Năm 2006, tại Bandar Seri Begawan, đây là ngày đầu tiên tháng sáu. Hôm
ấy đối với Khang Kiều mà nói là một ngày bận rộn. Hôm nay là tết Thiếu
nhi, bình thường mọi việc của Hoắc Tiểu Phàn hầu như đều do dì Ngô giải
quyết, nhưng ngày nay Khang Kiều thường xin nghỉ học, tham gia mọi hoạt
động với nó bằng tư cách phụ huynh.
Sáng sớm, Khang Kiều dẫn Hoắc Tiểu Phàn tới trường xem những tiết mục có sự tham gia của nó. Xem
xong, cô tham gia buổi họp phụ huynh.
Họp xong, Khang Kiều còn
dẫn Hoắc Tiểu Phàn tới trung tâm phúc lợi thăm mấy đứa bé được Nghê Hải
Đường nhận nuôi. Sau khi mang cơm trưa cho chúng, cô dẫn chúng tới siêu
thị trẻ em.
Khoảng ba giờ chiều, Khang Kiều nhìn thấy một tin tức như thế này trên màn hình ti vi trong siêu thị: Một người phụ nữ Hoa
kiều tên Tôn Lệ Hoa đã đâm chồng mình bảy nhát dao liên hoàn, cuối cùng
ông chồng tử vong do mất quá nhiều máu. Sau khi xác minh được biết,
chồng của bà ta vừa được mãn hạn tù.
Tin tức này mà xảy ra tại
Begawan thì nghe khá kinh người. Thu nhập đầu người của thành phố xếp
trong top 10 thế giới, cuộc sống giàu có xa hoa, đa phần người dân được
giáo dục nghiêm chỉnh. Những tội như cướp của, giết người thườn không
dính dáng.
Các nhân viên trong siêu thị xôn xao bàn tán về bản
tin. Nghe nói chính hung thủ đã cầm dao gọi tới cảnh sát tự thú. Sau khi biết được một vài tin ngoài lề, ai nấy cũng tỏ ra đồng cảm với hung
thủ.
Người phụ nữ đâm bảy nhát dao vào chồng tên Tôn Lệ Hoa quả
thực đáng được đồng cảm. Bà ta hơn bốn mươi mà nhìn như ngoài năm mươi,
người gầy gò, tóc đã bạc gần nửa đầu. Hình tượng ấy cộng thêm việc người chồng trước kia cũng là một phạm nhân giết người, lẽ dĩ nhiên mọi người sẽ dựa theo ấn tượng đầu tiên để quy bà ta về phe yếu, dù người bị giết không phải bà ta.
Trong mơ hồ, Khang Kiều còn nghe thấy những câu như: Con gái của Tôn Lệ Hoa cũng có mặt lúc đó.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Khang Kiều không đặt vụ án ấy vào lòng, dù sao thì đối với cô Tôn Lệ Hoa chỉ là một người xa lạ.
Hôm sau, tới trường, Khang Kiều mới biết hung thủ của vụ án hóa ra lại là mẹ của Văn Tú Thanh.
Trong các góc xì xầm những tiếng bàn tán sung sướng, thậm chí có một số người chọn chạy lên phòng Hiệu trưởng yêu cầu đuổi học Văn Tú Thanh, vì một
người như thế sẽ trở thành nỗi nhục nhã cho cuộc đời đi học của họ.
Ngày mùng 3 tháng 6, ngày thứ ba kể từ khi vụ án xảy ra, ở đầu phố xuất hiện vài cô gái chạc tuổi Văn Tú Thanh cầm giấy trong tay. Một vài người đi
bộ sau khi đọc xong, nghe xong những lời nói của họ đều lần lượt ký tên
lên giấy.
Hôm nay, mấy cô gái này thu thập được vài trăm chữ ký.
Họ nói họ là bạn học của Văn Tú Thanh, họ chỉ muốn truyền đạt sự ủng hộ
Văn Tú Thanh về mặt tinh thần.
