Những ngày kế tiếp rất yên tĩnh, tựa như tràng tranh cãi ngày đó ở Trữ Xa Cư chưa từng xảy ra, tuy nhiên sau đó lại truyền ra tin tức Tống lão phu nhân bị bệnh, làm cho không khí ở Tống gia càng trở nên áp lực hơn.
Áp lực này không chút nào ảnh hưởng đến Linh Cưu, những chuyện nàng phải làm đều tự sắp xếp rõ ràng ở trong đầu nhưng mặt ngoài không để lộ gì cả.
Hôm nay, Tống Tuyết Y cùng Ôn Kỳ hẹn gặp mặt ở khách sạn Tuyết Cưu.
(Nguyệt: hix, cái từ khách sạn này Nguyệt tưởng xảy ra vấn đề chỗ nào nhưng tra bản gốc vẫn là khách sạn nhé, hóa ra từ khách sạn được dùng từ cổ đại sao
Khách sạn này được xây dựng sau khi học viện Tuyết Cưu xây xong, nhân công đều là nạn dân lúc trước. Ngoài khách sạn này ra, còn có quán trà, phố bán tạp hoá, đất đai, tuy rằng không lấy tên như vậy nhưng cũng luôn có dấu hiệu Tuyết Cưu.
Những công trình đó đều do các nạn dân xây dựng lên, sau khi Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y biết được cũng không ngăn cản.
Lúc này, Linh Cưu đang ngồi trên ghế mềm khắc gỗ đào, lỗ tai lắng nghe nội dung nói chuyện của Tống Tuyết Y và Ôn Kỳ, chủ yếu là nghe Tống Tuyết Y nói.
Tiếng nói của thiếu niên nhẹ nhàng ôn hòa, lời nói đạo lý rành mạch, rõ ràng đang nói tới ích lợi trên thương trường, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác phong nhã như đang thưởng trà.
Thật không hổ là thiếu niên nàng coi trọng nha! OVO
Linh Cưu nhếch môi, hưởng thụ giây phút ấm áp này.
Nàng bỗng nhiên nghĩ thông suốt, kiếp trước đến chết vẫn chưa hiểu ra đạo lý, đôi mắt của nàng vừa là họa vừa là phúc, chỉ cần có đủ thực lực, có thể tự mình tạo ra bình thản cùng ấm áp. Nếu không cho dù nàng không có đôi mắt này đi nữa, ấm áp sung sướng bình thường cũng bị người khác làm cho biến mất.
Sau khi giải quyết được khúc mắc, Linh Cưu nhất thời cảm thấy trong đầu đột nhiên sáng tỏ, ranh giới đột phá tụ tiên cảnh cũng dần buông lỏng.
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hà Nghiên đẩy cửa đi vào, nói với Linh Cưu:
"Cưu chủ nhân, người ngài muốn tìm đã đến."
Tống Tuyết Y cùng Ôn Kỳ đang nói chuyện thì dừng lại.
Linh Cưu buông dao khắc trên tay xuống,
"Đưa ta đi xem."
" Ta có thể cùng đi không?"
Ôn Kỳ lộ ra vẻ mặt tò mò không kiêng kị nói.
Ánh mắt Linh Cưu chợt lóe, gật gật đầu.
"Được."
Rõ ràng là bé con tươi cười thật đáng yêu, nhưng trực giác sâu sắc của thương nhân lại làm Ôn Kỳ thấy bất an, có một loại cảm giác tự mình nhảy vào hố!
Hà Nghiên đẩy cửa phòng chữ Giáp số ba để Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y tiến vào, Ôn Kỳ không nhanh không chậm đi theo ở phía sau.
Sương phòng bố trí rất mộc mạc, một bóng dáng tinh tế đứng trong phòng, yểu điệu như liễu, tóc đen như thác.
Nghe sau lưng có tiếng động, nữ tử xoay người, ngoái đầu lại cười như hoa đào nở rộ.
Nhìn qua hình dáng của nàng chỉ như mười lăm mười sáu tuổi, mặt trái xoan lớn bằng bàn tay, da thịt trắng nõn mê người, mi thanh mục tú, mắt như nước hồ mùa thu, lông mi đen tuyền cong vút, bộ dáng cúi mắt nhìn thật dịu dàng vô tội, môi màu son ướt át, nhướng mày cười rộ lên đôi mắt như hoa đào, quả là vưu vật khiến người phạm tội.
"Tiểu nữ tử Hoa Tri Ngữ."
Nữ tử cúi đầu chào.
Linh Cưu thu hồi ánh mắt đang đánh giá trên người nàng, đi thẳng vào vấn đề nói:
"Ta muốn ngươi cùng Tống Thu Hiên làm chuyện... Khụ."
Đột nhiên nhớ tới còn một thiếu niên ngây thơ đứng bên cạnh, nơi này cũng không phải hiện đại, cứng ngắc sửa miệng.
"Ái ân?"
