Sau khi quản gia
Diêu đi khỏi, điện thoại trong phòng khách vàng lên. Nhà họ Hoắc có nhà
thiết kế chỉ định riêng. Nhà thiết kế được chỉ định phụ trách lễ phục
mặc vào những dịp long trọng của Hoắc Chính Khải và Hoắc Liên Ngao, cuộc điện thoại ấy do trợ lý của nhà thiết kế gọi tới hỏi về chiều cao, vòng hông của Hoắc Tiểu Phàn.
Đứng bên điện thoại, A Chân vờ vịt chúc mừng sau khi Nghê Hải Đường cúp máy.
Lúc đó Khang Kiều cũng rất vui. Đây là một tín hiệu tốt. Cái tên của
Tiểu Phàn được xếp ngay sau Hoắc Chính Khải và Hoắc Liên Ngao. Những
niềm vui Nghê Hải Đường và Khang Kiều thể hiện ra ngoài dường như cũng
truyền tới cho Tiểu Phàn. Thằng bé còn chưa hiểu sự đời lắm cũng bắt đầu rất kỳ vọng vào chuyến đi tới Singapore lần này. Nó thậm chí bắt đầu
yêu cầu được tự quyết món quà tặng cho ông nội. Nó muốn tặng ông nội
người máy có nhiều công năng nhất mà nó thương yêu.
Khi màn đêm buông xuống, Khang Kiều nhận được điện thoại của Hoắc Liên
Ngao. Mười giờ, cô mở cửa phòng anh. Dưới nguồn sáng tối tăm, cô trèo
lên giường anh, không một mảnh vải trên người, dùng đầu lưỡi quấn lấy
anh từ môi xuống tới cổ như một con mèo, ra sức oằn mình chăm sóc anh.
Khi đêm xuống càng đậm, cô để mặc cho anh bế mình lên khỏi giường, đi
vào phòng tắm, tay bám chặt lấy thành bồn, anh từ phía sau tiến vào. Hôm ấy, Khang Kiều dậy muộn hơn mọi ngày hơn một tiếng đồng hồ, cổ tay có
vết bầm tím, là do cú đâm cuối cùng của anh quá mạnh, gây ra hậu quả sau đó là khi cô muốn đánh răng thì kem đánh răng cũng rơi xuống đất. Trong lúc ăn sáng, cô không dám chạm vào cốc sữa, nó đắt hơn kem đánh răng
nhiều.
Buổi trưa, Nghê Hải Đường hỏi Khang Kiều cổ họng có vấn đề gì, có phải cảm cúm không.
“Không phải đâu mẹ, hôm qua con không cẩn thận ăn cay quá nhiều nên hỏng mất họng rồi.” Cô bình tĩnh trả lời. Nguyên nhân bên trong chỉ có Khang Kiều rõ. Tối qua họ mây mưa ba lần, lần cuối cùng còn trong tư thế
đứng. Cô dựa sát vào tường, anh dựa sát vào cô. Hai lần cuối đều như
tưởng chết, khiến cô vừa cười vừa khóc lại vừa chửi mắng. Thế nên buổi
sáng ngủ dậy, Khang Kiều phát hiện giọng mình khản đặc. Lúc đó cô lập
tức hoang mang, mất rất nhiều thời gian lên mạng mới tìm được cái cớ
này. Ăn đồ cay nhiều cũng dẫn tới bỏng cổ họng. Vừa hay chiều qua cô có
việc tìm Hàn Tông, sau đó Hàn Tông bảo cô cùng anh ấy ăn cơm. Hàn Tông
thích ăn cay nên cô cũng ăn một chút.
Tiệc sinh nhật của cụ Hoắc tổ chức vào ngày 26 tháng 7. Vé máy bay của
Hoắc Tiểu Phàn và Hoắc Liên Ngao đã được đặt xong. Họ sẽ ngồi chuyến bay chiều ngày 25 từ Brunei tới thẳng Singapore. Hoắc Tiểu Phàn cũng đã đi
thử lễ phục. Trở về nhà, thằng bé kiêu hãnh nói nó cảm thấy mình như một hoàng tử nhỏ. Gần đây, thằng nhóc này được đám người trước kia không
mấy ưa nó trong nhà nâng lên tận trời, một ngày phải soi gương đến mấy
lần.
Còn ba ngày nữa là đến chuyến đi Singapore. Đêm ấy sau một trận mưa tầm
tã, những hạt mưa từ trên cây trượt xuống nhỏ lên bậc thềm đá hoa phát
ra những tiếng trong vắt. Khang Kiều nằm trong lòng Hoắc Liên Ngao.
