ không phải do côn trùng cắn.
Cô buông tay: “Sau này con sẽ nhớ đóng cửa sổ”.
Nghê Hải Đường gật đầu.“Con đi học ạ.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Quay người lại, cô bước từng bước ra khỏi phòng ăn. Trở về phòng, Khang Kiều đeo cặp lên vai, bảo vệ cửa sau mở cửa cho cô.
Đứng bên ngoài bức tường bao màu trắng hồng, ngửa cổ lên nhìn trời, vẫn chẳng khác nào vô số lần trước đây.
Bầu trời vẫn mang một màu xanh nhạt.
Giữa trưa, Khang Kiều nhận được điện thoại của Chu Tùng An. Cô giả vờ không
nghe thấy, khó khăn lắm mới đợi được chuông điện thoại ngưng thì một lát sau nó đã lại inh ỏi.
Ngẫm nghĩ, Khang Kiều bắt máy. Bạn của Chu Tùng An tổ chức sinh nhật, anh ấy muốn Khang Kiều cùng đi siêu thị chọn quà với mình.
Khang Kiều nói rằng thật không may, cô đã hứa với Hoắc Tiểu Phàn hôm nay sẽ về sớm.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Khang Kiều vẫn là người cuối cùng rời khỏi
phòng học. Cô bước chậm chạp. Bây giờ ngay cả thư viện cô cũng không dám tới, chỉ sợ lời nói dối bị vạch trần. Cô mở cửa phòng vệ sinh, lề mề
sửa lại tóc mái, sửa xong cô cười với mình trong gương.
Sao cô
bỗng cảm thấy cuộc sống mỗi ngày một khó khăn thêm thế nhỉ. Trước đây né tránh Nghê Hải Đường, giờ lại tránh mặt một người khác, nhưng may là
Khang Kiều nghe được một tin: Hộ chiếu của Hoắc Liên Ngao có thể được
trả lại trước một tháng, cũng tức là ngày đi của anh sẽ từ tháng 10 dời
xuống tháng 9, ngày mai đã là tháng chín rồi.
Cô vẫn bắt chuyến xe lúc sáu rưỡi để về nhà.
Hai giọng nói từ bóng cây vọng ra khiến trái tim Khang Kiều rớt xuống.
Ngoài Hoắc Tiểu Phàn ra thì chính là Hoắc Liên Ngao. Cô đứng trên con
đường nhỏ, vô thức muốn tìm một chỗ để trốn, nhưng đã không kịp. Hoắc
Liên Ngao và Hoắc Tiểu Phàn đi về phía này. Hoắc Tiểu Phàn đi trước,
Hoắc Liên Ngao theo sau. Nhìn thấy cô, thằng bé co cẳng chạy, suýt nữa
thì vấp ngã.
Hoắc Liên Ngao đỡ được Tiểu Phàn trước Khang Kiều. Khang Kiều đứng đực ra đó, lập tức bắt gặp vẻ sung sướng của Hoắc Liên Ngao.
Khang Kiều tỉ mỉ quan sát nét mặt của anh, sau đó…
“Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, tôi ghét bị cô nhìn với đôi mắt đó.”
Lúc này, Khang Kiều xác định được sự sung sướng của Hoắc Liên Ngao là hoàn toàn chân thực.
Khốn kiếp, người cắn tôi chính là anh chứ ai.
Đêm xuống, Khang Kiều đang làm bài tập thì Hoắc Tiểu Phàn đẩy cửa phòng cô
ra. Vừa nhìn lên đồng hồ, Khang Kiều đã hoảng hốt. Tối qua cũng tầm này
Hoắc Tiểu Phàn đẩy cửa phòng cô. Rõ ràng ngoài phòng khách không có
tiếng chuông điện thoại. Tối nay từ tám giờ cô đã bắt đầu dỏng tai lắng
nghe rồi, may mắn là không có ai gọi.
Hoắc Tiểu Phàn thần bí quan sát một lượt từ trong ra ngoài căn phòng, rồi lại thần bí gọi cô.
“Chị, trong phòng chị bây giờ không có ai chứ?”
Khang Kiều gật đầu.
Câu nói “Chị, anh Liên Ngao giao cho em một nhiệm vụ” của nó khiến chiếc
bút trong tay cô rơi xuống đất. Giữa lúc cô đang ngây người, thằng bé đã đặt một chiếc di động màu trắng vào tay Khang Kiều.
“Anh Liên Ngao bảo em đưa cái này cho chị khi nào không có người.”
Cô bị động đón lấy.
Hoàn thành xong nhiệm vụ, Hoắc Tiểu Phàn mãn nguyện rời đi. Khang Kiều đặt
di động lên bàn, tiếp tục phần bài tập còn dang dở, có điều những con
chữ tiếng Anh trên sách như biến thành những con nòng nọc. Cô úp mặt lên sách, đờ đẫn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, di động dội vàng, chính là chiếc di động Blackberry màu trắng đó. Chiếc di động này chiều nay
vẫn còn đang quảng cáo sẽ đổ bộ Bandar Seri Begawan vào ngày 11 tháng 9.
Đôi tình nhân tìm được nhau bằng chiếc Blackberry vào sự kiện ngày 11 tháng 9 đã khiến nó trở thành thương hiệu đại diện cho sự chung tình ở Nam Á.
Còn chiếc mà cô đang cầm trên tay này thì có thể hiểu rằng: Chờ đợi, khi nào gọi thì tới.