Anh và cô gần trong gang tấc, tới mức có thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương qua con ngươi của nhau.
Cô lên tiếng: “Vì sao?”.
Vì sao bỗng nhiên lại nghe lời cô nói? Vì sao lại có hành động kỳ lạ như
vậy với món quà cô tặng Chu Tùng An? Vì sao lại bất mãn vì cô không đeo
chiếc kẹp tóc anh tặng? Vì sao lại giải vây giúp cô? Vì sao lại lén lấy
trộm món đồ của Chu Tùng An?
Là như thế ư? Sẽ như vậy sao? Một trái tim đang chao đảo, cũng chẳng hiểu sao lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
“Gì mà vì sao chứ?”
“Vì sao lại làm xấu con khỉ của Chu Tùng An?” Cô hỏi khô khốc.
Đầu mày của Hoắc Liên Ngao nhíu lại sau đó dãn ra, anh nhìn cô: “Em đoán xem”.
Lúc này đây, khoảng cách của cô lại gần thêm một chút vì cơ thể Hoắc Liên
Ngao đổ về phía trước, như vậy càng khiến cô thêm căng thẳng.
Cô không nói gì, chỉ sợ giọng mình phát ra sẽ run rẩy, như vậy anh lại cười cô.
“Không đoán được.”
Anh gật đầu.
“Đầu gỗ, em bảo có phải vì đó là món đồ em tặng cho người đàn ông khác khiến tôi không vui không?”
Con tim chưa được cô đồng ý đã đập thình thịch, cái miệng chưa được cô đồng ý đã lên tiếng: “Nếu cùng là món quà đó, tôi tặng cho anh, anh có cảm
thấy xấu không?”.
Mặt anh càng lúc càng gần cô. Rèm mi hơi cụp xuống của anh dừng lại trên môi cô. Cô run lên, giơ tay cản lại.
Chất giọng của cô như đang làm nũng: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi”. Thanh âm mềm mại rõ ràng đang biểu đạt phải trả lời xong mới cho anh
hôn.
“Ngốc.” Anh hừ khẽ, cọ chóp mũi lên tay cô. Chỉ một cái chạm nhẹ, tay cô đã trượt xuống, môi anh thành công áp lên môi cô.
Khi cô nhữn tưởng sẽ chết chìm, anh mới buông cô ra.
Trong mắt anh, cô nhìn thấy chính mình. Môi sưng lên, cô đang thở hồng hộc,
khiến ngực nhấp nhô lên xuống. Ánh mắt anh không hề giấu giếm, làm cho
hai gò má của cô nóng như thiêu đốt. Cô không ngăn bàn tay đang thò vào
trong quần áo của anh, dù nó rất xấu xa. Cô cụp mắt xuống, nhìn những gì bàn tay anh tạo ra qua lớp vải mỏng. Cho dù chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cô đỏ mặt tía tai. Cơ thể cô ngả ra sau, lưng sắp chạm đất thì có một
bàn tay đỡ lấy eo cô.
Lúc này, cô dĩ nhiên hiểu tiếp theo đây sẽ
xảy ra chuyện gì. Anh bảo cô tới phòng anh đương nhiên không phải vì con khỉ bị làm xấu. Cô giật giật bàn tay xấu xa, thì thầm một chữ “Giường”.
Anh rút tay ra, sau đó nhìn cô. Cô bị nhìn đến nỗi tinh thần hoảng loạn và
xấu hổ. Chưa biết chừng anh thật sự chỉ bảo cô tới phòng để nói về
chuyện con khỉ. Thế là cô gượng gạo đáp một câu: “Tôi… Tôi về đây”. Vừa
định dịch chuyển cơ thể thì tay đã bị giữ lại: “Chỗ này cũng rất sạch
sẽ”.
