Sau khi biết tất
cả đều cho Hoắc Liên Ngao mà ra, Nghê Hải Đường không mang mấy quyển
sách anh tặng ra trút giận như trước. Bà chỉ khoác tay lên vai Khang
Kiều nói một câu: “Cố gắng chăm sóc em trai, hôm nay mẹ dậy hơi sớm,
phải về phòng nghỉ ngơi đây”.
Cô gật đầu, một Nghê Hải Đường như vậy càng khiến Khang Kiều khó chịu hơn.
Đưa Hoắc Tiểu Phàn về phòng nó, lúc này Khang Kiều mới phát hiện thằng
bé trước nay rất thích nói, luôn sợ không cẩn thận bị người lớn quên
lãng đó từ sau khi quản gia Diêu xuất hiện chưa nói câu nào.
Cô gượng cười, nâng mặt nó lên: “Hoắc Tiểu Phàn, quản gia Diêu đã nói,
khi nào Tiểu Phàn lớn hơn một chút sẽ ngồi máy bay. Bây giờ em còn quá
nhỏ, máy bay lên cao rất cao, em sợ hãi thì làm thế nào?”.
Hoắc Tiểu Phàn nhìn cô.
Khang Kiều không cười nữa, cái cớ này nghe ngu ngốc chết đi được.
Rất lâu sau…
Khang Kiều nghe thấy Hoắc Tiểu Phàn u buồn gọi một tiếng chị.
“Chị, nếu em không nhận được cuộc gọi ở Singapore thì tốt rồi.”
“Vì sao?”
“Vì nếu như không nhận được, em sẽ có thể tiếp tục chơi với người máy
của em. Con người máy già hơn em gọi nó là Tom. Nó sẽ đưa em đi vườn hoa chơi. Con trẻ hơn em gọi là Spike, nó sẽ kể chuyện cho em. Nhưng sau
khi cú điện thoại đó xuất hiện, Tom không còn giống ông nội nữa, Spike
cũng không còn giống bố.”
Câu nói ấy xoay vòng trong đầu Khang Kiều mấy vòng mới trở lại, sau khi
hiểu ra cô đau đớn vô cùng. Thì ra, hai người máy mà Hoắc Tiểu Phàn
không nỡ vứt đi, Tom là ông nội, Spike là bố.
“Tiểu Phàn…”
“Chị, chị biết không? Nếu không có cú điện thoại đó, em sẽ không biết
thì ra ông nội nói với em bằng giọng ấy, sau đó là bố. Thì ra hồi nhỏ bố rất sợ máy bay. Vốn dĩ em không thích đi Singapore đâu, vì như vậy em
sẽ phải xa chị vài ngày. Nhưng em nhìn thấy mẹ và chị đều rất vui, em
thấy mọi người vui em cũng thấy vui. Chị, đêm qua em còn mơ thấy mình
gặp ông nội, ông nội nâng em lên rất cao, em rất vui, rất vui…”
Người đang nói rất vui, hốc mắt lại ửng đó. Mới đó nước mắt đã tuôn rơi. Chẳng hiểu sao giọt nước mắt đó lại vượt qua hốc mắt của cô.
“Chị, đừng khóc.” Bàn tay phúng phính rơi xuống má cô.
Cô gật đầu, miệng hứa là chị sẽ không khóc.
An ủi xong Hoắc Tiểu Phàn, cô rời khỏi phòng nó, lau sạch sẽ vệt nước
mắt trên mặt. Đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ 45 phút, thời gian vẫn còn
kịp. Cô mở ngăn kéo ra, rút ra chiếc kẹp tóc hình cỏ bốn lá đã mấy lần
cô vụng trộm cài lên đầu.
Cô nắm chặt nó trong tay, lúc này cậu chủ Liên Ngao ắt hẳn đang ở trong phòng thu dọn hành lý.
Bình thường từ phòng cô tới phòng anh mất gần hai mươi phút đi đường.
Lúc này, Khang Kiều tin là cô chỉ mất không quá mười lăm phút.
Khi cô mở cửa ra, 11 giờ 56 phút. Ừm, cô chỉ mất vỏn vẹn 11 phút để đi hết con đường ấy.
Cô đi từng bước vào trong phòng. Người đang thu dọn hành lý cho Hoắc Liên Ngao là A Diệu, người làm được anh tín nhiệm nhất.