Tôn Lệ Hoa là trọng điểm gần đây
trong các bài báo của thành phố. Các phóng viên đã đưa tin họ biết được
từ bạn bè, xóm giềng của bà ta, nhiều lần nhắc tới từ “tự vệ”.
Một bộ phận báo chí cũng đưa tin về hành động của các cô gái trên đường.
Ngày thứ tư, rất nhiều người chủ động tới tìm các cô gái đó, một vài
người tốt bụng đăng tin về hoạt động đóng góp chữ ký lên mạng. Trong
vòng một ngày, số người ký tên đã tăng nhanh chóng.
Cùng với đó, bạn bè của Tôn Lệ Hoa cũng bước ra nhận phỏng vấn của báo chí.
Một vài người nhất loạt nói bằng bà ta là một người ấm áp ôn hòa. Họ còn
nhấn mạnh, Tôn Lệ Hoa làm vậy chỉ để tự vệ. Họ còn dẫn chứng ra tình
trạng bà ta sau khi chồng được tự do: Ngơ nẩn, hay vô duyên vô cớ rơi
nước mắt, trên người xuất hiện vết bầm tím.
Giống như hồi đáp những người đó, một vị bác sỹ đã đưa ra giấy chẩn đoán hai hôm trước của Tôn Lệ Hoa.
Tiếp đó, lại có cảnh sát tham gia vào vụ án này không tiện tiết lộ danh tính nói: Từ chứng cứ tại hiện trường vụ án, Tôn Lệ Hoa có lẽ đã tự vệ. Nghe nói bảy nhát dao của Tôn Lệ Hoa không có nhát nào trí mạng, nguyên nhân tử vong thật sự của nạn nhân là do mất máu quá nhiều.
Bệnh viện thành phố cũng ra mặt chứng minh hôm xảy ra vụ án họ từng nhận được điện thoại cầu cứu của Tôn Lệ Hoa.
Cùng với việc những nguồn tin liên tục được lộ ra, dư luận đa phần nghiêng
về phía Tôn Lệ Hoa. Dư luận dường như cũng gây ảnh hưởng tới giới luật
pháp. Ngày thứ sáu, sáu vị luật sư nổi tiếng thành phố liên minh phát
biểu: Họ sẽ cùng trở thành người bào chữa miễn phí cho Tôn Lệ Hoa.
Danh tiếng của văn phòng luật sư ấy rất tốt, trước kia cũng thường xuyên
nghe tin họ bào chữa miễn phí cho những bị cáo yếu thế, nhưng hoành
tráng thế này quả thực là lần đầu.
Vụ án của Tôn Lệ Hoa một lần nữa được giật tít trên các trang báo lớn.
Càng có nhiều nhân chứng đã từng bị nhốt trong một trại giam với chồng của
Tôn Lệ Hoa nói ra trong thời gian thi hành án, ông ta không ít lần bị
nạn nhân đấm, và các nhân viên quản giáo cũng tỏ ý nói nạn nhân có
khuynh hướng bạo lực.
Chỉ trong vòng 10 ngày ngắn ngủi, những tin tức không ngừng bung ra đều hướng dư luận về giả thiết: “Tôn Lệ Hoa
giết người do phòng vệ chính đáng”.
Sức nóng của vụ án này lan cả tới xã hội thượng lưu. Một vài người có tên tuổi cũng âm thầm thể hiện sự đồng tình với bà ta.
Bắt nguồn từ tâm lý kỳ lạ, Khang Kiều cũng dõi theo sự phát triển của vụ
án, và nó khiến cô càng lúc càng cảm thấy tim đập chân run.
Ngoài mặt, nó như một sự phát triển hết sức bình thường. Những người có lương tri đã làm những việc họ nên làm. Nhưng suy nghĩ kỹ thì lại như có đoàn đội phía sau ngấm ngầm tác động, chuyển hướng dư luận, từ đó chèn ép
luật pháp, để bồi thẩm đoàn đưa ra một bản án “bỏ túi”*.
