Nếu không nhờ Hoắc Liên Ngao nhắc nhở, Khang Kiều sắp quên mất
mình còn sở hữu 5% cổ phần đại lý của nhà họ Hoắc. Tài sản cá nhân của
Khang Kiều đều được giao cho công ty quản lý tài chính sắp xếp. Ban đầu, công ty cứ cách một khoảng thời gian lại báo cáo với cô một lần. Những
thông số đó, Khang Kiều nghe đều không hiểu. Cuối cùng, cô trao số điện
thoại luật sư của mình cho công ty.
Hoắc Liên Ngao
công bố bản di chúc gốc của đời sáng lập đầu tiên của nhà họ Hoắc, nội
dung đại khái liên quan đến việc quyền kinh doanh của nhà họ Hoắc không
thể rơi vào tay người bên ngoài. Hoắc Liên Ngao thẳng thừng phủ định
quan hệ huyết thống giữa cô và Hoắc Chính Khải bằng một bản xét nghiệm
AND, từ đó nói rõ, cô gái tên Khang Kiều kia không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc cả.
Ngay sau khi tờ báo được phát hành,
Khang Kiều liền nhận được điện thoại của luật sư. Hoắc Chính Khải cũng
gọi cho cô ngay lập tức, nghe ra được người đàn ông đó rất tự trách.
“Khang Kiều, chú không ngờ Liên Ngao lại làm chuyện như vậy.” Ông nói.
“Không sao, tôi không bị liên lụy bởi những rắc rối đó.”
“Khang Kiều, chú sẽ nghĩ cách khác để bù đắp cho con. Chú…”
“Không cần đâu ông Hoắc, thật sự không cần đâu.”
“Khang Kiều, con có thể gọi chú là chú Hoắc như ngay trước không?”
“Ông Hoắc, nếu không còn việc gì nữa thì tôi ngắt máy đây.”
Chưa đợi đối phương phản hồi, Khang Kiều đã ngắt máy.
Khi Hoắc Liên Ngao đẩy cửa bước vào, Khang Kiều đang nhận điện thoại. Nhìn
thấy anh đứng trước cửa, Khang Kiều lẳng lặng ngắt máy, nhìn về phía đó, hơi nhíu mày.
“Tôi có gõ cửa.” Hoắc Liên Ngao nhìn
xuống chiếc di động trên tay cô, nói: “Nhưng hình như cô quá tập trung
nhận điện thoại rồi. Ai gọi vậy?”.
Cô đặt di động lên mặt bàn: “Tìm tôi có việc?”.
“Tôi đợi cô bên ngoài, có chút việc muốn nói với cô.”
Diện tích phòng khách không lớn, rèm cửa bốn phía đều được đã thu lại. Ánh
nắng ngả về Tây hắt qua lớp cửa chớp lên chiếc sô pha vải vẽ hình hoa
nhạt màu dựng sát cửa sổ. Giữa hai người khúc xạ một quầng sáng nhạt
nhòa và mơ hồ cùng sự dịch chuyển của không khí.
Cũng không biết có phải vì những quầng sáng ấy không, Khang Kiều cứ cảm thấy tư duy không được tập trung, khiến Hoắc Liên Ngao buộc phải một lần nữa cao giọng: “Khang Kiều!”.
Ừm, lúc này Hoắc Liên Ngao đang nói với cô chuyện liên quan tới 5% cổ phần.
“Tiếp tục nói đi, tôi đang nghe đây.” Khang Kiều điều chỉnh lại tư thế, bày ra dáng vẻ “rửa tai lắng nghe”.
“Nửa tiếng đồng hồ trước tôi nhận được điện thoại từ luật sư của cô.”
“Ừm.”
“Anh ta nói cô chấp nhận trả lại cổ phần.”
“Ừm.”
Im lặng…
Hoắc Liên Ngao ngồi đối diện Khang Kiều. Lúc này đây anh đang nhìn cô bằng
một ánh mắt dò xét, muốn thăm dò liệu cô có mục đích gì khác khi trả lại cổ phần sao?
Khang Kiều bật cười: “Không cần lo
lắng. Tôi không có thêm điều kiện nào khacs. Anh cũng biết đấy, những
thứ đó vốn không thuộc về tôi”.
