Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Chương 2: Chương 2: Người như mộng như ảo




“Người tới là ai?”

“Người của Khanh gia, phụng mệnh gia chủ nhà chúng ta đưa lễ mọn đến cho Tống gia, mời Tống gia đại phu nhận đích thân nhận lấy.”

“Đợi bọn ta đi bẩm báo.”

Khoảng chừng một phút sau, âm thanh của người nọ lại vang lên: “Mời các vị.”

Linh Cưu cảm giác được đường đi nhấp nhô, không biết đã đi bao lâu thì rương lễ vật được đặt xuống đất, từ xa xa nghe được âm thanh mơ hồ…

“Mấy vị ca ca đã vất vả nhiều, đây là tiền thưởng của đại phu nhân dành cho các vị.” Giọng nói thanh thúy của một cô gái vang lên.

“Khách khí, khách khí…”

Thời gian im lặng trôi qua, may là rương lễ vật được khoét một lỗ nhỏ để thông khí, không để cho người bị nhốt bên trong thiếu không khí mà chết.

Linh Cưu cảm thấy cơ thể bị trói chặt đau nhức không thôi, uể oải đến mức ngủ mê man.

Một âm thanh nhỏ nhẹ truyền vào trong tai nàng, Linh Cưu đột ngột mở mắt, đập vào trong tầm mắt nàng chính là một gương mặt như phù dung, đầu tóc đẹp đẽ, trâm vàng ngọc lộng lẫy, sáng chói khiến nàng hoa cả mắt.

“Tỉnh? Con nhóc này cũng rất cảnh giác nhỉ?” Tôn Cốc Lan cười khẽ, ánh mắt trắng trợn đánh giá Linh Cưu đang bị trói trong rương lễ vật: “Nghe nói con nhóc nhà ngươi không muốn chăm sóc Tuyết Y nhà ta, cho nên mới chịu… đau đớn như thế này.”

Ngón tay búp măng hướng tới gò má trái sưng đỏ của nàng mà nhéo, mặt mũi tràn ngập ý cười, nhưng giọng điệu lại lạnh tới thâu xương: “Ngay cả một đứa con nít ranh cũng ghét bỏ Tuyết Y nhà ta, thật đáng ghét.”

Linh Cưu bị đau, vành mắt rưng rưng nước mắt, đôi mắt ngập nước có muôn vàn gợn sóng xao động, thanh khiết khiến đáy lòng người khác phải lo lắng, kêu khóc: “Đau! Tiên nữ tỷ tỷ nhẹ tay một chút.”

Tôn Cốc Lan ngây người, không nhịn được buông lỏng tay. Sau đó kinh ngạc nhìn ánh mắt của Linh Cưu, chính là một hốc mắt trẻ thơ khóc đỏ lên, đâu còn chấn động lòng người như trước. Chớp mắt một cái nghi vấn liền nhanh biến mất, cười khẽ: “Con nhóc này, cái miệng thật ngọt.”

Linh Cưu hấp hấp cái mũi: “Dì Tôn, cha nói nếu Cưu Nhi nghe lời sẽ không bị đánh nữa. Cưu Nhi nghe lời dì Tôn, dì Tôn không cần đánh Cưu Nhi, Cưu Nhi sợ đau!”

Một cô bé bảy tuổi nho nhỏ, trán bị vỡ sây xát, nửa mặt bị sưng ứ máu, vành mắt sưng đỏ chứa lệ, khóe miệng còn dính vết máu, thân thể nhỏ nhắn bị dây thừng buộc chặt, toàn thân không có một chỗ lành lặn, nhìn rất đáng thương.

Lòng trắc ẩn của Tôn Cốc Lan không khỏi dâng lên, thở dài một tiếng: “Thôi, dì Tôn cũng không phải muốn khó gì ngươi, nhưng không được nghe người ngoài nói mà chê con ta không tốt. Ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện là bình thường, nếu không dạy dỗ một phen, sau này sợ là sẽ gây chuyện ồn ào.” Vừa nói vừa giúp Linh Cưu cởi trói.

Linh Cưu ngoan ngoãn không động đậy.

Dây thừng được thả lỏng, Tôn Cốc Lan nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, lại duỗi tay đem nàng ôm lên đùi mình ngồi.

Tỳ nữ bên cạnh đem thuốc dán đưa qua.

