Khang Kiều

Chương 96: Chương 96: Năm 2005 - 2006 (03)




Sau khi cô nói xong câu đó, Hoắc Liên Ngao đã nhảy xuống biển thật, dứt khoát và nhanh gọn. Hơn nữa anh còn bày đặt thể hiện kỹ thuật ra với cô. Cơ thể dài khiến anh trông như một con cá biết bay.

Cú nhảy khiến mặt biển tung bọt trắng xóa, cuối cùng anh biến mất.

Bây giờ Khang Kiều đang đứng trên ngọn hải đăng màu trắng, ánh đèn soi rõ vùng biển gần bờ. Khang Kiều không nhìn thấy Hoắc Liên Ngao, nước biển ở khu này không hề nông chút nào, lỡ anh bị chết chìm thì sao.

Không, không, Khang Kiều lập tức tự phản bác, sáng nào Hoắc Liên Ngao cũng ngâm mình dưới nước hơn một tiếng đồng hồ, sẽ không có chuyện gì đâu.

Đây là sự trừng phạt cho anh. Con người quá xấu xa, ban nãy còn khiến cô đau lòng. Cô phải trừng trị anh thích đáng. Suy nghĩ này khiến Khang Kiều lùi vào trong xe. Cô dựa người vào xe, nhìn đồng hồ chằm chằm. Cô phải để Hoắc Liên Ngao ngâm dưới nước lâu một chút.

Mười phút sau, Khang Kiều tới nơi Hoắc Liên Ngao vừa nhảy xuống, đặt tay lên môi bắc thành lao: “Hoắc Liên Ngao!”.

Khang Kiều gọi liền ba tiếng mà mặt biển vẫn im phăng phắc, sóng nước trắng vẫn đập lên bờ, vừa hung dữ vừa gấp gáp. Khang Kiều bỗng thấy hoảng hốt, nghe nói hiện tượng này cho thấy dưới đáy biển lại xuất hiện sóng ngầm dữ dội.

Đây là biển chứ không phải bể bơi.

Khang Kiều cất cao giọng hơn vài lần: “Hoắc Liên Ngao!”.

Mặt biển vẫn không có động tĩnh gì, cô càng thêm căng thẳng. Cô từng nghe nói, vùng biển này có sự xuất hiện của cá mập, lỡ như…

Khi gọi tên anh lần nữa, giọng cô đã có chút nghẹn ngào.

“Hoắc Liên Ngao, mau ra đây. Anh mau ra đây! Anh mà còn không ra em giận thật đó. Anh nghe đây, em sẽ đếm ngược. Sau khi em đếm ngược, anh còn chưa xuất hiện em sẽ lái xe đi luôn, mặc kệ anh!”

Khi Khang Kiều đếm ngược từ năm xuống một, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Hoắc Liên Ngao. Anh bơi về phía đê biển gần cô. Anh không vội lên bờ ngay, mà dựa nửa người lên mỏm đá. Anh ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô.

Cô một lần nữa nhìn thấy tia sáng xanh lam nhạt nhòa nơi đáy mắt anh.

Khang Kiều phải thừa nhận, giây phút đó cô đã bị anh mê hoặc. Anh như một tinh linh xuất hiện từ dưới lòng biển sâu, đẹp đến mê người.

Nhưng, trong lòng cô vẫn có chút không cam tâm, có chút giận dỗi. Cô giậm chân, làm động tác đá anh xuống biển. Kết quả chiếc giày cao gót của cô lại rơi xuống. Anh giơ tay giữ chặt lấy nó.

Anh nắm lấy cổ chân cô, hoàn thành cảnh kinh điển lãng mạn nhất trong phim điện ảnh: Tình yêu của tôi, vào một đêm trời đầy sao, đã đi chiếc giày cao gót cho tôi, từng ngón tay thật dịu dàng.

Kỳ lạ thật, chỉ một động tác đơn giản lại có sức mạnh khiến người ta rơi lệ.

Cô ngồi xuống, chạm tay lên mái tóc ướt rượt nước biển của anh. Anh hôn lên ngón tay cô và nói: “Còn muốn anh làm chuyện điên rồ gì vì em nữa không?”.

Cô im lặng.

Anh hôn đi hôn lại ngón tay cô: “Anh xin lỗi”.

Cô rút tay ra.

“Đầu gồ, anh không động lòng với cô gái nào khác, anh có thể thề với em bằng danh nghĩa mẹ anh.”

Có một miền đất nào đó cứ thế mềm nhũn ra một cách đáng xấu hổ sau câu nói của anh, sau đó lan ra.

“Nhưng anh…” Khang Kiều nghe thấy giọng nói bi thương của mình, “Anh đã đi nửa vòng trái đất vì một cô gái khác”.

Anh chạm tay lên má cô: “Nhưng ý nghĩa khác biệt. Anh chỉ cần em nhớ rằng, sở dĩ anh đi ngày đi đêm, đi nửa vòng trái đất chỉ có một lý do, đó là em ở đây, thế nên anh tới. Chỉ đơn thuần là muốn gặp em một lần. Người con gái khác không có bản lĩnh khiến anh làm việc ấy”.

Khang Kiều nghe thấy tiếng thở dài của mình, rồi cô chậm rãi nói: “Hoắc Liên Ngao, nhớ kỹ đấy, đây là lần cuối cùng”.

Nói xong, Khang Kiều trở mặt: “Hoắc Liên Ngao, anh mà còn dám làm em đau lòng thêm một lần nữa, anh có nhảy xuốn biển một trăm lần cũng vô ích”.

Anh yên lặng nhìn cô.

Cô giậm chân: “Hoắc Liên Ngao, anh nghe rõ chưa!”.

“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi.” Anh cười với cô.

Nửa tiếng sau, vẫn trên bến tàu đó, Hoắc Liên Ngao đã thay bộ quần áo ướt sũng. Họ ngồi trong xe. Sau một nụ hôn dài miên man, Hoắc Liên Ngao bắt đầu kể cho Khang Kiều nghe nguyên nhân mình xuất hiện ở đây là vì cuộc điện thoại lúc nửa đêm của mẹ Văn Tú Thanh.

Quá trình xảy ra vụ án gần đây đang làm rùm beng dư luận thành phố thế này: Ông Văn sau khi mãn hạn tù vẫn tiếp tục sa đọa, uống rượu đánh bạc, cuối cùng thua quá hóa điên, ông ta đã chú ý tới căn nhà mà hai mẹ con họ đang ở. Say rượu vào, ông Văn đánh đập Văn Tú Thanh, cảnh này bị bà Văn nhìn thấy. Trong quá trình cãi cọ, bà Văn đã cầm dao tự vệ. Sau khi tỉnh lại, bà ta phát hiện người chồng mình đã đẫm máu, hơn nữa con gái thì co giật một bên, trợn tròn mắt. Thế là bà Văn lần lượt gọi ba cuộc điện thoại, một cuộc tới bệnh viện, một cuộc tới Cục cảnh sát và một cuộc tới Mỹ.

Văn Tú Thanh được mẹ khuyên về phòng, nửa đường quay lại, tận mắt chứng kiến mẹ đâm bảy nhát dao vào bố, đã mắc chứng chướng ngại ngôn ngữ tạm thời.

Qua miêu tả của Hoắc Liên Ngao, khi nhìn thấy anh, cô ta bỗng òa lên khóc. Cũng mới bắt đầu từ hôm đó, cô ta mới chịu mở lời nói chuyện. Cho dù vậy thì chuyện chiều hôm đó vẫn thi thoảng kích động thần kinh của cô ta.

Nghe xong, Khang Kiều bò rạp lên cửa xe, nhìn chằm chằm ra ngoài biển. Lát sau, anh hôn lên tóc mai cô: “Sao không nói gì?”.

Thế là Khang Kiều nói: “Nếu đương sự trong chuyện này không liên quan tới Văn Tú Thanh, anh có từ bỏ tất cả để tới đây không?”.

Hoắc Liên Ngao dùng sự im lặng để đối đáp, đáp án đã quá rõ ràng.

Người không nói gì cứ liên tục hôn lên tóc cô, cô cũng lười tránh né. Khoảng 11 rưỡi, Khang Kiều nói: “Em phải về nhà rồi”.

Anh không buông cô ra, ngược lại càng ôm chặt hơn. Anh vùi đầu lên vai cô, thì thầm: “Đừng giận. Đầu gỗ, anh cũng không biết làm sao, bây giờ anh rất sợ em giận”.

Khang Kiều rất sợ Hoắc Liên Ngao nói với cô bằng giọng điệu đó, nó luôn khiến cô dễ mềm lòng.

Cô vờ vịt giãy giụa vài cái, thế là giọng anh như càng nặng nề hơn, liều mạng gặm cắn môi cô. Cuối cùng cô nhắm mắt lại, để đầu lưỡi của anh quấn lấy của mình. Lần thứ hai bị cô từ chối, cậu chủ Liên Ngao dĩ nhiên không vui, anh vừa tìm điểm đột phát vừa nói tối nay vì cô anh đã uống không ít nước biển. “Đầu gỗ, chỉ sờ thôi, anh hứa không làm gì cả”.

Giọng anh rất đáng thương, thế là trong lúc đẩy qua đẩy lại, cô đã anh vùi đầu vào trong áo sơ mi của mình.

Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi rộng anh thích nhất.

Lát sau, trong xe vọng ra tiếng thở gấp.

“Để anh vào nhé?”“Mơ đi.”

“Anh hứa lần này nhất định…”

“Anh thật sự muốn sao?”

“Cần anh nhảy xuống biển lần nữa à?”

“Không cần nhảy xuống biển, anh chỉ cần gọi một cú điện thoại đặt vé máy bay là được, chuyến bay tối nay, em hứa anh muốn mấy lần cùng được.”

Sau phút im lặng ngắn ngủi, anh nói với vẻ hờn giận: “Em phải sửa cái thói mỗi lần tới lúc này lại ra điều kiện với anh đi”.

“Em không sửa, không sửa đấy, em cứ thích ra điều kiện vào lúc này.”

“Không sửa anh sẽ ném em xuống biển.”

Cô cười: “Vậy còn đợi gì nữa? Ném luôn bây giờ, ngay lập tức đi”.

Anh thở dài, khó xử, giọng nói đầy bịn rịn: “Không, làm sao nỡ, vĩnh viễn cũng không nỡ”.

“Không nỡ làm sao được, em cứ thích ra điều kiện với anh lúc này, nghiện rồi.”

Anh lại thở dài ngao ngán, gọi “đầu gỗ” hết lần này tới lần khác… Cuối cùng của cuối cùng, anh nói: “Em thích làm thế nào thì làm”.

Từ phòng của Văn Tú Thanh có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra ở bến tàu. Từ lúc Hoắc Liên Ngao rời khỏi phòng mình, cô ta đã đi tới trước cửa sổ. Biết rõ như vậy là không đúng, nhưng đôi chân vẫn không nghe theo trái tim. Cô ta đứng trước cửa sổ, nhìn thấy đôi nam nữ trên bến tàu, nhìn thấy anh nhảy xuống biển vì người đó, nhìn thấy họ hôn nhau trong xe, nhìn thấy anh vùi đầu vào áo sơ mi của người đó.

Trong khoảng thời gian ấy, có vô số lần Văn Tú Thanh nói với bản thân: Mau rời khỏi đây đi, những chuyện này không phải là chuyện mày nên quan tâm, bây giờ mày nên quan tâm nhất tới số phận của mẹ. Nếu mày còn tiếp tục đau lòng vì những chuyện này, thì mày quá có lỗi với mẹ rồi.

Văn Tú Thanh biết mẹ vì bảo vệ mình mới giết người. Từ sau khi bố trở về, Văn Tú Thanh cảm giác ngày nào mình cũng sống trong xui xẻo.

Người đàn ông bỏ lỡ cả thời niên thiếu của cô ta như một tên côn đồ đầu đường xó chợ. Có vài lần Văn Tú Thanh từng khóc thầm trong đêm, chắc là mẹ đều đã nhìn thấy.

Sao cô ta có thể bứt rứt chuyện này vào lúc này cơ chứ? Hơn nữa, cô ta không có lập trường. Hoắc Liên Ngao chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô ta, thậm chí một chút không gian để cô ta hoang tưởng cũng không.

Văn Tú Thanh từng hỏi Hoắc Liên Ngao vì sao phải giúp mình.

“Thật ra tôi cũng không biết, tôi chỉ đơn thuần muốn giúp cô thôi, cô đừng liên tưởng việc tôi giúp cô với những chuyện khác.” Anh trả lời như vậy.

Thế nên cô ta đâu có lập trường. Đâm sâu đầu móng tay vào đùi, cô ta đau đớn. Nỗi đau đó nhắc nhở Văn Tú Thanh mau rời khỏi đây, đôi nam nữ trên bến tàu không phải là phạm vi mày nên quan tâm.

Nhưng, đôi chân như mọc rễ vậy. Lúc này Văn Tú Thanh thật sự hận chính mình, ghét chính mình, ghét suy nghĩ điên rồ đang nảy sinh trong đầu.

Suy nghĩ này khiến cô ta bắt đầu hưng phấn, sau đó cô ta lấy vài chiếc túi bác sỹ đưa mấy ngày trước, đổ ra. Cô ta vô tình nhặt được cây bút máy, mở nắp ra, tìm đầu nhọn nhất, đâm mạnh vào chân mình. Cùng với động tác đó, chân cô ta hình như đã chịu động đậy, nhưng vẫn chưa đủ, phải đâm tiếp…

Ngày 13 tháng 6, Tôn Lệ Hoa tham gia vào quá trình tố tụng. Một vài người có trình độ cao trong giới luật pháp đều nhất trí thể hiện thái độ xem trọng vụ án này. Họ tin rằng Tôn Lệ Hoa cuối cùn sẽ không bị định tội vì phòng vệ chính đáng. Nhưng vì vượt quá phòng vệ chính đáng dẫn đến chết người mà bị phạt tù từ hai đến ba năm.

Cùng lúc đó, Khang Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này Hoắc Liên Ngao đã có thể yên tâm quay về Mỹ rồi.

Tối qua, Hoắc Liên Ngao cũng đã gọi điện báo với Khang Kiều, anh đã đặt xong vé máy bay về Mỹ chiều nay, trong điện thoại, giọng anh có vẻ mệt mỏi.

Buổi chiều, khoảng bốn giờ, di động của Khang Kiều reo vang, Hoắc Liên Ngao gọi tới.

Năm rưỡi, Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Liên Ngao. Họ gặp nhau trong quán café tại sân bay. Cả quán chỉ có hai người họ, bên ngoài quán còn treo biển tạm nghỉ bán, vì thân phận khó xử của họ, tình huống này cô đã không còn lạ lẫm gì.

Vài phút sau, câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều suýt phun café ra khỏi miệng.

Đặt chiếc cốc xuống, Khang Kiều nghe thấy giọng mình gần như méo xệch: “Hoắc Liên Ngao, anh nói lại lần nữa đi”.

Thế là Hoắc Liên Ngao lặp lại, nói xong lại yên lặng nhìn cô.

Giây phút đó, Khang Kiều gần như không thể liên tưởng một Hoắc Liên Ngao trước mắt với người đã đi giày cho cô bên bến tàu tối hôm trước. Tối đó anh mới dịu dàng làm sao.

Còn Hoắc Liên Ngao của bây giờ thoạt nhìn có vài phần bạc tình như Hoắc Chính Khải.

Khang Kiều lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Không, không, em không cho phép…”.

Sao Hoắc Liên Ngao có thể đưa Văn Tú Thanh sang Mỹ chứ? Họ chẳng là gì cả? Cô và anh mới là một đôi.

Không phải sao?

Thiết kế kín của quán café tạo hiệu ứng âm thanh rất tốt. Giọng anh vừa trầm vừa thấp, rất dễ nghe. Nếu trong không gian này nó nói những lời tình cảm thì tốt biết bao.

Nhưng tiếc là giọng nói đó mang theo sự kiên định không dễ phản bác: “Em đừng suy nghĩ lung tung, anh chỉ chịu trách nhiệm đưa Văn Tú Thanh qua Mỹ tiếp nhận trị liệu, để cô ta cách xa môi trường này. Sau khi vụ án kết thúc, cô ta sẽ quay về. Anh có thể bảo đảm với em, trong thời gian ở Mỹ, anh sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào với cô ta…”.

“Không, em không tin anh.” Khang Kiều lạnh lùng nói.

Cô không có một đôi mắt có thể nhìn xa ngàn dặm, cô không muốn khiến mình cả ngày nghi ngờ rồi căng thẳng, cuộc sống đó quá bi thảm.

Hoắc Liên Ngao đẩy một bản bệnh án ra trước mặt Khang Kiều, khẽ nói: “Đây là bệnh án của Văn Tú Thanh, trong đây có đề nghị bác sỹ đưa ra, anh cũng mới quyết định đón nhận ba tiếng trước”.

Cho dù bây giờ Văn Tú Thanh còn chưa đến Mỹ, cô đã sợ rồi. Khang Kiều phải thừa nhận, khi đứng trước cô gái tên Văn Tú Thanh đó cô không tự tin, cô ta có một khuôn mặt thuần khiết như tờ giấy.

Đẩy bệnh án ra, Khang Kiều hỏi Hoắc Liên Ngao: “Bây giờ Văn Tú Thanh đang ở trong sân bay ư?”.

Chuyến bay của Hoắc Liên Ngao khởi hành lúc 7 giờ, anh đổi chuyến bay thẳng tới New York lúc 5 giờ 30 sang chuyến bay tới Los Angeles lúc 7 giờ. Bây giờ là 5 giờ 45 phút.

Lát sau, Hoắc Liên Ngao gật đầu. Khang Kiều ném chiếc túi xách trong tay mình vào đầu anh: “Hoắc Liên Ngao, chúng ta xong rồi!”.

Sợ anh không nghe rõ, cô gằn mạnh từng chữ: “Hoắc Liên Ngao, anh nghe rõ đây, chúng ta-chấm-dứt-rồi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.