Thông thường, nếu đã xong xuôi, Hoắc Liên Ngao hay sử dụng một vài lý do quái đản để giữ cô lại, kết quả cuối cùng chỉ có một: Anh vẫn chưa hết
cơn thèm. Hai cơ thể trần trụi giấu mình dưới lớp chăn mỏng. Cô nằm trên người anh, bốn chân đan chặt vào nhau. Cô nghiêng mặt dựa lên ngựa anh, đôi mắt khép hờ không có tiêu điểm. Chỉ có cơn đau từ ngực truyền tới
đủ để khiến cô mở mắt ra, hậm hực: “Đau”, sau đó lắc eo mang tính tượng
trưng, nhắc nhở người kia có thể nhẹ hơn một chút không. Anh bắt đầu
cười, rất nhiều lúc nụ cười giống nhau, vừa mỏng vừa khẽ. Tương phản với nụ cười của anh là sức mạnh khi nắm giữ đôi bồng đào của cô. Sau mấy
lần như vậy thì cô từ bỏ, mặc kệ anh. Suy nghĩ của cô bay đi xa, sau đó
cô quay đầu lại, hơi dịch người lên trên, nhìn thẳng vào mặt anh, gọi
tên anh: “Liên Ngao”. Tiếng gọi ấy rất tự nhiên và thân mật. Khang Kiều
nghĩ cũng chỉ khi ở trên giường cô mới dám làm vậy, bình thường anh là
một chủ nhân nhỏ trong căn nhà xinh đẹp, còn cô chỉ là một đứa con riêng được người đàn bà xấu xa đưa tới.
“Sao vậy?” Anh hỏi cô. Khang Kiều cụp mi xuống, nhìn chóp mũi của anh,
rồi lại quay về nhìn vào đôi mắt anh. Cô cúi đầu, lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu đũa chóp mũi. Sự chủ động lấy lòng của cô bị một người không hiểu
phong tình tạt một gáo nước lạnh: “Hê hê, chú ý nước bọt của em”. Gã
khốn này, rời khỏi mũi anh, cô cười với anh. Ánh mắt của cậu chủ Liên
Ngao như muốn biểu đạt: Em phát điên gì vậy? Gã khốn này, phát điên gì
lát nữa anh sẽ biết thôi. Cô nhanh chóng trượt vào trong chăn, một tay
chạm vào một vị trí trên người anh. Đây là phát hiện mới nhất của Khang
Kiều. Chỉ cần cô chạm vào chỗ này, người anh sẽ run rẩy. Cậu chủ Liên
Ngao lúc này trông giống như một con báo tuyết đang khao khát nhục dục.
Quả nhiên, thứ ấy đứng thẳng kiêu ngạo, tay anh ngoan ngoãn lùa vào
những sợi tóc trên mái đầu của cô.
Có những chuyện nên dừng lại vào lúc vừa phải. Thế là cô lại bò lên,
nhìn con báo tuyết ấy, cười nói: “Đừng xem thường nước bọt của chị”. Nói xong, cô nhướng mày, một giây sau, lật người lại. Cô bị anh đè xuống
dưới người, đồng thời dẫn dắt cô chạm vào thứ cứng rắn đang ngạo nghễ
kia. Cô khép chặt hai chân, dùng ngữ khí đáng thương để gọi anh: “Liên
Ngao, anh phải chăm sóc Tiểu Phàn, nhé?”, “Liên Ngao, anh cũng biết là
nó ngốc lắm”, “Được không?”.
Ngược lại với sự lạc quan của Nghê Hải Đường, trong tiềm thức, Khang
Kiều luôn lo lắng có chuyện xảy ra. Hoắc Liên Ngao là người hay trở mặt. Cô chưa từng ít lần chịu thiệt thòi vì anh. Lời nói của cô khiến Hoắc
Liên Ngao dừng tay lại. Anh chống tay lên giường, nhìn cô từ trên xuống.
“Được không?”, “Được không?” Cô mở rộng chân, nắm lấy nó, đặt vào. Khi
làm động tác này, cô len lén ngước mắt lên nhìn anh. Anh cũng đang nhìn
cô. Cô lên cơn hận trong lòng, lén nhổ nước bọt vào anh, sau đó quay mặt đi, chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi.
“Đầu gỗ!”
“Đáng ghét.”
“Khóc à?”
Cô nhắm chặt mắt, anh dùng sự nóng bỏng của mình gọi cô.
“Tôi còn chưa vào sao đã khóc rồi?”
Anh không nói thì thôi, anh vừa nói vậy, nước mắt cô tuôn như mưa. Anh
hôn lên khóe mắt cô, nói hết lần này đến lần khác: “Tại tôi không tốt,
đều tại tôi không tốt. Đầu gỗ, đừng khóc, nhé?”.
Cô càng khóc dữ: “Hoắc Liên Ngao, anh đáng ghét lắm”.
“Được được, Hoắc Liên Ngao đáng ghét.”
Cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu đó, cho tới khi anh cứ liên tục nói: “Đúng, đúng”.
“Đúng gì chứ.”
“Tôi sẽ nghe lời em, cố gắng chăm sóc Tiểu Phàn.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Anh không được lừa em đâu.”
“Không lừa em.”
Tối nay anh giày vò cô đến nỗi khớp xương như lệch chỗ, đến nỗi khi trở
về phòng cô chẳng buồn tắm rửa, chỉ quăng mình lên giường rồi nhìn trời
cho đến khi sáng hẳn.
Khoảng mười giờ sáng hôm sau, điện thoại trong phòng khách lại inh ỏi.
Người nhận là A Xảo. Để điện thoại đó, A Xảo co cẳng chạy, vừa chạy vừa
hét: “Điện thoại của ông Hoắc, ông bảo cậu Tiểu Phàn nghe máy”.
Nghe thấy câu này, Khang Kiều cũng chạy. Cô tìm được Hoắc Tiểu Phàn, kéo tay nó đi: “Tiểu Phàn, Tiểu Phàn, bố gọi điện thoại tìm em”.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra Hoắc Tiểu Phàn nhận được điện thoại của Hoắc Chính Khải, chỉ đích danh nó nghe điện.
Khang Kiều dẫn nó tới trước máy điện thoại, giống như câu “Càng tới gần
quê lòng càng kinh hãi”, lựa chọn đầu tiên của Hoắc Tiểu Phàn là tránh
xa cái điện thoại. Khang Kiều giữ nó lại. Cô hỏi nó có muốn biết giọng
của “ông” hay không. Hoắc Tiểu Phàn ngẩng đầu lên nhìn cô. Khang Kiều
cười với nó, rồi làm động tác của một anh hùng trong truyện tranh mà nó
thích.
Hoắc Tiểu Phàn cúi đầu bước từng bước lại gần điện thoại, rồi lại liếc
Khang Kiều. Lòng bàn tay nhỏ xíu dán chặt hai bên áo. Bấy giờ nó mới cầm máy lên, khẽ nói: “A lô!”.
Hoắc Tiểu Phàn và Hoắc Chính Khải nói chuyện gần năm phút. Đa phần là nó nghe, thi thoảng lại đáp: “Vâng”, “Dạ vâng”, “Không ạ”, “Con biết”.
Cuối cùng cuộc điện thoại kết thúc sau tiếng tạm biệt của nó.
Gác điện thoại xuống, ngón tay Hoắc Tiểu Phàn vẫn còn quyến luyến chưa
rời. Thằng bé xoa xoa mũi, mặt đỏ bừng, âm thầm ngước lên nhìn Khang
Kiều, chủ động kể: “Ông ấy bảo em khi tới Singapore không được chạy nhảy lung tung”.
Khang Kiều khoanh tay nhìn nó. Nó lại xoa mũi, dưới cái nhìn chăm chú
của cô, nó lại buột ra câu nữa: “Ông ấy nói lần này là lần đầu tiên em
ngồi máy bay, ông ấy nói lần đầu tiên của ông ấy cũng nhỏ bằng tuổi em”.
“Còn gì nữa?”
“Ông ấy bảo em đừng sợ, không có gì phải sợ cả.”
Cô ngồi xuống, xoa đầu nó, dịu giọng: “Tiểu Phàn, giờ em có vui không?”.
Hoắc Tiểu Phàn ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Khang Kiều đưa tay chạm lên khuôn mặt đỏ bừng của nó. Một cái bóng che
kín khoảng không gian giữa hai người. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ.
Từ giọt lệ nơi khóe mắt Nghê Hải Đường, Khang Kiều biết được mẹ mình đã đứng đây rất lâu.
Màn đêm buông xuống, căn nhà xinh đẹp im phăng phắc. Tối nay Khang Kiều
không nhận được điện thoại của Hoắc Liên Ngao. Ngược lại Hoắc Tiểu Phàn
lại vì chuyến đi ngày mai mà hưng phấn đến mất ngủ. Nó cứ bám riết lấy
cô đòi cô kể chuyện, hơn nữa còn đặc biệt chọn những câu chuyện trước
kia nó cực ghét: Bố xây cho con trai một hòn đảo giấc mơ, quốc vương
mang bảo kiếm giành lại con mình từ tay mụ phù thủy.
Khi Khang Kể xong chuyện, thằng bé đã lăn ra ngủ. Khang Kiều không về
phòng mình mà bước lên con đường nhỏ, cuối cùng cô tới bên hồ bơi. Từ hồ bơi vọng tới tiếng nam nữ cười đùa. Khang Kiều biết giọng nam là ai,
giọng nữ thì không. Bên đó cũng không hỗn hợp nhiều loại tiếng như mọi
ngày. Lúc này đây, có lẽ bể bơi chỉ có Hoắc Liên Ngao và một cô gái
không rõ tên. Buổi trưa, người làm nhà họ Hoắc đều nói có một cô gái
xinh như búp bê Barbie tới tìm Hoắc Liên Ngao. Hoắc Liên Ngao bảo cô ta ở lại ăn tối cùng mình. Cùng với tiếng đập nước là tiếng cô gái vừa gọi
“Liên Ngao” vừa hét, giọng nói ngọt ngào và nũng nịu.