Tôn Cốc Lan lấy thuốc, xoa lên vết thương trên người Linh Cưu, vừa nhỏ giọng dịu dàng nói: “Cưu Nhi đừng sợ, dì Tôn không phải người xấu. Chỉ cần sau này Cưu Nhi nghe lời, dì Tôn sẽ không đối xử tệ bạc với Cưu Nhi. Ta thấy Cưu Nhi chính là một bé thông minh, nên nghe hiểu được lời nói của dì Tôn. Từ nay về sau, Cưu Nhi có trách nhiệm đi theo chăm sóc cho thiếu gia, nếu có thể làm cho thiếu gia thích, làm cho bệnh tình của thiếu tốt lên, dì Tôn sẽ coi Cưu Nhi như con ruột mà yêu thương.”

Nếu không được thiếu gia thích thì sao? Linh Cưu không dám nói, chỉ ngoan ngoãn đáp: “Cưu Nhi đã biết.”

“Ngoan.” Tôn Cốc Lan dùng khăn tay lau chùi vệt nước mắt trên mặt nàng: “Bé con giống như được làm từ nước vậy, khóc khiến người ta phải đau lòng. Đến, cười cho dì Tôn coi một cái nào, xem Cưu Nhi nhà chúng ta có phải xinh đẹp như đóa hoa hay không?”

Hôm nay, ngay cả tính mạng và bản thân đều bị người khác nắm trong tay, bản rẻ tiếng cười thì tính là cái gì?

Linh Cưu quyết tâm lại giả bộ đáng yêu lần nữa, lần thứ hai sử dụng pháp thuật nhỏ, nhanh chóng nín khóc mà cười, ánh mắt tròn xoe giống như băng tan còn sóng nước lăn tăn phát sáng, cánh môi hồng hồng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng như ngọc đáng yêu, thật sự xứng với câu môi hồng răng trắng.

Tôn Cốc Lan vừa thấy liền ngây người, từ trong đáy lòng dâng lên một cảm tình cảm thương xót, thầm nghĩ: Thôi, nếu như bé con này không có tác dụng, nàng cũng thu bé làm tiểu nha đầu bên người, nuôi nấng bảo vệ cho bé được lớn lên trong bình an.

“Bé ngoan.” Nàng khẽ véo chop mũi Linh Cưu, nụ cười cũng tăng thêm vài phần thật lòng: “Ngươi trước hết hãy lo dưỡng thương, đi theo bên người Tân ma ma học tập, đợi đến lúc hiểu rõ các thói quen của thiếu gia, sau đó sẽ đi theo chăm sóc cho thiếu gia.”

“Vâng.”

Nàng có thể nói không sao? Đương nhiên không thể!

Sau khi Linh Cưu bị ôm đi, trong phòng chỉ còn lại Tôn Cốc La và tỳ nữ Tố La.

Tố La khẽ nói: “Phu nhân, chèn ép như vậy có nhẹ quá không? Trẻ con còn nhỏ, không nếm thử chút đau đớn e là sẽ không nhớ được giáo huấn.”

(Ngữ: Con mụ này có khuynh hướng ngược đãi trẻ em ==)

Tôn Cốc Lan lắc đầu: “Là một đứa trẻ thông minh, nghiêm khắc quá sẽ phản tác dụng. Sau này nếu phạm sai lầm thì dạy dỗ lần nữa cũng không muộn.”

Lúc nàng muốn rat ay thuần phục người, nào ngờ bản thân lại mềm lòng, thật sự không đành lòng xuống tay.

Mà thôi, một đứa trẻ khiến mọi người yêu thích, nói không chừng Tuyết Y cũng sẽ thích bé.



Linh Cưu đã đi đến thế giới này đã gần hai tháng, trong hai tháng này nàng đã được Tân ma ma truyền thụ tất cả các sở thích thói, quen của thiếu gia Tuyết Y. Dựa theo kế hoạch, một tháng nữa, nàng sẽ được đảm nhận trách nhiệm tỳ nữ bên người kiêm chức phúc tinh của thiếu gia.

