Dù là như vậy, Phùng Uyển cũng không muốn ngồi chờ một tháng.
Nàng chậm rãi đứng dậy, lách cách đẩy cửa phòng ra.
Vũ nương mặc một bộ váy màu đỏ, ngẩng đầu ngang ngược cất tiếng nói vọng về phía gian phòng của Phùng Uyển, đồng thời thi thoảng liếc nhìn Mi nương và Quyên nhi, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Sau đó, ả ta nhìn thấy Phùng Uyển.
Mái tóc mây của Phùng Uyển được vấn cao, bộ váy kiểu Tấn rộng rãi phất phơ theo cơn gió, càng tôn lên vòng eo mảnh mai, dáng người duyên dáng yêu kiều.
Mà bây giờ, nàng đang đứng trên bậc thang, nhìn Vũ nương từ trên xuống.
Phùng Uyển vẫn luôn dịu dàng, thậm chí có lúc còn dịu dàng bình thản đến mức không có cảm giác tồn tại. Nhưng giờ phút này, nàng đứng ở đó không nói một lời, nhưng lại có phong thái bức người.
Nụ cười trên mặt Vũ nương từ từ cứng ngắc, bất giác nhớ lại cảnh tượng mình quỳ trước Phùng Uyển cầu xin.
Phùng Uyển thấy Vũ nương không hùng hổ nữa thì nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng: “Vũ nương?”
“Phu nhân.” Vũ nương đáp một tiếng theo bản năng, chợt đứng thẳng người, mỉm cười với Phùng Uyển.
Phùng Uyển nhìn ả chăm chú, rồi lại liếc nhìn Mi nương và Quyên nhi, hờ hững nói: “Cái nhà này không lớn, nên dĩ hòa vi quý.”
Vũ nương nghe vậy thì âm thầm cười lạnh, nhưng khi ả muốn mở miệng, lại bị Phùng Uyển nhìn chăm chú, không tự chủ được lại ngậm miệng.
Nhìn ả một lúc, Phùng Uyển hờ hững nói: “Vũ nương, chắc ngươi cũng biết bởi vì mình mà phu chủ đang gặp rắc rối ở chỗ Ngũ điện hạ nhỉ?”
Phùng Uyển nào có chỉ trích người khác trực tiếp như vậy?
Thoắt cái, sắc mặt Vũ nương tái mét.
Giọng nói hờ hững của Phùng Uyển lại vang lên, “Tuy ngươi xuất thân từ phủ Ngũ điện hạ, nhưng chỗ điện hạ cũng coi như đã tuyệt đường rồi. Bây giờ trong mắt phu chủ ngươi cũng phạm phải sai lầm rất lớn.” Giọng Phùng Uyển hơi trầm xuống, “Sau này tự giải quyết đi!”
Dứt lời, Phùng Uyển quay người, bước vào hoa viên theo bậc thang.
Vũ nương ngẩn người, gương mặt vừa xanh vừa trắng nhưng không nói được lời nào.
Ả vốn có tính tình càn rỡ, bây giờ Phùng Uyển không hề nể mặt vạch trần cảnh ngộ của ả trước mặt mọi người, điều này khiến ả vừa mất mặt, vừa sợ hãi.
Vũ nương nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Phùng Uyển, nhớ lại lời mắng chửi trong mơ của phu chủ đêm qua. Ả không nghĩ như Triệu Tuấn, Triệu Tuấn đưa Phùng Uyển tới quý phủ của Vệ Tử Dương, còn mong mỏi nàng ta vẫn còn trong sạch, ước gì mình luôn được nghe tin tốt, mà không hề có chút tổn thất nào. Vũ nương lại cho rằng, làm gì có nam nhân nào cho không lợi ích mà không đòi lại gì? Nếu Phùng Uyển từng đến Vệ phủ, nhất định nàng ta đã có quan hệ với Vệ Tử Dương. Phu chủ chỉ lừa mình dối người mà thôi.
Trong nháy mắt, Vũ nương lại muốn nói: Dù là chuyện rành rành ra đó, nhưng nếu đã đến mức này thì phải nói toạc ra, không thể để cho cô ta thư thái được.
Cho nên ả quay đầu lại.
