Khao Khát Khôn Cùng

Chương 4: Chương 4




Chương 4

Rõ ràng tự mình gây chuyện nhưng còn lâu Châu Mẫn mới xuống nước xin lỗi.

Cho dù đã từng quan hệ với hắn, Gia Ngạn vẫn không bỏ được ham muốn với người khác phái. Chuyện này cũng đủ để hắn ôm hận cả đời chứ vài câu mắng chửi đã thấm vào đâu.

Hai người chẳng ai có dấu hiệu gì là nhượng bộ, cứ ngồi khư khư cứng ngắc đó chẳng biết làm thế nào, Châu Mẫn rốt cuộc tức giận, đứng dậy hùng hổ đi ra ngoài.

Đứng trước cửa không thấy có ai níu lại, hắn không khỏi hờn giận nghĩ hành động của mình thật chẳng khác gì diễn viên hạng ba.

Vừa đi xuống cầu thang miệng vừa chửi không ngừng, nhưng dần dần bước chân càng chậm lại, cuối cùng hắn không đi nữa, còn chưa xuống đến một tầng đã đứng ngây ra như phỗng nghĩ ngợi. Giờ mà quay đầu về mở miệng xin lỗi thiệt quá mất mặt.

Do dự một hồi chẳng biết làm sao, Châu Mẫn buồn chán châm một điếu thuốc.

Tên ngốc đó thiệt tình không hiểu hết ý tứ trong lời nói của hắn. Dù biết cậu ta đau lòng nhưng hắn chẳng qua là muốn tốt cho Gia Ngạn thôi. Đang đứng cắn rứt lương tâm, đột nhiên trước mắt trở nên tối thui, cùng lúc có vài tiếng la hét náo loạn vọng tới.

Cúp điện!

Châu Mẫn vẫn đứng tại chỗ. Ngay góc cầu thang tối đen như mực, đầu thuốc lá đang cháy đỏ giữa những ngón tay hắn là thứ duy nhất còn phát sáng. Ngây người ra nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng hắn quyết định mò mẫm từng bước lên lầu, đưa tay gõ cửa.

Không lâu sau đã nghe tiếng Gia Ngạn. Dưới ánh nến, cậu cứ nghệch ra khi vừa nhìn rõ ai đang đứng trước mặt mình.

“Cho tôi mượn đèn pin”, Châu Mẫn tỉnh bơ nói, “Tôi không thấy đường xuống lầu.”

Gia Ngạn cũng không thèm hỏi hắn đi nãy giờ không lẽ còn chưa xuống tới nơi, chỉ vào nhà lục lọi một hồi cũng tìm được cây đèn pin cũ kỹ, im lặng đưa cho hắn.

Vật đã cầm trên tay mà người vẫn chưa chịu rời đi. Châu Mẫn cứ đứng mãi trước cửa tới lúc Gia Ngạn phải chủ động hỏi: “Còn gì nữa không?”, hắn mới chịu không được, miễn cưỡng nói ra hai chữ: “Xin lỗi.”

Gia Ngạn hơi giật mình, “A” một tiếng rồi lại cúi đầu suy nghĩ gì đó. Châu Mẫn biết chiến tranh lạnh đã qua đi, liền thừa cơ tiến lên: “Này, tới nhà tôi đi.”

“Hả?”

“Cúp điện thế này ở đây cũng phí thời gian, chi bằng đem công chuyện gì cần làm qua nhà tôi. Có muốn tìm kiếm thông tin về tuyển nhân sự đều thuận tiện hơn.”

Gia Ngạn chỉ thở dài: “Anh thật là…”, nói được nửa câu rồi lại yên lặng làm theo.

Cậu cùng Châu Mẫn trở lại căn hộ của hắn. Phòng ốc rộng rãi đầy tiện nghi thiệt chẳng bù cho căn phòng tồi tàn sụp xệ của cậu. Vào nhà, Châu Mẫn cởi cái áo sơ mi còn ỉ nước ra trước rồi gọi điện đặt đồ ăn.

Trong nhà đóng cửa cả ngày cũng có chút ngột ngạt. Thấy bên ngoài mưa đã tạnh, Châu Mẫn đi tới mở hai cửa sổ ra để những cơn gió mát lạnh tràn vào. Vì căn hộ của Châu Mẫn ở tầng trên nên không khí thoáng đãng hơn rất nhiều. Gia Ngạn không kiềm được “Hô” lên một tiếng, trong lòng nhờ vậy mà thư thái bớt.