Ợ…
Cô giương mắt nhìn Hoắc Liên Ngao, có phần không
hiểu lắm về ý của anh. Thế là anh thì thầm một câu bên tai cô: “Tôi
không muốn làm trên giường”. Níu chặt vạt áo, Khang Kiều ngăn không cho
anh cởi quần áo của mình, ánh mắt như biểu đạt: “Đi đóng cửa sổ”.
Cửa sổ đang mở đó, cửa sổ ngay đối diện thảm trải sàn, nếu có ai đứng ngoài thì sao?
“Sẽ không có người đâu.” Anh nói, lắc đầu, tay một lần nữa muốn lột quần áo của cô.
Cô thảm thiết van nài: “Đi đóng cửa sổ đi mà, lỡ như lúc này có trộm vào thì làm sao?”.
Câu nói của cô khiến anh dựa đầu lên vai cô mà cười.
Sau vài lần kiên quyết, anh vẫn nghe lời cô. Nhìn thấy anh đóng cửa sổ lại, trong lòng cô có chút mừng thầm, cảm giác hai người càng ngày càng
giống một đôi tình nhân lén lút thuê phòng bên bờ biển. Cô đỏ mặt lặng
lẽ sờ tay lên thảm trải sàn. Nó mềm như mây. Anh nói không sai, chỗ này
rất sạch, sạch như một thế giới băng tuyết vậy.
Sau khi đóng cửa, anh ngồi lại đối diện với cô. Tối nay cô mặc áo phông có mũ, áo phông
rất to, anh cũng chỉ dùng một chút sức lực nó đã trượt xuống khỏi bờ vai cô rồi dừng lại ở eo.
Hành lang vẫn u tối như mọi lần. Đêm nay,
co đi trên hành lang, trên người có bao nhiêu vui vẻ thì cõi lòng có bấy nhiêu nặng nề.
Chiều thứ Năm, Khang Kiều tham gia hoạt động của
trường, gần ba rưỡi thì cô nhận được điện thoại của Hoắc Liên Ngao. Cậu
chủ Liên Ngao lén chuồn ra khỏi bữa tiệc trưởng thành ra lệnh cho cô:
“Ra đây, tôi ở chỗ hôm đó đợi em”.
“Tôi còn chưa xong việc.”
“Tôi cho em mười phút.”
Thấy cậu chủ Liên Ngao sắp ngắt máy, Khang Kiều giậm chân: “Anh phải nói cho tôi biết anh đang ở đâu”.
Sau khi nghe rõ địa điểm, mặt Khang Kiều phiếm hồng. Ngắt máy rồi, cô nghĩ
từ đây qua đó làm sao có thể đi trong vòng mười phút được, chỉ có thể
chạy thôi. Cậu chủ Liên Ngao đã nói, nếu mười phút nữa chưa xuất hiện
thì không được lợi lộc gì. Ý nói sau này anh sẽ không đưa Tiểu Phàn đi
chơi nữa.
Gã khốn này, Khang Kiều co cẳng chạy.
Vòng qua
tường bao của trường, cô cuống cuồng giẫm lên hai vạt cỏ bên đường, nhân lúc thánh địa hẹn hò của các học sinh đang vắng vẻ dịp nghỉ hè.
Bỗng nhiên có một bàn tay chìa ra kéo cô lại. Sau đó cô được dắt tới dưới
một cây ngô đồng cao lớn, cùng với câu nói: “Tôi đây”. Khang Kiều ngừng
giãy giụa.
Khuôn mặt trước mắt không còn nhợt nhạt như khúc gỗ
giống mọi ngày. Vì chạy nhanh, mặt cô đỏ bừng, hai gò má càng đỏ rực hơn dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Người con gái trước mắt tên Khang Kiều, là con gái của kẻ địch.
Là con gái của kẻ địch!
Anh cúi đầu, tìm kiếm hai cánh môi đỏ rực đó rồi mút vào miệng. Anh nghĩ,
phải bao lâu nữa anh mới chán người vừa ngã rạp vào lòng anh đây?
