Khi Khang Kiều hỏi câu đó, Hoắc Liên Ngao bắt đầu quan sát cả
căn phòng. Quan sát xong anh mới phát hiện ra mình đã lên nhầm giường
người khác chứ không phải ngược lại.
“Sorry, thi
thoảng quay về tôi đều ngủ ở phòng này.” Mang theo chất giọng lười
biếng, uể oải khi vừa mới tỉnh ngủ, anh giải thích cho hành động lên
nhầm giường của mình: “Tối qua uống hơi nhiều một chút, sau này tôi sẽ
cố gắng né tránh tình huống này xuất hiện”.
Sau này?
Khang Kiều cười khẩy trong lòng, thấy Hoắc Liên Ngao không hề có ý rời
khỏi giường, cô nhướng mày với khuôn mặt gần trong gang tấc: “Hoắc Liên
Ngao, nếu anh còn tiếp tục nằm ườn trên giường tôi, tôi sẽ hiểu lầm rằng anh muốn xảy ra chuyện gì đó với một góa phụ mới mất chồng”.
Cô vừa dứt lời, Hoắc Liên Ngao đã nhanh chóng bắn ra rồi quay người đi.
Nửa người ở trần của anh lồ lộ hiện ra trước mắt Khang Kiều. Bình minh rải
lên sống lưng thẳng tắp đó, làm nổi bật những đường vân trắng đẹp, giống như mặt biển cô đơn giữa đêm trăng tĩnh mịch.
Một giây, hai giây, ba giây.
Trong ba giây ngắn ngủi đó, phản ứng trực tiếp nhất trong lòng Khang Kiều là: Chẳng phải trước kia Hoắc Liên Ngao ghét nhất là loại con trai ngủ
không mặc quần áo đó sao? Anh nói kiểu người đó đa phần đều mắc chứng
thích khoe hàng.
Trước đây, mỗi lần họ tình cảm xong, anh đều đi tắm, tắm xong lại quay về làm một người thừa kế cao quý,
quyền lực của nhà họ Hoắc. Gặp lúc vui tính, anh sẽ dịu dàng nói với cô: “Em có thể về phòng ngủ rồi”. Một khi khó chịu, anh sẽ nói: “Sao, còn
định nằm ườn ra đó chắc?”.
Buổi sáng nay, chỉ trong
ba giây ấy, biết bao đêm mệt mỏi đã trở về trong đầu Khang Kiều, dáng vẻ của cô khi bước trở về phòng mình qua hành lang dài dằng dặc. Gặp lúc
vui tính, anh còn đòi hỏi thêm lần nữa, như vậy càng khiến thời gian cô
về phòng muộn hơn. Thi thoảng, Khang Kiều cũng bắt gặp những người làm
chịu trách nhiệm buổi sáng tại nhà họ Hoắc, họ chắc cũng đoán được cô
vừa làm cái gì, nhưng đều giả vờ không biết.
Khi Hoắc Liên Ngao giơ tay với lấy quần áo, Khang Kiều quay mặt đi.
Khi xuất hiện dưới bàn ăn sáng, họ dường như đều quên chuyện đi nhầm phòng, vẫn duy trì cách ăn uống mọi ngày, anh ăn phần anh, cô ăn phần cô.
Tối nay, Khang Kiều khóa trái phòng mình lại.
Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, Khang Kiều liền nghe thấy Hoắc Liên Ngao mắng
Jenny. Nghe nói Jenny đã nướng cháy bánh mì. Anh mắng không dễ nghe chút nào, người phụ nữ Mỹ đứng thẳng, buông tay, vẻ mặt vô tội.
Khang Kiều đã tới New York được mười hai ngày, cô cảm thấy sắc mặt mình trông dễ nhìn hơn một chút, tin tưởng chắc chắn rằng mình phù hợp với hình
tượng một quả phụ chịu dày vò tâm hồn, sau đó dựa vào ý chí để tìm lại
một tia hy vọng.
Sau đó, Khang Kiều tới trước mặt Hoắc Liên Ngao: “Tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Toàn bộ tường bên ngoài căn nhà của mẹ Hoắc Liên Ngao đều đã được sơn xong,
màu trắng sữa trông vừa nổi bật lại không mất đi sự thuần khiết, trắng
trong, bây giờ chỉ còn phần nóc nhà.