“Tôi đặt hai phần cơm rồi, cậu không ngại thì cùng ăn đi.”

Gia Ngạn khi nãy chỉ ăn cơm trắng với chút dưa muối, cũng tại sinh chuyện mà nửa chén cơm còn ăn chưa hết.

“Đi tắm trước đi, tôi cho cậu mượn bộ đồ khác thay.”

Châu Mẫn cởi trần thản nhiên đi tới đi lui trong phòng khách làm Gia Ngạn có chút mắc cỡ.

Cùng là cơ thể đàn ông thật ra chẳng có gì khác biệt. Thân trên của Châu Mẫn không những không xấu mà phải nói là rất đáng chiêm ngưỡng.

Từ tấm lưng trần khỏe khoắn chạy xuống vùng thắt lưng thon gọn nhưng không kém phần rắn chắc, đường cong của hai bả vai cũng rất đẹp. Khung xương tuy không lớn nhưng vốn có cơ bắp nên nhìn vẫn hài hòa, cân đối. Đây chính là mẫu hình lý tưởng cho sự giản dị mà không hề mất đi vẻ khí khái nam tính.

Nhưng nhớ lại chính mình và người kia đã từng có quan hệ thân mật, Gia Ngạn cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Nói cám ơn xong cậu liền cầm bộ đồ Châu Mẫn đưa cho, chạy một mạch vào phòng tắm, mau chóng gội rửa mái tóc đã dính bết lại vì mồ hôi.

Chính ngày đó cậu đã đứng tắm dưới vòi sen như thế này. Vừa khóc vừa cố sức tẩy sạch phần cơ thể bị tổn thương bên trong.

Nhớ lại bản thân đã từng bị người khác xâm phạm, Gia Ngạn thoáng chốc run rẩy. Lúc đó nửa tỉnh nửa mê mới xảy ra chuyện đó, cũng không hiểu bằng cách nào mà cơ thể cậu có khả năng thích ứng với khí quan của người cùng giới. Bây giờ nghĩ lại, Gia Ngạn chỉ biết lắc đầu không tin nổi.

Mặc quần áo vào, cậu ra ngoài thấy đồ ăn đã được giao tới. Châu Mẫn nhìn cậu một lúc mới nói: “Ăn trước đi.” rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Trong nhà tắm hơi nước còn chưa kịp tan, mùi xà phòng vẫn còn thoang thoảng khiến Châu Mẫn liên tưởng đến thân thể ai kia trần trụi trong làn nước ấm là hắn lại ngứa ngáy.

Cởi bỏ quần áo trên người, Châu Mẫn đứng dưới vòi sen tay cầm lấy dục vọng của mình, hít sâu một hơi, đầu óc mơ màng đến phần ngực trắng trẻo và xương quai xanh bị lộ ra ngoài bởi chiếc áo quá rộng. Sau đó tưởng tượng tới cảnh hai chân Gia Ngạn đang được tách xa nhau, tay hắn bắt đầu di chuyển nhịp nhàng, không lâu sau hơi thở đã nóng lên.

Tuy mới làm chuyện đáng hổ thẹn nhưng hắn vẫn trưng bộ mặt tỉnh bơ từ phòng tắm bước ra, còn rất điềm nhiên ngồi ăn cơm với người cách đây không lâu đang bị chính mình hành hạ trong tư tưởng.

“Chỗ cậu ở hay cúp điện lắm hả?” Châu Mẫn tùy tiện hỏi thăm để mượn cớ ngắm nghía Gia Ngạn cho thỏa mắt.

“Ừm, gần đây hay bị lắm.” Cậu ta gắp một miếng thịt bò xào tiêu cho vào miệng, suýt nữa phụt ra vì cay quá, chóp mũi liền đỏ ửng cả lên.

Châu Mẫn chửi thầm một tiếng, cũng vì khó khăn lắm mới kiềm chế được dục vọng mà suýt nổi quạu.

“Vậy không được, sao không báo cho quản lý chung cư biết?”

“Không sao mà,” Gia Ngạn uống một ngụm nước, khẽ lắc đầu, “Dù gì cũng ở không được nhiêu ngày nữa, khu vực này sắp bị giải tỏa rồi.”

“Gì cơ?”

“Ừa. Tuy nhà nước nói sẽ bồi thường nhưng có tìm được nhà để mướn hay không mới là vấn đề.” Gia Ngạn buồn rầu nhíu mày lại, nét mặt có vẻ mệt mỏi, “Cho nên tôi muốn mau kiếm được việc, nếu công ty cấp chỗ ở cho nhân viên luôn thì càng tốt.”