Quả nhiên, vừa quay đầu, ả đã thấy khuôn mặt đắc ý chê cười của đám Mi nương. Nhưng khi họ đối mặt với ánh mắt của ả thì lại quay đầu đi.
Vũ nương thầm hừ một tiếng, cắn răng khẽ nói: “Có vài người chỉ thích dạy dỗ người khác. Đại yến chỗ bệ hạ đêm qua, là ai thân mật với nam nhân khác, còn dắt tay nhau vào chỗ tối hẹn hò? Phi! Ta phạm phải sai lầm, chẳng lẽ ngươi chưa từng phạm sai lầm?”
Ả nói lời này là để cho đám Mi nương nghe thấy, giọng cũng không lớn.
Vừa cất lời đã khiến đám tỳ thiếp Mi nương ngơ ngác nhìn nhau, Vũ nương lắc mông đi về phòng mình.
Phùng Uyển bước đi thong thả một vòng rồi trở lại, đám tỳ thiếp đang bàn luận xôn xao, thấy nàng đi tới thì nhìn với ánh mắt kỳ dị.
Thấy ánh mắt của họ, Phùng Uyển thầm than một tiếng: Thôi đi, cứ cho y chút lợi ích.
Quyết định như vậy, nàng về phòng thay xiêm y, đi tới chỗ xe ngựa.
Lần này nàng đi, những ánh mắt nhìn tới càng kỳ dị hơn.
Đi tới bên cạnh xe ngựa, Phùng Uyển vén rèm, nhảy lên xe ngựa.
Sau đó, nàng liếc mắt hờ hững nói với đám tỳ thiếp: “Nếu lang chủ hỏi, cứ nói ta đến Vệ phủ.”
Vậy mà nàng lại nói thẳng sẽ đến Vệ phủ!
Đám tỳ thiếp vô cùng sửng sốt.
Thấy vẻ bàng hoàng thảng thốt của họ, Phùng Uyển cười cười. Nàng khẽ nghiêng đầu, hờ hững nói: “Nhớ lấy, ở trong phủ này phải cẩn thận lời nói.”
Dứt lời, nàng ra lệnh: “Đi thôi.”
“Dạ.”
Ngự phu đánh xe, nhanh chóng rời khỏi Triệu phủ.
Phía sau, đám tỳ thiếp vẫn ngơ ngác nhìn nhau.
Vốn dĩ, Phùng Uyển đến Vệ phủ, mọi người trong phủ cũng thừa biết chuyện phụ nhân đã có chồng như nàng mập mờ với mỹ nam tử đó. Có điều chưa có ai dám vạch trần.
Bây giờ Vũ nương lại khơi ra, theo đạo lý, Phùng Uyển là chủ mẫu, dù gì cũng phải biết xấu hổ chứ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của nàng bây giờ nào có xấu hổ? Lại còn cây ngay không sợ chết đứng, thậm chí còn công khai chuyện này!
Xe ngựa của Phùng Uyển chạy một mạch tới Vệ phủ.
Đi tới cổng Vệ phủ, sau khi bảo ngự phu chờ đợi, Phùng Uyển bước vào phủ.
Trong Vệ phủ vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói và chúc mừng không ngớt. Cũng phải, tối hôm qua chàng vừa được phong làm tướng quân, bây giờ mọi người tới chúc mừng.
Phùng Uyển lắng nghe một lát, không tiếp tục đi vào trong mà quay người ra ngoài.
Lên xe ngựa, bảo ngự phu quay xe, Phùng Uyển đoán chừng Triệu Tuấn cũng đã về phủ, lên tiếng: “Về thôi.”
“Dạ.”
Xe ngựa chạy vào Triệu phủ, trong phủ vô cùng ồn ào huyên náo. Gần như ngay khi xe ngựa của Phùng Uyển vừa tiến đến, tiếng xôn xao chợt im bặt.
Sau đó, bắt gặp Triệu Tuấn hừng hực bước ra ngoài.
Y sải bước tới bên cạnh xe ngựa Phùng Uyển.
Hất rèm xe lên, y nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, lạnh mặt quát mắng. Giọng nói dịu dàng khẽ khàng của Phùng Uyển vang lên, “Phương Bắc sắp xảy ra chiến sự rồi.”
Triệu Tuấn ngẩng phắt đầu lên, nhìn nàng không chớp mắt.
