Mưa nhỏ rơi vào hồ sen, khua gợn sóng trên mặt hồ xanh biếc, khói trên mặt nước mênh mông giống như bức tranh thủy tạ nước non, trong đám sương mù lượn lờ chỉ nghe thấy tiếng tí tách rất dễ nghe.
Linh Cưu đứng ở trên cầu bắt ngang qua hồ ao sen, nhìn cô gái đứng trước mặt nàng.
Cô gái không tới mười tuổi, môi hồng răng trắng, mày liễu mắt sáng, mái tóc được búi thành Song Cầu Tấn, quần áo màu vàng nhạt.
“Sao chổi, ta đã sớm cảnh cáo ngươi rồi, không được bám lấy Mị ca ca của ta. Hừ hừ, đây chính là kết cục của ngươi nếu không nghe lời.” Một ngón tay trắng noãn vươn ra, mạnh mẽ chỉ vào lỗ mũi của nàng, còn thiếu ba tấc nữa là đụng đến chóp mũi của nàng rồi.
Linh Cưu không chớp mắt một cái nhìn lom lom con ranh kia, nét mặt không chút thay đổi thầm đọc chú ngữ, tay bấm thủ quyết.
Ơ, vì sao ảo cảnh mô phỏng ở chung quanh không có thay đổi?
“Ê! Sao chổi! Lỗ tai của ngươi bị điếc à? Bản tiểu thư đang nói chuyện với ngươi đó! Ta nói cho ngươi biết, ngươi trốn không thoát đâu, cha đã đồng ý đem ngươi gả cho con ma ốm nhà họ Tống làm con dâu nuôi từ bé rồi!”
Thật ầm ĩ.
Linh Cưu thở dài ở trong lòng, bươc nhanh về phía trước.
Nàng nhớ lại, nàng vừa mới thức khuya đọc xong cuốn tiểu thuyết lừa bịp má ơi, vì thế trong lòng nàng căm hận, quăng lại một câu bình luận: “Tác giả thì là cha ghẻ, nhân vật thì ngu ngốc không ai bằng”. Chúc ngài tác giả tôn quý, sau này, ngày nào cũng ăn mì tôm không có sợi mì, có sợi mì không có bột nêm, có bột nêm không có mì sợi, vĩnh biệt. Sau khi bình luận xong, lại thấy đầu óc choáng váng hoa mắt, đầu bị đập rồi…
Linh Cưu sờ sờ cái trán, cảm giác đầu tiên chính là vô cùng đau đớn.
Lần nữa mở mắt, chính là nhìn thấy cô gái ăn mặc quần áo cổ trang này, và hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ xung quanh được mô phỏng theo thời cổ đại.
Xã hội hiện đại làm sao có người ăn mặc như cô gái này chứ, gặp quỷ à.
Linh Cưu trước sau như một lựa chọn không thèm để ý tới cô gái đó, quỷ quái như vậy không biết nàng cùng người bình thường có gì khác nhau.
Nhưng kết quả lại trái với ý muốn ban đầu.
“Sao chổi, ngươi dám coi thường ta!” Cô gái mặc quần áo vàng nhạt trừng mắt nhìn nàng, đưa tay nắm lấy tóc Linh Cưu, mạnh mẽ kéo về phía sau.
“A.” Linh Cưu đau đến mức nhe răng, kinh ngạc nhìn cô gái này.
Vì sao nàng có thể đụng chạm vào người mình.
Rất nhanh, Linh Cưu liền xem nhẹ vấn đề này, vì tóc bị kéo đau quá.
“Buông tay.” Vừa mở miệng, Linh Cưu liền bị dọa nhảy dựng.
Cái âm thanh trẻ con non nớt, mềm nhũn này là chuyện gì?
“Không buông, không buông! Sao chổi! Người quái dị, ai kêu ngươi không nhìn ta, ta muốn cho ngươi xem sự lợi hại của ta.” Cô gái kia càng kéo mạnh tay hơn.
Linh Cưu thật sự bị chọc giận, liền vát cô gái kia lên vai ném xuống đất.
“Tiểu Thước, làm sao vậy? Mau đứng lên cho cha nhìn xem!” Thình lình một thanh âm lo lắng của nam nhân vang lên.
Linh Cưu ngẩng đầu lên nhìn, nàng nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người đi tới.
Nhìn nam nhân trung niên ôm lấy cô gái mặc quần áo vàng kia, trong đầu Linh Cưu không biết vì sao lại hiện lên tin tức về nam nhân gọi là “Cha” tên “Khanh Hàn Lâm”, ngay sau đó có một ánh mắt rơi vào trên người của nàng, nàng quay đầu nhìn lại, lọt vào tầm mắt nàng chính là một thiếu niên tuấn tú mười ba, mười bốn tuổi. Da trắng môi đỏ mọng, quần áo gấm vóc, giống như chi lan ngọc thụ.
“Giang Vô Mị”, “Mị ca ca” tin tức này điên cuồng tràn vào đầu nàng, đầu óc đau đớn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Cưu cũng trắng bệch.