Châu Mẫn lặng thinh cầm cái ly không của Gia Ngạn rót thêm nước rồi để lại chỗ cũ. Biết cậu ta chỉ là buột miệng nói ra nhưng hắn không thể ngăn được ý nghĩ “Thật ra ở lại nhà tôi cũng được mà.”

Ráng nhịn một hồi cũng chịu không nổi, hắn đành tìm cách đề nghị: “Cậu nghĩ sao nếu tạm thời dọn tới đây ở, tôi không ngại đâu.”

“A?” Gia Ngạn vội giải thích, “Tôi không phải có ý này.”

“Tôi dọn dẹp lại là có ngay một cái phòng, quan trọng là cậu có muốn ở hay không.” Lời mời mọc tuy hơi áp đặt nhưng sớm thấy biểu tình của Gia Ngạn có chút dao động, liền bồi thêm một câu nữa: “Nếu tiết kiệm được tiền thuê nhà cũng có thể sớm trả hết nợ cho tôi.”

Gia Ngạn quả nhiên bị tác động mạnh bởi lý do quá hợp tình hợp lý này, suy tư một lúc rồi cũng nói cám ơn. Cậu bắt đầu ước chừng ngày dọn nhà, sau đó bàn bạc chuyện ăn ở chung sẽ thế nào và chủ động gánh luôn những việc lặt vặt trong nhà.

Châu Mẫn làm gì hứng thú với mấy thứ nhỏ nhặt đó, đầu óc hắn còn đang bận tính toán đến chuyện khác.

“Muốn tìm tư liệu gì đó cứ xài máy tính trong phòng tôi.”

“Ừm, cám ơn.”

“Biết cách kiếm việc trên mạng không?”

“Cũng tàm tạm…”, Gia Ngạn ngập ngừng, “Nhưng mà chậm lắm, hay là…”

“Thiệt bó tay với cậu,” Châu Mẫn dường như rất mãn nguyện, “Không sao, tôi giúp cho.”

Cơm nước xong xuôi, hắn vào phòng ngồi trên giường mở laptop ra, Gia Ngạn cũng ngượng nghịu ngồi xuống bên cạnh nhìn vào màn hình.

Châu Mẫn đã không để bụng thì cớ gì cậu phải ngại. Nhưng mỗi khi nhớ tới việc hai người đã quan hệ ngay tại đây, trong lòng Gia Ngạn lại dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Nếu nói kinh tởm thì có phần không đúng với Châu Mẫn.

Thật ra cũng không đến mức phải nói kinh tởm, nếu dùng từ đó để miêu tả bản thân mình chắc đúng hơn. Còn bảo là sợ hãi hay khó chịu cậu quả thực không rõ lắm vì những chuyện lúc đó cậu chỉ có thể nhớ mang máng thôi.

Chỉ vì nhìn thấy cái giường lại khiến tâm tình cậu thêm nặng nề, đối mặt với Châu Mẫn càng khó khăn hơn. Thiệt đáng xấu hổ.

“Hồ sơ xin việc chỉ viết có nhiêu đây thôi à?”

“A, đúng vậy.”

“Đưa thông tin cá nhân của cậu đây tôi viết lại cho. Cách viết như vậy không chỉ ra được trọng tâm của vấn đề làm sao có hiệu quả. Hồ sơ xin việc mười năm trước của tôi còn tốt hơn cậu nhiều, đợi đó tôi lấy cho coi.”

“Ừm…”

Mặc dù hay nói nặng nói nhẹ nhưng dưới sự hướng dẫn nghiêm túc của Châu Mẫn, bản tư liệu cá nhân của cậu cũng đã hoàn tất. Đang chậm rãi đánh máy, hắn đột nhiên cất tiếng hỏi: “Này, làm không?”

Gia Ngạn cảm thấy nội dung đáng ngờ của câu nói và âm điệu thoải mái phát ra từ Châu Mẫn hoàn toàn không khớp với nhau, cậu thoáng do dự trước khi hỏi lại: “Làm gì cơ?”

“Làm tình đó.” Châu Mẫn quay đầu nhìn Gia Ngạn một cái, đoạn lưu tập tin lại rồi tắt máy đi. Từ đầu tới cuối đều không lộ ra một điểm băn khoăn, lo lắng.

Gia Ngạn nuốt nước bọt, soi xét biểu cảm của Châu Mẫn. Cậu còn tưởng hắn hỏi có muốn nhậu hay không.

