Khao Khát Khôn Cùng

Chương 5: Chương 5




Chương 5:

Thời tiết vẫn cứ oi bức khó chịu, tuy có dịu hơn so với trước nhưng cũng không đủ làm tan đi cái nóng gay gắt của nắng hè, mà dường như năm nay còn kéo dài hơn những năm trước.

Gia Ngạn đã chuyển đến được hai ngày. Đồ đạc quả nhiên chẳng có bao nhiêu, nhiều vật dụng đã quá cũ kỹ cũng không cần thiết phải mang theo, lúc quét dọn lại căn hộ cũ hắn đã tiện thể vứt đi hết.

Cậu bỏ vào phòng tắm một chai dầu gội rẻ tiền, cục xà bông thơm (không phải sữa tắm nha!), một cái khăn tắm, lại còn cả ly nước súc miệng không biết đã mấy ngàn năm rồi. Nhìn đúng chướng mắt!

Châu Mẫn cũng có ngày chứa chấp mấy thứ này trong nhà hắn thật là chuyện không tưởng.

Mà khiến hắn nóng lòng không yên chính là không có cơ hội đụng tới chủ nhân của bọn chúng.

Quần áo Gia Ngạn cũng chẳng còn gì mới mẻ, nhất là đồ ngủ, còn chưa nói đến kiểu dáng, tất cả đều là đồ bỏ đi. Vừa rộng thùng thình, đã vậy do mặc quá lâu rồi nên vải đều bị tơi hết, mạnh tay một chút là dễ dàng xé thành từng mảnh.

Mặc thứ quần áo nguy hiểm như vậy trước mặt Châu Mẫn mà cậu vẫn tỉnh bơ, không hay biết gì về những xung đột trong lòng hắn. Lại còn mặc một cái quần đùi được chế lại (hắn không tin nổi có người còn giữ lại đồng phục học sinh mười năm trước, mà cái quần đùi này cũng đã phai màu đến nhận không ra rồi), nhìn từ sau lưng, Gia Ngạn trông giống như một sinh viên.

Lúc cậu quay lưng về phía hắn, ngồi xổm xuống lấy đồ, Châu Mẫn thật không biết vẻ mặt của chính mình khi ấy ra sao.

Dưới lớp vải mỏng manh của chiếc áo, tấm lưng thon gầy của Gia Ngạn chợt hiện lên rõ nét, cảm giác có thể dùng hai tay là thoải mái ôm gọn lấy. Hai bờ mông căng lên trong chiếc quần thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhắn, nhưng hắn còn nhớ rõ lúc đó chính tay mình xoa nắn nó cảm giác rất đầy đặn.

Ngoài mặt, hắn vẫn giữ được vẻ cười cợt nhưng vừa bắt gặp mảnh gáy trắng nõn lộ ra lúc Gia Ngạn cúi đầu xuống, bụng Châu Mẫn nóng lên từng đợt.

Gia Ngạn vốn không biết bản thân đang bị lạm dụng trong tư tưởng của người khác, dè dặt mỉm cười với kẻ chỉ mới đây còn mãi tận hưởng cảm giác xâm nhập vào cơ thể cậu: “Chương trình TV chán lắm hả?”

Cậu đương nhiên chẳng hiểu được vì sao Châu Mẫn lại trông rất phiền não, cầm remote bấm loạn hết kênh này đến kênh khác.

Chuyện “an ủi lẫn nhau” phải vài ngày mới có được một lần.

Tuy Gia Ngạn có tiến bộ chút đỉnh nhưng đối với hắn mà nói, ăn được một chút so với không ăn cũng chẳng khác nhau là bao, không chừng còn tệ hơn.

Cậu ta cứ vô tư ngủ say, cách nhau một vách như thế càng khiến hắn không tài nào chợp mắt được.

Đến cuối tuần, Châu Mẫn vì không muốn quanh quẩn trong nhà cùng Gia Ngạn, hắn đành ra ngoài sắm sửa một ít quần áo cho mùa hè.

Tuy không phải nghiện mua sắm như phụ nữ nhưng hắn vốn chú trọng cách ăn mặc, quần áo mới dù không phải quá cần thiết nhưng cứ mặc đi mặc lại hoài khiến hắn đâm chán.

