Ngày hai mươi hai tháng tám, Khanh Linh Thước được hạ táng, dân chúng Ngự Hải trấn túm tụm lại đứng đầy hai bên đường vây xem hai nhà Tống, Giang đưa tang.
Đội ngũ áo tang màu trắng bước đi chậm rãi, vừa đi vừa rắc tiền giấy bay đầy trời tạo thành khung cảnh thê lương.
Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y cũng mặc quần áo màu trắng, cách đó không xa còn có đám người Tống Thu Hiên, Tống Lưu Giác.
Khanh Hàn Lâm cùng Giang Ly Dã sắc mặt thật tiều tụy, Linh Cưu có lòng đi an ủi bọn họ hai câu, nhưng mà nàng vừa mới lộ ra tươi cười, đã bị bọn họ dùng ánh mắt như nhìn thấy ôn thần mà xua đuổi. Điều này khiến Linh Cưu không khỏi buông tay tỏ vẻ nếu người ta chờ mong như vậy, nàng không thể làm cho đối phương thất vọng mới đúng đi?
Phần mộ tổ tiên của Khanh gia nằm trên một khối phong thuỷ ở phía đông nam trên núi, khoảng thời gian đi đường ước chừng một canh giờ* (2 giờ).
Khi Linh Cưu ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn đường xá phong cảnh sơn thủy, ngoài ý muốn trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Làm sao vậy?"
Tống Tuyết Y phát hiện bé con bỗng nhiên nở nụ cười.
Linh Cưu buông rèm, không giấu diếm nói:
"Ta nhìn thấy Hoa Tri Ngữ ."
Tay ngọc khẽ vuốt mái tóc mềm mại của bé con, Tống Tuyết Y cười khẽ không nói gì.
Bên ngoài này,Tống Thu Hiên đang cưỡi ngựa bỗng nhiên có chút giật mình quay lại nhìn địa phương nào đó, vừa nãy đáy lòng hắn mới sinh ra một cảm giác rất kỳ quái, giống như nơi đó có một cái gì đó rất quan trọng với hắn.
Nhíu mày nhìn tình huống trước mắt, tự tiện rời đi bây giờ thì quá thất lễ, Tống Thu Hiên kìm nén tò mò nghi hoặc ở trong lòng
Một lúc sau đã tới phần mộ tổ tiên của Khanh gia, mọi người đều tất tả xuống ngựa.
"Lưng dựa núi cao, trái phải có hai núi long hổ bảo vệ, bên ngoài tránh gió, bên trong khí thế, trung tâm rộng lớn.... Là nơi có địa thế tốt."
Linh Cưu để Tống Tuyết Y buông nàng xuống, nhìn cảnh tượng xung quanh mồ mả Khanh gia. Sau đó vừa chuyển mắt, nhìn về phía Khanh Hàn Lâm đang vội vàng hạ táng cho Khanh Linh Thước theo quy củ, cúi đầu nhàn nhạt thở dài, âm thanh này chỉ có Tống Tuyết Y đang đứng bên người nàng nghe thấy.
"Đáng tiếc sau hôm nay liền không còn."
Không đúng, phải nói còn có một người nghe thấy được.
Bóng dáng của Giang Vô Mị đứng ngay tại địa phương không xa hai người, ánh mắt hắn thỉnh thoảng dừng lại trên người nữ nhân áo trắng cùng thiếu niên đeo mặt nạ, không có cảm xúc gì trên khuôn mặt, lúc nghe thấy lời nói nhỏ của Linh Cưu mới hiện ra chút cảm xúc.
"Tống Tiểu Bạch, ta đi nơi này một chút."
Linh Cưu nói với Tống Tuyết Y.
"Ừm."
Tuy rằng rất muốn nói hắn muốn đi theo nàng...
Linh Cưu thấy được trong đôi mắt thiếu niên một chút chờ mong nhưng nhanh chóng ảm đạm, tâm can cũng có chút run rẩy, cứng rắn xoay người đi không nhìn lại. Nếu còn nhìn tiếp, ai biết có thể bị sắc đẹp manh sát không!
Ai, Tống Tiểu Bạch dù đeo mặt nạ hay không đeo cũng đều quyến rũ người khác, nếu về sau khuôn mặt khôi phục lại cởi mặt nạ ra, còn không khuynh đảo chúng sinh?