Tên đầy đủ của anh ta là Hà Diệu, nhưng phàm là người làm trong nhà họ
Hoắc, dù tên gì cũng sẽ thêm chữ A lên đầu. Nghe nói đây là cách để phân rõ chủ tớ. Lúc trước Khang Kiều còn cười thầm trong bụng về cái quy tắc quê mùa này của nhà họ, nghe như một bộ phim truyền hình cũ rụng răng.
A Diệu khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Khang Kiều.
Khang Kiều lạnh lùng hỏi A Diệu: “Hoắc Liên Ngao đâu?”.
Thái độ của cô khiến nét mặt A Diệu chuyển từ kinh ngạc sang giận dữ: “Sao cô lại ở đây? Cô không biết…”.
Lời nói ấy bị một giọng nói khác từ sau tủ sách vọng ra cắt ngang: “Tôi bảo cô ấy tới đấy”.
Theo hướng của thanh âm, Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Liên Ngao thò đầu ra sau tủ sách.
A Diệu đi ra, Khang Kiều đoán anh ta sẽ đứng trước cửa, cố gắng thay thế chủ nhân cai quản cửa phòng, để phòng có ai đó thất thố vào mà quên gõ
cửa.
Khang Kiều từ từ đi về phía Hoắc Liên Ngao, dừng lại trước mặt anh.
Giống như lần thứ hai cô bước vào căn phòng này. Anh đang tìm sách, cô
đứng cạnh cây dương cầm.
Hoắc Liên Ngao từ sau bước ra, một vai dựa vào tủ, mắt nhìn xuống chân cô.
Lúc vào Khang Kiều không thay giày, chân cô đang giẫm lên lớp thảm lót
dương cầm. Bây giờ cô chắc chắn đã hình thành tội danh “làm bẩn thảm của cậu chủ Liên Ngao” rồi, nhưng nể tình hai người đã không ít lần tình
cảm, cậu chủ Liên Ngao không chỉ đích danh tội của cô.
Ánh mắt anh dời từ chân cô lên mặt cô. Anh nhìn đồng hồ rồi khẽ lên
tiếng: “Lát nữa phải khẩn trương ra sân bay, tôi không có nhiều thời
gian”.
Ý muốn nói cô bớt đi những lời mào đầu vô nghĩa chứ gì? Rất tốt, cô cũng không muốn nói với anh những lời xáo rỗng.
Cô ngẩng đầu, hỏi rành mạch: “Anh làm phải không?”.
“Gì chứ?”
“Anh gọi điện thoại phải không? Chính anh bảo ông nội của Tiểu Phàn không để nó tham gia bữa tiệc sinh nhật đúng không?”
Anh khẽ nhíu mày: “Tôi nói này, chị gái, câu nói của cô ban nãy khiến
người ta không thoải mái lắm, nếu cô dùng xưng hô cụ Hoắc sẽ tốt hơn
chút”.
“Là anh làm phải không?” Cô nhìn anh chằm chằm.
Anh càng nhíu mày tợn: “Thói quen suốt ngày dùng ánh mắt đó nhìn người khác của cô tốt nhất nên sửa đi”.
“Hoắc Liên Ngao!”
“Phải, là tôi làm.”
Khang Kiều nghĩ, nụ cười trên mặt cô giây phút này nhất định giống như
đúc nụ cười thê thảm của Nghê Hải Đường không lâu trước đây.
Vì sao phải nói mấy lời phí phạm với anh chứ? Vì sao tới giây phút cuối
cùng trong lòng vẫn muốn nghĩ có phải Hoắc Liên Ngao làm không? Trong
lòng nghĩ chưa biết chừng thật sự vì Tiểu Phàn còn quá nhỏ để ngồi máy
bay vì nó sẽ sợ hãi? Cái cớ này bản thân cô còn cảm thấy nực cười và
hoang đường.
Cô nên ném thẳng cây kẹp tóc ra trước mặt anh và nhổ nước bọt: Hoắc Liên Ngao, anh là một đống cứt.
Giơ tay lên, Hoắc Liên Ngao làm bộ chịu không nổi cô nữa: “Thôi được
rồi, được rồi, tôi thừa nhận, do tôi làm. Hơn nữa tôi cố tình làm vậy.
Cô đã từng nghe nói tới trò chơi Lao tới hạnh phúc chưa? Người lao lên
cao nhất sẽ càng sợ cái cảm giác bị rơi từ trên cao xuống. Trước mắt sắp nghe được tiếng vang của tiền rồi, nhưng ‘rầm’ một cái, rơi xuống, ngốc luôn”.