“Tại sao lại… lại nói chuyện này…”

“Nhìn bộ dạng cậu là biết.”

Gia Ngạn sững người, chẳng hiểu làm sao lại bị nhìn thành như vậy, vừa giận vừa thẹn tới mức mặt mũi nóng bừng: “Bậy bạ, tôi làm gì có.”

Châu Mẫn cười một tiếng, đứng dậy đem cất laptop rồi thong thả ngồi lại chỗ cũ: “Không biết ai còn giấu tạp chí người lớn dưới chiếu đây.”

Cậu càng đỏ mặt hơn, môi dưới phát run: “Cái đó, không phải, tôi…”

“Những chuyện như vậy với đàn ông là rất bình thường, cậu cũng không cần phải chối làm gì.”

“Nhưng mà…”

“Không phải lâu rồi cậu không quan hệ sao?” Châu Mẫn cố tình chọc ngoáy, đưa tay len vào giữa hai chân cậu.

Gia Ngạn “Á” một tiếng nhảy dựng lên, liều mạng đẩy tay hắn ra rồi tự che lại, mặt càng lúc càng đỏ ửng.

“Coi bộ cậu rất có hứng ha.”

Hai tai tràn ngập tiếng cười nhạo của Châu Mẫn phút chốc cũng nóng rực lên. Thật tình là trong đầu cậu không hề có loại tư tưởng này nhưng bị hắn rờ một cái tự nhiên thằng nhóc lại ngóc đầu dậy, thiệt xấu hổ không biết làm sao.

“Cậu không có bạn gái không phải sao? Đây chẳng qua là vấn đề sinh lý của đàn ông thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”

“Tôi cũng không phải…”

Gia Ngạn đang rối tinh rối mù định mở miệng giải thích liền bị Châu Mẫn chặn trước: “Hơn nữa tôi với cậu cũng đã từng làm qua rồi còn gì.”

Nghe nhắc tới chuyện đó, cậu thẹn đến nỗi mạch máu thiếu điều muốn vỡ tung, nhưng Châu Mẫn ngược lại rất bình tĩnh khiến cậu cũng không thể phản ứng ra mặt được, chỉ biết cắn môi nhìn lên.

Bắt gặp hai con mắt đỏ ửng vì lo sợ của Gia Ngạn, hắn chỉ muốn gạt hết mấy lời thừa thải qua một bên mà đè cậu xuống ngay tức khắc.

Từ tốn điều chỉnh lại hô hấp, Châu Mẫn cất giọng đều đều: “Lo cái gì, đàn ông với nhau làm chuyện này chỉ để giải quyết sinh lý thôi, cậu đừng quan trọng hóa vấn đề.”

“Nhưng…” Gia Ngạn chần chừ, “Anh muốn có bạn gái rất dễ mà, đâu phải như tôi, cần gì phải như vậy…”

“Khờ quá, làm sao tôi dám ra ngoài làm bậy để người khác bắt tẩy.” Châu Mẫn đã sắp hết kiên nhẫn, “Tôi leo lên đến vị trí này cũng phải cạnh tranh dữ lắm, lỡ để lộ đời sống riêng tư cho người ta biết có thể ảnh hưởng đến chức vị không chừng.”

“Không ngờ lại phiền phức đến vậy…” Gia Ngạn vốn rất dễ cảm thông với người khác, liền tin ngay những gì hắn nói, “Nhưng mà tôi là đàn ông… Làm chuyện này thấy rất buồn nôn…”

“Nhằm nhò gì, làm rồi chứ có phải chưa, cũng đâu có nôn mửa gì,” Châu Mẫn không thèm để tâm đến lời Gia Ngạn, “Chỉ cần thân thể hòa hợp là được. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau so với người ngoài không phải tốt hơn à.”

Thấy Gia Ngạn không nói gì nữa, hắn nhích lại gần đủ để ôm trọn lấy cậu, nhẹ nhàng kéo áo Gia Ngạn ra, mỉm cười luồn tay vào trong: “Thoải mái hay không, thử là biết liền.”

Gia Ngạn căng thẳng tới nổi cả da gà, cơ thể gồng cứng lại mặc hắn xoa nắn, đoạn lắp bắp nói: “Như vậy không ổn đâu, hai người đàn ông mà… Kỳ cục lắm.”

“Chuyện ghê gớm hơn cậu còn dám đòi, giờ lại sợ cái gì?”