Trong hai tháng này, Linh Cưu còn hiểu được cái thế giới này thật to lớn, gấp mấy lần địa cầu thậm chí còn gấp mười mấy lần nữa chứ, tên gọi là Cửu Tiêu Đại Lục, Cửu Tiêu Đại Lục được chia làm ba tầng thượng, trung, hạ. Hiện tại, nàng đang ở dưới tầng thứ ba Thụ Hải Châu, giữa Phi Kinh Châu và Sóc Vân Châu. Nơi này lưu truyền rất nhiều truyền thuyết trên khối lục địa Thần Châu (*), thậm chí ngay cả yêu tiên quỷ quái gì cũng có đủ, loan truyền thật là kì diệu khắp nơi đều là kịch bản, thoại bản. Nhưng mà trong tam châu, hầu như chưa có ai được nhìn thấy yêu tiên quỷ quái thực sự, cũng không biết được thật giả.

(*) Ý chỉ Trung Quốc.

Con dâu nuôi từ bé gì đó, căn bản chính là do đầu óc Khanh Linh Thước có bệnh.

Dưới tàng cây bên cạnh bờ sông, Linh Cưu nằm đó, ngửi mùi hương thơm mát của cỏ xanh, vụn trộm trốn nửa ngày nhàn nhã.

Từ lời nói của Tân ma ma, nàng mới biết được, đại phu nhân cố gắng mua nàng về Tống phủ là vì có một cao nhân tính ra được ngày sinh tháng đẻ của nàng và thiếu gia Tống gia có thể hổ trợ lẫn nhau, có nàng bên cạnh bảo hộ thì thiếu gia họ Tống sẽ bình yên khỏe mạnh, ốm đau sẽ chuyển biến tốt, nói không chừng sẽ khỏe mạnh.

Nghĩ tới chuyện Linh Cưu nàng mang dòng máu của yêu quái, cũng biết là đại phu nhân tất nhiên sẽ không liệt nàng vào danh sách chọn con dâu của bà rồi.

Kệ đi, dựa vào kí ức của Linh Cưu trước kia, nàng dường như là sự kết hợp giữa người và yêu, người mang nửa dòng máu của yêu, bình thường sẽ phát bệnh si ngốc nổi điên. Không biết Khanh Lâm Hàn đã có kết luận như thế nào (hoặc chỉ là nghi ngờ) mẹ nàng là yêu. Trái lại, từ lúc nàng ba tuổi, sau lần đầu tiên phát bệnh ông ta liền chán ghét nàng, không cho nàng mang họ của hắn, nàng liền theo họ người mẹ không biết còn sống hay đã chết của mình, tên đầy đủ của nàng là Bách Lý Linh Cưu.

Tên Linh Cưu này là do Khanh thị chính thất đại phu nhân Giang Li đặt cho, chính là dựa vào tên con gái của bà ta mà đặt, ý định của bà rất rõ ràng.

Làm như sợ người khác không biết “Cưu chiếm thước sào”(*) sao.

(*) Chim tu hú chiếm tổ chim khách. Con chim tu hú vụng về không biết làm tổ nên thường đẻ trứng nhờ vào tổ chim khác nhờ nó ấp hộ. Chim tu hú non thường có kích thước lớn hơn các con chim non trong tổ đẻ nhờ nên không những chiếm tổ còn tranh hết thức ăn của các con non khác.

Nói tới tên nàng, kiếp trước tên của nàng cũng là Linh Cưu, không có ý nghĩa xấu lại có đủ tình yêu thương của cha mẹ, bởi vì mẹ nàng rất thích xem phim Thiên Long Bát Bộ, cuồng nhiệt yêu thích Linh Thứu Cung, vốn định đặt tên nàng là Linh Thứu, nhưng cha nàng bảo đó là tên gọi của loài chim dữ, dáng vẻ lại xấu không thích hợp đặt cho con gái, nhưng chịu không nổi ánh mắt ai oán của mẹ nàng, cuối cùng cha đành chọn chữ Cưu đồng âm với chữ Thứu, đa phần chính là loài chim nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu lại xinh đẹp.

Nhưng có ai ngờ kết quả cuối cùng bọn họ lại vứt bỏ nàng…

Trái tim thắt chặt, Linh Cưu nháy mắt một cái, cố gắng ép bản thân nghĩ tới chuyện khác, không tự chủ được lại nhớ tới chuyện mình sắp phải đối mặt.

“Tống Tuyết Y…” Linh Cưu nỉ non gọi, thân thể co lại thành bộ dạng con tôm cong, mơ màng nghĩ: Một tháng sau sẽ thấy hắn, người có liên quan đến vấn đề ăn, uống, đi, ở của mình trong quá trình trưởng thành, không biết hắn có bộ dạng gì.

