Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 69: Chương 69: Chuyện Mang Thai




Khi Triệu Tuấn trở về, sắc mặt tươi rói, lấy mấy thỏi vàng từ tay Vũ nương rồi lên xe ngựa ra ngoài.

Buổi tối Triệu Tuấn trở về, trong mùi rượu nồng nặc khắp người còn phảng phất hương phấn son.

Đây là đêm đầu tiên, hôm sau y chè chén đến nửa đêm mới về, vạt áo cũng xộc xệch, dấu son và móng tay cào trên ngực lộ rõ.

Hôm thứ ba, Triệu Tuấn phải đến rạng sáng mới về, lê lết thân thể đầy mùi phấn son về phòng. Vũ nương thấy vậy mà rơi nước mắt.

Ngồi trong phòng, sau khi hầu hạ Triệu Tuấn đi ngủ, Vũ nương càng nghĩ càng thấy bất thường, ả không kiềm lòng được đành tới ngoài cửa phòng Phùng Uyển, suy nghĩ một chút rồi gọi: “Phu nhân?”

“Chuyện gì vậy?”

Trong phòng, giọng nói của Phùng Uyển thanh lạnh tự tại.

Vũ nương cắn môi, nói: “Phu nhân đã nói gì với lang chủ vậy?” Cảm thấy vẻ chỉ trích trong lời này, Vũ nương bây giờ không dám chọc vào Phùng Uyển đành phải hạ giọng: “Phu nhân không biết, mấy ngày qua lang chủ nói mớ mãi. Chàng nói, có một tướng quân gì đó khăng khăng gả nghĩa muội cho chàng, lang chủ còn cũng gặp nghĩa muội đó rồi, nằm mơ còn khen ‘tay mềm như cỏ, mắt xinh sáng ngời’.”

Nói tới đây, giọng của Vũ nương hơi khàn khàn hơi tức tối, “Rốt cuộc phu nhân đã nói gì với lang chủ? Trước kia chàng đi xã giao cũng chưa từng như vậy!”

Hình như cô ta rất sốt ruột?

Cũng phải, trong phủ này mặc dù chỉ có mấy nữ nhân, nhưng mình không thèm cai quản mọi việc, Mi nương Quyên nhi không đáng để lo, Vũ nương đang sống rất thoải mái. Có thêm một nữ nhân có thân phận, địa vị của cô ta sẽ bị uy hiếp.

Kiếp trước nữ nhân này cũng vậy, ngu đến nực cười. Chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng mình có thể lên làm bình thê của Triệu Tuấn sao? Cô ta thật sự cho rằng toàn tâm toàn lực giúp Triệu Tuấn là có thể nhận được sự ân ái và cảm kích của y sao?

Gần như đột nhiên, Phùng Uyển thấy lòng mình giật thót.

Ngay lập tức, nàng cất tiếng dịu dàng thanh nhã, “Vũ nương, ngươi có thai rồi hả?”

“A?”

Lời này của Phùng Uyển vô cùng bình thản, vô cùng dịu dàng, nhưng vào tai Vũ nương lại như một tiếng nổ.

Ả chợt lùi về phía sau ra một bước, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cửa phòng, sắc mặt xanh trắng, dường như đằng sau cánh cửa đóng im lìm này là một con quái thú đáng sợ.

Cảm thấy sự bất thường của Vũ nương, Phùng Uyển khẽ mỉm cười: Quả nhiên có thai rồi.

Cũng phải, mình gả chồng lâu vậy rồi mà còn chưa có thai. Vào lúc này, nếu Vũ nương sinh cho Triệu Tuấn một đứa con trai thì đó chính là trưởng tử. Có trưởng tử, lại cai quản việc nhà, trong Triệu phủ này, không phải cô ta còn cao quý hơn phu nhân sao?

Một lúc lâu sau, giọng nói tức tối của Vũ nương vang lên, “Sao phu nhân biết được?”

Lách cách một tiếng, Phùng Uyển mở cửa phòng ra. Vạt áo nàng phất phơ theo cơn gió, nhã nhặn nhìn Vũ nương, hờ hững nói: “Ngươi nói xem?”

