Bên ngoài cửa thành Hành Châu, chỉ có tuyết và máu.
Dẫn đầu đại quân Dạ quốc là một thiếu niên gầy yếu đang cưỡi trên con ngựa trắng hiếu chiến, "hắn" mặc một bộ ngân giáp, trong tay giương cao Phương Thiên kích sáng loáng, cả người trông vô cùng khí thế. Dường như ngay cả những bông tuyết cũng không dám tự ý rơi vào người "hắn".
Bên cạnh "hắn" đặt một chiếc quan tài đơn giản, phía trước quan tài bày chiến bào và một số vật dụng cá nhân của Lý Nha, thanh đại đao hung tàn khát máu của hắn lúc này bị cắm hơn một nửa vào trong lòng đất, không còn chút hào quang nào nữa.
Giặc Tây Lý vừa sợ vừa giận. Giận là bởi vì đệ nhất mãnh tướng đã bị quân địch giết chết, sợ là bởi vì ngày hôm qua thiếu niên mặc bộ ngân giáp kia rõ ràng đã đồng quy vu tận với Đại tướng quân Lý Nha, vậy mà lúc này "hắn" lại lông tóc vô thương xuất hiện ngay trước trận địa!
Người này chẳng lẽ là yêu quái bất tử bất thương hay sao??!
Lại thêm một tên tướng Tây Lý bị Kỷ Nam dùng một kích hất ngã xuống ngựa, Kỷ Nam dùng tay còn lại kéo căng dây cương, thúc con ngựa trắng giẫm thẳng lên người tên tướng kia khiến hắn ta phun ra một ngụm máu, sau đó nàng lại duỗi kích ra khều người đã bị choáng váng đến mức ngất lịm kia lên, tùy tiện vứt xuống trước mặt binh lính Tây Lý.
Đại quân Dạ quốc nhất thời gào thét rung trời, giặc Tây Lý thì bị luống cuống tay chân, không ít tên đã bắt đầu chỉ vào Dạ quốc bên này mà chửi bới.
Kỷ Nam lưu loát thu lại Phương Thiên kích, uy phong lẫm liệt nắm trong tay, trên mặt nàng không có một chút biểu cảm, chỉ chậm rãi đảo đôi mắt tối đen như mực qua, liếc nhìn giặc Tây Lý, lạnh lùng hỏi: "Còn kẻ nào muốn lấy lại thi thể tướng quân của các ngươi nữa không?"
Thanh âm kia truyền xa vài dặm mà vẫn rõ ràng từng chữ. Lần này, có hai tên lính Tây Lý cùng xông lên, một tên cầm chùy một tên múa đao. Tên lính cầm chùy bị Kỷ Nam đoạt lấy chùy rồi đánh gãy chân, tên lính múa đao kia thì thê thảm hơn, thanh đao bị mười phần nội lực của Phương Thiên kích làm vỡ thành mấy miếng sắt nhỏ, nhưng không miếng nào bị rơi xuống đất mà cắm thẳng vào người tên lính đó.
***
Mộ Dung Tống nghe theo mệnh lệnh của Diêu Viễn, chú ý theo dõi Nhị ca hắn uống thuốc.
Hôm qua vết thương trước ngực Mộ Dung Nham bởi vì bị Kỷ Nam cuồng loạn vùng vẫy nên lại một lẫn nữa bị vỡ ra. Diêu Viễn quả nhiên đã thực hiện đúng như những gì trước đó ông cảnh cáo, lấy kim khâu áo khâu một đường thật dài thật chắc lên miệng vết thương. Bởi vậy mà Mộ Dung Nham phải nếm không ít đau khổ, tỉnh lại từ lúc sáng sớm nhưng hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi mê man đến tận bây giờ.
"Nàng thế nào rồi?" Sau khi uống xong một chén thuốc lớn vừa đặc sệt vừa đắng ngắt, hắn cau mày hỏi.
Mộ Dung Tống tay mắt lanh lẹ nhét một viên ô mai ngâm đường vào miệng hắn, rồi cười tít mắt nhìn hắn, nói:
"Khỏe lắm rồi! Lão hổ thối đó cũng thật uy phong nha! Đệ vừa mới ra ngoài đã nghe người ta nói, bên Tây Lý kia đã tổn thất mười chiến tướng rồi, tên nào cũng khoe mẽ muốn cướp đoạt thi thể Lý Nha, nhưng đều bị lão hổ thối đánh cho gần chết! Khà khà!"
Mộ Dung Nham nghe vậy không khỏi thở dài, vén chăn lên muốn xuống giường lại bị A Tống đè lại.