Phùng Uyển rũ mắt, gương mặt trắng nõn vẫn dịu dàng sự tĩnh lặng, nàng dịu dàng nói: “Nghe nói chuyện hơi nghiêm trọng.”
Động tác vén rèm xe của Triệu Tuấn sững lại, một lúc sau y khàn giọng hỏi: “Đây là tin tức từ đâu?”
Biết rõ còn cố hỏi, Phùng Uyển thấp giọng trả lời: “Vệ Tử Dương vừa mới phân tích, bởi vì tình hình chưa được chứng thực, tướng quân không dám bẩm báo với Ngũ điện hạ và bệ hạ.”
Dừng một chút, Phùng Uyển kề sát vào Triệu Tuấn, cúi đầu nói: “Chiến sự trọng đại, sao phu chủ không nhân lúc này thu thập thêm thông tin về hành động bất thường của chư tộc phía bắc. Dù bẩm báo trước hay sau Vệ Tử Dương, thiếp tin rằng phu chủ nói chuyện này sẽ khiến Ngũ điện hạ nhìn chàng với cặp mắt khác xưa!”
Đứng thẳng người, Phùng Uyển dịu dàng nói: “Bệ hạ trọng tướng tài, Vệ Tử Dương thậm chí còn từ chối không muốn cưới Tứ công chúa ngay trước mặt bao người, cũng bởi vì tướng quân có tài mà bệ hạ không trách. Nếu phu chủ cũng biểu hiện tài hoa ở phương diện này, dù có kém Vệ Tử Dương nhưng cũng được triều đình trọng dụng.”
Đương nhiên rồi, xuất thân của y tốt hơn họ Vệ kia nhiều!
Triệu Tuấn vừa nghĩ đến đây, lại hơi lo lắng nói: “Nếu phải ra chiến trường, ta sợ. . . . . .”
Sợ lộ nguyên hình sao?
Phùng Uyển cười lạnh: Nếu ngươi có tài thật, ta còn cho ngươi cơ hội thể hiện như vậy sao? Nhưng chỉ cho ngươi tỏa sáng nhất thời, để khỏi quấn lấy bới móc ta mà thôi.
Phùng Uyển rũ mắt, trầm tư hồi lâu thấp giọng nói: “Phu chủ tài hoa hơn người, điều thiếu sót chẳng qua là sự coi trọng của quý nhân thôi. Mượn cơ hội này, nếu phu chủ có thể được quý nhân coi trọng, dù không thể ra chiến trường, biểu hiện tài năng ở phương diện khác cũng có thể cải thiện tình cảnh trước mắt.”
Đây là lời Triệu Tuấn thích nghe nhất. Y vẫn cho rằng mình có tài, vẫn cho rằng mình giỏi hơn đại đa số các kẻ quyền, ít nhất cũng giỏi hơn Vệ Tử Dương nhiều. Vẫn luôn cảm thấy nếu Ngũ điện hạ trọng dụng mình, nói không chừng bây giờ Ngũ điện hạ đã là thái tử rồi.
Vì vậy lời này của Phùng Uyển quả thực là nói đúng nỗi lòng của y. Khóe miệng y lập tức cong lên, không nhịn được cười ha hả: “Phu nhân nói chí phải.”
Tiếng cười và năm chữ kia khiến tiếng xì xào của đám tỳ thiếp đứng sau im bặt.
Trong không gian tĩnh lặng như tờ, Phùng Uyển rũ mắt, buồn bã nói: “Nhưng phu chủ, lại nghe thiếp thất. . . . . .” Nàng làm như không biết nói ra sao.
Bây giờ Triệu Tuấn càng nhìn Phùng Uyển càng thấy vui, thậm chí mấy câu mà hôm qua y không nghe lọt, “Hổ Bí tướng quân không đụng vào thiếp.”
“Xinh đẹp như Tứ công chúa mà tướng quân còn khinh thường, phu chủ cho rằng tướng quân sẽ đụng vào phụ nhân không hề có tư sắc như thiếp sao?”
“Tướng quân chỉ thích trêu thiếp thôi… Tướng quân biết chúng ta muốn cầu cạnh mình nên đùa bỡn cho vui.”