*Án bỏ túi: Thuật ngữ chuyên ngành, chỉ những vụ án được quyết định bản án khi vụ án còn chưa được xét xử công khai tại tòa.
Tôn Lệ Hoa quá đỗi bình thường, nhưng bà ta lại có một cô con gái tên Văn
Tú Thanh. Khang Kiều còn ý thức được một hiện tượng. Trong luồng sóng dư luận, cô con gái nghe nói đã tận mắt chứng kiến vụ án lại không được ai đề cập đến. Cô ta đang ở đâu, hiện tại như thế nào?
Liệu có khi nào? Tất cả liệu có giống như vụ cháy mùa hè năm ngoái không?
Hoắc Liên Ngao từng nói ông ngoại anh có đoàn đội rất mạnh. Họ giỏi lên kế
hoạch. Chiều nay, suy nghĩ này khiến Khang Kiều về sớm.
Cô ra
khỏi trường từ cửa sau, tìm được nơi ở của Văn Tú Thanh. Thật ra Khang
Kiều biết, Văn Tú Thanh sống ở một ngôi nhà đã từng dưới tên Hoắc Liên
Ngao.
Nhưng bây giờ, căn nhà bốn tầng theo phong cách Tây Ban Nha đó đóng cửa kín mít. Khi Khang Kiều tới gần, hai cảnh sát bực bội xua
đuổi cô.
Từ nét mặt của họ, không khó đoán ra vụ án của Tôn Lệ
Hoa đã khiến một bộ phận người hiếu kỳ, ngày nào cũng có không ít người
tới đây dòm ngó.
Tìm được một góc khá kín đáo, Khang Kiều yên
lặng ở đó. Trẻ con thường là đối tượng bị rất nhiều người bỏ qua, mà
trong rất nhiều sự việc, vì thiên tính tò mò mà trẻ con luôn biết nhiều
hơn người lớn. Trẻ con còn không bao giờ nói dối.
Cuối cùng,
Khang Kiều cũng nghe được một chuyện từ ba đứa trẻ trước mặt cô: Vài
tiếng sau khi Tôn Lệ Hoa bị cảnh sát dẫn đi, một chiếc xe màu đen đã đón Văn Tú Thanh đi.
Tin tức này khiến Khang Kiều đứng trong con ngõ nhỏ yên ắng đó gần năm phút. Cô thầm nghĩ: Không đâu, không thể nào,
Hoắc Liên Ngao lười lắm, từ Mỹ bay về đây mất mười mấy tiếng đồng hồ,
anh nhất định sẽ không xuất hiện ở đây, cùng lắm chỉ gọi vài cuộc điện
thoại nhờ người giúp hai mẹ con đáng thương đó mà thôi.
Ừm, quả
thực, sự việc của Tôn Lệ Hoa và Văn Tú Thanh trong mắt Khang Kiều có vài phần đáng thương, nguyên nhân là vì Văn Tú Thanh từng giúp Hoắc Tiểu
Phàn, Khang kiều cũng đã âm thầm ký tên mình trong hoạt động ký tên trên mạng.
Nếu chỉ là gọi điện thoại giúp đỡ, Khang Kiều nghĩ cô sẽ giả vờ không biết.
Nhưng nếu Hoắc Liên Ngao xuất hiện ở đây thì sao? Không, không đâu. Khang
Kiều đang an ủi chính mình. Nếu Hoắc Liên Ngao ở đây nhất định sẽ gọi
điện cho cô.
Không, không, cũng không đúng, họ đã hẹn rồi mà? Trước tháng bảy năm nay sẽ không được gọi điện thoại cho nhau, nhưng mà…
Nhưng, tình huống này thì khác, sao giống được? Ít nhất nếu cô là Hoắc Liên
Ngao, cô sẽ gọi. Vì họ đều biết, cô gái tên Văn Tú Thanh đó là gì với
họ.