“Không phải,” Gia Ngạn vội vàng cãi, “Lần đó say quá tôi có nhớ gì đâu…”

“Tôi đã không bận tâm, sao cậu còn phải ngại?” Châu Mẫn ngước mắt nhìn lên, biểu tình rất chân thật. ‘Kẻ chịu thiệt là tôi mới đúng’, những lời này chẳng cần phải nói ra vì đã hiện quá rõ ràng trên mặt hắn rồi.

Gia Ngạn đuối lý đành cười cười nhưng vẫn rất hồi hộp. Thân trên bị rờ rẫm một hồi đã bắt đầu run rẩy, đến khi bị Châu Mẫn vân vê hai đầu nhũ cậu liền trợn mắt, thoáng rụt người lại: “Này, chỗ này? Tôi đâu phải phụ nữ, sao lại…”

Châu Mẫn cười cười nhìn cậu: “Thử rồi sẽ biết.”

Bị ôm lấy từ đằng sau, Gia Ngạn thở càng lúc càng nhanh bởi sự vuốt ve của Châu Mẫn, vai đã run lên tự bao giờ. Hắn vẫn tiếp tục chà xát trên ngực cậu, dùng hai ngón tay kẹp chặt đầu nhũ đang bắt đầu đáp lại khiến Gia Ngạn rốt cuộc chịu không được phải la lên: “Đừng, đừng làm vậy.”

“Sao?”

“Đàn ông… bị sờ ngực kỳ cục lắm.”, chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ “kỳ cục” để che giấu phản ứng của cơ thể nhưng đôi tai đỏ ửng đã đủ tố cáo cậu, Gia Ngạn sợ hãi cố nắm lấy hai vạt áo che lại nhũ tiêm đang cứng lên của mình.

Châu Mẫn biết chắc cậu ta không cách nào thoát nổi đêm nay.

Miễn là Gia Ngạn không kiên quyết phản đối, hắn nhất định không dừng tay. Mà tính cách cậu cho dù không cam tâm nhưng cũng chẳng hề quyết liệt chống cự, quá lắm chỉ là giãy giụa một chút thôi.

“Thế thì làm cái gì không kỳ cục vậy.” Nhún vai ra vẻ không thành vấn đề, hắn mò tới lưng quần cậu, khéo léo mở lối đi vào, bàn tay chuẩn xác nắm lấy vật thể đã cương lên một nửa. Hắn dùng cánh tay ghì lại sự phản kháng yếu ớt của đối phương trong khi bàn tay bên dưới đang nhịp nhàng chuyển động, thích thú cảm nhận từng cơn run rẩy của Gia Ngạn.

“Này, này…” cơ thể đã căng cứng đến mức nói không thành lời, cậu nắm chặt cổ tay Châu Mẫn định giựt ra để hắn thôi ngay trò đùa dai này nhưng liền lúc đó phải đưa cả hai tay che miệng lại, ép mình nuốt những tiếng rên rỉ vào trong.

Bị Châu Mẫn ra sức dày vò, Gia Ngạn không còn sức lực phải tựa hẳn ra sau.

Cậu dựa trên vai hắn thở hổn hển. Vẻ mặt Gia Ngạn rất đáng yêu mỗi khi cậu cắn chặt môi cố kiềm nén dục vọng đang trào dâng.

Châu Mẫn thở thật khẽ, chỉnh lại tư thế để kéo Gia Ngạn ngồi lên đùi mình cho cơ thể cả hai tiếp xúc nhiều hơn, cùng lúc đem hạ bộ đã cứng cáp của hắn ma sát vào mông cậu. Một chốc sau lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm.

Gia Ngạn cuối cùng cũng đạt tới đỉnh điểm, nhưng cứ nghĩ đến việc xuất ra trong tay một người đàn ông khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Bên tai còn nghe Châu Mẫn thầm thì trêu ghẹo “Thoải mái chứ”, cậu đành gật đầu thừa nhận, mặt đỏ rần lên.

Châu Mẫn khinh khỉnh hừ nhẹ một tiếng, buông ra tính khí đã mềm đi trong tay mình rồi xoay lại đối mặt với Gia Ngạn.

“Còn cách khác thoải mái hơn nhiều.”

Gia Ngạn chỉ kịp “Ái” lên đã bị đẩy ngã xuống giường. Cậu ngỡ ngàng nhỏm dậy nhìn, giữa hai đầu gối đang được nâng lên tách xa nhau, khuôn mặt Châu Mẫn toát lên nét tươi cười trông đẹp lạ lùng.