Vậy mà bây giờ cứ văng vẳng trong đầu y, hơn nữa càng hồi tưởng lại càng để ý.
Ngẩng đầu nhìn thê tử dịu dàng ung dung trước mắt, Triệu Tuấn ngẫm nghĩ: Dù nói thế nào đi nữa, vẫn chỉ có Uyển nương của ta mới có thể mang đến phú quý cho ta.
Lập tức, Triệu Tuấn quay đầu, y nhìn chằm chằm Vũ nương, đột nhiên quát ầm lên: “Vũ nương, cô bất kính với chủ mẫu hả?”
A?
Vũ nương kinh hãi, ả vội quỳ xuống, đang định giải thích thì Triệu Tuấn đã không thèm để ý tới ả nữa. Y quay đầu nhìn Phùng Uyển, lớn tiếng nói: “Tối qua không phải vi phu uống nhiều quá sao? Phu nhân yên tâm, dù thế nào đi nữa, nàng vẫn là phu nhân trong phủ này, là chủ mẫu của họ.”
Dừng một chút, y dịu dàng nói: “Nàng đó, đừng hiền lành vậy nữa, cũng chỉ là đám tỳ thiếp mà thôi, nàng muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, bán luôn cũng chẳng sao. Lẽ nào vi phu còn có thể so đo ư?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Vũ nương trắng bệch.
Triệu Tuấn lại cười ha ha, y dịu dàng đỡ tay Phùng Uyển đi xuống xe ngựa. Vừa đi, y vừa lớn tiếng nói: “Uyển nương và Vệ Tử Dương thật ra còn thân thiết hơn tỷ đệ ruột.” Y nhìn quanh.
Rồi cười ha hả nói tiếp: “Thảo nào tối qua lại nghe thấy y gọi nàng là tỷ tỷ.”
Y đang chứng minh sự thanh bạch của Phùng Uyển.
Dĩ nhiên, quan trọng hơn là giữ thể diện cho bản thân.
Phùng Uyển mỉm cười, đám tỳ thiếp đồng thời cúi đầu xuống, họ lùi ra sau một bước, đưa mắt nhìn lang chủ và phu nhân rời đi. Không hẹn mà cùng họ đều quay đầu nhìn Vũ nương, cười thầm: Đúng là buồn cười, lang chủ cho cô ta chút mặt mũi, vậy mà cô ta đã làm loạn cả lên, còn muốn giẫm lên đầu phu nhân. Phi, còn không nhìn xem mình có dáng vẻ ra sao?
Lúc này Tả nhi cũng mừng thầm. Lần dạy dỗ lúc trước đã khắc sâu vào trí nhớ của nàng, vì vậy lần này Vũ nương dễ dàng đắc ý, nàng vẫn cố kiềm chế, không hề lên tiếng cười nhạo trước mặt phu nhân và hội Mi nương. Bây giờ nhìn lại, xem ra mình cẩn thận là đúng.
Triệu Tuấn nắm tay Phùng Uyển trở về phòng, có điều vừa dịu dàng nói chuyện lúc nhỏ, ánh mắt của y còn thi thoảng liếc nhìn cổ Phùng Uyển. Thấy Phùng Uyển quay người, y vươn tay ôm lấy, thân mật vuốt ve nàng.
Phùng Uyển biết y muốn xác định quan hệ giữa mình và Vệ Tử Dương.
Đây vốn là chuyện nhỏ, nhưng bị bàn tay của y vuốt ve như vậy, dạ dày nàng nhộn nhạo không ngừng.
Nàng yên lặng đứng đó, khi bàn tay của Triệu Tuấn dời tới trước ngực, Phùng Uyển như thể nhớ lại một chuyện, chợt nói: “Đúng rồi, nghe nói Ngũ điện mở tiệc chiêu đãi chư tướng để ăn mừng Vệ Tử Dương thăng chức.” Nàng quay đầu lại nói: “Bữa tiệc tổ chức vào trưa hôm nay, ở đó, phu chủ có thể gặp các vị tướng lĩnh chủ trì việc quân phương bắc.”
Triệu Tuấn ngẩn ra.
Y thu tay lại, nhíu mày nói: “Trưa nay?”
Phùng Uyển gật đầu.
Triệu Tuấn khổ sở nói: “Không ai nói cho ta biết.” Giọng nói mang vẻ đau khổ khó che giấu.
