Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 31: Chương 31: Chương 28




Tại vùng đất cực Tây này, cuối cùng thì trần quy trần, thổ quy thổ.

_______________

Trong doanh trại Dạ quốc, Diêu Viễn bị đánh ngất trước đó đã tỉnh lại đầu tiên, ông cầm viên thuốc giải "Hoa cực lạc" cho hai người kia ăn. Ngay sau đó, Mộ Dung Nham cũng từ từ tỉnh lại, riêng Kỷ Nam thì bởi vì đã trực tiếp uống bát thuốc có cho thêm hoa cực lạc nên rất lâu sau mới tỉnh lại.

Khi nhận được tin tức kia truyền về, Mộ Dung Nham và Kỷ Nam liếc nhìn nhau một cái, hai người cảm thấy toàn thân lạnh lẽo rồi lập tức cùng nhau tông cửa xông ra ngoài.

Bên trong lều chủ soái.

Trên người Lý Hà Việt đắp ngoại bào của Mộ Dung Tống, ngoại bào kia bị máu thấm ướt đẫm, dính sát vào người hắn, làm lộ ra cơ thể chỉ còn lại một nửa hình người.

Hắn vẫn đang rất tỉnh táo, hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào nóc lều, vẻ mặt vậy mà lại vô cùng bình thản.

Bởi vì nghe thấy tiếng nổ mạnh, nên màng nhĩ của Lý Hà Việt đã bị thủng hoàn toàn. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Lúc này hắn đã không thể nghe thấy bất cứ thanh âm gì nữa. Ấy vậy mà vào khoảnh khắc Kỷ Nam xông vào, kỳ lạ thay hắn lại như có linh cảm, giật giật thân thể, cố gắng ngẩng đầu lên.

Kỷ Nam yếu ớt lao tới, nhìn Lý Hà Việt, cả người nàng đều run rẩy, hai chân mềm nhũn gục xuống bên cạnh hắn.

"Hà Việt..." Nàng thất hồn lạc phách khẽ gọi hắn.

Không hiểu sao nàng mới chỉ ngủ say một giấc mà sau khi tỉnh lại, bằng hữu lớn lên từ nhỏ cùng nàng lại biến thành bộ dạng như thế này, sao nàng có thể chấp nhận được sự thật này đây?

Lý Hà Việt nhìn khẩu hình miệng của nàng - Tiểu Tứ đang gọi hắn.

"Hắn" đang quỳ gối bên người mình, khom người, khuôn mặt cách mình rất gần. Lúc này, trong mắt Tiểu Tứ chỉ có mình mà thôi!

Cả đời này của mình chỉ cần có được cái nhìn này của "hắn" là đủ rồi...

Khóe mắt Lý Hà Việt chảy xuống một giọt lệ, hắn lắc đầu không ngừng.

Không ai biết hắn lắc đầu như vậy là muốn ám chỉ điều gì.

Mộ Dung Nham lúc này mới chậm rãi bước ra từ giữa đám người kia, đến bên cạnh Lý Hà Việt, kéo cánh tay phải đang phủ lên vết thương đã được băng bó trước ngực hắn, dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay của hắn mấy chữ.

Dường như chỉ trong chớp mắt, hai mắt Lý Hà Việt sáng rực lên, vẻ mặt vui sướng vô cùng, quả thực giống như vừa được sống lại lần nữa.

"Tiểu Tứ!" Hắn thì thào, rồi lại cười toét miệng, nhưng trong mắt lệ rơi không ngừng, cứ như vậy vừa khóc vừa cười.

Nhưng vẻ mặt này cũng nhanh chóng tiêu tan, ánh sáng trong mắt hắn dần dần lụi tàn, nhưng vẫn nhìn nàng đầy dịu dàng và lưu luyến.

"Đưa ta... về... nhà." Hắn nắm chặt nay Kỷ Nam, trịnh trọng nói từng chữ từng chữ, đưa ra yêu cầu cuối cùng với nàng.

Kỷ Nam gật đầu lia lịa, nàng cúi người ôm chặt lấy hắn, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn trào mãnh liệt.

Lý Hà Việt dùng cánh tay phải còn lại khó nhọc ôm lấy nàng, thích ý mà ôn nhu cọ xát, sau đó hắn cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.

Hắn lắc đầu ý nói rằng: Đừng đưa thi thể của hắn về Thượng Kinh, hắn muốn được chôn cất ngay tại đây... Vì Tiểu Tứ mà phải chết thì hắn cam tâm tình nguyện. Nhưng là một nam tử, hắn không có mặt mũi nào mà an táng tại phần mộ của Lý gia.