Ba chữ này vừa dứt, sắc mặt Vũ nương tái nhợt. Ả chợt nhìn chằm chằm vào Tả nhi, thầm nghĩ: Chuyện ta mang thai, ngoại trừ Tả nhi, ngay cả phu chủ cũng không biết. Chẳng lẽ là Tả nhi?

Ả không muốn nghi ngờ, nhưng sự thật rành rành như vậy, ả không thể không nghi ngờ.

Gần như ngay khi Vũ nương đưa mắt nhìn sang, Tả nhi cũng tái mặt, nàng vội vàng nói: “Chủ tử, nô tỳ không nói!”

Nói mấy câu liên tiếp, Tả nhi vội tiến tới, biện bạch: “Chủ tử, không phải là nô tỳ, thật sự không phải là nô tỳ.”

“Được rồi!”

Người ngắt lời nàng là Phùng Uyển. Phùng Uyển lẳng lặng liếc mắt nhìn Vũ nương, hờ hững nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, chủ mẫu như ta không có tư cách biết ư?”

Lời này rất nặng nề.

Vũ nương vội nói: “Không phải vậy, không phải như vậy.”

Ả chỉ mới phản bác tới đây, khi thấy ánh mắt lạnh lùng tĩnh lặng của Phùng Uyển, những lời chưa kịp nói tắc nghẹn trong họng.

Lúc này, Phùng Uyển chợt nói, “Mang thai là chuyện tốt, không nên cáu gắt vô cớ. Sau khi phu chủ về, ta sẽ báo cho phu chủ.”

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Vũ nương còn đang ngơ ngác nhìn cửa phòng, lại nghe Tả nhi giải thích hết lần này đến lần khác, Vũ nương chán ghét nói: “Đủ rồi!”

Ả trợn mắt nhìn Tả nhi, xoay người về phòng mình.

Đứng trong góc nhỏ, Phất nhi thông cảm nhìn Tả nhi khóc không ra nước mắt, một lúc sau ả khẽ gọi: “Tả nhi.”

Tả nhi lau nước mắt, ngẩng đầu lên.

Phất nhi liếc nhìn xung quanh, khẽ nói: “Chắc phu nhân chỉ gạ hỏi thôi.”

Gạ hỏi? Tả nhi giật mình, nàng gật đầu lia lịa. Vừa cất bước rời đi, Tả nhi không nhịn được quay đầu lại, khẽ nói: “Phất nhi, thật ra phu nhân là người rất dễ hầu hạ.”

Nàng không nói gì thêm.

Dù là Phất nhi hay bản thân nàng đều hiểu, lời này rất rõ ràng, so với Vũ nương, phu nhân đâu chỉ là người dễ hầu hạ?

Phất nhi ngẩn ngơ, một lúc lâu ả mới cắn môi nói: “Ta cũng biết phu nhân là người dễ hầu hạ. Nhưng phu nhân. . . . . .” Phu nhân không thích ta.

Mấy chữ cuối cùng, Phất nhi không nói thành lời.

Tả nhi nhìn về phía phòng Vũ nương mấy lần, cuối cùng vẫn không có gan tiến tới. Nàng đi tới bên cạnh Phất nhi, hai người nhân lúc không có ai chú ý liền chui vào một góc.

Núp trong góc, Tả nhi cắn môi nói: “Phất nhi, ngươi thấy ta trở về nói phu nhân chỉ gạ hỏi, liệu chủ tử có tin không?”

Tả nhi nói tới đây, cũng không cần Phất nhi trả lời, chỉ tiếp tục lắc đầu, lẩm bẩm: “Dù tin cũng không tin hoàn toàn.”

Nàng nói tới đây, thấy Phất nhi đứng trước mình vẫn im bặt, không khỏi tò mò hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Mãi lâu sau Phất nhi mới trả lời, “Không có gì.”

Hôm nay, mới sẩm tối Triệu Tuấn đã trở về.

Sau khi về nhà tắm rửa thay y phục, y mặc thường phục rộng rãi, hiển nhiên không định ra ngoài nữa. Trong sự hân hoan của Vũ nương, Triệu Tuấn bước vào phòng Phùng Uyển.