Phùng Uyển mỉm cười, nàng ôn hòa nói: “Mấy ngày nữa họ không làm vậy nữa đâu.”
Triệu Tuấn gật đầu lia lịa, hiên ngang nói: “Đúng vậy, những ngày khó khăn trước kia ta còn vượt qua được, huống chi là bây giờ.”
Y vung tay áo, sải bước ra ngoài.
Đưa mắt nhìn bóng lưng vội vã rời đi của y, Phùng Uyển vội vàng ra tiễn như tiểu thê tử. Nàng dịu dàng nói: “Phu chủ, phải cẩn thận đấy.”
Triệu Tuấn quay đầu lại nhìn nàng, gật đầu nói: “Yên tâm, ta biết chừng mực.”
Đưa mắt nhìn xe ngựa Triệu Tuấn hất bụi rời đi, Phùng Uyển thầm thở dài, ngẫm nghĩ: Lần này y sẽ không thể nào quên, lúc đối mặt với ta cũng phải áp chế phần nào.
Quay đầu lại nhìn đám tỳ thiếp, Phùng Uyển lại nghĩ: Quan trọng nhất là, bây giờ tai mình có thể yên lành rồi.
Khi ánh mắt Phùng Uyển lướt tới, đám tỳ thiếp đều cúi đầu.
Phải biết rằng, Mi nương cũng khá thân với nàng, khi nghe Phùng Uyển có gian tình, trong lòng cũng không phải là chưa từng có cảm giác thoải mái. . . . . . Mọi người là như vậy, khi người khác bi thảm và xui xẻo, cùng với lòng đồng cảm thì cảm giác hả hê càng mãnh liệt. Tâm thái này, càng là người bên cạnh, càng là người gần gũi càng rõ ràng.
Chỉ có bạn thân thực sự mới có thể buồn vì nỗi buồn của ngươi, vui vì niềm vui của ngươi.
Phùng Uyển tiến lên phía trước.
Đi ngang qua Vũ nương, bước chân nàng hơi dừng lại.
Chậm rãi đưa mắt nhìn, ép Vũ nương lùi ra sau một bước, biết điều cúi đầu, Phùng Uyển lẳng lặng nói: “Sau này, hãy nhớ thân phận của mình.”
Dứt lời, nàng thướt tha đi vào.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Vũ nương mới ngẩng đầu lên.
Nhìn cửa phòng còn hơi đung đưa, mặt Vũ nương hết xanh lại đỏ, đỏ rồi lại xanh.
Nếu như lần trước không phải bởi cơn mưa chết tiệt kia bây giờ ả đã được lang chủ thăng làm bình thê rồi. Cai quản gia đình, lại là bình thê, dù là phu nhân thì sao chứ? Còn không phải muốn chì chiết thì chì chiết sao!
Ông trời thật không có mắt!
Trong khi Vũ nương đang phẫn hận, phía sau vang tiếng nói khẽ của Tả nhi: “Chủ tử, nô tỳ thấy phu nhân rất có bản lĩnh.” Dừng một chút, nàng cúi đầu nói: “Người nhìn đi, dù lang chủ có giận dữ thế nào đi nữa, phu nhân luôn có thể làm phu chủ nguôi giận mau chóng. Dù lang chủ vui mừng hay tức giận, phu nhân đều có thể ứng phó dễ dàng.”
Vũ nương quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn Tả nhi, đang định mở miệng, Tả nhi đã vội giải thích: “Chủ tử, lời này là nô tỳ nghe Phất nhi nói. Nô tỳ suy nghĩ một lát cũng thấy có lý, chủ tử cảm thấy thế nào?”
Ả cảm thấy thế nào ư?
Vũ nương suy nghĩ một chút, sắc mặt càng khó coi. Ả cắn răng khẽ quát: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Về phòng đi!”
Lao tới chỗ bậc thang, nhìn đám Mi nương, Vũ nương cất giọng the thé: “Nhìn cái gì? Đừng quên lời phu chủ! Hừ, phu nhân ta không động vào được, nhưng ta có bản lĩnh quản các ngươi đấy!”
Ả nói xong, đám Mi nương lập tức cúi đầu, ngu ngơ trở về phòng riêng của mình.