Mà Gia Ngạn một bộ đồ bốn năm năm chưa bỏ, thói quen kiểu đó thật vượt quá sức chịu đựng của hắn.

Châu Mẫn cũng không mất quá nhiều thời giờ mua sắm. Hắn đã có sẵn ngoại hình lý tưởng của một người mẫu cộng thêm khiếu thẩm mỹ không tồi nên rất dễ dàng tìm được trang phục thích hợp cho mình.

Xách theo túi quần áo mới mua chuẩn bị ra xe, hắn vô tình nhìn quanh, phát hiện một vài bộ kích cỡ nhỏ hơn.

Kiểu dáng giản dị, màu sắc sáng sủa nhưng không hề mất đi vẻ thanh lịch trang nhã, cho dù khoác lên người là một kẻ quê mùa trông vẫn bắt mắt như thường.

Châu Mẫn tâm tình rối bời mua hai bộ, một nhỏ một lớn cho dù đó không phải trang phục hè, còn thêm một chiếc cà-vạt để mặc chung. Hắn còn mua thêm một đôi giầy mà nhân viên bán hàng giới thiệu là mang vào rất êm, màu sắc do Châu Mẫn quyết định.

Hắn đem gói đồ bỏ vào xe, lần đầu tiên cảm thấy do dự.

Gia Ngạn ngoài đường cả ngày, về tới nhà còn trễ hơn Châu Mẫn, trên người mồ hôi chảy ròng ròng, quả nhiên không tránh được bị hắn la một chút rồi chạy vào phòng tắm.

Tắm xong Gia Ngạn vẫn mặc một cái áo sơ mi bự quá khổ, không để ý đến vẻ căng thẳng của Châu Mẫn, cậu cứ vô tư đi tới ngồi bên cạnh.

“Đừng dựa gần như vậy!” Hắn tỏ ra khó chịu, đẩy cậu một cái.

Gia Ngạn cười, nhanh chóng nhích xa một tí, tránh để chân sơ ý đụng chạm làm phật ý gia chủ.

Châu Mẫn công nhận cậu có đôi chân dài rất xinh đẹp, lại thấy chúng lộ ra dưới lớp quần đùi khiến tâm tình hắn thoáng xao động. Thứ phản ứng kỳ quái này làm hắn thầm mắng mình không biết bao nhiêu lần.

“Đồ đạc của cậu cái gì cũng xấu gần chết.” Hắn lầm bầm, rõ ràng tâm trạng không được vui vẻ, “Nhìn chướng mắt quá. Tôi mua ít đồ mới về, trong cái túi to đằng kia, cậu tự coi lấy rồi đem mấy thứ rách nát kia bỏ hết đi.”

Ngoài quần áo ra, hắn còn mua cho Gia Ngạn đồ dùng hàng ngày, còn có một cái đồng hồ đeo tay loại tốt.

Càng mua nhiều Châu Mẫn càng cảm thấy căm phẫn chính mình. Lúc hắn miễn cưỡng mà đem số quần lót tự mình bỏ công tuyển lựa cho nhân viên bán hàng tay hắn run run đến lợi hại, trên mặt nóng rần chỉ cần nhìn sơ cũng thấy được.

Gia Ngạn ngoan ngoãn lục lọi trong túi xách, y như hắn đoán, cậu thốt lên kinh ngạc.

“Cái này… cái này rất mắc phải không?” Vẻ mặt lo lắng của cậu ta không có chút nào giả dối, “Lại nhiều thế này… Châu Mẫn, thiệt ra mấy thứ tôi xài vẫn còn tốt lắm…”

“Đã ở nhà của tôi thì đem mấy thứ cũ xì kia bỏ hết đi,” Hắn tỏ vẻ chán chường, “Nội thất trong nhà này đều bị cậu làm hỏng hết, cậu làm ơn thương giùm hai con mắt tôi một tí.”

Nói quá lên thôi chứ có một cây bàn chải đánh răng với mấy cái quần lót cũ không ra hình dạng làm sao có sức phá hoại lớn đến vậy.