“Uyển nương?” Y đẩy cửa vào, thấy Phùng Uyển cầm bút luyện chữ, y hơi hoang mang: “Uyển nương, ta đã hỏi rõ mọi chuyện rồi.”

Y lấy một cuộn giấy lụa từ trong ngực ra, hơi lo lắng nói: “Đây là những thứ ta điều tra được, Uyển nương xem có ổn không?”

Phùng Uyển đưa tay nhận lấy.

Trên lụa viết mấy trăm chữ, đều là những phán đoán chính xác về chiến sự dựa theo hiện trạng của chư hồ phương bắc. Y đúng là người tài hoa, bản điều trần này viết mạch lạc rõ ràng, luận chứng đầy đủ, rất có sức thuyết phục.

Triệu Tuấn lo lắng nhìn Phùng Uyển, thấy nàng xem hồi lâu vẫn không lên tiếng, không khỏi dè dặt nói: “Uyển nương, nàng thấy thế nào?”

Phùng Uyển chặm rãi đặt cuộn giấy lụa xuống, nói: “Phu chủ viết rất tốt, ngay cả một phụ nhân như thiếp cũng cảm thấy rất có lý.”

Từ khi đến Đô Thành, Triệu Tuấn vẫn cảm thấy buồn phiền vì không ai có thể chia sẻ nỗi lòng với y. Đây cũng là nguyên nhân y không tự chủ được đến đây nói chuyện với Phùng Uyển.

Lần này, sau khi nghe thấy lời khẳng định Phùng Uyển dành ình, Triệu Tuấn vô cùng vui mừng. Y cười ha ha, cúi mình vái Phùng Uyển, nháy mắt cười nói: “Được phu nhân khen ngợi, vi phu thẹn không dám nhận.”

Phùng Uyển mỉm cười.

Trong ánh tà dương le lói chiếu qua khe cửa, lúm đồng tiền như hoa, đôi mắt mỹ lệ thần bí tựa ánh sao của Phùng Uyển vô cùng xinh đẹp và khoan thai.

Triệu Tuấn nhìn đến mức ngây người.

Ngẩn ngơ nhìn nàng, Triệu Tuấn chợt nói: “Uyển nương.”

Phùng Uyển quay đầu lại.

Giờ phút này, đôi mắt của Triệu Tuấn thâm tình mà ôn hòa, y chân thành nhìn Phùng Uyển, khẽ nói: “Uyển nương, sinh cho ta một đứa con đi.”

Tiến lên một bước, y nắm lấy tay nàng, có lẽ bởi vì mong đợi, có lẽ bởi vì xúc động nhất thời, giọng Triệu Tuấn hơi run: “Uyển nương, nàng vào phủ cũng gần hai năm rồi. Hai năm qua, tính tình nàng thế nào, vi phu hiểu rõ. Ta và nàng sinh một đứa con đi. Con của chúng ta, nhất định sẽ thông tuệ như nàng, nhất định sẽ có thành tựu lớn.”

Con ư?

Phùng Uyển kinh ngạc ngẩng đầu.

Nàng đã từng có.

Hình như không lâu sau đại thọ của bệ hạ, nàng phát hiện mình mang thai, sau đó nói cho Triệu Tuấn biết. Nhưng hồi đó y bận nhiều việc, chỉ thuận miệng đáp một tiếng.

Sau đó, một lần nàng cùng y ra ngoài, trên đường gặp Đại công chúa. Cũng không biết bởi vì chuyện nhỏ gì mà Đại công chúa đột nhiên nổi giận, giơ tay tát khiến nàng ngã xuống xe ngựa.

Một thoáng sau, bụng nàng quặn đau, máu nhuộm đỏ váy. Đại phu được mời tới nói cho nàng biết nàng đã sảy thai. Triệu Tuấn từng giận đến mức nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc Đại công chúa, lạnh lẽo nói cả đời này cũng không tha thứ cho phụ nhân độc ác kia.

. . . . . . Vì vậy, cho đến cuối cùng nàng cũng không biết, Triệu Tuấn thích Đại công chúa từ khi nào.