Hoắc Liên Ngao không tin rằng trong cuộc đời mình có thứ gì tồn tại quá dài lâu.
Con chó hoang anh nhặt từ ngoài đường về vào một đêm mưa nào đó đã từng
cùng anh vượt qua khoảng thời gian đen tối lúc mẹ ra đi. Rồi một ngày nó cũng đổ bệnh mà chết. Lúc đó anh rất đau lòng, anh cứ tưởng anh sẽ đau
lòng rất lâu, rất lâu, nhưng sự thật là anh chỉ đau khổ khoảng mười
ngày. Việc này khiến anh rất chột dạ, sau này mỗi lần bà ngoại nhắc đến
nó, anh lại bày ra một điệu bộ như không muốn nhắc lại nữa. Thật ra anh
dần dần đã quên mất tên của nó, những chuyện như vậy còn rất nhiều.
Sau đó, dần trưởng thành anh cũng từ từ nhận ra, trong dòng máu của anh có gen của Hoắc Chính Khải, ích kỷ và bạc tình.
Bố anh không hề yêu mẹ anh, việc này Hoắc Chính Khải biết, người mẹ đã qua đời của anh cũng biết, thế nên giây phút cuối cùng trước khi chết, mẹ
đã dặn: “Liên Ngao, đừng như bố con. Liên Ngao, phải học cách yêu người
khác, con mới không cảm thấy cô đơn”.
Ồ, không, anh từng thử rồi, khi anh mỉm cười với những người đó, trái tim anh rất dữ dằn.
Thò tay vào trong áo cô, phủ lòng bàn tay lên, vân vê một nơi mềm mại như
cánh hoa hồng, cho tới khi nó đứng thẳng lên, độc lập, cham vào lòng bàn tay anh. Anh khiến hơi thở của cô hỗn loạn, cả người dựa sát vào anh.
Thế này là đang mời gọi sao? Môi anh rời khỏi môi cô, tới bên khóe miệng rồi kéo xuống cổ. Cô khẽ “hừ” một tiếng, hai bàn tay nãy giờ vẫn buông
thõng đặt lên hông anh. Anh mở mắt ra, nhìn khuôn mặt cô, như một quả cà chua chín.
Người con gái trước mặt tên Khang Kiều, là con gái của kẻ thù, không được quên.
Khang Kiều đang chải lại mái tóc bị anh làm rối tung. Hoắc Liên Ngao đang
nghe điện thoại, cuộc nói chuyện nhát gừng lọt vào tai cô: “Bây giờ tôi
không được khỏe lắm”, “Tôi nghỉ ngơi một lát sẽ ra ngoài”, “Được”.
Không khỏe lắm? Khang Kiều nhếch môi. Nhận điện thoại xong, Hoắc Liên Ngao lại dính lấy cô: “Ban nãy cười cái gì? Hm?”.
“Em có cười đâu.” Cô ngụy biện. Bây giờ Khang Kiều hơi hơi hiểu vì sao mấy cô cậu học sinh hay thích chỗ này rồi.
Kín đáo, bí mật, xanh mướt, ánh nắng vụn vặt lọt qua kẽ lá, những cơn gió
thổi bay những phiên lá vang lên những âm thanh vui tai. Giữa không gian như thế, tâm trạng người ta cực kỳ thoải mái, như lúc này chẳng hạn.
“Đầu gỗ.”
“Ừm.” Cô đáp lại, quay người đi.
Anh bây giờ đã cao hơn cô rất nhiều. Cho dù hôm nay cô đi giày cao ót cũng
chỉ tới vai anh. Hôm nay vì tham gia một buổi lễ rất nghiêm túc, anh mặc sơ mi trắng, là màu trắng vừa sáng vừa trong. Cô tự nhiên để tay lên
ngực anh, vừa nghe tiếng lá trên đỉnh đầu, ngón tay vừa vô thức quẹt qua quẹt lại. Anh bắt lấy tay cô, ngăn không cho cô vẽ vòng tròn.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao vậy?”.