Nhưng Gia Ngạn vẫn nói xin lỗi, xấu hổ giữ lấy cái túi, mấy ngón tay vô thức chà sát vào nhau theo thói quen.

“Khi nào tìm được công việc tôi sẽ…”

“Không cần.”, Châu Mẫn không kiên nhẫn lên tiếng, “Cậu mặc thử xem quần áo có hợp không.”

Lời vừa vuột ra khỏi miệng hắn đã muốn tát mình một cái, cũng may không gấp đến nói thành “thử xem quần lót” là mừng rồi.

“Quần áo này không được đâu,” Gia Ngạn coi giá tiền, vội e ngại, “Đồ của tôi thật sự còn mặc tốt mà. Nếu muốn mua đồ mới, tôi cũng biết mấy chỗ bán vừa rẻ lại vừa đẹp. Cái này chưa xé mạc còn đem trả lại được đó. Một cái áo sơ mi mà bán giá này, thiệt là… Mấy thứ hàng hiệu này chỉ toàn lừa tiền…”

“Để dành đi phỏng vấn thì mặc.” Châu Mẫn nói ngắn gọn.

Hắn một phần muốn ém lại mấy lời cay độc, một phần sợ nói nhiều quá thành nói dại.

“A?”

“Mang đôi giày da cũ nát đó, lại còn cái cà-vạt như cái rễ mai, cả đời này cậu đừng mơ được nhận.”

Bị nói nhạo như vậy nhưng Gia Ngạn vẫn rất cảm động, nhoẻn miệng cười.

“Châu Mẫn, anh tốt quá.”

“Nói hươu nói vượn.” Hắn buồn bực, cắn cắn môi.

Liền sau đó hắn suýt cắn phải lưỡi vì hành động của Gia Ngạn.

Cậu lấy ra cái áo sơ mi mới, không ngần ngại đưa tay cởi cái áo đang mặc. Tuy chỉ là vài giây, nhưng bộ ngực trắng nõn trước mắt đã khiến cả người hắn chao đảo không ít.

“Được… được không?”

Người con trai không tự tin kéo kéo vạt áo.

Hắn ho khan hai tiếng lấy lại tinh thần: “Không tệ.”

Rồi tựa như vô tình, hất mặt bảo: “Thử quần luôn đi.”

Gia Ngạn liền lấy cái quần tây mới mặc chồng lên cái quần đùi phục chế của mình, cảm thấy rất thoải mái, nhìn nhìn một hồi, trên mặt lộ ra ý cười dè dặt: “Chất lượng vải tốt thật, kích cỡ cũng vừa đúng nữa…”

Trái với Gia Ngạn đang rất vui vẻ, Châu Mẫn bên này lại thất vọng vô biên.

Âm thầm chờ mong Gia Ngạn cởi xuống quần đùi đã không có, đằng này đùi cũng nhìn chẳng thấy.

Biết vậy kêu cậu ta thử quần lót cho rồi.

Thần tình trên mặt hắn khó chịu khiến Gia Ngạn hiểu lầm. Sự phấn khởi nhỏ nhoi ban nãy bị nhanh chóng thay thế bằng sự rụt rè vốn có: “Tôi mặc… không đẹp hả?”

“Hừ,” Châu Mẫn mệt mỏi nhìn bằng nửa con mắt. Thật ra Gia Ngạn bận vào rất hợp, còn hơn cả hắn dự liệu nữa. Chẳng qua hắn là muốn nhìn thấy cơ thể người kia cái gì cũng không mặc, cho nên vô cùng mất hứng: “Cũng tại dáng vóc cậu quá kém thôi.”

Gia Ngạn cười không chấp, mau chóng thay lại cái áo sơ mi cũ rồi cúi đầu xếp lại đồ đạc vào trong túi.

“Vậy đem trả đi, chứ không phí tiền lắm.”

Châu Mẫn thấy cậu đem cất lại liền hết hồn ngồi thẳng dậy: “Này, tôi còn chưa nói là khó coi, dù sao cậu mặc cũng dễ nhìn hơn nhiều so với người khác.”

