“Chao ôi.”
Hộp đựng thức ăn đã nằm trong tầm tay, Linh Cưu thở dài não nuột một tiếng, chậm rãi mở ra, chậm rãi cầm một miếng bánh hoa quế, chậm rãi đưa tới miệng ăn, cả người mềm nhũn giống như không có xương. Ngước nhìn bầu trời đầy sao và đom đóm, thong dong thở dài một tiếng tựa như một cụ già tám mươi tuổi, nói: “Đời người thật là tịch mịch như tuyết ah.”
Nếu như sớm biết, buổi tối nơi này sẽ hiện ra cảnh tượng xinh đẹp chấn động lòng người như vậy, nàng sơm sẽ không ngủ quên.
“Phốc.” Một âm thanh không hợp thời vang lên, vẫn là cái tên áo trắng mang mặt nạ với dáng người mảnh khảnh kia, nàng dám chắc nếu có một cơn gió thổi qua hắn nhất định bị cuốn theo chiều gió. Hắn vừa cười vừa ôm bụng: “Hắc, ha ha!” Không biết có phải hắn chưa bao giờ được cười hay không, hai vai hắn vì cười run rẩy, khom lưng ngồi chồm hổm trên mặt đất, dường như hắn mắc cười đến nỗi muốn bò lăn ra đất mà cười rồi.
“…” Mặt Linh Cưu không chút biểu cảm ==’’
Tên này có bệnh!
“Tiểu muội muội.” Giọng nói ôn nhu của thiếu niên mang mặt nạ kia vang lên, trên mặt rõ ràng vẫn còn ý cười, làm cho khí trời ban đêm cũng ấm áp: “Ngươi tên là gì?”
Không thèm nhìn, tiếp tục không thèm đếm xỉa hắn. Nếu là ngày xưa, Linh Cưu nhất định lựa chọn nhắm mắt làm ngơ bỏ đi. Nhưng hôm nay cảnh đêm rất đẹp, đẹp đến mức vượt khỏi hiểu biết của nàng, chân thực và tự nhiên hơn trong phim ảnh và khoa học công nghệ trong máy vi tính rất nhiều. Hơn nữa giọng nói của thiếu niên này, thanh u giống như phản xạ của ánh trăng từ dưới sông nước, chậm rãi chảy xuôi không chút tính công kích, dòng nước chảy xui từ lỗ tai tiến vào trong lòng người ta, khiến người ta không tự chủ được bình tĩnh, tường hòa xuống.
Nàng… khát vọng mọi thứ ấm áp và dịu dàng, không có biện pháp chống cự lại chúng, lại sợ chúng tới quá gần.
Nếu như vậy, nàng xin được tham lam, ích kỉ một lần để hưởng thụ sự ôn nhu của thiếu niên này, thêm một chút thì được rồi.
Không chiếm được câu trả lời nên thiếu niên cũng im lặng.
Linh Cưu đèn nén suy nghĩ ngồi dậy nhìn hắn, có phải hắn muốn rời đi hay không? Đột nhiên phát hiện bên cạnh có âm thanh khác thường, liếc mắt qua liền thấy thiếu niên ngồi trên bãi cỏ bên cạnh nàng, ngửa đầu lên nhìn cái gì đó, không biết. ==
Bởi nàng nhìn lên từ phía dưới, Linh Cưu vẫn không nhìn rõ trái cổ của thiếu niên, cổ trắng như tuyết giống như muốn hòa tan da thịt, hết thảy đem lại cho người ta cảm giác hắn rất yếu ớt, kỳ ảo, không chân thực huyền ảo, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất một cách đột ngột.
“Bắt được ngươi rồi.” Bất chợt, âm thanh đùa giỡn của thiếu niên vang lên: “Ngươi đang nhìn lén ta.”
“…” Một bước sa chân nghìn đời mang hận!
Thiếu niên vẫn ngồi yên không nhúc nhích, không có bất kì ý định tiến công hay chèn ép nào, giọng nói thanh u dịu dàng chậm rãi vang lên: “Tại sao không muốn nhìn ta?”
Mặt Linh Cưu xị xuống, ánh mắt làm bộ như đang ngắm cảnh xung quanh, nhưng nàng không biết trong con ngươi của nàng đã in dấu bóng dáng của thiếu niên kia, rõ ràng có bóng ngược của hắn ở nơi đó.
“…” Thở dài một tiếng, nam nhân cởi áo khoác, đắp lên người nàng. Tay hắn chần chừ, lại khát vọng chạm vào tóc của nàng, khẽ chạm một cái giống như người ta không cảm giác được.