“Thử coi sao.”

Châu Mẫn cúi đầu xuống. Gia Ngạn mới đầu nghĩ không ra hắn muốn thử cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn những ngón tay Châu Mẫn mơn trớn ngay gốc đùi của mình, bất thình lình vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Cậu giật mình hít vào một hơi, chưa kịp kêu lên toàn bộ đã bị nuốt chửng. Thanh âm nhất thời nghẹn lại, một lát sau mới nói ra được: “Châu Mẫn, Châu Mẫn…”

Hắn làm như không nghe, ngăn lại hai chân Gia Ngạn đang quẫy đạp, từ tốn ngậm lấy khí quan của cậu, dùng đầu lưỡi của mình liên tục khiêu khích.

Tiếng nức nở của Gia Ngạn rót vào tai hắn làm bụng dưới Châu Mẫn cũng phát nóng lên, nhịn không nỗi càng lúc càng mạnh bạo, bàn tay cũng bắt đầu hoạt động ôm lấy cặp mông trần trụi của cậu.

Gia Ngạn chưa từng được nếm qua thứ cảm giác âu yếm này, vừa sợ hãi vừa sung sướng khiến cậu không còn sức lực để vùng dậy phản kháng.

Hạ thân bị giữ chặt, hai chân đặt trên vai hắn yếu ớt run rẩy. Bị Châu Mẫn phía dưới dùng những kỹ xảo mới lạ đùa bỡn làm Gia Ngạn đã nghe không ra tiếng rên rỉ của chính mình, màn nhĩ lúc này chỉ tràn ngập tiếng tim đập thình thịch trong ***g ngực.

Châu Mẫn dường như nghe được cơn nức nở đầy tuyệt vọng từ cậu, ngay sau đó một chất dịch bất ngờ tràn ra trong miệng khiến hắn nuốt xuống theo quán tính, trong phút chốc chỉ muốn chửi ầm lên.

Nhưng vừa ngẩng đầu định mở miệng liền thấy vẻ mặt kinh hoàng của Gia Ngạn, cơn tức của hắn bay vèo hết một nửa, lời lẽ độc địa sắp phun ra được thay bằng cái hừ lạnh chẳng rõ ý tứ.

“Thiệt… xin lỗi, tôi, tôi…” Gia Ngạn ngồi bật dậy, hoảng hốt đưa tay lật đật lau đi vết tích bên khóe miệng hắn, nghĩ không ổn, “Tôi mang nước cho anh súc miệng nha… Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi…”

“Tại cậu không có kinh nghiệm thôi,” Châu Mẫn lạnh lùng nói, “Sau này có muốn ra phải nói trước một tiếng.”

“Ừm…” Gia Ngạn vừa thẹn vừa sợ, rối tinh rối mù cả lên, cũng không hề để ý đến hai chữ “Sau này” của hắn, trong lòng còn đang lo lắng, “Anh có sao không, có khó chịu không? Khạc ra được không?”

Châu Mẫn nhướng mày nói: “Không nhiều lắm, cậu thử biết liền.”

“Hả?”

“Hả cái gì?” Hắn lại ngứa miệng muốn mắng người, “Tôi phục vụ cho cậu chắc? Không lẽ cậu không biết có qua có lại là gì sao?”

Gia Ngạn ngây người một lúc mới thông ra. Tuy chưa từng va chạm thể xác với người đồng giới trong trạng thái tỉnh táo lại thêm bản năng không cho phép, nhưng Châu Mẫn đã vì cậu mà hy sinh, nếu bản thân không báo đáp lại gấp đôi, thật rất không phải.

Châu Mẫn lùi lại bước xuống giường, đứng trước mặt Gia Ngạn với tư thế vô cùng phóng đãng dù quần áo vẫn còn chỉnh tề trên người, động tác cởi dây nịch của hắn trông đẹp mắt một cách kỳ lạ. Châu Mẫn dùng ánh nhìn ra hiệu cho Gia Ngạn nhích lại gần hơn.

Rõ ràng cũng dùng miệng để thỏa mãn nhu cầu giữa bạn bè với nhau nhưng khi làm hắn cảm thấy rất bình thường, mà bây giờ đứng từ trên nhìn xuống lại mang đến cho hắn cảm giác được phục tùng.

Gia Ngạn ngoan ngoãn xích tới gần, ngồi ở mép giường, điều chỉnh độ cao thích hợp sao cho vừa vặn đối mặt với phần cơ thể cần được đền đáp.