Khi cô nói câu này, Hoắc Liên Ngao đang ngồi trên nóc nhà nhìn cô.
Hôm ấy là Chủ Nhật, gần đó có đám trẻ đang chơi bóng rổ. Có lẽ vì vừa ném
vào một quả bóng đẹp, bọn trẻ phấn khích hoan hô. Hoắc Liên Ngao ngồi
trên mái nhà rất yên tĩnh và ôn hòa, cảnh tượng này Khang Kiều từng len
lút mơ tới.
Bọn trẻ đánh bóng rổ, một người chồng sửa mái nhà và một người vợ muốn giúp đỡ nhưng chỉ càng thêm loạn.
Tư tưởng lại không tập trung rồi.
Cô hít sâu, nói: “Trả hộ chiếu lại cho tôi đi. Tôi cảm thấy tôi ổn rồi, tôi muốn quay về”.
Người ngồi trên giơ tay về phía cô. Khang Kiều ngập ngừng nhìn bàn tay của
Hoắc Liên Ngao. Sau khi nghe anh nói: “Chẳng phải có chuyện muốn nói với tôi sao?”, cô đưa tay mình cho anh.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của anh, cô men theo cầu thang bò lên nóc nhà, rồi anh lại ra hiệu cho cô ngồi cạnh mình.
“Ban nãy cô nói với tôi cô muốn quay về? Về đâu? Thượng Hải ư?” Hoắc Liên Ngao hỏi cô.
Khang Kiều gật đầu, cố gắng để ngữ khí của mình nghe bình tĩnh hơn: “Bây giờ
tất cả mọi người đều đã biết tôi không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc.
Tôi nghĩ họ cũng sẽ không hứng thú với tôi nữa. Tôi…”.
“Nhưng hình như cô quên mất mười hai tuổi cô đã được đưa tới nhà chúng tôi.”
Hoắc Liên Ngao sốt ruột ngắt lời cô: “Cô quên rồi, Hoắc Chính Khải đã
cho cô học trường tốt nhất. Mẹ cô dùng tiền của nhà họ Hoắc mời thầy dạy lễ nghi giỏi nhất thành phố cho cô để học những phép tắc của người có
tiền, ở đâu nên nói gì. Nhà họ Hoắc tốn không ít tâm sức vào việc giáo
dục cô, cô muốn khiến mọi tâm sức ấy trở thành một trò cười ư?”.
Người này lại có thể nói những lời ấy đường hoàng đến thế. Cô quay mặt sang,
Hoắc Liên Ngao cũng đang nhìn cô, Khang Kiều cố nén giận: “Hoắc Liên
Ngao, anh làm vậy rất vô lý”.
Hoắc Liên Ngao bày ra
vẻ mặt “Thế ư?”, hơi ngả người về phía cô một chút: “Khang Kiều, tôi vừa mới giúp cô giải quyết một chuyện phiền phức, không chỉ vậy tôi còn bỏ
tiền ra mua vé máy bay cho cô, thậm chí cung cấp nơi ăn chốn ở miễn phí
cho cô. Thế nên tôi cho rằng lúc thích hợp mình có thể vô lý vô cớ một
chút. Tôi có thể hỏi cô một câu không? Cô có thể cho tôi biết sau này cô có dự định gì không?”.
“Việc này không phiền anh lo.”
“Vậy thì, Khang Kiều, cô có dám thề cả đời này sẽ không dính dáng gì đến Chu Tùng An không?”
“Anh ấy là bạn tôi!” Đón ánh mắt Hoắc Liên Ngao, cô hằn học.
“Bạn?” Ngữ khí của anh càng bức người hơn: “Cô có dám khẳng định cô và hắn sẽ
không từ bạn bè phát triển thành người yêu rồi thành vợ chồng không?”.
Mở miệng, nhưng Khang Kiều không nói được câu nào. Cô và Chu Tùng An liệu
có thành người yêu, thậm chí là vợ chồng hay không, cô thật sự không
biết. Sự cố chấp của Chu Tùng An khiến cô đau đầu, cũng…
Cũng có một chút tình cảm phức tạp, cô dựa dẫm vào anh ấy.
Hoắc Liên Ngao cười lạnh, nụ cười ấy như cắn người vậy: “Khang Kiều, cô phải ghi nhớ thật kỹ lời tôi nói. Chu Tùng An không được, tôi không muốn
những chuyện xưa kia trở thành scandal cho mọi người cười chê”.