"Huynh muốn đi đâu hả?! Diêu quốc cữu nói nếu lần này miệng vết thương còn bị vỡ ra nữa thì chỉ còn vải quấn xác chết chờ huynh thôi đó!"
Mộ Dung Nham cốc vào đầu hắn, "Nói hươu nói vượn."
"Nhị ca, đệ phát hiện ra, bây giờ huynh đối xử với Kỷ Nam tốt hơn đệ." A Tống đặt bát xuống rồi chợt xoay người hét lên.
Mộ Dung Nham ngẩng đầu nhìn hắn, hơi hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
A Tống nâng người lên, có chút bất bình, "Lúc huynh cười với đệ, là cười ở chỗ này, " hắn chỉ chỉ vào hai má Mộ Dung Nham, rồi lại chỉ chỉ vào ánh mắt Mộ Dung Nham nói, "Nhưng chỉ cần huynh nhìn thấy 'hắn', thì lại cười ở nơi này."
Mộ Dung Nham á khẩu, không cười nổi.
Ấu đệ nhìn có vẻ thích đùa giỡn này của hắn, không ngờ cũng biết quan sát tỉ mỉ như vậy!
"Mấy tháng này ta xuất môn ở bên ngoài, một mình đệ ở Thượng Kinh đã làm những gì?" Hắn cười hỏi.
A Tống phồng miệng, cụp mí mắt suy nghĩ, chỉ nói đơn giản tóm tắt: "Dù sao thì cũng gặp không ít rắc rối."
Mộ Dung Nham cười lắc đầu, nhìn hắn một cách tỉ mỉ, bất chợt phát hiện, thiếu niên từ trước đến nay vẫn luôn xinh đẹp như phấn điêu ngọc mài, khuôn mặt đã có chút biến hóa nho nhỏ, tỷ như lông tơ trên môi đã bắt đầu rõ nét, lại tỷ như khi hắn nói chuyện thì hầu kết đã trượt lên trượt xuống... Tất cả cho thấy hắn đã càng lúc càng trở nên giống một nam tử hán rồi.
Quả thực đã trưởng thành rồi nha...
"Lại đây." Mộ Dung Nham vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, A Tống mất hứng khó chịu ngồi xuống.
Mộ Dung Nham lại nhìn hắn thật lâu, giống như cao hứng lại giống như không thở dài, nói: "Tiểu Lục, " hắn nói với ấu đệ của mình, "Những tháng ngày đệ cần có ta bên cạnh chỉ bảo đã qua rồi."
Nhớ lại mười mấy năm qua mang theo A Tống bên mình chỉ dạy từng chút từng chút, Mộ Dung Nham bỗng cảm thấy xúc động không sao hiểu được.
"Đệ đã trưởng thành rồi, đã trở thành một nam tử hán dũng cảm, thành thật, đầu đội trời chân đạp đất, đã có thể bảo vệ được chính mình và những người mà đệ muốn bảo vệ. Đệ không cần phải có Nhị ca ta nữa." Hắn vươn tay xoa đầu đệ đệ mình, ôn hòa nói.
"Đệ cũng bằng tuổi Kỷ Nam mà!" Mộ Dung Tống bĩu môi, "Nhị ca, huynh đã hạ quyết tâm từ nay về sau ở cùng 'hắn' thật không? Quả nhiên là huynh rất thích 'hắn'!"
Mộ Dung Nham nghe vậy thì im lặng, hắn nhấc cửa sổ nhỏ lên, nhìn tuyết trắng mênh mông ngoài trời. Sau một lúc lâu trầm ngâm, hắn mới nhỏ giọng lầm bầm: "Kia cũng không phải là thích..."
***
Khi đã gần tới cuối năm, Từ Hiếu Thái hậu trong cung liên tục truyền chỉ tới, sốt ruột thúc giục đứa cháu tâm can bảo bối của mình trở về đoàn tụ cùng bà. Thủy Khấu Khấu là Khâm sai đại thần vận chuyển lương thảo, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì cũng nên lập tức trở về. Ngày hôm đó, Mộ Dung Nham đã có thể xuống giường, nên đã ra ngoài đưa tiễn bọn họ.
Những ngày qua, không có lúc nào là Kỷ Nam không ở ngoài trận địa, hiện giờ đã bức được đại quân Tây Lý đến sườn núi Tinh Nhai, ngay cả doanh trại ở dưới chân núi cũng đã được di dời về phía Tây.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi lập quốc đến nay, Dạ quốc đã cho Tây Lý một vố đau đến như vậy.