“Cha! Cha! Linh Cưu đánh con!” Cô gái áo vàng ôm cổ nam nhân trung niên kia, đầu chôn ở trong ngực hắn, uất ức khóc: “Con khuyên Cưu Nhi đừng đau khổ, cha là vì muốn tốt cho Cưu Nhi, cho nên mới tìm một nhà có gia thế sạch sẽ gả nàng đi, nhưng Cưu Nhi không nghe, còn đánh con, huh u…”
Khanh Hàn Lâm yêu thương vỗ vỗ lưng con gái yêu, dỗ dành một hồi, mới ngẩng đầu nhìn liếc Linh Cưu một cái, ánh mắt chán ghét kia làm đáy lòng Linh Cưu chua xót, đau nhức vô cùng.
Trong kí ức, cha mẹ cũng từng dùng ánh mắt này nhìn nàng.
“Giang hiền chất, khiến cho ngươi chê cười.” Khanh Hàn Lâm nhìn về thiếu niên đang đứng ở bên cạnh, sắc mặt khôi phục lại độ ấm như bình thường.
“Không sao.” Giang Vô Mị đứng trên cầu nhìn về phía người con gái mặt không chút biểu cảm, cảm thấy kinh ngạc. Vì trong mắt nàng không còn có sự si mê nóng bỏng như ngày xưa. Một chút kinh ngạc này, vẫn không đủ để cho lòng dạ cao ngạo của hắn bị khuấy động, không có chút ý nghĩ bênh vực nàng: “Khanh bá bá, ta thấy thời gian đã trễ rồi, người còn phải xử lí việc nhà, tiểu chất xin cáo từ trước.”
“Mị ca ca, đừng đi, lần trước ca đã nói ca sẽ kể chuyện xưa cho Tiểu Thước nghe!” Khanh Linh Thước từ trong lòng Khanh Hàn Lâm thò đầu ra.
“Lần sau ta đến sẽ kể chuyện cho Linh Thước nghe.” Thái độ của Giang Vô Mị không gần không xa, thi lễ chào Khanh Hàn Lâm một cái, liền xoay người rời đi.
Lần này hắn đi, không chút lưu luyến. Mãi cho đến rất nhiều năm sau, hắn mới hối hận đến mức lòng đau như cắt, hối hận bản thân không có che chở cô gái lẻ loi không ai yêu thương kia, rõ ràng khi đó hắn chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết được hoàn cảnh khó khăn của nàng. Ấy vậy mà, hắn lại nhỏ nhen không có mở miệng.
“Người đâu, đem tiểu thư trói lại, đưa tới Tống gia!” Khanh Hàn Lâm trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Bốn gả gia đinh khỏe mạnh đi tới chỗ Linh Cưu.
Linh Cưu hiểu rõ thời thế nên không nhúc nhích, để mặc cho bọn họ trói nàng mang đi.
Bị người khiêng đi khoảng mười phút, nhìn thấy cảnh vật hai bên đường đều là kiến trúc thời cổ đại, mọi kí ức trong đầu pha trộn vào nhau, vì vậy Linh Cưu mới tỉnh ngộ —- Nàng, đây là xuyên qua!
Bị người khác đem nhét vào… rương lễ vật?
Linh Cưu hơi trừng hai mắt, nhìn thấy Khanh Hàn Lâm ở bên ngoài cúi người xuống, cay nghiệt dạy bảo nàng: “Sau này ở Tống gia ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, muốn làm phá hủy thanh danh của Khanh gia, người chịu khổ chỉ có một mình ngươi mà thôi! Đừng trách cha lòng dạ độc ác! Muốn trách thì trách ngươi có một người mẹ họa thủy, bản thân không biết văn cũng chẳng biết võ, là một phế vật không có tác dụng. Từ nay về sau, chuyện ngươi sống hay chết ở Tống gia, đều dựa vào chính bản thân ngươi.”
Linh Cưu im lặng, giống như là đang thưởng thức lời nói của Khanh Hàn Lâm, liếm bờ môi khô ráo một cái, không chút sợ hãi nói: “Ta cảm thấy, nên trách nhất chính là ngươi bị sắc dục huân tâm, nếu không ngươi sẽ không yêu thương cái cô gái họa thủy kia, cũng sẽ không sinh ra một kẻ phế vật như ta được.”
Khanh Hàn Lâm thẹn quá thành giận, bàn tay đánh vào mặt Linh Cưu nói: “Nghiệp chướng!”
Má trái nàng đau rát, trong miệng có mùi vị tanh mặn của máu, ánh mắt Linh Cưu rưng rưng nghiêm túc nói: “Bỏ rơi vợ con, bán nữ cầu vinh, lời nói không vừa tai liền rat ay đánh người, ngươi nhất định sẽ bị trời đánh!”
“Đậy nắp lại! Đưa đi!” Khanh Hàn Lâm vẫy tay, giống như vứt bỏ rác rưởi dơ bẩn vậy.