5% cổ phần đó thuộc về Hoắc Tiểu Phàn.
Hoắc Tiểu Phàn, Khang Kiều thật sự không muốn nhớ lại cái tên này, một khi
nhớ lại cô sẽ cảm thấy hô hấp khó khăn. Thấy chưa, bây giờ cô buộc phải
hít sâu để điều chỉnh nhịp thở của mình.
Có lẽ đã đủ
tin cậy những lời nói của cô, Hoắc Liên Ngao cụp mắt xuống, “5% cổ phần
đó tôi sẽ quy ra giá thị trường rồi lấy danh nghĩa của Tiểu Phàn để sáng lập một quỹ từ thiện”.
“Được.” Đáp lại dứt khoát và nhanh chóng, cô định rời khỏi đây thật nhanh.
“Khang Kiều.”
“Còn chuyện gì sao?” Khang Kiều đành ngồi lại xuống ghế.
“Cô không biết giận dữ nữa sao?” Thanh âm của anh có vẻ bâng quơ nhưng ánh
mắt lại ngập tràn khiêu khích, “Ví dụ như nội dung đăng trên báo hôm
nay?”.
“Chẳng có gì phải tức giận cả. Anh chỉ đang
trả vật về chủ cũ mà thôi. Tôi ngược lại cảm thấy anh làm rất đúng.
Trước kia lần nào tôi cũng phải giải thích với bọn họ, tôi và gia đình
các người không có chút quan hệ nào, nhưng họ nhất quyết không tin. Về
sau, đứng trước mặt họ, ít nhất tôi có thể không cần nghe mấy từ như
‘lệnh tôn’* nữa”.
*Ngôn ngữ văn hoa chỉ bố của người đối diện.
“Thật sao?”
“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Anh làm như không nghe thấy lời cô nói vậy: “Lẽ nào cô không tò mò ý nghĩa
đằng sau việc tôi làm ư? Chẳng phải có một câu nói là đề phòng vạn nhất
đó sao? Đám người đó như một lũ điên cuồng soi mói. Nghe nói có vài
phóng viên New York đã mua vé máy bay tới Brunei. Dùng đầu ngón chân
cũng có thể đoán ra những người này tới Brunei làm gì”.
“Khang Kiều, chẳng phải trước đây chúng ta có một quãng thời gian sao? Tôi
không muốn họ lật ra lịch sử của tôi rồi dùng những từ thu hút ánh nhìn
như “sửng sốt”, “khó tin”, “bất ngờ” để hình dung bí mật mà họ đào được, sau đó lại dùng mấy ký hiệu cấm để lòe thiên hạ.”
“Nhưng, bây giờ những chuyện đó không thành lập rồi. Cùng lắm họ chỉ có thể
phát hiện được người thừa kế của nhà họ Hoắc đã từng có một thời gian
qua lại với một cô gái tên Khang Kiều được ký gửi trong nhà họ.”
Khang Kiều nghĩ mình nên nói gì đó với Hoắc Liên Ngao, ví dụ như “Anh làm khá lắm”, nhưng cô không biết câu này nói ra từ miệng cô liệu có gây ra cảm giác giả tạo không.
Thật ra, Khang Kiều luôn cho
rằng Hoắc Liên Ngao làm rất tốt. Cô nghĩ, nếu có một ngày bất ngờ đọc
được những dòng đó mà không có sự chuẩn bị từ trước, cô nhất định sẽ
không thoải mái. Nhưng cuối cùng, câu khen ngợi kia vẫn nghẹn lại trong
cổ họng.
Cô muốn đứng lên những chân bỗng mất hết sức lực.
“Còn cô…” Kéo dài giọng, Hoắc Liên Ngao nhướng mày, “Chẳng phải cô từng nói
với tôi, mỗi người trên thế giới này đều có quyền theo đuổi hạnh phúc
sao? Xét từ một định nghĩa nào đó, hành vi của tôi đang dọn sạch những
cản trở trên con đường tìm hạnh phúc của một góa phụ trẻ. Khang Kiều, cô có cho là như vậy không?”.