Mọi việc luôn có cái xảy ra ngoài ý muốn, vốn là một tháng sau mới gặp, bởi vì một chút ngoài ý muốn, sớm gặp lại không biết nhau.

Linh Cưu bị tiếng đàn thanh u làm cho tỉnh giấc, nàng nhẹ nhàng mở mắt, đập vào mắt nàng chính là cả bầu trời đom đóm xanh biếc, sao dày đặc tô điểm cho khoảng không gian đen tối, mới chớp mắt một cái đã bị cảnh đẹp đập vào mặt khiến đầu óc của nàng suýt chút nữa choáng váng.

Không xong, nàng ngủ quên!

Bình thường, Linh Cưu sẽ ở nơi này ngủ đến lúc mặt trời xuống núi sẽ quay về.

“Boong boong” tiếng đàn lọt vào tai nàng, Linh Cưu quay đầu lại, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ —— hình bóng thật là đẹp, bóng lưng rất hư ảo.

Quần áo màu trắng, tóc đen rối tung, người kia mang mặt nạ màu trắng vẽ huyết hồng phù chú, cả người được đom đóm và ánh trăng bao phủ, hắn giống như là có thể tỏa ra ánh sáng.

Linh Cưu híp mắt, thấy mấy đạo bóng dáng trong suốt quấn quanh bên người thiếu niên, phát ra tiếng cười giòn giã.

Là yêu? Hay quỷ?

Hai tháng này, Linh Cưu bất đắc dĩ phát hiện thiên nhãn vẫn theo nàng xuyên qua thế giới này. Nàng vẫn nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy được. Đồng thời, trước sau vẫn nhìn rất rõ ràng chân thật, khó phân biệt thật giả được.

Nàng cũng từng nghĩ, đôi mắt của Linh Cưu bảy tuổi có phải hay không cũng giống nàng? Đây cũng là nguyên nhân thúc đẩy nàng “Phát bệnh điên”?

Đáng tiếc, trong đầu tiếp thu kí ức của Linh Cưu bảy tuổi rất rối loạn, không có cách tìm ra đáp án.

Linh Cưu thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại lắng nghe tiếng đàn.

Trình diễn miễn phí thế này ngu gì không thưởng thức, có lời ah ~

Không biết từ lúc nào tiếng đàn ngừng lại, âm thanh khe khẽ càng ngày càng đến gần, bên tai nghe được một giọng nói, đó là giọng nói thanh u, ấm áp tựa như một hồ nước mùa xuân khiến lòng người mềm mại của một thiếu niên: “Ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh.”

Linh Cưu không nhịn được mở hai mắt, nàng thừa nhận mình bị âm thanh của người đeo mặt nạ không rõ là yêu tinh hay quỷ quái này… mê hoặc.

Nàng giật mình hoàn hồn, mặt lạnh cố gắng đem hai mắt dời đi, trong lòng mặc niệm: Không nhìn thấy, ta không nhìn thấy…

“Khuya lắm rồi, nếu không quay về, sẽ có người lo lắng.”

Linh Cưu rũ mắt xuống, vì sao mỗi lần có ai đó quan tâm đến nàng thì bao giờ cũng là yêu quỷ, chẳng bao giờ có một người…

Ùng ục…

Âm thanh xấu hổ vang lên, dạ dày của nàng hát vang hành khúc nhà không vườn trống!

Linh Cưu tự nhiên đem tầm mắt chuyển đến hộp đựng thức ăn cách đó không xa, nhớ tới bên trong còn có mấy cái bánh hoa quế cao nàng ăn còn thừa.

Chìa tay, với không tới!

Linh Cưu nhíu mày, lật mình một cái, tiếp tục thò tay kéo hộp đựng thức ăn.

Thiếu một chút nữa, còn thiếu một chút…

Em gái ngươi! Còn kém một chút nữa ah ~~

Linh Cưu nhìn đầu ngón tay út và hộp đựng thức ăn còn cách nhau không tới tám tấc, khổ lớn thù sâu hít một hơi, sau đó di dời nửa mình dưới.

Đừng khó hiểu, tên này chính là kẻ lười biếng đã thành tinh. Khi không có ‘Người’, nàng liền lộ nguyên hình thuộc tính của trạch nữ lâu năm, có thể không động sẽ không động, rõ ràng khoảng các còn kém một chút nàng cũng không muốn ngồi dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.