Mơ mơ màng màng trở về nhà, cuối cùng, Khang Kiều gọi cho Go
Ara. Đó là một nhân vật cấp công chúa trong xã hội, cùng trường với Hoắc Liên Ngao, nghe nói nơi ở cũng gần giống.
Sau khi nghe được tiếng cười khẽ của cô ta, trái tim Khang Kiều chìm xuống.
Tám rưỡi, Khang Kiều lái xe đi.
9 giờ 40 phút, Khang Kiều đứng trước một biệt viện kiểu Nhật nằm sát bờ
biển. Nơi này trước đây Khang Kiều từng tới, Hoắc Liên Ngao từng dẫn cô
đến đây tắm suối nước biển, chủ nhân của nó là bạn của anh.
Bây
giờ, Hoắc Liên Ngao đang ở trong đây. Năm ngày trước, Hoắc Liên Ngao đã
xin nhà trường nghỉ mười ngày, một đoàn sáu người từ New York bay về
Begawan. Trong đoàn người ấy có vài người nhân viên của ông nội anh.
Vì Khang Kiều từng xuất hiện ở đây nên bảo vệ nhìn thấy cô liền mở cửa.Khang Kiều đi về phía khu vực sáng đèn nhất, kéo cửa ra. Không gian rộng hàng trăm mét vuông đầy mùi rượu và mùi thuốc. Mấy chục gương mặt đồng loạt
quay về phía cô, điểm chung là sung sướng, ánh mắt rời rạc.
Khang Kiều không nhìn thấy Hoắc Liên Ngao trong số đó. Không có Hoắc Liên
Ngao cũng không có Văn Tú Thanh, ngược lại sau khi thấy cô, mấy người đó ra hiệu cho nhau, rồi đồng loạt cười. Trong tiếng cười ấy toát ra vẻ
thoải mái không thể che giấu.
Cô gái đi về phía Khang Kiều là là
bạn thân nhất của Marche – người đã bị quét khỏi hội. Cô ta đi tới trước mặt Khang Kiều, cười nói: “Chị gái con riêng, cô tới tìm Liên Ngao phải không?”.
“Anh ấy đâu?” Cô đứng cách xa cô ta một chút, cô không thích mùi cần sa.
Cô ta càng cười khoa trương hơn, vừa cười vừa nói bằng ngữ khí giáo huấn:
“Tôi mà là cô, nhất định sẽ giả vờ không biết. Chị gái, bây giờ thân
phận của chị ái ngại, nói theo cách của người Trung Quốc là thế nào
nhỉ?”.
Cô gái quay đầu, gọi một tiếng “Dung”.
Cô gái bị
gọi tên là Tú Dung, quê gốc ở Mi Châu, dáng vẻ ngọt ngào, cái miệng cũng êm tai, gọi cô ta “chị”, thích nhất là cùng cô nói về ẩm thực Trung
Quốc.
Lúc này Tú Dung nhìn Khang Kiều, cười ngọt ngào, nói: “Giày rách, người ta gọi là đôi giày rách Liên Ngao không thèm”.
Lời này có thể khiến Khang Kiều liên tưởng ra mấy ngày gần đây Hoắc Liên
Ngao tốt với Văn Tú Thanh cỡ nào, tới mức được bạn của anh để ý, bạn của họ ai nấy đều biết nhìn sắc mặt.
Thế là cô nghiễm nhiên trở thành đôi giày rách của Hoắc Liên Ngao.
Lúc này, Khang Kiều không muốn chơi với họ, bây giờ cô chỉ muốn biết Hoắc Liên Ngao ở đâu!
“Hoắc Liên Ngao đang ở đâu?” Lần này giọng Khang Kiều to hơn lúc nãy nhiều.
Nói cho Khang Kiều biết là Tú Thanh, nói xong, cô ta vẫn hỏi cô bằng giọng
ngọt như đường: Chị, có phải chị tới nói với Liên Ngao bọn em lại bắt
nạt chị không?