“Xài đồ rẻ quen rồi,” Cậu ngượng ngùng cười, “Mấy cái này mặc lên người thấy kỳ kỳ sao đó. Anh xem, mặc đồ đắc tiền vào tay chân tôi cũng không biết cử động thế nào. Không hợp đâu, nếu được đem trả liền đi.”

Sắc mặt hắn càng lúc càng sa sầm, mày cau lại: “Cái này không trả được.”

“Không trả được? Sao vậy? Nếu không để tôi đi hỏi coi có đổi thành số đo của anh không, chắc là…”

“Cậu rốt cuộc có muốn hay không?” Châu Mẫn mất kiên nhẫn cắt ngang.

“A? Tôi mặc không hợp mà, hay là đưa cho ai khác đi, bạn bè anh…”

“Cậu không cần thì đem vứt.”

Đột nhiên bị lạnh nhạt như thế khiến Gia Ngạn không biết phải làm sao, cứ ngây ra như phỗng để Châu Mẫn đứng dậy bỏ đi.

Đến tận buổi tối, hắn vẫn là tâm phiền ý loạn, buồn bực không yên, chỉnh lại máy điều hòa trong phòng xong vẫn không tài nào ngủ được.

Châu Mẫn mở cửa sổ ra tưởng mát hơn ai dè nửa đêm rồi cái nóng vẫn chẳng giảm đi là bao, trên lưng cứ ngứa ngáy từng hồi, chẳng cần biết mình đang ở tầng thứ mấy, hắn cầm chiếc dép hung hăng ném ra ngoài cửa sổ cho hả giận.

Quay đầu lại thấy dưới giường còn một chiếc nữa, tự dưng thấy mình như một thằng ngốc, trong phút chốc toàn thân hắn bỗng trở nên xụi lơ.

Lúc mua những thứ đó cho Gia Ngạn hắn đã tự nhủ với chính mình không biết bao nhiêu lần rằng đây không phải để lấy lòng cậu ta. Bởi vậy dù có ra sao hắn nhất quyết không chịu mở miệng nói “Xin cậu nhận cho”, nhưng khi bị Gia Ngạn từ chối hắn lại cảm thấy rất đau đớn.

Châu Mẫn chẳng rõ hắn có chạm mạch ở đâu không mới để ý đến người kia như vậy.

Cả ngày hôm sau ở chỗ làm hắn vẫn chưa nguôi giận. Về nhà lại chẳng thấy Gia Ngạn đâu, Châu Mẫn càng thêm khó chịu, ngồi phịch một cái xuống sô-pha suýt lật cả ghế.

Tên ngốc nghếch kia cần gì phải chạy đôn chạy đáo đi kiếm việc, ở nhà làm cho hắn không phải sướng hơn à.

Giúp hắn coi sóc nhà cửa, cơm nấu ngày ba bữa, sẵn tiện ủ ấm giường gối, vân vân và vân vân… Thôi thì chẳng cần làm việc nhà làm gì, chỉ cần ngoan ngoãn nằm lên giường cho hắn làm là tốt rồi.

Ngồi tưởng tượng mông lung một hồi đã khiến cơ thể hắn chẳng lựa thời gian địa điểm đã đột ngột nóng lên.

Tuy ngoài trời vẫn còn sáng nhưng làm gì có ai quy định chỉ có buổi tối mới được suy nghĩ mấy chuyện này. Hắn nghĩ muốn thì cứ làm, kiềm chế chi cho mệt.

Đã nóng đến một nửa bất ngờ cửa bị đập vào vách một tiếng làm hắn giật nảy mình, hồn bay phách tán đâu mất tiêu, bao nhiêu nhiệt huyết nãy giờ đều đem đổ sông đổ bể. Châu Mẫn nhất thời thẹn đến hóa giận, căm hận trừng mắt nhìn người kia.

“Châu Mẫn,” Gia Ngạn đứng đó sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, “Tôi, tôi…”

“Cái gì?” Không mau nói xin lỗi, tôi cho cậu chết bây giờ.

“Tôi được nhận rồi.”

“À…” Tin này tuy chẳng quan trọng gì với Châu Mẫn nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của người đối diện tự dưng bản thân hắn cũng thấy vui lây, nhân tiện tha cho cậu ta tội xông vào làm vỡ giấc mộng của hắn, “Không tồi.”