Anh cúi xuống, thấp giọng: “Tám giờ buổi tiệc mới chính thức bắt đầu. Đầu gỗ, chỗ ấy rất nhàm chán”.
“Thế nên?” Cô hỏi anh.
“Ở với tôi đến tám giờ.”
“Không được.” Khang Kiều từ chối ngay. Hôm nay khi đi Nghê Hải Đường đã nói
tối nay sẽ đích thân xuống bếp làm món cơm gà Hải Nam cho cô và Tiểu
Phàn. Đây là mong ước đã lâu của hai chị em.
Dưới ánh mắt chăm
chú của Hoắc Liên Ngao, câu nói “Tối nay mẹ em bảo em về nhà ăn tối đúng giờ” chuyển thành “Em phải về nhà ăn tối”.
Hoắc Liên Ngao lắc đầu: “Em phải về nhà ăn cơm thật mà”.
Lần này Hoắc Liên Ngao không lắc đầu nữa mà nhìn cô ở một khoảng cách rất
gần, chiếc mũ xanh trên đỉnh đầu và ánh nắng khiến ánh mắt anh ánh lên
những tia sáng như đá mắt mèo, trong vắt và thuần khiết, như đứa trẻ:
Tôi muốn thế.
Cụp mắt xuống, cô khẽ nói: “Thôi được, em gọi một cuộc điện thoại về”.
Giữ khoảng cách khoảng mười mét với Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều rút di động ra gọi cho Nghê Hải Đường.
“Mẹ, tối nay có thể con không về ăn cơm được.” Giọng nói ở đầu kia có phần
kinh ngạc xen lẫn chút lo lắng: “Sao vậy Khang Kiều? Xảy ra chuyện gì?”.
Trong mắt Nghê Hải Đường, Khang Kiều là mẫu người có nề nếp, không về nhà đúng giờ nhất định sẽ nói từ đầu.
Cho dù trong lòng hoảng loạn, cô vẫn nói bằng ngữ khí rất bình tĩnh: “Bạn
con tổ chức sinh nhật, mọi người đều đi, con cũng ngại từ chối”.
Nghê Hải Đường dặn dò: “Đừng về khuya quá” rồi ngắt máy.
Bỏ di động vào túi, một cảm giác không rõ ràng khiến cô đứng ngây ra tại
chỗ. Tiếng cười từ sau lưng vọng tới: “Sao tôi cứ cảm thấy bây giờ giống như học sinh ngoan và học sinh hư đang lén lút yêu đương vậy”.
Khang Kiều đứng im.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, chống cằm lên đỉnh đầu cô: “Đầu gỗ là học sinh ngoan”.
Cô vẫn bất động.
Một lát sau, anh dịu giọng: “Giận rồi hả? Hay là tôi thu lại câu nói ban nãy, đầu gỗ là học sinh hư?”.
Cô khẽ giơ tay đánh lên mu bàn tay đang ôm eo mình của anh. Anh tiện đà
bắt lấy, sau đó không buông ra nữa. Anh nắm tay cô đi trên con đường
nhỏ. Ánh nắng xuyên qua những tán lá hắt lên bóng họ, đổ xuống mặt đất,
lúc có lúc không, có lúc lại chồng lên nhau, có lúc tách nhau ra, có lúc rất gần, có lúc rất xa. Ánh mắt cô mải miết nhìn theo hai cái bóng cho
tới khi họ lên xe. Anh lái xe, cô ngồi vào ghế lái phụ, chiếc xe đi về
phía khu thành phố ồn ào.
Khoảng năm giờ, xe anh dừng lại trước
cửa một siêu thị. Anh liếc nhìn cô, Khang Kiều bỗng cảm thấy nổi da gà,
xoa xoa mặt mình: “Sao vậy?”.