Linh Cưu không biết vì cái gì, chỉ là giờ khắc này, gương mặt giấu đằng sau cái mặt nạ đó chắc chắn đang nhoẻn miệng cười, dịu dàng khiến người ta đang khóc cũng mỉm cười.
“Về sớm một chút đi, nơi này cảnh vào đêm rất đẹp, sau này đến đây ngắm cũng không muộn.”
Linh Cưu xiết chặt hai tay, cơ thể và da thịt đều căng thẳng, sâu trong đáy mắt của nàng lộ ra sự bối rối.
Nàng khát vọng lại sợ hãi những thứ ấm áp và dịu dàng, dịu dàng quá sạch sẽ, quá thành tín sẽ khiến nàng trở nên long ngóng, giống như nàng mắc chứng chướng ngại giao tiếp xã hội, không biết nên làm cách nào để phản ứng và đáp lại.
Bóng dáng thiếu niên dần dần đi xa, ẩn nấp ở trong rừng.
“Linh Cưu, ta gọi là Linh Cưu.” Khi đã không còn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên kia nữa, nàng mới nói thật nhỏ. Sau khi nói xong, ánh mắt ảm đạm rũ xuống, thấy chiếc áo khoác trắng như tuyết trên người… cùng với một thanh cổ cầm.
Nhìn cái áo khoác trên người, Linh Cưu suy nghĩ xem nên đốt hay là vứt đi. Trên nó còn lây dính vận xui nha, để ở bên người quá lâu sẽ đem tới tai ương.
Một phen nghĩ sâu tính kỹ, Linh Cưu rút một tấm hoàng phù (lá bùa màu vàng), “phạch” lửa đổ phát ra, ném tới phía áo khoác trắng.
Vận xui màu xanh sẫm chỉ có Linh Cưu mới nhìn thấy, chảy ở bên trong lửa đỏ một chút xíu rồi tiêu tán, cuối cùng bạch y lại không chút bị tổn hại nào, lộ ra một cổ nhân khí.
“Sao lại như vậy được!” Linh Cưu ngạc nhiên cầm bạch y ngó trái ngó phải, xác định quả thật là hơi thở của loài người.
Đây là quần áo của người trần, không phải là vật xấu kết tụ vận đen.
Yêu quỷ sẽ không tự mình đi tìm phiền toái mà mặc quần áo của người, đồ của người phàm có dương khí sẽ gây thương tổn đến bọn họ.
“Hắn là người sao?” Linh Cưu cảm thấy囧
Nếu đối phương là người, nàng lừa mình dối người không thềm đếm xỉa như vậy, ở trong mắt đối phương hắn sẽ nghĩ thế nào? Bản thân nàng đã mất sạch mặt mũi rồi đúng không! Bản tính trạch nữ đều bại lộ ra ngoài rồi sao!
Cái này cũng không thể trách nàng, khắp người thiếu niên kia đều tràn ngập vận đen của yêu quỷ, quần áo lại khác hẳn với người thường, mà nàng lại có thể nhìn thấy quỷ rõ ràng cũng như nhìn thấy người, nhìn lần cũng không có gì kì quái, phải không?
Lúc ở hiện đại, nhiều năm làm trạch nữ, chuyện ô long như vậy rất ít xảy ra.
Linh Cưu túm chặt lấy bạch y, ngồi yên một hồi lâu, chợt hoàn hồn: “A! Nếu không về sẽ bị ghi lỗi mất.” Đứng dậy vừa đi được vài bước, nàng liền dừng lại.
“…” Mím môi nhìn chằm chằm cây đàn bên bờ sông, bực bội hừ một tiếng rồi đi tới, đem một cụm lửa ném lên, đốt sạch vận đen bám trên đó, sau đó cùng bạch y gói cây đàn lại, rồi đặt vào trong hốc gốc cây lớn như ban đầu.
Như vậy thì không sợ bị hơi ẩm của sương sớm vào buổi sáng, hay mưa gió làm hỏng cây đàn.
“… Có thể tìm ra hay không?” Trước khi đi, Linh Cưu lo lắng suy nghĩ, rút một cây đinh gỗ, khắc lên thân cây kí hiệu ↓╮(▔▽▔)╭↓ khắc xong mới hài lòng đem cây đinh gỗ cất đi. Bỗng nhiên nhìn qua hướng bờ sông, ánh mắt không chút nào dao động: “Nếu như còn dám đem xúi quẩy bám đến… Ta sẽ đem các ngươi đi hỏa tang miễn phí, nghe chưa?”
[chiêm chiếp chiêm chiếp] Đám đom đóm bay trong không trung ngay cả nói chuyện cũng không biết nói, đẳng cấp thấp hơn cả nhóm quỷ linh, nghe xong lời nàng nói liền nhanh chóng giải tán.