Triệu Tuấn thấy Phùng Uyển suy nghĩ đến ngẩn người, tưởng nàng đang mải nghĩ chuyện khác, gương mặt tuấn tú trầm xuống, cắn răng, cuối cùng vẫn ôn tồn nói: “Uyển nương, Vệ Tử Dương là người thật sự có tài, bởi vì mỹ mạo mà những điện hạ công chúa dõi theo y cũng quá nhiều. Nàng cũng biết rồi đấy, nếu những người đó biết nàng dây dưa với y, chỉ cần vươn tay đã bóp chết được nàng rồi. Hơn nữa, chuyện xảy ra trong ngày đại thọ cũng do tên họ Vệ đó đã tùy hứng thành quen, hơn nữa nàng lại là phụ nhân không có tư sắc, chính y nói không thích nàng nên mọi người mới không để ý.”

Y nói vậy cũng đúng. Kiếp trước, khi Vệ Tử Dương có được quyền thế ngất trời, những kẻ ở bên cạnh có chút tin đồn mập mờ với y đều bị âm thầm hãm hại. Thậm chí Ngũ điện hạ, người có tâm tư với Vệ Tử Dương, cũng không thể yên ổn.

Phùng Uyển vừa nghe giọng điệu của Triệu Tuấn liền biết, chắc chắn mấy ngày qua y đã điều tra rõ chuyện này rồi.

Cũng phải, Vệ Tử Dương tùy hứng đã thành quen. Việc chàng làm hôm đó mặc dù ngả ngớn, nhưng nào có đáng giá để những người đó quan tâm chứ? Dù thế nào đi nữa, một phụ nhân đã có chồng như mình, vẻ bề ngoài mà so với Vệ Tử Dương thì đúng là một người trên trời một kẻ dưới đất, người đời có nghĩ nát óc cũng không tin hai người có gì đó mập mờ.

Mấy ngày nay mình suy nghĩ lung tung rồi.

Phùng Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, một bàn tay ươn ướt ôm lấy hông nàng.

Sau đó, hơi thở của Triệu Tuấn cũng phả lên mặt nàng. Ôm Phùng Uyển từ đằng sau, Triệu Tuấn vùi mặt vào cổ nàng, lẩm bẩm: “Uyển nương, vi phu mệt lắm. Mệt lắm rồi, Uyển nương. Chúng ta trở lại như xưa có được không? Nàng đọc sách cùng ta, dốc sức giúp ta làm ăn. Còn ta, ta sẽ cho nàng một đứa con. Sau này, dù trong phủ này có bao nhiêu người, nàng vẫn mãi là chủ mẫu, vẫn mãi là người ta coi trọng nhất, có được không?”

Giọng nói ôn hòa thành khẩn, phát ra từ đáy lòng.

Một lúc lâu sau, Phùng Uyển mới cúi đầu nói: “Vệ Tử Dương không đồng ý đâu.”

Nàng từ từ kéo tay Triệu Tuấn ra, kẽo dãn khoảng cách. Trong bóng tối, nàng đứng quay lưng về Triệu Tuấn, giọng nói bình thản mà lạnh lùng, “Tướng quân coi thiếp như đồ chơi, nếu món đồ chơi này mang thai, chắc chắn tướng quân không nhẫn nhịn đâu.”

. . . . . .

Yên lặng như tờ, kéo dài một lúc lâu.

Không biết mất bao lâu, Triệu Tuấn cất giọng hơi yếu ớt, “Uyển nương, y thật sự chưa từng chạm vào nàng ư?”

Lời này vừa dứt, khóe miệng Phùng Uyển khẽ cong lên.

Xem đi, bây giờ mà y còn nhớ tới chuyện này. Phải nói, người này luôn như vậy, luôn thình lình hỏi thứ y muốn biết ngay khi đang ôn hòa triền miên với ngươi.

Y luôn tỉnh táo như vậy.

Nghe thấy câu hỏi mềm yếu thâm tình của Triệu Tuấn, Phùng Uyển dịu dàng trả lời: “Chưa từng.”

Nàng lẳng lặng nói: “Tướng quân thấy thiếp gai mắt.”

Căn phòng lại yên lặng như tờ.

Một lúc sau, Triệu Tuấn lại khẽ khàng lên tiếng, “Uyển nương, không có con, nàng không sợ sao?”