“Tôi nghĩ cô cũng đã có sự hiểu biết khá ổn về thứ gọi là quyền lực, thế nên tôi không giải thích nhiều nữa, tôi chỉ cần cô hiểu, muốn Chu Tùng An
sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng đối với gia đình chúng tôi là một việc quá đỗi đơn giản.”
Cuộn chặt tay lại, cô rất muốn vung một nắm đấm nhắm thẳng vào sống mũi của gã đang dí sát mặt vào mình kia.
Còn chưa đợi Khang Kiều giơ tay ra, ngược lại, anh đã giơ tay về phía cô,
chạm ngọn tay lên môi cô. Cứ như vậy, Khang Kiều để mặc cho đầu ngón tay của Hoắc Liên Ngao dừng lại trên môi mình, vuốt nhẹ rồi rời đi.
Ngón tay anh dính chút son môi của cô, đôi mắt đẹp và chất giọng cất lên
khiêu khích như nhau: “Khang Kiều, cô cảm thấy cô thật sự được sao?
Tưởng rằng bôi son lên, sau đó dặm chút phấn vào mặt rồi đánh má hồng là có thể khoe khoang mình được sao?”.
“Vì sao?” Khang Kiều lên tiếng: “Vì sao phải làm mấy chuyện nhạt nhẽo này?”.
Nhạt nhẽo và kỳ quái.
“Vì sao?” Anh bật cười: “Khang Kiều, câu hỏi của cô còn vô vị hơn, mức độ
vô vị giống như quan tòa hỏi một kẻ giết người liên hoàn là tại sao anh
lại giết những người không quen biết gì mình vậy? Vì sao ư? Ai mà biết
được? Có lẽ chỉ vì nhất thời phấn khích mà thôi. Nếu tôi là cô, tôi
chẳng bứt rứt vì những đáp án ấy, chỉ yên lặng đợi tới ngày tôi hết hứng thú”.
Trầm mặc…
“Hoắc Liên Ngao.”
“Ừm.” Anh uể oải đáp.
“Nếu anh còn tiếp tục giữ hộ chiếu của tôi, tôi sẽ quy hành động của anh vào loại thứ hai.”
“Loại thứ hai gì?”
Khang Kiều nói chậm lại: “Còn nhớ những lời anh nói khi ở sân bay Singapore không?”.
Lát sau, giọng nói uể oải biến thành có chút hứng thú: “Ý cô là nối lại tình cũ ư? Cô mà nghĩ vậy thì tôi cầu còn chẳng được”.
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu mạnh mẽ: “Thật luôn!”.
Tới giây phút này, Khang Kiều cũng tin mọi điều Hoắc Liên Ngao nói, mọi
việc chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú. Hồi trẻ, Hoắc Liên Ngao làm
không ít chuyện như vậy.
Chán nản và cụt hứng như một quả bóng bay xì hơi, cô nghĩ mình nên lập tức rời khỏi nóc nhà. Ánh
nắng trên đỉnh đầu khiến cô cảm thấy choáng váng, bàn tay chống xuống
định đứng lên bị đè lại.
“Nhanh vậy đã muốn đi rồi, tôi rất hứng thú với chủ đề vừa rồi đấy.”
“Chủ đề gì?” Cô vô thức hỏi.
Anh nói bằng một chất giọng mang vài phần cưng chiều và vài phần đùa cợt:
“Nối lại tình cũ ấy. Tôi muốn biết cơ hội của chúng ta là bao nhiêu, chị gái của tôi ạ”.
Ăn nói thế, khẩu khí thế! Cô nghe nhiều lần rồi, từ sự bài xích ban đầu đã trở thành mê hoặc chìm đắm về sau.
Giống như một cái cây dây leo già nua khô khốc bỗng một ngày nảy mầm mới.
Chuyện cũ sinh sôi, cô nhìn chòng chọc lên trời, nhìn về phía một nơi xa xôi không biết tên, suy nghĩ bắt đầu hỗn độn.
Trong lúc ấy, cô nghe thấy giọng nói mình si mê vang lên bên tai: Câu này cần suy nghĩ lâu lắm à?