Gia Ngạn thấy rất kỳ quái. Ngón tay mới vừa đụng vào vật thể nóng hổi đó là lông tóc cậu dựng lên hết, lưng cũng lập tức cứng lại. Nhưng nghĩ Châu Mẫn vì giúp cậu mà không nề hà gì, cũng từ cảm kích đó mà quyết tâm đưa môi đến gần, dù trên mặt không giấu nổi vẻ sợ hãi.

Sau đó, với Gia Ngạn mà nói như thể đang ở địa ngục. Còn Châu Mẫn tựa như đang lơ lửng giữa thiên đàng và địa ngục.

Bị đầu khất đâm vào cổ họng khiến cậu hoảng chết khiếp, chưa bao giờ Gia Ngạn ngậm vật gì lớn đến thế trong miệng. Đã vậy còn làm rất lâu, môi phải dùng sức để mút chặt, đôi khi cũng không tránh khỏi làm đau Châu Mẫn vì răng sơ ý chạm vào.

Cậu cảm giác cơ mặt mình đã mỏi nhừ đến mức không cử động nổi mà Châu Mẫn vẫn chưa chịu ra.

Vừa sốt ruột vừa mắc cỡ, cậu chỉ biết liếc mắt nhìn hắn cầu cứu.

Khi ánh mắt hai người vừa chạm nhau, biểu tình Châu Mẫn thoáng dao động. Ngừng vuốt ve hai bờ vai cậu, hắn dùng tay thô bạo kéo đầu Gia Ngạn tới sát điên cuồng thúc vào.

Tuy khoang miệng bị ma sát rất khó chịu, dị vật bên trong đã khiến cậu hít thở không thông lại thêm cổ họng còn bị đâm vào liên tục làm cậu mấy lần suýt nôn mửa, nhưng Gia Ngạn trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít ra Châu Mẫn cũng có chút thỏa mãn.

Hắn thừa biết cậu không giỏi trong chuyện này nhưng thiếu kinh nghiệm trầm trọng như vậy thật ngoài dự đoán của hắn.

Không bị cậu cắn nát bấy là may phước rồi. Mà phải nói, trình độ Gia Ngạn tuy dở tệ nhưng không hề làm giảm khoái cảm trong người hắn, trái lại ham muốn càng thêm bùng cháy dữ dội. Chính hắn cũng thấy có điểm bất thường.

Thay vì để cho Gia Ngạn vụng về liếm láp tứ tung, thà giữ chặt cậu ta rồi tự mình làm còn khỏe hơn.

Nhưng không hiểu sao khi nhìn nét mặt khổ sở của Gia Ngạn khiến hắn không đành lòng, nên đành miễn cưỡng dằn lại, kiên nhẫn phó thác hết cho khoang miệng ấm áp kia, chờ đợi mỏi mòn không biết đến ngày tháng năm nào mới đến được cao trào.

Nhìn Gia Ngạn nhiệt tình âu yếm thực sự làm hắn vui mừng khôn xiết, nhưng cứ kéo dài miết chẳng khác nào cố ý hành hạ hắn. Cho nên Châu Mẫn cứ như đang lơ lửng giữa thiên đường và địa ngục, khiến hắn tức đến trợn mắt.

Đúng lúc đó Gia Ngạn lại ngước mắt van xin.

Khuôn mặt cậu dù rất bình thường nhưng vì đôi mắt ươn ướt đã đỏ lên do ráng sức cả buổi cũng đủ cho Châu Mẫn vứt hết chút lý trí còn sót lại, để mặc cơn thú tính trong người hắn được dịp bạo phát.

Nắm chặt mái tóc đen mềm của Gia Ngạn, hắn mạnh bạo chà đạp lên đôi môi sưng tấy, nghe thấy tiếng thở dốc khó khăn hòa trong tiếng rên rỉ phát ra từ khoang miệng kia, nước mắt vì khống chế không được cũng chảy dài xuống. Châu Mẫn run lên, hai tay ôm chặt lấy đầu cậu.

Gia Ngạn miễn cưỡng nuốt xuống, do không quen mà mặt mày thoạt xanh, thoạt trắng, ho khan cả buổi mới có thể thở lại bình thường. Đoạn lau đi nước mắt trên mặt rồi nhìn Châu Mẫn cười cười.

“Anh… thiệt đúng là lâu lắc.”

Châu Mẫn dở khóc dở cười, búng nhẹ trán cậu: “Cũng tại cậu kỹ thuật dở tệ.”