Bộ dáng cứng ngắc của nàng trong mắt những người khác, tựa như đứa nhỏ thẹn thùng ngại ngùng.
Hoa Tri Ngữ khẽ cười nói:
"Tống nhị thiếu là thiên chi kiêu tử *(con cưng của trời), sợ là chướng mắt nữ tử như ta."
Linh Cưu quăng cho nàng một cái hình nhân giấy đã gấp thành hình tam giác.
"Tìm thời gian thích hợp, đem thứ này đi gặp hắn."
Hoa Tri Ngữ nhận được bùa giấy, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.
"Xuất ra thủ đoạn của ngươi."
Linh Cưu nhợt nhạt nhếch môi, tươi cười điềm tĩnh thản nhiên, âm thanh trẻ con có thể tinh lọc lòng người.
"Tốt nhất là ở trước mặt mọi người, càng nhiều người biết thứ ngươi đạt được càng nhiều, phải làm cho Tống Thu Hiên thú ngươi làm Tống gia nhị thiếu phu nhân. Ngươi làm được không?"
Hoa Tri Ngữ xưa nay ngay cả chết còn không sợ,nhưng lúc này lại ngây dại, trước đôi mắt của bé con không hiểu sao sinh ra một tia sợ hãi.
Đây là đứa nhỏ như thế nào nha! Rõ ràng có vẻ mặt ngây thơ vô tội, lời nói ra lại hoàn toàn tương phản!
"Dạ."
Nàng ngoan ngoãn đáp, bộ dáng càng thêm nhu thuận nghe lời.
Người bàng quan với mọi chuyện như Ôn Kỳ cũng ngây người, ánh mắt nhìn phía Linh Cưu không như ban đầu.
Ý của Linh Cưu hắn hiểu được, để hắn thấy một màn như vậy, khảo nghiệm quyết tâm của hắn.
Vẫn luôn nghĩ mình già dặn thông minh hơn, ai biết được Tống Tuyết Y càng yêu nghiệt, người duy nhất giống người bình thường là bé con kia, lúc này mới phát hiện ra cũng là một người không bình thường! Ôn Kỳ đau đầu nhắm mắt, bỗng nhiên có một cỗ ưu thương như thấy mình già đi! Nhưng trên thực tế, hắn mới không đến ba mươi tuổi nha!
Vài ngày này Tống Thu Hiên an phận thủ thường ngoài ý muốn, thường đi tặng lễ cho Linh Cưu.
Linh Cưu ai đến cũng không từ chối, một gốc cây dược thảo tứ phẩm Nguyệt Lan Hoa rốt cục cũng làm nàng động tâm, ngày đó mang theo lễ vật đến cửa thăm hỏi.
Tống Thu Hiên tự mình ra cửa nghênh đón, dâng nước trái cây cùng điểm tâm.
Linh Cưu hai chân nhẹ nhàng ngồi ở ghế trên, cầm điểm tâm vui vẻ ăn, nói với Tống Thu Hiên ở đối diện:
" Thật ra ngươi cũng không phải người xấu."
" Vì sao Cưu nhi cho rằng ta là người xấu?"
Tống Thu Hiên cười sáng lạn như mặt trời. Cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, quả nhiên đưa đồ này nọ, tỏ ra sủng ái chút sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ cần khiến nàng rời khỏi Tống Tuyết Y, Tống Tuyết Y còn có vốn mà đấu cùng hắn sao?
Vẻ mặt Linh Cưu khó xử, bộ dạng như muốn nói lại không nói ra.
Tống Thu Hiên tự nhiên cho rằng là do Tống Tuyết Y ở bên tai nàng nói huyên thuyên gì đó, hắn lại đưa nàng một ly nước trái cây.
"Cưu nhi có chuyện không thể nói thì đừng nói, chúng ta nói chuyện khác đi."
"Được!"
Linh Cưu vui vẻ đồng ý.
Kế tiếp hai người nói chuyện với nhau đến nửa canh giờ* (1 giờ), một người có tâm lấy lòng, một người có lòng ham học hỏi, toàn bộ quá trình nói chuyện với nhau có vẻ hoà thuận vui vẻ.
"Cưu nhi còn nhỏ như vậy mà đã xuống hạ giới lịch lãm, vạn nhất... A, Hiên ca ca cũng không có ý xem thường Cưu nhi."
"Nơi này có thể có nguy hiểm gì, trên người ta còn có bảo bối bảo mệnh!"
Hiên ca ca? Ngươi cũng không biết xấu hổ,
"Ta cảm giác được có cỗ hơi thở quen thuộc ở trên người A Hoàng ngươi, có người hạ thuật pháp với ngươi."
( Miêu: A Hoàng nghe cứ như cậu Vàng trong Lão Hạc ấy =)) )
Xưng hô A Hoàng làm cho sắc mặt Tống Thu Hiên có chút vặn vẹo, lại chịu đựng, vẻ mặt kinh ngạc.
" Trên người ta bị hạ linh thuật? Cái này chẳng lẽ..."