Lời của cô ta khiến đám bạn phá lên cười, tiếng cười ấy xuyên vào lỗ tai Khang Kiều, ong ong, khiến cô khó chịu tột cùng.
Qua cánh cửa hình vòm, khói từ khu bể tắm hơi nước lộ thiên bay vòng vòng,
bầu không khí trong sạch. Ở đây trồng những cây tùng được cắt tỉa rất
đẹp. Đôi nam nữ ấy đứng dưới cây tùng, làn khói dày đặc khiến Khang Kiều không thể nhìn rõ họ đang làm gì. Cô chỉ biết họ đứng rất gần nhau,
khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Khang Kiều rất tò mò họ đang
làm gì, thế là từn bước lại gần, xui xẻo là không biết chân cô giẫm phải thứ gì, thứ dưới chân phát ra tiếng động.
Thế là Khang Kiều đành đứng đó, đó có lẽ là chút tự trọng cuối cùng của cô. Giả sử lúc đó lao
qua nhìn cảnh tượng mà trong lòng cô không chịu nổi, cô nghĩ mặt cô nhất định sẽ méo xệch đi vì đố kỵ.
Sau đó, hai cái bóng hiện rõ ra
trong làn khói, một trước một sau tới trước mặt Khang Kiều. Anh đi
trước, cô ta đi sau. Sau đó, anh dừng lại cách Khang Kiều khoảng hai
bước. Còn cô ta đứng sau lưng anh, nói là đứng cũng được, nói là trốn
cũng được. Không hay rồi, bà chị hung ác của Hoắc Liên Ngao kiếm tới đây rồi.
Vị trí ba người họ đứng bây giờ là nơi sáng nhất trong
vườn. Văn Tú Thanh đứng sau lưng Hoắc Liên Ngao khuôn mặt còn gầy hơn
trước, đôi mắt có vệt nước mắt.
Nói thật, giât phút đó Khang Kiều không có chút tự tin nào, vì một Văn Tú Thanh như thế khiến cả một
người con gái như cô cũng cảm thấy đáng thương. Nghê Hải Đường đã vô số
lần nói với Khang Kiều rằng đàn ông không thích những cô gái mạnh mẽ, họ thích kiểu con gái nhỏ bé như chim, thỏa mãn được nam tính tiềm tàng
trong con người họ.
Khan Kiều cũng từng thử dùng thủ đoạn ấy với
Hoắc Liên Ngao, hiệu quả hình như không tệ. Có thể thấy cậu chủ Liên
Ngao cũng thích như vậy. Cô quay sang nhìn Hoắc Liên Ngao.
Hoắc Liên Ngao cũng đang nhìn cô, cứ thế, họ im lặng đối mặt.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Khang Kiều mới chợt nhớ ra mình nên nói gì đó. Thế là cô lên tiếng: “Hoắc Liên Ngao, anh luôn khiến em phải bắt gặp tình
huống này”.
Hoắc Liên Ngao sát lại gần cô, giơ tay về phía cô, nói: “Chúng ta ra ngoài kia, lát nữa anh sẽ kể tường tận cho em nghe”.
“Không cần.” Khang Kiều hất mạnh tay anh ra: “Em dùng đầu ngón chân cũng đoán
được sự việc phát triển thế nào. Mấy cái cớ đó em nghe chán rồi. Em chỉ
biết vì cô ta, anh bỏ học, đi nửa vòng trái đất tới đây, còn em trong
mắt anh hình như đến cả quyền được biết cũng không có”.
“Không
phải, không phải vậy đâu.” Hoắc Liên Ngao một lần nữa giữ tay cô, giọng
sốt sắng: “Không như em nghĩ đâu. Đầu gỗ, em đừng giận, em…”.
“Hoắc Liên Ngao, anh không muốn em giận chứ gì? Nếu vậy…” Lần này Khang Kiều
không giật tay ra nữa mà nhìn Văn Tú Thanh, nặng giọng, nói rành mạch:
“Vậy thì! Bây giờ! Ngay lập tức! Rời khỏi đây, quay về Mỹ, nếu anh làm
theo những gì em nói, em có thể coi như tất cả mọi chuyện chỉ là một
việc từ thiện anh làm với thân phận người thừa kế nhà họ Hoắc”.
“Tốc độ nói của cô khiến sắc mặt Văn Tú Thanh có một biến đổi kịch liệt. Cô
ta hoảng hột, bối rối, lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Không… không… không được về, mẹ em còn chưa quay về, không, không thể về được!”.
Khang Kiều cười khẩy: “Vậy, cô nói đi, cô có tư cách gì bắt Liên Ngao giúp cô? Nước mắt à?”.
Vài phút sau, Khang Kiều lại rơi vào tình cảnh làm người xấu. Văn Tú Thanh
cảm xúc thất thường co giật lên như một kẻ điên. Bác sỹ không biết từ
đâu xuất hiện chỉ trích cô, vì cô đã vô lý vô cớ quấy rầy bệnh nhân.
Văn Tú Thanh bị bác sỹ đưa về phòng. Khi đi, cô ta nắm chặt lấy tay Hoắc
Liên Ngao, miệng nói: “Hoắc Liên Ngao, anh đừng đi, em cầu xin anh đừng
đi”.
Tình huống bi thảm luôn dành phần lợi cao nhất cho người đang ở trong hoàn cảnh khốn cùng. Bao gồm cả việc được bướng bỉnh.
Hoắc Liên Ngao đi rồi, còn cô, trở thành người tự dưng gây chuyện.
Khang Kiều đi ra từ cửa sau. Bây giờ cô không có dũng khí đi ra từ cửa trước. Cô sợ nhìn thấy những gương mặt cười cợt, vì bây giờ hình như cô đã tin vào cái sự thật cô là đôi giày rách bị Hoắc Liên Ngao vứt đi.
Nhìn mà xem, khi bị Văn Tú Thanh kéo đi, anh còn chẳng trao đổi ánh mắt với cô, một lần cũng không.
Chiếc xe dừng ở bến cảng. Bàn tay vừa chạm vào cửa đã run lên, khiến Khang
Kiều buộc phải dừng lại nghỉ ngơi. Khi bước chân phía sau vang lên,
Khang Kiều mở cửa ra.
Người chắn trước xe khiến cô buộc phải xuống xe. Cậu chủ Liên Ngao cơ mà, cô không thể đắc tội.
Cô hạ cửa xe xuống, tỏ ý bảo anh qua nói chuyện nhưng anh đứng im, rõ ràng anh nhận ra cô đang nói dối.
Thế là Khang Kiều ngoan ngoãn đi ra khỏi xe theo yêu cầu của cậu chủ Liên
Ngao, rồi tới trước mặt, gọi anh một tiếng “Cậu chủ Liên Ngao”.
Anh nhìn cô, nói: “Nói đi, anh phải làm sao em mới hết giận?”.
Ha!
Phải làm sao ấy hả?
Lúc này Khang Kiều cũng thở dùng sự bướng bỉnh đặc quyền của mình, giơ tay
chỉ ra biển: “Hoắc Liên Ngao, muốn em hết giận, bây giờ, lập tức nhảy
xuống biển. Khi nào em chưa gọi thì không được ngoi lên. Trước khi nhảy
xuống, hy vọng anh nghe rõ điều em muốn”.
“Hoắc Liên Ngao, em mong anh chết đi!”
Một phút sau, Khang Kiều đứng ngây trên bờ.
Sao có thể, Hoắc Liên Ngao đã thật sự nhảy xuống biển!
Động tác của anh rất đẹp, như một con cá biết bay vậy…
Pre: “Em chỉ cần nhớ rõ, sở dĩ anh đi ngày đi đêm, đi nửa vòng trái đất chỉ
vì một lý do, vì em ở đây, nên anh tới, chỉ đơn thuần là muốn gặp mặt
em. Người con gái khác không bao giờ có bản lĩnh khiến anh làm vậy.”