Gia Ngạn hơi ngượng ngùng, cổ họng vẫn còn ngứa nhịn không được ho khan hai tiếng: “Xin lỗi, tôi chưa từng làm chuyện này…”

Hắn cũng không giống ngày thường thừa nước đục thả câu, nói vài câu đau tim hay cho cậu mấy cước, ngược lại im lặng một lúc, sau đó hỏi cậu bằng giọng đều đều: “Khó chịu lắm không?”

“Hả?”

“Có ghê không?”

Gia Ngạn nhất thời do dự, nhác thấy biểu tình Châu Mẫn có vẻ giận dỗi, vội vàng trả lời: “Cũng không có.”

Kỳ thực dùng miệng thỏa mãn người khác thoải mái kiểu gì chẳng biết, nhưng Châu Mẫn lúc làm cho cậu chưa từng nhíu mày lấy một cái, trong khi cậu lại rụt rè sợ hãi, nghĩ lại thật chẳng đáng mặt bạn bè chút nào.

Châu Mẫn hờ hững “Ừ” một tiếng rồi không buồn nói nữa, không hiểu sao hắn rất muốn chạm vào khuôn mặt đối diện. Gia Ngạn bị hắn nhìn chằm chặp cũng thấy hãi, đành im thin thít. Trong phòng đột nhiên lắng xuống, hai người đàn ông quần áo xốc xếch ngồi đối mặt nhau phát ngốc ra.

Một lát sau Châu Mẫn tự động chỉnh lại y phục, giọng điệu nhàn nhạt bảo: “Tắm rồi ngủ đi.”

Gia Ngạn đang bối rối với lấy cái quần cũ xì của mình, vừa nghe hắn nói vậy không khỏi ngạc nhiên, “Ơ” lên một tiếng.

“Châu Mẫn, còn chuyện kia…”

“Chuyện gì?” Hắn tuy không vui nhưng cũng không có vẻ gì là sắp nổi giận.

“Chuyện kia, tôi… tôi còn thiếu anh một lần.”

Châu Mẫn dừng lại, mặt vẽ lên biểu tình kỳ quái nhìn Gia Ngạn, lát sau mới mở miệng: “Chờ cậu tiến bộ hơn rồi tính tiếp.”

Gia Ngạn vì xấu hổ lẫn lúng túng mà không để ý dáng vẻ vội vã lạ thường của người nọ khi bước tới phòng tắm.

Vào trong rồi Châu Mẫn mới dám thở phào, nguy hiểm quá, lúc đó mà không kịp dằn xuống thì tiêu. Quả thật khả năng chịu đựng của hắn mà dùng chữ “kiên định” là không đủ để hình dung.

Cứ cái kiểu đó thì đừng nói một lần, bảy tám lần với hắn cũng không thành vấn đề.

Chỉ tại mới làm sơ sơ thôi Gia Ngạn đã do dự cả buổi rồi, nếu ép cậu ta làm tới cùng không chừng lại lộ ra sơ hở. Sao lại khó thế này.

Đầu hắn như muốn bốc khói, hận không thể ăn sống Gia Ngạn luôn cho rồi, cớ gì phải nhẫn nại tìm cách lừa cậu ta tự mở cửa mời hắn vào.

Vốn dĩ thể lực hai người đã khác xa nhau, hắn quá lắm ra một tí sức là xong. Có điều một khi đã làm, hắn sẽ không thể dừng lại được.

Thật ngu ngốc.

Châu Mẫn đứng dưới lực nước xả rất mạnh từ vòi sen, có chút phiền muộn tự dùng tay giải quyết. Trên gương mặt chợt vẽ lên một nét cười.

Thiếu hắn một lần…

Châu Mẫn đương nhiên nhớ kỹ, một đêm nào đó phải đem Gia Ngạn ra ăn cho hả mới thôi.

Hắn bắt đầu thở dốc, ngẩng lên nhìn làn hơi nước mờ mờ ảo ảo. Khuôn mặt Gia Ngạn với nụ cười e dè cứ như ẩn như hiện trước mắt hắn.

Thật ra, Gia Ngạn lớn lên cũng có nét dễ thương.

Châu Mẫn đã sớm nhịn không được, tốc độ càng lúc càng dồn dập nhưng trong lòng cảm thấy rất chán nản.

Cứ mỗi khi chấp nhận một ưu điểm nào đó ở Gia Ngạn, hắn lại thêm phiền não, tâm tình cũng vì vậy mà tồi tệ hơn.

[Hết chương bốn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.