Hức hức, nàng tự nhiên giận chó đánh mèo làm gì chứ.
Nếu như không phải người nọ khắp người và đàn đều lây dính vận đen, lại có nhiều “vong linh” vờn quanh như vậy, khiến cho nàng nhận sai.
Nét mặt Linh Cưu không chút thay đổi xách hộp thức ăn đi trở về.
Bởi vì nàng bỏ trốn đi chơi về trễ, Linh Cưu bị Tân ma ma cấm túc năm ngày, lần thứ hai nàng đến bờ sông ven khu rừng kia, đó là khoảng chừng bảy ngày sau.
Mùa hè ánh nắng chói chang, vừa qua khỏi buổi trưa, thời tiết không một chút mát mẻ.
Nhưng, khi nàng nhìn thấy người nằm ở dưới tàng cây, nàng liền cảm thấy không khí chung quanh trở nên mát lạnh, ôn hòa.
Nàng giậm chân một cái, sau đó thả nhẹ bước chân, hơi khom người, giống như con mèo đi ăn vụng cá, lặng lẽ đi về phía thiếu niên kia. Chỉ thấy vẻ mặt căng thẳng của nàng, hai mắt hết sức chăm chú thận trọng, càng khiến người ta cảm thấy nàng đang làm chuyện xấu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dọa đến dựng hết lông lên.
Nàng đứng lại ở bên ngoài, khoảng cách giữa nàng và thiếu niên mang mặt nạ kia không hơn nửa thước, đôi mắt Linh Cưu nhìn thiếu niên lóe lên ánh sáng lạ.
Rất nồng… Vận đen rất nhiều! Khí xui xẻo trên người hắn rất nồng nặc, hèn chi lần trước nàng nhận sai hắn không phải là người.
Người như hắn có thể sống tới tuổi này không phải là kì tích, nhất định là dùng vô số dược liệu trân quý kéo dài mạng sống.
Người bình thường nếu ở lại bên cạnh hắn trong thời gian quá lâu, chắc chắn sẽ bị khí xui xẻo trên người hắn ảnh hưởng. Thậm chí còn bị quỷ linh dính vào người, rước lấy huyết quang tai ương, sẽ gặp họa sát thân.
“Hắc —!”
Trong lúc thất thần, thình lình một tiếng gọi lọt vào trong tai.
“Ngao!” Suy nghĩ của Linh Cưu còn chưa bắt kịp, đã phản xạ có điều kiện phát ra một tiếng sói tru, nhảy bật ra xa, căng thẳng khom người, hai mắt trợn to.
“Hắc… ha ha ha.” Tên đầu sỏ gây ra chuyện phát ra tiếng cười thanh lãng, ngồi trên cỏ, cười đến nỗi hai vai run rẩy.
“…” Nàng cho rằng hắn là người dịu dàng, đúng là mắt mù mà.
“Úi chà? Tức giận rồi à?” Thiếu niên kia ngừng cười, thanh âm dịu dàng lại không hề hèn yếu, lộ ra ý xin lỗi: “Bởi vì ngươi rất thú vị, mới nhịn không được hù dọa ngươi.”
Thiếu niên lẳng lơ, thú vị không phải là một từ dùng để hình dung tốt đẹp gì cho kham, cảm ơn. Sự thật là lần thứ hai Linh Cưu bị âm thanh dịu dàng này đầu độc, nét mặt căng thẳng lại ngây ngô như đầu đồ ngốc lắc đầu.
“Cái này coi như là lễ vật tax in lỗi ngươi được không?” Thiếu niên lấy ra một hộp đựng thức ăn, đem mấy đĩa điểm tâm tinh xảo lấy ra.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ của món điểm tâm này liến đoán được, nó cao cấp hơn món điểm tâm mà ngày thường nàng ăn khoảng một, hai điểm.
Linh Cưu khụt khịt cái mũi nhỏ, thơm a ~
Mấy ngày nay, nàng phát hiện điểm tốt nhất của chuyện xuyên qua chính là đồ ăn ngon nha! Còn hơn cả lương thực nàng dự trữ quanh năm nữa —- mì ăn liền, bánh mì, chân giò hun khói, cá đóng hộp, thịt bò đóng hộp, vân vân… Nhưng thứ này, thật sự ăn rất ngon!
Cuối cùng, nàng không chống cự lại được sự quyến rũ của mỹ thực… Nàng tuyệt đối không thừa nhận, nàng sẽ ăn món điểm tâm bị khí xui xẻo làm ô nhiễm, hơn nữa, nguyên nhân nàng không đành lòng cự tuyệt là vì sự dịu dàng, trong sạch của thiếu niên đó.