Cô không ngừng tự nhủ
trong lòng: Khang Kiều, mày tới đây để giải sầu, không cần tức giận vì
những chuyện không có ý nghĩa đó. Một mặt khác của tức giận hay phẫn nộ
chính là quan tâm.
Cô đã không còn quan tâm nữa, thật đấy, cô thề với trời.
Sau khi lẩm nhẩm vài lần, cô bình tâm lại, cũng lấy lại được sức lực. Khang Kiều nói với Hoắc Liên Ngao bằng một ngữ khí rất nhạt: “Hy vọng đây là
lần cuối cùng tôi nghe thấy mấy lời nhàm chán như vậy”.
Ngửa đầu ra sau, dựa vào lưng ghế, Hoắc Liên Ngao tỏ ra thờ ơ. Khang Kiều đứng dậy, lần này thứ chặn cô lại là chân của anh.
Hoắc Liên Ngao có một đôi chân rất dài. Không gian của chiếc sô pha không
lớn lắm. Chân anh dang ra là vừa chắn hết mọi đường đi của Khang Kiều.
Không may mắn là hôm nay Khang Kiều mặc một chiếc váy vừa qua đầu gối.
“Hoắc Liên Ngao!” Khang Kiều đưa ra lời cảnh cáo.
“Cô bảo nên dùng màu gì bây giờ?” Câu nói của Hoắc Liên Ngao rất đột ngột:
“Ý tôi là màu tường bên ngoài căn nhà này ấy, cho chút ý kiến đi”.
Người đàn ông này vẫn có thể một giây trước chế nhạo cô, một giây sau đã hỏi cách trang trí nhà cửa.
“Gần đây tôi bị mấy người đó làm phiền đến phát điên, định ở đây né bão mấy
hôm. Trước kia, tôi đã định sửa sang lại căn nhà này rồi, nhưng mãi vẫn
chưa có thời gian. Bây giờ vừa hay có thể nhân khoảng thời gian này để
làm.”
“Anh Hoắc, anh vừa kiếm được 210 triệu đô đấy.” Khang Kiều nhắc nhở Hoắc Liên Ngao.
“Không, không.” Hoắc Liên Ngao lắc đầu: “Đây là căn nhà mẹ tôi để lại, tôi
không thể để đám người đó chà đạp, mẹ sẽ giận đấy. Khang Kiều, cô cảm
thấy màu xám tối có phù hợp với ngôi nhà của chúng ta không?”.
“Là nhà của anh.” Khang Kiều nhắc lại.
Hoắc Liên Ngao ho khan một tiếng: “Màu xám tối thế nào? Hử?”.
“Được, màu xám tối.” Nói xong, Khang Kiều phát hiện chân của Hoắc Liên Ngao
vẫn chắn trước mặt mình. Xem ra vị này hôm nay quyết phải nghe được ý
kiến của cô: “Cứ lấy màu xanh mực trộn với màu trắng sữa, nóc nhà sơn
màu xanh mực, tường sơn trắng sữa. Hai màu này kết hợp sẽ tạo ra hiệu
quả không tồi”.
Có lẽ thấy cô nói có vẻ đâu ra đấy,
Hoắc Liên Ngao mới thu chân về. Khang Kiều đi về phía phòng mình, khi
bàn tay chạm lên nắm đấm cửa.
“Cái váy đẹp đấy.” Một
ngữ khí cực khẽ vang lên: “Nhưng tôi phải nói là trông cô mặc nó kỳ lạ
lắm, cứ giống như gấu mẹ vì muốn hấp dẫn đám gấu đực lại đi giắt nhành
hoa lên tai ấy. Rõ ràng trông người rất to lại cứ phải tạo ra hiệu quả
thị giác có vẻ nhỏ bé, đáng thương”.
Khang Kiều mở cửa phòng, lời Hoắc Liên Ngao nói không khiến cô tức giận.
Ngược lại vào giây phút mở cửa, một ký ức đã được đóng gói rất lâu trong trái tim bị đẽo ra một góc. Qua góc ấy, cô lại nhìn thấy một ngày mưa.