Anh giơ tay ra véo má cô rồi lấy ra một chiếc mũ bóng chày từ trong hộc tủ, đội lên, mở cửa. Cô thaấ anh đi vào trong siêu thị. Từ đó về sau, mắt cô không rời khỏi cửa siêu thị
giây nào, cho tới khi anh cầm túi đồ xuất hiện trước cửa, cô mới quay
đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh đặt túi đồ vào giữa hai chiếc ghế.
Khi xe vòng qua vòng xuyến, có vài thứ rơi từ trong túi ra. Khang Kiều
lần lượt bỏ lại vào túi. Thứ nhỏ xíu cuối cùng khiến cô đỏ bừng mặt,
lẳng lặng đặt nó vào chỗ cũ, anh mắt lại vô thức chạm phải ánh nhìn của
anh qua gương chiếu hậu. Anh cười với cô, trong nụ cười của một thứ gì
quá rõ ràng khiến trái tim cô lệch nhịp.
Chiếc xe được lái về
phía cảng biển. Trên đoạn đường vắng xe qua lại, anh nắm lấy tay cô. Món đồ nhỏ trong túi khiến Khang Kiều vô thức rụt tay về nhưng càng bị nắm
chặt hơn.
“Còn không cho nắm tay?”
Khang Kiều vờ như không nghe thấy.
“Không cho nắm tay tôi có thể sờ chỗ khác hả?”
Gã khốn này! Khang Kiều tuyệt đối không nghi ngờ lời nói của Hoắc Liên
Ngao. Cô ngoan ngoãn để anh nắm tay mình. Họ chọn một nhà hàng có thể
vừa xem phim vừa dùng bữa. Cả một không gian rộng lớn chỉ có màn hình và bàn ăn. Khi trên màn hình chiếu cảnh thân mật của đôi trai gái, ánh mắt anh đều rơi xuống người cô.
Khi rời khỏi nhà hàng, thành phố đã
lên đèn. Chiếc xe chạy men theo con đường quốc lộ vòng quanh bờ biển,
cuối cùng đỗ sát lại phần cuối bến cảng, gần hải đăng. Bến cảng này
chuyên được dùng làm bến đỗ của tàu bè qua lại. Tháng bảy không phải mùa thuận gió nên bến cảng rất vắng vẻ. Lúc này đây trời đã tối hẳn, ánh
đèn trong khoang xe được chỉnh xuống mức thấp nhất. Khi anh quay sang,
cô nhắm mắt lại. Tay anh đặt lên đầu cô, mái tóc vừa buộc được ba tiếng
lại bị anh tháo ra.
Ánh đèn từ tầng ba tòa nhà màu trắng sữa hắt
ra, gần chín giờ, Khang Kiều đứng trước cửa, một lần nữa sửa sang lại
trang phục của mình. Sau đó cô kiểm tra lại tóc tai, khi xác định không
còn vấn đề gì nữa mới đẩy cửa hàng rào cao nửa mét màu trắng ra. Xuyên
qua vườn chuối tới vườn nhà, trên bãi cỏ ngoài vườn xếp tấm khăn trải
bàn hình caro. A Xảo và Nghê Hải Đường, cùng với Hoắc Tiểu Phàn ngồi
trên đó. Nghê Hải Đường đang kiểm tra Tiểu Phàn đọc thuộc từ mới tiếng
Anh, A Xảo ở một bên lo hương.
Cô bước tới gọi mẹ một tiếng. Nghê Hải Đường ngẩng đầu lên, cười hỏi cô chơi có vui không?
Khang Kiều gật đầu: “Mẹ, con đi tắm đây, bạn bè chơi điên cuồng, giờ người
con đầy mồ hôi”. Nói đây tới trong đầu Khang Kiều hiện lên hình ảnh mái
tóc ướt rượt của mình và chiếc sơ mi cũng thấm đẫm mồ hôi trên vai cô.
“Được, đi mau đi.”