Linh Cưu vừa đi vừa nghĩ, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười tự hào, có một loại cảm giác rất thành tựu như con trai nhỏ nhà mình đã trưởng thành.
May mắn Tống Tuyết Y không biết ý tưởng của nàng lúc này, bằng không dù hắn có thay đổi tính tình, cũng muốn chà đạp tiểu hài tử nào đó một phen.
Quá trình hình thành một bảo địa phong thuỷ cần hơn mười năm thậm chí là mấy trăm năm thời gian, nhưng muốn phá hủy một cái bảo địa phong thuỷ lại chỉ cần một nén nhang, một khắc, thậm chí có thể trong một cái chớp mắt.
Linh Cưu liên tục tìm kiếm điểm đến của địa mạch phong thuỷ, đóng từng cái đinh gỗ đã sớm chuẩn bị xuống đất.
Một trận gió lạnh thổi qua cây cối, làm sương đọng trên lá cây diệp đều rơi xuống.
Khanh Hàn Lâm đang an bài nghi thức hạ táng bị gió thổi qua, rùng mình một cái, nhíu nhíu mày có loại dự cảm bất an không rõ.
"Ngươi đang làm chuyện quỷ quái gì ở đây thế?"
Linh Cưu đóng xong cây đinh gỗ cuối cùng , hai ngón tay trái phải đều kẹp một lá bùa màu vàng, mặt mang mỉm cười nhìn về địa phương không có bóng người.
“Muốn hỏa thiêu hồn thể sao?”
Một câu vừa nói ra, bên tai liền truyền đến một tiếng nói quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, thấy Tống Lưu Giác ăn mặc giản dị không biết vụng trộm đi theo phía sau nàng lúc nào.
Linh Cưu cơ bản không để ý tới hắn, ai biết Tống Lưu Giác không chịu buông tha.
"Ngươi gạt được đại ca bọn họ, nhưng không gạt được ta đâu! Ta biết ngươi là ai, ngươi là Khanh Linh Cưu, căn bản không phải người thượng giới!"
"Ngươi thật thông minh."
Đôi mắt Linh Cưu chợt lóe, khuôn mặt tươi cười trong suốt đi đến trước mặt hắn.
"Ngươi muốn làm gì!"
Tống Lưu Giác chấn kinh đi lui về phía sau từng bước, lập tức thấy được cô gái ngạc nhiên nháy mắt nhìn hắn, giống như đang nói 'Ngươi đang sợ cái gì? Ta có đáng sợ đến vậy sao?'. Một cảm giác xấu hổ tràn ngập trong lòng, lại bước nhanh về phía trước đi hai bước trở lại vị trí ban đầu.
"Ngươi lại muốn giả thần giả quỷ!"
"Ngươi thật sự rất thông minh."
Linh Cưu càng kinh ngạc , hé ra lá bùa màu vàng đang ở trong tay nàng, một giọt máu ở đầu ngón tay chảy ra vẽ một hình hoa văn trên bùa . "Oành" một tiếng, lá bùa tự cháy hóa thành một đống tro tàn.
Tống Lưu Giác không kịp kinh ngạc, chỉ thấy nữ nhân trước mặt phủi tro lên người mình.
"Oái! Ngươi… chết tiệt!"
Tro bùa bay vào mắt, một trận nóng rát đau đớn làm cho Tống Lưu Giác cảm thấy mình bị đùa giỡn , nổi giận đùng đùng mở to mắt trừng nữ nhân kia.
"Đừng tưởng rằng có đại đường ca che chở ngươi liền... A? A a a! Đây là cái gì! ?"
Mặt đỏ dần lên lại biến thành tái nhợt, hầu như đã tái xanh.
"Chẳng phải ngươi biết ta ,đang, giả, quỷ, sao?"
Linh Cưu nhếch miệng, lộ ra hàm răng nhỏ trắng noãn đáng yêu .