Ánh sáng rada cường độ mạnh ở trung tâm chiếu về phía Khang Kiều. Cô vội vàng trốn ra sau gốc cây, rồi lại men theo con đường cũ trở về phòng
minh, vừa đi vừa mơ hồ nghĩ, những scandal chưa bao giờ ngừng của Hoắc
Chính Khải và những bất động sạn đứng tên ông ta. Lần dữ dội nhất là ở
Nhật Bản, cô gái Nhật Bản nhỏ nhắn dễ thương tổ chức tiệc qua đêm tại
nhà, sau đó hàng xóm báo án. Cảnh sát Nhật tìm ra được thuốc cấm dạng
khô trong nhà cô gái. Cô gái khi vẫn còn trong cơn say thuốc đã khai ra
tên Hoắc Chính Khải. Sau chuyện ấy, có tin đồn Hoắc Chính Khải đã chung
chạ với cô gái ấy khi còn chưa thành niên.
Nghê Hải Đường nói sau này Hoắc Liên Ngao rồi sẽ giống hệt Hoắc Chính Khải.
Ngày 25 tháng 7, chuyện xảy ra ngày ấy Khang Kiều nhớ rất rõ ràng. Cảm
giác giống như sắp chạm tay vào mây rồi lại bước hụt rồi rơi thẳng
xuống.
Cô nghĩ Nghê Hải Đường cũng có chung tâm trạng với cô, còn Hoắc Liên
Ngao thì có lẽ sẽ có tâm trạng này: Anh đã nói rồi, trèo càng cao ngã
càng đau.
Chuyến bay tới Singapore xuất phát lúc ba giờ chiều. Một rưỡi họ đã từ
nhà đi. Mười một giờ, hành lý của Hoắc Tiểu Phàn gần như đã xong xuôi,
lễ phục được để trong vali, trên người nó mặc một bộ quần áo khác cũng
được thiết kế riêng, một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xương dương và một
chiếc quần kaki, một chiếc nơ màu nâu trắng trộn lẫn hoa văn, trông rất
Tây, mái tóc cũng cực kỳ tề chỉnh.
Hôm đó Hoắc Tiểu Phàn trong mắt Khang Kiều đẹp trai chết người.
Khi quản gia Diêu bước vào, Khang Kiều đang cầm di động chụp ảnh cho
thằng bé. Nghê Hải Đường đứng một bên nhắc nhở nó một số lễ nghi ở chốn
đông người.
Quản gia Diêu không nói ngay mục đích đến như mọi lần mà lặng lẽ đứng
cạnh. Khi Khang Kiều nhìn thấy nét mặt của A Chân đứng bên ông ấy thì
trong lòng đã có dự cảm không lành.
Quả nhiên.
Quản gia Diêu xoa đầu Hoắc Tiểu Phàn, nói: “Tiểu Phàn, lần sau đi
Singapore nhé, lần sau lớn hơn chút ngồi máy bay sẽ không thấy sợ nữa”.
Khang Kiều quay đầu nhìn mẹ mình, Nghê Hải Đường trong tay còn cầm chiếc che mắt cho Tiểu Phàn dùng lúc ngủ trên máy bay nét mặt ủ dột. Khi ấy
Khang Kiều nhìn rất rõ ràng, khuôn mặt chưa qua trang điểm ấy có bao
nhiêu nếp nhăn.
Quản gia Diêu đi rồi.
Nghê Hải Đường quay mặt về phía Hoắc Tiểu Phàn, giống như rất nhiều lần
trước. Khang Kiều kéo Hoắc Tiểu Phàn ra sau lưng mình, để chắn ánh mắt
của Nghê Hải Đường. May là bà không trút giận lên đầu nó như mọi lần. Bà chỉ xoa đầu nó, nói những lời giống như quản gia Diêu.
“Khi nào Tiểu Phàn lớn hơn một chút, ngồi máy bay sẽ không sợ nữa.”
Người thân tín được Nghê Hải Đường mua chuộc mang tới một tin tức: Mười
giờ, Hoắc Liên Ngao gọi một cuộc điện thoại tới Singapore, cuộc điện
thoại ấy kéo dài khoảng nửa tiếng.
Mười rưỡi, quản gia Diệu nhận điện thoại của cụ Hoắc.
Hoắc Liên Ngao, Hoắc Liên Ngao!