Giọng nói khẽ khàng, ẩn chứa lòng quan tâm dào dạt.

Phùng Uyển mỉm cười, cuối cùng nàng cũng quay đầu nhìn Triệu Tuấn, khẽ nói: “Con của phu chủ không nhất thiết là con của thiếp phải không? Thích đứa nào, thiếp nuôi nó là được.”

Đây là lời Triệu Tuấn thích nghe, y gật đầu, cười nói: “Như vậy cũng được.”

Suy nghĩ một lát, y nói: “Uyển nương có biết Vũ nương mang thai rồi không?”

Phùng Uyển gật đầu, lại cười nói: “Thiếp biết.”

Triệu Tuấn cười ha hả, nói: “Đây là đứa con thứ nhất của ta. Uyển nương, nàng là chủ mẫu, nên quan tâm một chút.” Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Dù Vũ nương có vô lễ cũng đừng để bụng.”

Nghe giọng điệu này, chắc Vũ nương còn tìm y kể lể?

Phùng Uyển cười một tiếng, nói: “Vâng.”

Có được lời khẳng định của nàng, Triệu Tuấn gật đầu, lại lôi cuộn giấy lụa ra.

Nhìn kỹ một lần nữa, Triệu Tuấn đi đi lại lại, “Uyển nương không biết đâu, đám lính thô kệch kia thật khó hầu, mấy ngày qua ta bị hành hạ lên bờ xuống ruộng.”

Đưa tay gõ cuộn giấy lụa, Triệu Tuấn hỏi: “Uyển nương, nàng cảm thấy vật này nên đưa cho Ngũ điện hạ vào lúc nào?”

Phùng Uyển mỉm cười, nói: “Chuyện này phu chủ tự quyết, cần gì phải hỏi phụ nhân như thiếp?”

Triệu Tuấn cười ha ha, nói: “Đương nhiên phải tự quyết, nhưng Uyển nương của ta thông minh mà.”

Nói tới đây, y dừng bước, nhìn Phùng Uyển dưới ánh trời chiều.

Trong ánh tà dương, gương mặt như gốm sứ của Phùng Uyển tỏa ánh sáng hồng hào bình lặng.

Bất tri bất giác, Triệu Tuấn nhìn đến ngẩn ngơ.

Nhiều khi y cảm thấy, khi đối mặt với Uyển nương, lòng y sẽ trở nên vô cùng tĩnh lặng, bản thân cũng không xốc nổi nữa.

Vì vậy, có nhiều lúc y nhìn chúng nữ trong phòng, sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Người đời đều nói kiều thê mỹ thiếp, bây giờ y cũng được như vậy. Nam nhân được như vậy, cũng có thể coi như có thành tựu phải không?

Dĩ nhiên, nếu kiều thê hiền lành hơn chút, toàn tâm toàn ý với y hơn chút, mỹ thiếp có thêm vài người thì sẽ hoàn mỹ hơn.

Cảm thấy Triệu Tuấn đang ngẩn người, Phùng Uyển cất bước đi tới trước sập.

Nàng cầm bút lông lên, cẩn thận viết một chữ “tĩnh”.

Gần như ngay khi nàng vừa viết xong chữ “tĩnh”, giọng nói nũng nịu của Vũ nương chợt vọng tới từ ngoài cửa, “Phu chủ, phu chủ?”

Giọng ả mềm mại mà êm ái, tình ý vô hạn, “Phu nhân, phu chủ có ở đó không?”

Ả nói xong, Phùng Uyển cười một tiếng, nàng hờ hững nói: “Vũ nương cất giọng yểu điệu như vậy, không phải biết thừa phu chủ ở đây sao?” Dứt lời, nàng quay sang Triệu Tuấn, ôn hòa nói: “Phu chủ, người đời không họa hoằn vì hẹp hòi, mà họa hoằn vì không công bằng. Chỗ Mi nương và Quyên nhi, chàng nên quan tâm chút.”

Lời này thật hiền hậu, Triệu Tuấn thích nghe. Y cười ha ah, nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của phu nhân!” Dứt lời, y vung tay áo, hớn hở cất bước rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.