Ừm, cô đang ở trên mái nhà mà, ban nãy cô đang cùng Hoắc Liên Ngao bàn về chủ đề nối lại tình cũ, cô có suy nghĩ gì đâu.
Cô chỉ không cẩn thận rơi vào ký ức thôi.
“Hả?”
Ánh mắt cô tập trung ở nơi xa, họ nói người đã chết một lần thì sẽ bắt đầu
có bản năng sợ hãi cái chết. Khang Kiều nghĩ, những người đó nói đúng,
cô bắt đầu sợ chết.
Cô lẩm bẩm nói như mê: “Không, không bao giờ”.
Cơn gió tháng Tư nhè nhẹ kéo theo mùi sơn chưa khô thổi qua mặt cô.
Những tiếng “cộc, cộc” cách cô rất gần. Cô vô thức tìm kiếm âm thanh đó. Đó
là con lăn sơn, nó ban nãy còn nằm trong tay Hoắc Liên Ngao.
Lúc này, con lăn đang lăn xuống dưới bằng một tốc độ rất nhanh, trong chớp
mắt đã rơi trên khung chịu lực dùng để đặt chân. Bên tai vang lên những
tiếng chửi thề, cô ngây ra rồi quay sang nhìn Hoắc Liên Ngao.
Cô nhìn lên trên, chẳng biết anh đã đứng dậy từ lúc nào, đang di chuyển
trên chiếc thang, nhìn cô nói với giọng khó xử: “Tôi phải nhặt nó về”.
Khang Kiều gật đầu.
Xuống thang, Hoắc Liên Ngao đứng trên khung chịu lưng, ngước lên nhìn Khang
Kiều, nói: “Tôi nói này, chị gái, sao cô vẫn ngốc nghếch như khúc gỗ
giống trước đây vậy?”.
Mỗi lần Hoắc Liên Ngao nói câu này với Khang Kiều là sẽ không có chuyện hay ho xảy ra. Quả nhiên, anh
giơ tay ra ngay trước mặt cô, chiếc thang theo đó đổ xuống, Hoắc Liên
Ngao thì như người phủi mông bỏ đi.
“Hoắc Liên Ngao!” Cảm thấy không ổn, Khang Kiều nhẹ giọng.
“Ban nãy mà cô nói chuyện với tôi bằng giọng này thì hiệu quả sẽ tốt hơn
đấy.” Hoắc Liên Ngao lần lượt thu dọn đồ đạc, “Tôi quyết định hôm nay
nghỉ một ngày, còn cô thì…”.
Anh ngẩng đầu lên nhìn trời, chậm rãi nói: “Hôm nay trời khá đẹp, cô cứ ở đây tắm nắng đi”.
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều bỗng cao giọng: “Hoắc Liên Ngao!”.
Thu lại ngữ khí chậm rãi của mình, anh cười khẩy: “Khang Kiều, nhớ kỹ những lời tôi nói với cô. Tôi ghét phải tiếp xúc với kẻ có quyền, nhưng ghét
là một chuyện, vận dụng lại là chuyện khác”.
Cứ như vậy, Khang Kiều ngồi trên nóc nhà tròn năm tiếng, nhìn Hoắc Liên Ngao và vài người thợ vừa nướng thịt vừa xem bóng.
Chập tối, Hoắc Liên Ngao lái xe ra ngoài, tới tận mười một giờ đêm vẫn chưa về.
Mười một giờ mười lăm, Khang Kiều mở cửa phòng, đứng vài phút trước cửa xác nhận nhà chỉ có mình cô rồi rón rén đi ra ngoài.
Hôm nay lúc tắm nắng trên nóc nhà, Khang Kiều phát hiện ra một chuyện. Có
thể thông qua chỗ để chân của bồn hoa và ống khói để vào phòng Hoắc Liên Ngao. Cô nghĩ có thể tìm được hộ chiếu của mình trong đó, nhận tiện
kiếm chút tiền mua vé máy bay. Thật ra trước đó, Khang Kiều đã định lén
vào phòng Hoắc Liên Ngao rồi, nhưng lần nào tay này cũng khóa chặt cửa,
chính vì vậy cô lại càng tin tưởng chắc chắn hộ chiếu chỉ có thể ở đây.
Cô đập vỡ lớp kính cửa sổ rồi thuận lợi đột nhập vào phòng anh…