Ngày mưa đó, lần đầu tiên Khang Kiều mặc một chiếc váy nghiêm chỉnh, có một
vạt váy rất hoa lệ. Nhưng rõ ràng là thế lại bị một chiếc váy khá bình
thường đánh bại. Ánh mắt anh nhiều lần lướt qua chiếc váy bình thường đó nhưng lại không hề nhìn chiếc váy hoa lệ lần nào.
Tựa lưng vào cánh cửa, một góc nhỏ trong tim tối đi cùng với hàng mi cụp xuống.
Mấy ngày sau đó, Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao đều bình an vô sự, Hoắc Liên
Ngao bận rộn sửa lại căn nhà của mẹ, Khang Kiều ngoài thời gian ăn uống
ra thì chỉ ở trong phòng mình.
Có vài lần Khang Kiều
thử rời khỏi phòng. Lần đầu tiên, cô phát hiện sau lưng có thêm một
người. Lần thứ hai, sau lưng có thêm hai người. Lần thứ ba đã tăng lên
ba người. Đến lần thứ ba, cô còn nhận được điện thoại của Hoắc Liên
Ngao, anh nói với cô bằng ngữ khí dịu dàng: “Cô muốn đi đâu nói với tôi, tôi tranh thủ đi với cô”.
Về sau, Khang Kiều đã từ bỏ suy nghĩ đi ra ngoài.
Thời gian ăn uống của Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao rất thống nhất, bàn ăn
luôn là kiểu bàn sáu người, vị trí của cô đối diện anh. Mấy lần đầu, khi ăn Hoắc Liên Ngao còn ra vẻ nói chuyện với cô, nhưng dần dần cùng sự im lặng tuyệt đối của cô, anh cũng mất kiên nhẫn, biến thời gian ăn uống
thành ăn đủ các thứ.
Thông thường, ăn xong bữa tối là Hoắc Liên Ngao sẽ lái xe đi, đêm khuya lại trở về.
Ban ngày, Hoắc Liên Ngao mặc áo sơ mi kẻ ca rô và quần bò, cùng những công
nhân do anh thuê tới sơn lại nhà. Thi thoảng, Khang Kiều vô tình nhìn
thấy Hoắc Liên Ngao qua cửa sổ phòng mình, không cẩn thận ánh mắt cô lại nhìn theo một cách vô thức, giống như rất lâu, rất lâu trước đây.
Vừa nhìn, cô vừa mơ hồ nghĩ ngợi, người đàn ông đội mũ bóng chày, mặc áo kẻ ca rô có thật là Liên Ngao của nhà họ Hoắc không? Anh mà cũng sơn nhà?
Sau đó tư duy bắt đầu xoay tròn, xoay tới mấy ngày ngắn ngủi trên đảo
Bali, khi đó dường như anh cũng giống anh của bây giờ.
Thế rồi, vào một buổi sáng, trong mơ màng, Khang Kiều mở mắt ra. Khuôn mặt
ấy gần trong gang tấc, hàng mi dài, nhịp thở đều đặn khiến đôi mi của
anh rung rinh nhẹ nhàng. Khuôn mặt ấy giống như một sinh linh trong rừng sâu, khiến người ta cảm thấy mọi cảnh vật trước mắt chỉ là ảo ảnh.
Nhắm mắt lại, hơi thở vẫn còn bên tai, không chỉ thế còn có mùi hương, dịu dàng, say sưa, không hề thay đổi.
Không không, bây giờ cô đã không còn là cô của năm 18 tuổi, 20 tuổi hay 21
tuổi nữa. Bây giờ cô đã 29 tuổi. Khang Kiều một lần nữa mở mắt ra, thứ
chạm tay tới được là hàng mi chau lại, và… một tiếng nói chất vấn vang
lên:
“Vì sao cô lại ở đây? Ai cho cô ngủ trên giường của tôi?”
Giây phút đó, suy nghĩ đầu tiên của Khang Kiều là tối qua lúc ra khỏi phòng tìm nước uống cô đã mơ hồ đi nhầm phòng.
Nhưng gối là của cô, ngay cả chăn cũng thế, thậm chí trên chiếc tủ đầu giường còn đặt nguyên cuốn sách tối qua cô đọc được một nửa.
“Hoắc Liên Ngao, câu này tôi nên hỏi anh mới phải chứ?”