Khi Mộ Dung Nham viết vào trong lòng bàn tay hắn mấy chữ kia lại làm cho ánh mắt của hắn sáng rực rỡ như vậy là bởi vì, từ trước tới nay hắn luôn cho rằng mình bị lún sâu vào một thứ tình yêu ngang trái và bẩn thỉu. Nhưng ngay tại khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn đã biết rằng tình yêu kia của hắn đúng lý hợp tình... Có được điều này thì linh hồn hắn có thể được cứu rỗi rồi!

Người thiếu niên trẻ tuổi thuần khiết ấy, cho đến lúc chết vẫn có một câu nói khiến hắn cảm thấy mãn nguyện mà thở dài: Tiểu Tứ, ta yêu nàng cả đời...

...

Trong lều yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Kỷ Nam vẫn không nhúc nhích nằm trên người Lý Hà Việt, giống như sinh mệnh của nàng cũng đã yên tĩnh theo hắn.

Tất cả mọi người không ai dám tiến lên, sau đó không hiểu vì sao mà mọi người đều dồn ánh mắt về phía Mộ Dung Nham.

Lúc này, sắc mặt Mộ Dung Nham đã trắng bệch như tuyết đang rơi bên ngoài kia. Dưới ánh mắt và sự trầm mặc giống như đã chết rồi của tất cả mọi người, hắn xoay người lại nâng Kỷ Nam dậy, nhưng nàng lại không chịu, hắn đành phải mạnh tay kéo nàng lên khỏi cái xác đã lạnh kia.

Kỷ Nam xoay người, hai vai bị hắn giữ chặt. Nàng giống như một con thú đang bị vây hãm cứ cố gắng vẫy vùng, trên mặt loang lổ nước mắt nhưng nàng lại không rên một tiếng nào.

Mộ Dung Nham không hề chần chừ, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy nàng.

Trong nháy mắt, mọi người đều như hóa đá, chỉ thấy Nhị hoàng tử Điện hạ một tay giữ lấy đầu Kỷ tiểu tướng quân, một tay vỗ về lưng "hắn", vẻ mặt ôn nhu, chu đáo, cưng chiều và thương yêu vô cùng.

Kỷ Nam từ đầu tới cuối đều yên lặng, yên lặng bi thương, yên lặng phẫn nộ, yên lặng áy náy, yên lặng đến mức bình thản, yên lặng đến mức... sống không bằng chết.

Lúc bấy giờ ở Hành Châu thành đang là mùa đông, tuyết rơi rất nhiều, cả đất trời đều được bao phủ bởi một màu trắng tiêu điều lạnh lẽo, tang tóc bi thương.

Tại vùng đất cực Tây này, cuối cùng thì trần quy trần, thổ quy thổ *.

(* - trần quy trần, thổ quy thổ: đại ý là Sinh mệnh vốn dĩ luân hồi, khi sinh ra ngươi tới từ đâu thì lúc chết sẽ quay về nơi đó, sinh ra vốn dĩ là bụi trần thì lúc chết sẽ trở thành bụi trần, là đất thì sẽ quay về với đất.)

***

Ngày hôm sau khi Kỷ Nam ra khỏi thành thì tuyết đã rơi xuống rất dày, khắp nơi đều mờ mịt một màu tuyết trắng. Nàng ngồi trên lưng ngựa nhìn cửa thành, nơi đó đang treo mấy mảnh thây của Lý Nha.

Trong đáy mắt nàng không hề có một chút cảm xúc.

Một bông tuyết nho nhỏ bay phất phơ từ trên không trung xuống, rơi vào hàng mi dài của nàng, rất lâu vẫn chưa tan ra.

"Thả hắn ta xuống!" Thật lâu sau nàng mới quay đầu ra lệnh cho phó tướng bên cạnh, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng, "Khâm liệm tử tế rồi trả hắn ta về."

Phó tướng chần chừ nói: "Hắn ta là chủ soái Tây Lý, theo lý thì xác nên mang về Thượng Kinh chứ ạ..."

Phó tướng kia mới nói được một nửa thì bị ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Nam nhìn chăm chú không nói tiếp được nữa, hắn cúi đầu hành lễ, rồi đẩy dân chúng đang vây xem thi thể Lý Nha ra, bước tới gỡ xác hắn ta xuống.

Kỷ Nam đứng ở xa nhìn. Dân chúng vây xem càng lúc càng đông. Tất cả bọn họ đều nhận ra bộ ngân giáp cùng với Phương Thiên kích kia, nhất thời quần chúng xôn xao: Kỷ tướng quân huyết chiến cùng Lý Nha ngày hôm qua vậy mà không bị mất một cọng tóc nào!

Kỷ Nam từ trong tiếng hoan hô của dân chúng khẽ quát con ngựa trắng, rồi đi thẳng ra bên ngoài thành, không quay đầu lại.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.