“Nhưng cô cũng đừng nghĩ chuyện này dễ dàng như vậy. Tôi vẫn phải tốn
chút sức lực phía ông ngoại. Ông ấy hơi cố chấp, đầu óc lại già nua. Cô
cũng biết tiếng Trung của tôi không tốt lắm, phải mất nửa tiếng nói
chuyện với ông đối với tôi là rất vất vả.”
“Nhưng quan trọng là câu cuối cùng. Tôi im lặng vài giây sau đó nói: Về
Hoắc Tiểu Phàn, ông nội ạ, con cố gắng rồi, nhưng dường như vẫn không
được, ông nội có thể cho con một chút thời gian không? Đoán coi ông nội
trả lời tôi thế nào? Ông nói: Không sao đâu, Liên Ngao. Lần này ông nội
quá gấp gáp. Cô thấy đấy, trò giả vờ vô tội đâu phải chỉ có cô và mẹ cô
mới biết làm.”
Nói tới đây, anh lại hỏi một câu: “Đầu gỗ, cô còn muốn nghe tường tận hơn không?”.
Cô lắc đầu.
Anh lại nhìn đồng hồ, dịch chuyển bước chân. Khang Kiều đứng chắn trước mặt anh.
“Nếu muốn nghe đợi tôi từ Singapore trở về sẽ kể chi tiết…”
“Hoắc Liên Ngao!” Khang Kiều một lần nữa ngắt lời anh.
Cô giơ tay, xòe lòng bàn ra. Cây kẹp tóc hình cỏ bốn lá rơi xuống ngay
bên cạnh chân cô. Cô giơ chân, giận dữ giẫm lên nó, hằn học nhìn người
ngay trước mắt mình.
“Nó và người mang nó tới trước mặt tôi đều giống nhau, luôn khiến tôi thấy ghê tởm.”
Anh nhìn xuống chân cô, nhún vai: “Thế ư? Cô thích nói gì thì nói đi. Dù sao thứ đồ chơi đó cũng không đáng mấy đồng”.
Cô một lần nữa giơ tay ngăn anh, rồi nói một câu rất ngốc: Tối đó, vì sao lại đồng ý với tôi?
Bầu không khí trong phòng dường như đóng băng lại sau câu nói của cô.
“Chẳng phải cô thích diễn kịch sao? Tôi có thể diễn cùng cô.” Giấu lại
vẻ hờ hững lúc trước, Hoắc Liên Ngao lạnh giọng nói: “Cô cảm thấy tôi đã bị cô mê hoặc, cho dù không bị cô mê hoặc thì cũng bị cơ thể cô mê
hoặc, nên tôi đã diễn cùng cô, dùng hành động thực tế để chứng tỏ rằng
cho dù không bị cô mê hoặc, tôi cũng chìm đắm trong những khoái lạc mà
cơ thể cô tạo ra. Cô giận tôi sẽ dỗ dành cô, cô buồn tôi sẽ chọc cho cô
vui, cô bảo tôi đối tốt với Tiểu Phàn tôi sẽ làm theo.”
Giọng nói lạnh lùng kết hợp cùng nụ cười không nhiệt độ: “Trò chơi kiểu
này ban đầu luôn thú vị, nhưng tới cuối cùng thì nhạt nhẽo. Đặc biệt là
khi cô ở trên giường luôn bảo tôi phải đối tốt với Tiểu Phàn của cô bằng vẻ mặt dương dương tự đắc”.
Khang Kiều sững người.
“Đầu gỗ, gần đây tôi hãy nghĩ. Chưa biết chừng cô còn thông minh hơn mẹ
cô. Mẹ cô bán đi sự thông minh của mình, còn cô lại giấu nó đi. Có một
nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng từng hình dung hai vị ‘Tom’ của
Hollywood thế này: Tom Cruise đóng cho fan của anh ấy xem, còn Tom Hanks diễn cho chính mình xem. Thế nên Tom Cruise mãi mãi chỉ là Tom Cruise,
còn Tom Hanks có thể vào vai Forrest Gump với IQ 75, có thể là luật sư
Andrew, có thể là Captain Miller, có thể là bất kỳ một nhân vật nào
trong phim do anh ấy thủ vai. Mẹ cô chính là kiểu người diễn cho người
khác xem, còn cô chính là diễn viên diễn cho mình xem.”