Khi ấy, ở Hành Dương thành truyền ra tin tức nói đích tử của Kỷ gia - môn chủ của Bạch Hổ môn phái giống như một vì tinh tú hạ phàm: đao thương bất nhập, đánh đâu thắng đó, chỉ dùng tay không mà bóp chết được tướng lĩnh đối phương, một mình đấu với một trăm tên tráng niên đại hán của Tây Lý.
Mà lúc này, Kỷ Nam thân cao mười hai thước trong truyền thuyết đang chạy vội vàng từ chiến trường tới, theo đội đưa tiễn, sắc mặt nàng phờ phạc trắng xanh.
Thủy Khấu Khấu thấy nàng có vẻ đờ đẫn, không khỏi đau lòng bèn giục ngựa tiến lên đi song song với Kỷ Nam rồi lấy roi ngựa phất phất qua mặt nàng, gọi: “Kỷ Nam?”
Kỷ Nam đã mấy ngày đêm chưa được nghỉ ngơi, lúc này tinh thần thả lỏng cũng chính là lúc nàng cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa bị Thủy Khấu Khấu chạm vào, nàng lập tức vung Phương Thiên kích về phía khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Khấu Khấu, suýt nữa thì gọt mất chiếc mũi xinh xắn khéo léo của nàng ấy.
Dù là Thủy Khấu Khấu từng trải sự đời như vậy, cũng bị dọa đến mức khuôn mặt cứng ngắc trắng bệch, thân thể ngửa ra sau một lúc lâu cũng không dám động đậy.
Mộ Dung Nham đang nói chuyện với Diêu Viễn và A Tống, lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn qua.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Kỷ Nam cũng bị dọa đến đầu đầy mồ hôi, vội vàng nhận lỗi với nàng, "Không làm cô bị thương chứ?"
Thủy Khấu Khấu vỗ ngực hoàn hồn, sắc mặt dần dần trở lại bình thường, oán trách liếc mắt nhìn Kỷ Nam một cái rồi nói đùa: "Thật là! Nếu ta bị hủy dung, ngươi sẽ thú ta chứ?!"
Kỷ Nam cười khổ.
"Kỷ Nam, lúc ta tới đây cũng đã nghe được chút ít tin tức trong nhà ngươi... Trấn Nam Vương phi đã phải chịu khổ cả đời rồi, ngươi là điểm tựa duy nhất của bà, ngươi hãy tự thu xếp cho ổn thỏa nha!" Thủy Khấu Khấu cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể dặn dò tha thiết mà đơn giản như vậy.
Kỳ thực làm sao mà Kỷ Nam lại không biết nàng ấy muốn nói cái gì chứ?
Diễm Dương công chúa nhất định là đã biết được tin tức tiền tuyến từ nơi nào đó, mặc dù trong thư phụ thân và mẫu thân một chữ cũng không đề cập tới, nhưng mà nhất định là bà đã làm ầm ĩ ở nhà, thậm chí là ở Hoàng cung đến mức long trời lở đất rồi.
Nhưng cũng không thể trách Nhị nương được, ai bảo trước khi đi nàng đã thề son sắt hứa hẹn như thế... Có trách, thì phải trách chính Kỷ Nam nàng!
"Ta đi rồi!" Thủy Khấu Khấu cắt đứt dòng suy nghĩ đang giày vò trong tâm trí nàng, thần thần bí bí nói nhỏ: "Ngươi phải thay ta trông chừng hắn cho thật tốt nha... Hành Châu thành có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, mấy ngày nay ta nhìn mà trong lòng cảm thấy lo lắng không thôi."
Nói xong nàng có vẻ thẹn thùng, mím môi cười cười rồi giơ roi giục ngựa mà đi.
Kỷ Nam ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái mỹ lệ của nàng, bên tai vẫn còn văng vẳng lời nói khi nãy, trong lòng nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần.
***
Bên kia, Mộ Dung Nham cũng đã chào từ biệt A Tống và cữu cữu Diêu Viễn của mình xong, chậm rãi giục ngựa đi qua, thừa dịp Kỷ Nam còn chưa chuẩn bị, hắn đã vươn tay cầm lấy dây cương của nàng. Hai người cùng nhau đi về phía Tây nam.
Thật lâu sau Kỷ Nam mới hồi phục lại tinh thần, kéo lấy dây cương. Hắn nghiêng đầu, nàng hỏi nhỏ hắn: "Đi đâu vậy? Không quay trở về quân doanh sao?"
"Không quay về." Mộ Dung Nham cười vô cùng dịu dàng, "Chúng ta đi tìm Kỷ Đông."