Cô đi với tốc độ bình thường vào phòng, dần dần bước chân chậm lại. Từ khi nào cô nói dối không đỏ mặt thế nhỉ? Chân vừa bước lên bậc thầm thì
Hoắc Tiểu Phàn đuổi theo. Nó kéo tay cô: “Chị, chị và bạn chơi trò gì
thế?”.
Đối mặt với khuôn mặt ngây ngô của Hoắc Tiểu Phàn, Khang Kiều lên tiếng: “Trò chơi giữa học sinh ngoan và học sinh hư”.
Hoắc Tiểu Phàn nhe răng cười: “Vậy chị nhất định vào vai học sinh ngoan rồi”.
Dòng nước từ vòi sen chảy xuống đổ không ngừng lên đầu Khang Kiều. Cô cứ
đứng im như thế, cho tới khi có tiếng gõ cửa phòng tắm vang lên, Hoắc
Tiểu Phàn gọi cô bên ngoài.
“Chị tắm xong chưa? Em đợi chị lâu lắm rồi”.
Bọc khăn tắm đứng trước gương, Khang Kiều giật khăn tắm xuống. Những dấu
răng hoặc đậm hoặc nhạt đều ánh hồng, nhìn như những cánh hoa mai đỏ rơi xuống đống tuyết trắng, khiến cô trở nên hoang mang. Lúc này cô nên cảm thấy xấu hổ, cô đã lừa mẹ, còn lừa cả Tiểu Phàn. Nhưng cô hình như lại
không thấy vậy, hai gò má đỏ bừng.
Khi Hoắc Tiểu Phàn sốt ruột gọi lần nữa, Khang Kiều mới cuống cuồng rơi khỏi gương.
Cuối tháng bảy, có một cuộc gọi từ Singapore tới, là điện thoại của cụ Hoắc. Trong điện thoại, cụ Hoắc nói để Hoắc Tiểu Phàn và Hoắc Liên Ngao cùng
tham gia tiệc sinh nhật của mình. Cụ còn đặc biệt nhấn mạnh sẽ mời các
bạn bè và cổ đông của Hoắc thị, hình thức của buổi tiệc để Hoắc Tiểu
Phàn tham gia, người tinh mắt vừa nhìn đã biết nghĩa là gì.
Khi
quản gia Diêu báo tin này cho Nghê Hải Đường, bà dè dặt hỏi ông ấy thái
độ của Hoắc Chính Khải. Quản gia Diêu hơi ngập ngừng sau đó nói ông Hoắc ám thị mọi việc xem ý của Hoắc Liên Ngao.
Quản gia Diêu nói Hoắc Liên Ngao cũng biết chuyện này, nhưng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Hôm sau, quản gia Diêu cười tít mắt xuất hiện, nói rằng khi ông ấy nói tới
chuyện chuẩn bị vé máy bay cho Tiểu Phàn, Hoắc Liên Ngao không phản đối, như vậy chứng tỏ chuyến đi của Hoắc Tiểu Phàn đã thành công, tiếp theo
chỉ còn việc chọn lễ phục cho nó.
Sau khi quản gia Diêu đi rồi,
biểu cảm của Nghê Hải Đường không giấu được vẻ hân hoan, liên túc nói
làm chuyện tốt ắt gặp lành. Bà quy mọi chuyện là do gần đây bà nhiệt
tình làm từ thiện.
Nghê Hải Đường ôm Hoắc Tiểu Phàn, hôn thằng bé, mặt tươi như hoa.
Khang Kiều đứng một bên mím môi, trong lòng có thứ gì có ga đang sôi sục, một chút chua và rất nhiều vị ngọt. Trong một đêm tối nào đó, anh hôn cô
từng chút một và nói: “Ừm, biết rồi, nghe em cả”.
Pre: Các thanh niên nào tưởng bạn Ngao đã cải tà qua chính thì hãy tỉnh mộng đi nhé, tới lúc giấc mơ kết thúc rồi
“Mẹ cô là người diễn kịch cho người khác xem, còn cô là người tự diễn kịch cho chính mình.”