“Cô tự che chặt mắt mình, cô chìm vào thế giới của mình, cô là đứa con
gái, người chị gái có thể hy sinh tất cả của bản thân cho người thân.”
Ừm, lý luận rất sắc bén, hơn nữa từ biểu cảm tới ngữ khí đều khiến cô đi từ sững sờ này tới sững sờ khác. Thậm chí cô còn thấy anh nói khá có lý nữa.
Cô lên tiếng: “Tôi không cảm thấy tranh giành lợi ích cho người thân, để họ được bình an, mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc sống trên đời này là một
việc sai trái”.
“Cô nói đúng, nhưng cô sai ở chỗ là cô quá tham lam, được voi đòi tiên.
Lần này cô chỉ muốn tôi đối xử tốt với Tiểu Phàn, còn lần sau thì sao?”
Lần sau? Lần sao nào chứ?
Cô ngốc nghếch nói: “Đối xử tốt với nó không được sao?”.
Câu nói của cô ngốc đến nỗi khiến anh phá lên cười: “Bây giờ vẫn còn
chìm đắm trong vai diễn của mình sao? Tôi nói này Khang Kiều, cô tỉnh
lại đi, đừng nói mấy lời ngốc nghếch ấy nữa. Bắt tôi đối xử tốt với Tiểu Phàn? Quá nực cười!”.
Anh xoa trán: “Thôi được rồi, tôi nghĩ có một số chuyện vẫn nên nhắc
trước để cô biết. Chúng tôi có một số sản nghiệp ở Việt Nam. Sau khi
Tiểu Phàn nhà cô tốt nghiệp, nó sẽ được đưa sang đó. Trên đời này có một thứ gọi là đầu tư phụ, tức là một vài hạng mục lỗ vốn để giữ hình tượng bản thân. Tuy không thể mang lại lợi ích nhưng có thể mang lại danh
tiếng tốt cho doanh nghiệp. Các sản nghiệp tại Việt Nam là một bộ phận
trong hạng mục đầu tư phụ của gia đình chúng tôi, tính chất không khác
Tiểu Phàn là mấy, để là những công trình dùng để duy trì hình tượng”.
“Cho dù nó được ông nội tôi thừa nhận, nhưng nó cũng chỉ nhận được sự
thừa nhận ngoài miệng, không có ý nghĩa thực chất. Tiểu Phàn của cô cho
tới chết vẫn sẽ phải mang cái danh con riêng trên người.”
“Rầm!” Lưng Khang Kiều đập mạnh lên cây đàn dương cầm đen trắng. Cô vốn
định đánh Hoắc Liên Ngao. Nếu có thể cô muốn cào một vết lên mặt anh,
nhưng sức cô không đủ, tay anh chỉ đẩy một cái cô đã không kiểm soát
được cơ thể của mình.
Gã khốn này, lại dám nói Tiểu Phàn như vậy. Có biết rằng trong thế giới
của nó, Hoắc Liên Ngao chính là Hoắc Liên Ngao, là anh trai nó, không
phải Tom cũng không phải Spike không?
Tiếng vọng lại đảo khắp căn phòng, khiến Khang Kiều đầu váng mắt hoa.
Hoắc Liên Ngao đứng đó, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Cô tưởng…” Anh nói rất chậm: “Lên giường với tôi là có thể hung dữ với
tôi? Tôi chưa bao giờ cho rằng trên đời có thứ gì không thể cai nghiện
được, bao gồm cả cơ thể của cô”.
Mở cửa ra, đúng như Khang Kiều dự đoán từ trước, A Diệu đứng trước cửa
như một vệ sỹ trung thành, hoàn toàn tảng lờ sự xuất hiện của cô.
Cô vượt qua anh ta, cảm giác được một ánh mắt khinh thường nhìn lưng
mình. Khi bước vào cô là một đấu sỹ mạnh mẽ, khi đi ra lại thảm hại như
chó mất chủ.
Cô lê từng bước…
Trước kia Khang Kiều luôn không biết mình lấy sức và sự tự tin ở đâu ra
để tính toán với Hoắc Liên Ngao? Chưa biết chừng giống như anh nói,
tưởng là lên giường mãi thì sẽ phát sinh tình cảm.
Trước kia đâu phải anh chưa từng làm chuyện này, trêu chọc chèn ép. Lúc
đó cô cũng đâu giận dữ gì, cho dù giận dữ cũng không ấm ức.
Nhưng lần này bị Hoắc Liên Ngao lừa gạt, cô bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng…