Theo âm thanh ấy, Khang Kiều lập tức nhìn thấy một chấm đỏ nhấp nháy, lập lòe.
Hoắc Liên Ngao đang dựa vào cây long não cao lớn, ngón tay kẹp một điếu
thuốc đang thoáng ẩn thoáng hiện giữa bóng cây.
Khi Khang Kiều quay đầu lại, vừa hay ánh đèn ngoài vườn rọi vào mặt cô,
cho dù nguồn sáng không quá mạnh nhưng cũng đã làm nhức mắt cô, cô vô
thức nheo mắt lại.
“Xem ra khóc cũng dữ đấy chứ, sưng hết cả mắt rồi.” Anh bật cười thành
tiếng, tiếng cười khẽ khàng, “Thời tiết quái quỷ ở Singapore quả thật
khiến người ta đau đầu. Tôi không ngủ được nên ra ngoài hút điếu thuốc,
kết quả tôi lại phát hiện ra một chuyện thú vị. Này, Khang Kiều, cô có
biết dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem của mình trông buồn cười cỡ nào
không? Ban nãy tôi còn nghi ngờ đôi mắt mình, đó có thật là Khang Kiều
không?”.
“Buồn cười lắm sao?” Nghiêng mặt đi, Khang Kiều hỏi.
Anh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cũng không hẳn là rất buồn cười. Nếu
chuyện này xảy ra với người khác có lẽ sẽ không buồn cười chút nào,
nhưng nếu là cô...”.
Anh đang nói chợt ngừng lại như nhớ ra chuyện gì đó, anh phiền não “ồ”
lên một tiếng rồi tiếp lời: “Tôi quên mất chuyện đang xảy đến với cô là
một chuyện không may. Cứ coi như những lời tôi vừa nói là muốn làm dịu
bớt đau thương của một người vợ đang đắm chìm trong chuyện chồng mất đi. Chỉ tại tôi diễn đạt không giỏi mà thôi. Cô cũng biết đấy, tôi không
giỏi nói mấy lời xu nịnh người khác”.
Xung quanh rất yên ắng, tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng những giọt
nước mưa đọng trên đầu cành. Cơn gió nhẹ thổi qua, giọt mưa trượt xuống. Có vài giọt rơi trên áo khoác của Khang Kiều. Kéo chặt áo vào, cô hỏi:
“Vậy bây giờ tôi có thể về được chưa?”.
“Đương nhiên!” Anh không hề phản đối.
Khang Kiều di chuyển về phía phòng mình. Vừa đi được vài bước, giọng nói của Hoắc Liên Ngao đã từ phía sau vọng tới, vẻ tùy ý rất thân quen, như chưa hề tồn tại tám năm xa cách đằng đẵng.
“Cô vẫn cứng như ngày xưa, giống hệt một khúc gỗ, không có chút lịch sự nào cả.”
Người đàn ông sau lưng, Khang Kiều từng vì anh chết một lần, cơ thể tuy
chưa chết nhưng trái tim thì đã ra đi, thế nên giờ cô chẳng cảm thấy
giận dữ.
Tiếng bước chân chầm chậm theo sau lưng cô. Cô đi nhanh anh cũng đi
nhanh, cô đi chậm anh lại từ từ. Giọng nói vẫn tiếp tục: “Bây giờ tôi
vẫn không hiểu tại sao hồi ấy lại bị cô mê hoặc? Tuổi trẻ ngông cuồng?
Hình như chỉ còn lại mỗi cách giải thích này thôi. Khang Kiều, cô nghĩ
sao?”.
Cô ngước đầu lên nhìn sắc trời, bình mình đã xuất hiện, trắng dã như
bụng cá, trời sắp sáng rồi, hôm nay là ngày đưa Hàn Tông đi.
“Sao không trả lời? Hả?”
Trả lời câu hỏi có phải vì khi xưa anh trẻ tuổi ngông cuồng nên bị cô mê hoặc ư?
Đáng tiếc là Khang Kiều chưa bao giờ nghĩ rằng mình có bản lĩnh khiến
Hoắc Liên Ngao mê muội, ngược lại, cô đã nhìn thấy dáng vẻ của anh khi
say mê một người con gái khác, cô gái đó tên là Văn Tú Thanh, người đẹp
như tên.
Hoắc Liên Ngao từng tát cô một bạt tai vì Văn Tú Thanh, cái tát đó khiến cô đau đớn một thời gian dài.
Cô vô thức giơ tay lên xóa má trái của mình, giờ đã không còn cảm thấy đau nữa.
Nhưng, Khang Kiều của hiện tại cũng không rảnh đứng tranh luận với anh
những vấn đề này. Bước chân vẫn còn theo sau cô, tựa như hôm nay quyết
làm ra ngô ra khoai.
Thế là cô trả lời theo ý của anh: “Có lẽ vậy, thời trẻ, có ai không gây ra vài chuyện ngốc nghếch chứ”.
Bước chân đằng sau chợt khựng lại. Cô bước lên thềm, đi hết hành lang dài vài mét rồi rẽ về phòng mình.
Mười giờ sáng, linh cữu của Hàn Tông được đưa tới nhà xác. Khi Hàn Hựu
ký tên và tiến hành nghi thức trao nhận xác với nhân viên nhà xác, Khang Kiều vô thức muốn níu lại, góc cạnh lạnh ngắt của quan tài quẹt qua
ngón tay cô, cả người cô chao đảo, bỗng có một bàn tay giữ cô lại.
Khang Kiều không động đậy gì nữa, cứ thế mải miết nhìn theo chiếc hộp
hình chữ nhật dài nơi Hàn Tông đang nằm được chuyển vào hành lang sâu
hút. Đây là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh ấy, cô chỉ có thể tiễn
Hàn Tông tới đây thôi. Theo tục lệ của người Mân Nam, vợ không được phép tham gia tang lễ của chồng.
Khi ra khỏi nhà xác, Khang Kiều mới nhận ra tay mình vẫn đang nằm trong
tay Hoắc Liên Ngao, cơ thể cũng chẳng biết từ lúc nào thành nửa dựa vào
lòng anh. Ý thức đầu tiên của Khang Kiều là kiếm tìm Chu Tùng An. Cô
biết Chu Tùng An cũng nằm trong danh sách những người đi cùng. Cô nhanh
chóng nhìn thấy anh ấy, anh ấy đang đứng cách khoảng hơn mười bước chân, nhìn cô.
Cô đứng thẳng dậy, kéo dãn khoảng cách giữa mình và Hoắc Liên Ngao, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh, nhưng vừa động đậy đã bị anh siết chặt
hơn.
Người nắm tay cô hạ giọng xuống rất thấp: “Tôi phải cảnh cáo cô, tốt
nhất cô đừng có ngó đông ngó tây. Tôi thật không biết nên coi hành động
để Chu Tùng An xuất hiện tại nơi này của cô là vì cô quá ngu ngốc hay vì cô ngây thơ nữa”.
Mười tiếng đồng hồ sau, Khang Kiều cuối cùng cũng hiểu những lời Hoắc Liên Ngao nói.
Tang lễ kết thúc vào khoảng ba giờ chiều, một số bạn bè người thân của
nhà họ Hàn tham dự xong, người về nước thì về nước, kẻ về nhà cũng đã về nhà.
Chu Tùng An bắt đầu thu dọn hành lý. Khang Kiều tưởng anh ấy muốn về
Thượng Hải, nhưng câu trả lời của anh ấy lại khiến cô cảm thấy bất ngờ:
“Anh đã đặt sẵn khách sạn, ngày mai sẽ chuyển qua khách sạn ở”.
Không đợi Khang Kiều đưa ra bất kỳ phản ứng nào, Chu Tùng An đã nói
luôn: “Anh đợi em, chúng ta sẽ cùng về Thượng Hải. Em ở đây mười ngày,
anh sẽ ở đây mười ngày, một tháng thì một tháng, một năm thì một năm, dù là cả đời cũng được”.
“Không... Đừng...” Cho dù biết Chu Tùng An làm vậy không thỏa đáng nhưng cô cũng chỉ có thể bật ra hai tiếng khô khan này mà thôi.
Không, Đừng!
Ngược lại với cô, Chu Tùng An tỏ ra thản nhiên: “Mỗi một người đều là
một cá thể độc lập. Anh muốn làm gì thì anh làm. Anh cũng sẽ chịu trách
nhiệm với mỗi việc anh làm và hậu quả của nó. Đây là câu đầu tiên anh
dạy cho các học trò của mình”.
“Tùng An...”
“Liệu em có ở đây cả dời không?”
Cô lắc đầu một cách bị động.
Anh nắm lấy bả vai cô, đẩy cô ra cửa: “Được rồi, anh biết mình đang làm
gì. Anh cũng biết rõ mình muốn gì. Còn em, việc em cần làm bây giờ là về phòng, ngủ một giấc thật ngon, sắc mặt em trông tệ vô cùng”.
Bị anh ấy đẩy ra khỏi cửa, rồi đóng cửa lại sau lưng, Khang Kiều đứng nguyên tại đó.
Nơi Chu Tùng An đang ở là phòng dành cho khách của nhà họ Hàn, nằm ở
tầng hai. Các căn phòng dành cho khách đều được xây hình vuông kiểu một
căn hộ riêng biệt, gian này nối tiếp gian kia, ở giữa là một vườn hoa lộ thiên hình vuông. Qua vườn hoa ấy, Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Liên Ngao
phía đối diện. Trông anh giống như đang thưởng hoa, tiếp tục nhìn, Khang Kiều lại thấy thêm hai người khác là chị dâu và em gái của Hàn Tông, họ cũng đang nhìn cô.
Tám giờ tối, quản gia gõ cửa phòng Khang Kiều. Cùng ông ta đi tới đại
sảnh, bên ngoài đại sảnh còn treo đèn trắng, bên trong đã đèn đuốc sáng
trưng. Người nhà họ Hàn có mặt đông đủ. Anh trai và chị dâu của Hàn Tông ngồi một bên, em gái và em rể Hàn Tông ngồi bên kia, còn...
Cả Hoắc Liên Ngao cũng có mặt.
Sau khi nhìn thấy luật sư của nhà họ Hàn, Khang Kiều đã đoán được đại
khái chuyện sắp xảy ra. Như vậy cũng tốt, những chuyện phiền phức giải
quyết sớm cũng tốt, chỉ cần đừng đụng vào căn phòng làm việc của cô ở
Thượng Hải thì mọi thứ đều không quan trọng.
Mọi người đều nhìn cô. Ngẫm nghĩ một lát, Khang Kiều lựa chọn ngồi bên
cạnh Hoắc Liên Ngao. Lần này anh đại diện cho Hoắc Chính Khải, chút lễ
nghĩa tại chốn công cộng vẫn phải quan tâm.
Lời mở đầu của Hàn Hựu hết sức nhàm chán, toàn nói những câu lịch sự
phép tắc, chủ yếu là để Hoắc Liên Ngao nghe, ví dụ như “Chúng tôi cũng
vì bất đắc dĩ, bị ép không còn cách nào khác”...
Hoắc Liên Ngao cũng rất hợp tác, thi thoảng lại “ừm”, “ừ hứ”, tôi hiểu” để đáp lại Hàn Hựu.
Kết thúc một màn mở đầu vừa dài vừa chán, Hàn Hựu ra hiệu cho luật sư đưa tập tài liệu tới cho Khang Kiều.
Mở ra, Khang Kiều bỗng nhìn thấy ảnh cô và Chu Tùng An ở bên nhau. Mấy
chục bức ảnh độ nét HD ghi chép những cử chỉ thân thiết của họ. Có một
số còn được chụp bằng kỹ thuật lấy góc, thế là một động tác vốn dĩ giữa
hai người bạn tốt lại trở thành những hành động ôm ấp hay hôn môi giữa
những người yêu nhau. Còn có vài bức ảnh lấy bối cảnh là đêm khuya tại
căn hộ của Chu Tùng An. Từ cửa ra vào cho tới cái bóng dựa vào cửa sổ.
Ngón tay cô run lên, Khang Kiều rất muốn ném thẳng xấp ảnh vào mặt họ,
những người dò xét cuộc sống của người khác xong lại vẫn tỏ ra đường
hoàng đến vậy!
Nhưng không thể, Hàn Tông vừa rời khỏi căn nhà này mới được mười tiếng đồng hồ.
Bỏ lại ảnh vào trong túi tài liệu, cô vừa gấp gọn lại thì bị Hoắc Liên Ngao giật lấy.
Cô đặt tay lên đầu gối, ngồi thẳng, ánh mắt nhìn lướt qua từng gương mặt ngồi đây, cuối cùng dừng lại trên mặt Hàn Hựu: “Đưa cho tôi những bức
ảnh này có mục đích gì?”.
Hàn Hựu nhìn sang bên trái cô, Hoắc Liên Ngao đang ngồi đó. Có lẽ Hàn
Hựu cảm thấy cần phải quan sát anh một chút để cân nhắc ngữ khí và nội
dung câu nói tiếp theo của mình.
Rõ ràng Hàn Hựu đạt được thứ mà anh ta muốn, giống như bên ngoài đồn
thổi: Khang Kiều không có vai trò quan trọng gì trong nhà họ Hoắc.
“Khang Kiều, tôi không muốn việc chia chác tài sản của nhà họ Hàn bị đưa lên báo, viết thành tin dài kỳ. Cô biết đấy, người ta thích đọc mấy tin đó.”
Thì ra là vậy, như vậy quá dễ mà.
Nhưng có những người đã làm đĩ còn muốn được lập bia, ví dụ như vị đứng đầu nhà họ Hàn trước mặt đây:
“Nhưng tôi cũng không muốn một vài người có dính dáng tới nhà họ Hàn tới đây nói này nói nọ. Thế nên, hy vọng cô có thể công khai một bài phát
biểu rõ ràng, ngắn gọn, lấy danh nghĩa vợ từ bỏ quyền hưởng di sản của
chồng. Đương nhiên, cũng không ép cô bỏ hết.”
Luật sư của nhà họ Hàn mang bản phân chia di sản đã được soạn sẵn đưa
cho cô. Phòng làm việc của Khang Kiều ở Thượng Hải được quy hoạch vào
phần bắt buộc phải từ bỏ, hơn nữa xếp ngay đầu, chỉ dưới cổ phần công
ty.
“Tôi không cần gì khác, nhưng phòng làm việc thì không được.” Cô nói rành mạch.
Nơi đó thật sự không được, ở đó có rất nhiều kỷ niệm đẹp, sau này Khang Kiều còn muốn làm quà tặng cho một người khác.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, trước khi có phòng làm việc của cô xuất hiện,
nơi đó chúng tôi vốn dĩ định dành để làm nơi nghỉ dưỡng, giải trí cho
nhân viên, cũng là một trong những hạng mục công ty chúng tôi sẽ mở rộng xây dựng trong tương lai, thế nên cô không có quyền nói không được.”
Hàn Hựu từ tốn đáp.
“Vậy thì tôi chỉ còn cách gọi điện thoại cho luật sư của tôi, để anh ấy nói chuyện với mấy người.” Khang Kiều định đứng dậy.
“Đừng bỏ đi vội.” Dâu trưởng nhà họ Hàn cùng chồng phu xướng phụ tùy,
“Khang Kiều, cô cũng đã nhìn thấy những bức ảnh vừa rồi, không cần tôi
nhắc lại lý do muốn cô xem chúng chứ?”.
Lúc này, Khang Kiều mới nhớ lại đống ảnh, cau mày: “Các người thích chỉnh sửa chỗ ảnh đó kiểu gì thì tùy, tôi mặc kệ”.
“Mặc kệ? Khang Kiều, cô không nhìn kỹ lại ngày chụp ảnh ư? Là mấy tháng
trước, lúc đó cô vẫn còn là Hàn phu nhân, còn bạn thân cô lại là đàn ông độc thân.” Lần này, người chen vào là cô ba nhà họ Hàn, Hàn Mặc. Cô ta
cố tình nhấn mạnh vào chữ “bạn thân”: “Nghe nói anh ta còn là giảng viên triết học được các sinh viên yêu quý. Một khi những bức ảnh đó rơi vào
tầm mắt của mọi người, các người sẽ biến thành tổ hợp vợ người ta và một thầy giáo tiền đồ rộng mở. Cô muốn khiến anh ta rơi vào một scandal đồi bại luân lý sao?”.
“Đừng có nói bậy!” Giọng Khang Kiều run lên. Cứ liên quan tới Chu Tùng
An, mọi lý trí của cô sẽ rối loạn. Cô nợ anh ấy quá đủ rồi, nhiều đến
nỗi chẳng biết bao giờ trả hết.
“Ý của cô là chúng tôi đặt điều vô cớ? Nhưng cho dù chúng tôi tin cô,
người ngoài cũng sẽ không tin. Thế giới này là vậy, con người ta chỉ chê cuộc sống không có gì náo nhiệt. Đối với tôi, chuyện này rất đơn giản,
chị dâu giờ còn trẻ, người đó chẳng phải vẫn chưa có bạn gái sao? Sau
này...”
“Chị ơi.” Một thanh âm êm tai ngắt lời Hàn Mặc.
Cô ba nhà họ Hàn mơ hồ tìm kiếm nơi bắt nguồn của âm thanh ấy, sau vài
giây, cô ta nhìn Hoắc Liên Ngao, hỏi dò: “Ban nãy, anh gọi tôi?”.
“Vâng ạ, Monica, nghe nói tên tiếng Anh của chị là Monica?”
Một người khác giới điển trai luôn khiến người ta có thiện cảm, mặc kệ
ông chồng ngồi bên, cô ta gật đầu, nhìn chằm chằm Hoắc Liên Ngao: “Xin
hỏi...”.
“Quả nhiên đúng như lời họ nói với tôi, những cô gái tên Monica thường
rất xinh đẹp.” Nói rồi, Hoắc Liên Ngao không buồn nhìn Khang Kiều đã
vòng tay qua vai cô, ấn xuống: “Monica, tôi nghĩ tôi và cô ấy phải tạm
thời thất lễ một chút, có được không?”.
Dường như quên bẵng đám người nhà còn ngồi bên, một loạt “Được, dĩ nhiên là được” từ miệng Hàn Mặc trôi chảy bật ra...
Pre: “Khang Kiều, tôi muốn biết hai người đã lên giường chưa? Nói đi, tôi muốn biết!”
“Các người nghe cho rõ đây, Khang Kiều nói muốn phòng làm việc thì các người phải để lại cho cô ấy.”
“Cũng may, mặt tham lam này cô không di truyền theo mẹ, cô tốt hơn mẹ cô nhiều đấy.”