Rương lễ vật bị hạ nhân đậy nắp lên một cách mạnh mẽ, che lại tất cả mọi tầm nhìn của Linh Cưu, trong nháy mắt không gian nhấp nha nhấp nhô, sau đó thì bình ổn.
Nàng biết. Nàng bị cha mình coi như là đồ vật đem bán ra ngoài.
Trong bóng tối, Linh Cưu đưa tay lau nước mắt, sau đó suy nghĩ đến tình trạng của chính mình.
Nàng xuyên qua, xuyên đến một thế giới không biết tên. Nàng trở thành một người cùng tên với nàng – Linh Cưu, một Linh Cưu bé nhỏ. Tiểu Linh Cưu này bị muội muội ruột – Khanh Linh Thước đẩy ngã, ót bị va đập mạnh mà về chầu ông bà, cuối cùng bị nàng chiếm lấy thân xác này.
Nàng xuyên qua, chứng tỏ thân thể nàng ở thế giới kia cũng đã chết? Nói cách khác, đời trước, cái ót của nàng đập vào màn hình máy tính cũng không phải là ảo giác.
Linh Cưu thầm nghĩ, chẳng lẽ cả đời Linh Cưu nàng đều đáng bị người khác vứt bỏ sao?
Kiếp trước, nàng được sinh ra ở một gia đình bình thường, chỗ không bình thường chính là nàng bẩm sinh có thiên nhãn, có thể nhìn thấy thế giới ma quái.
Lúc nhỏ, khi nàng nhìn thấy “mấy thứ đó”, nàng chẳng những không sợ mà còn cảm thấy kiêu ngạo. Cho rằng, đây chính là tài năng của mình. Thế nên nàng rất hay biểu hiện ở trước mặt cha mẹ.
Ban đầu, nàng còn không biệt được ra người thật và ma quỷ, nàng sẽ nhịn không được chào hỏi ‘bọn họ’ , sau đó rước lấy ánh mắt kì lạ của những người xung quanh, cha mẹ sẽ đánh vào mông nàng một cái rồi quay về phía mọi người cười miễn cưỡng nói xin lỗi. Nói là con nít còn nhỏ đùa nghịch thôi.
Có một lần dự tiệc, nàng cuống cuồng nói với cha mẹ, bà cô bị quỷ quấn lấy, nghênh đón nàng chính là một cái bạt tay của cha mình. Một tháng sau, bà cô chết, tất cả mọi chuyện đều thay đổi từ ngày đó.
Cha mẹ hay dùng ánh mắt chán ghét và sợ hãi nhìn nàng. Bạn bè người thân đều xa lánh, sau khi học cấp hai, nàng bị cha mẹ cho vào ở trong kí túc xá của trường, cho đến năm học lớp mười, sau khi cha mẹ có em trai, bọn họ dọn nhà đi cũng không có nói với nàng một tiếng, khiến nàng lo lắng báo cảnh sát, bỏ học đi tìm quỷ hỏi đường, tìm nửa năm mới tìm được bọn họ.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ một giây đó nàng vui vẻ đến gần như phát điên, chạy đến ôm em trai đang đi dạo ở trong sân trước mặt mẹ, nhưng khi đối phương thấy nàng, ánh mắt của bà chỉ có chán ghét và sợ hãi , lớn tiếng thét chói tai: “Mày tới đây làm gì? Mày muốn gây tai vạ cho em mà à? Bọn tao có làm gì có lỗi với mày đâu? Vì sao mày vẫn bám lấy bọn tao không chịu buông?”
Cha từ trong chạy ra, trong tay ông cầm một cái cờ lê, ánh mắt ông nhìn nàng có chút áy này, nhưng phần chán ghét và hoảng sợ chiếm nhiều hơn, nói với nàng: “Mày đi đi, bọn tao có già cũng không cần mày nuôi, niệm tình bọn tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày đừng tới tìm bọn tao nữa.”
(Ngữ: &*(*)(&Ủ$ cha mẹ kiểu gì vậy?)
Nàng không nhớ rõ chính mình rời đi như thế nào, nước mắt giàn dụa trên mặt, trong lòng thầm thề nàng muốn làm một người bình thường.
Nàng đi chùa miểu, đào mộ trộm mộ, vét đồ cổ ở chợ, tìm mọi biện pháp cũng không có cách nào làm cho ánh mắt khôi phục lại như người bình thường, trái lại nàng học được một chút bùa chú cổ xưa dùng để bảo vệ bản thân, cuối cùng trở thành một trạch nữ lâu năm.
Mỗi ngày, nàng đọc tiểu thuyết, chơi game, sưu tầm một chút ít đồ cổ, ở trong phòng bí mật tiếp tục vẽ bùa chú, hưởng thọ đến hai mươi bốn tuổi thì chết ở trước bàn máy vi tính.
Biết đâu chết ở trước máy vi tính, là kết cục tốt nhất của tất cả các sinh vật thuộc trạch hệ (*)
(*) Trạch hệ: thế hệ các trạch nữ, trạch nam í =3=
Linh Cưu im lặng tự mỉa mai chính mình một câu.