Linh Cưu thấy điệu bộ của hắn không giống làm bộ, lại nói lái sang chuyện khác.
Tống Thu Hiên dù thế nào cũng không thể nghĩ đến đối phương là một con cáo già trong xác trẻ con, lại càng không thể nghĩ đến nghề nghiệp của nàng là thần côn, lừa người không hề thay đổi chút sắc mặt nào. Ngược lại càng tin tưởng thân phận đối phương, nàng hỏi gì đều trả lời không hề giấu giếm, bất tri bất giác đem toàn bộ chuyện mình ở Tống tổ gia đều kể cho nàng nghe.
Hai người đều cười đến vui vẻ, đến khi bên ngoài có người truyền lời, nói là Tống Tuyết Y tới đón người.
Linh Cưu nhìn chằm chằm Tống Thu Hiên.
Tống Thu Hiên nghĩ thầm chắc nàng sẽ ở lại, nhưng lại nghe bé con nói:
" Nói chuyện phiếm với ngươi thật sự rất vui vẻ, lần sau ta lại tới tìm ngươi!"
"Thật ra Cưu nhi có thể ở lại."
Tống Thu Hiên thâm tình chân thành nhìn nàng nói.
Ngu ngốc!
Linh Cưu nghe đến đó hai vai run lên, Tống Thu Hiên thấy vậy tự động nghĩ thành nàng xúc động mà do dự.
"Đúng rồi, Nguyệt Lan Hoa mà A Hoàng đưa cho ta rất tốt, ta rất thích. Nhưng mà chỉ có một gốc thật ít, A Hoàng đưa thêm cho ta thêm mười mấy hai mươi gốc nữa đi."
Linh Cưu ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu lại thân thiết.
Tống Thu Hiên thiếu chút nữa nghẹn họng, biểu tình thâm tình chân thành duy trì không nổi nữa, hóa thành thành khẩn khó xử.
"Cưu nhi có điều không biết, Nguyệt Lan Hoa không phải vật bình thường, rất trân quý ..."
"À, đây là quà đáp lễ của ta."
Linh Cưu đem hộp gấm vẫn ôm trong ngực đưa cho Tống Thu Hiên, tựa như mới phản ứng lại , hồ nghi nói:
"Sao? A Hoàng ngươi vừa muốn nói gì?"
"Không, không có gì!"
Người ở thượng giới đưa vật gì đó nhất định là vô cùng trân quý, mười mấy hai mươi gốc Nguyệt Lan Hoa tuy trân quý, lại so ra kém lễ vật trân quý của người thượng giới còn có thể cùng người thượng giới hữu nghị! Tống Thu Hiên tiếp nhận hộp gấm, trong mắt không che dấu được vui sướng,
"Cưu nhi quá khách khí rồi."
"Đây là ngươi nên có."
Linh Cưu xua đi nghi hoặc, trừng mắt nhìn hắn.
"Nhớ rõ mỗi ngày phải đeo trên người, đối với việc luyện công của ngươi mới có lợi ."
Linh Cưu ra khỏi sương phòng nhìn thấy thiếu niên không nhiễm bụi trần đứng đó, chợt cảm thấy bất luận là ánh mắt hay là tâm linh đều được tinh lọc sạch sẽ.
Hai người rời khỏi Thu viện, đi trên con đường đá xanh đã trải qua bao mưa nắng.
Tống Tuyết Y cúi đầu nhìn bé con trong lòng.
"Cưu nhi không chia sẻ với ta một chút thành tựu sao?"
"Chuyện xấu đều bị ngươi nói thành thành tựu."
Linh Cưu cười một tiếng.
" Lễ vật ta đưa cho A Hoàng là dương phù trong âm dương đoàn tụ phù."
"Hửm?"
Tống Tuyết Y muốn biết hiệu quả của lá bùa kia.
"Chính là... Ách!"
Ta xin, thiếu chút nữa đắc ý vênh váo mà nói ra ! Linh Cưu khó khăn đem nụ cười tà ác trên khóe miệng giấu đi, ngây thơ vô tội nói:
"A, có thể cường kiện thân thể, tăng dương khí, khiến thân thể hắn trở nên rất tốt."
Nàng nói vậy cũng đúng, đúng là có tác dụng này.
Đáy mắt Tống Tuyết Y hiện lên ý cười ào ạt, cùng với sầu lo. Cưu nhi giống như là đứa trẻ trưởng thành sớm, như vậy cũng không biết là tốt hay xấu. Thấy trong mắt bé con là ảo não bối rối, hắn không hỏi tới vấn đề về lá bùa nữa, chuyển sang hỏi vấn đề khác:
"A Hoàng là ai?"
" Ngươi không thấy cái tên ấy rất giống tên cẩu sao?"
Đôi mắt Linh Cưu sáng chói.
"Ừm... Phì."
Hắn không biết có nên nói cho Cưu nhi, bộ dạng nàng lúc này thật giống con mèo trắng của nương lúc đòi ăn không nhỉ?