Mà nụ cười đáng yêu ngây thơ này, trong mắt Tống Lưu Giác lại thấy tà ác vô cùng, răng nanh trắng của đối phương dày đặc giống như chuẩn bị cắn hắn một ngụm.(Miêu: tên này nhìn Cưu tỷ cứ như nhìn mụ Quỷ dạ xoa á =)) )
Làm cho hắn sợ hãi hơn là lúc này tầm mắt của hắn mơ hồ thấy sau lưng nữ nhân trôi nổi một đám hư ảnh.
Này... Này... Cái này thật giống với ác mộng một tháng nay của hắn.
"Ê, trên bả vai của ngươi có thứ gì đó đang ngồi kìa."
Linh Cưu có lòng tốt nhắc nhở.
"A! ?"
Tống Lưu Giác phản xạ có điều kiện rung mạnh hai vai, bàn tay dùng sức xua đuổi.
"Yêu quái! Yêu quái biến đi!"
Thiếu niên bị hoảng sợ quá độ kêu lên sợ hãi, xoay người bỏ chạy.
"Hừ."
Linh Cưu im lặng nhìn bóng dáng của hắn, yêu quái cái gì, nàng nghe đã thấy ghét. Quay đầu nhìn về phía oán linh còn chưa tu thành, một chút công kích cũng không bằng quỷ linh.
"Oan có đầu nợ có chủ, ta cũng không thật sự muốn các ngươi hông phi phách tán, bất quá các ngươi không nên gây phiền toái cho ta thêm nữa..."
Tống Lưu Giác một đường chạy thẳng về bên người Tống Thu Hiên, còn chưa kịp thở ra, chợt nghe âm thanh Tống Thu Hiên quát lớn:
"Có chuyện gì mà hô to gọi nhỏ?”
Tống Lưu Giác ngẩng đầu muốn giải thích hai câu, nhưng hắn càng không thể tưởng tượng được lúc đang mất mặt trước mặt Tống Thu Hiên, lại nhìn thấy hình ảnh trước mắt cách đó không xa, sợ hãi hé ra khuôn mặt trắng bệch từ từ chuyển thành xanh mét, đôi mắt trừng lớn đến nỗi muốn lòi ra.
"Khanh, Khanh... Linh Thước! Quỷ! Quỷ!"
Trong tầm mắt hắn, một hư ảnh phiêu đãng ngồi trong cỗ quan tài dưới hố, còn không phải hình dáng của Khanh Linh Thước sao? !
Vẫn là quần áo mặc trong đêm trung thu, tóc dài tán loạn, sắc mặt trắng bệch, bởi vì gương mặt oán hận dữ tợn khiến cho nàng thoạt nhìn phi thường khủng bố.
Có lẽ là nghe được tiếng kêu của Tống Lưu Giác, 'Khanh Linh Thước' nhìn qua chỗ hắn, ánh mắt trống rỗng cố tình làm cho Tống Lưu Giác cảm nhận được oán hận đập vào mắt hắn.
"Ngươi đang nói chuyện ngu ngốc gì vậy!"
Nếu không phải tình huống không cho phép, Tống Thu Hiên phỏng chừng muốn trực tiếp đánh cho Tống Lưu Giác một trận. Chú ý tới Khanh Hàn Lâm bất mãn nhìn sang, cùng với ánh mắt khiển trách của mọi người xung quanh, tâm tình Tống Thu Hiên càng thêm phiền chán, nghĩ thầm một đám người bên cạnh hắn ai cũng vô dụng như vậy, giúp không được gì thì đã đành, lại còn luôn cản trở!
"A."
Đây là ảo giác... Nhất định nha đầu kia giả quỷ! Không! Nói không chừng là thật , nàng thấy được, chuyện này là sự thật! Tống Lưu Giác cả người run run, hắn từ nhỏ nhận hết sủng ái nhưng trên thực tế tâm tính so với đệ tử bình thường của đại gia tộc còn đơn thuần, tùy hứng lại yếu ớt.
Nói cũng không có người tin, không có người tin ! Nghĩ như vậy Tống Lưu Giác chỉ có thể kìm nén sợ hãi trong lòng, cúi đầu không dám đi lại xung quanh xem loạn, ở sâu trong nội tâm bắt đầu sợ hãi Linh Cưu, cùng với sự không cam lòng khó có thể nói hết, tình cảm phức tạp khắc sâu trong lòng đứa nhỏ, thật khó để dứt bỏ.