“Ừm.” Gia Ngạn có vẻ ngại ngùng, “Ngày mai có thể đi làm rồi. Thật tốt quá. Cái kia, cảm ơn bộ quần áo của anh, bề ngoài đúng là rất quan trọng…”

Châu Mẫn lúc này mới để ý Gia Ngạn đang mặc bộ đồ tối hôm qua vừa thử (lúc nãy hắn chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta), tâm tình phấn chấn hẳn, khó khăn lắm mới ngăn mình không vui mừng đến mức bật ra tiếng cười, chỉ lộ vẻ đắc ý “Ừ” một tiếng.

Có thể thoát khỏi những ngày tháng ăn cơm tiệm, Châu Mẫn chẳng có gì không hài lòng. Chẳng qua những lúc ăn chung, hắn cảm thấy rất khó chịu, mắt cứ nhìn chăm chú vào từng cử động nhỏ của đôi môi đối diện.

Hắn cá là hai làn môi nhàn nhạt còn dính một chút nước tương đó, so với đồ ăn trên bàn còn ngon hơn nhiều.

Cơm nước xong xuôi, hai người thay phiên nhau tắm rửa, Châu Mẫn nhìn thấy Gia Ngạn mái tóc còn sũng nước cùng ánh cười dịu ngoan, hắn quyết định không cần giữ lễ độ nữa.

“Này, uống rượu không?”

“Hả?”

“xem như chúc mừng. Lúc nãy ăn cơm không nhớ tới, bây giờ cũng còn kịp.” Hắn nhìn lướt qua vẻ cảm động trên mặt Gia Ngạn, đoạn mở tủ đựng rượu chọn lựa, “Chai này được. Tới phòng tôi uống đi, nhìn cảnh đêm từ đó rất đẹp.”

Gia Ngạn trình độ thấp nên rõ ràng không biết thế nào là rượu quý ủ lâu năm, điều này khiến Châu Mẫn cảm giác như dẫn người mù đi ngắm trăng. Nhưng hắn thật không thấy tiếc, nói sao thì Gia Ngạn hiện giờ đang ngồi trên giường của hắn, tay cầm ly rượu, sắc mặt đã nhiễm chút hồng.

Tuy không thể uống cho say khướt, nhưng một vài chén cũng đủ tạo không khí rồi.

Trong ánh đèn mờ ảo, sắc đỏ của rượu cũng không thể làm hắn say như vẻ đẹp toát ra từ cơ thể người thanh niên kia. Châu Mẫn không nói chuyện, chỉ đưa tay rót rượu. Hắn biết mình đã chết lụy rồi cái mím môi xinh đẹp của cậu ta.

Gia Ngạn dường như nhận ra sự yên lặng kỳ lạ này, nụ cười vốn nhẹ nhàng chợt có chút gượng gạo.

Đến khi Châu Mẫn âm thầm nhích lại gần đặt tay trên lưng cậu, Gia Ngạn mới hiểu ra, biểu tình dần trở nên cứng ngắc.

“Cậu muốn làm không?”

“Ế…” Gia Ngạn như bị mắc nghẹn.

“Gặp chuyện vui như vậy tinh thần phấn chấn cũng là chuyện bình thường thôi.” Châu Mẫn nói ra chiều thông cảm trong khi tay đã lần mò đến giữa hai chân Gia Ngạn mà ép nhẹ vào, quả nhiên chỉ một chút khiêu khích đã khiến chỗ đó phản ứng. “Nếu muốn làm thì tới đây.”

“Không, không phải, tôi không có muốn…”

Châu Mẫn không buồn để ý đến cậu. Dù đã làm vài lần nhưng Gia Ngạn vẫn luôn căng thẳng và ra sức chối bỏ. Phải chờ đến lúc cậu ta tự mình nói “Tôi muốn làm” thì có mà chờ cả đời.

Bởi vậy hắn vô cùng tự nhiên đưa tay cởi quần cậu ra, còn Gia Ngạn toàn thân bất động không biết nên thuận theo hắn hay phải phản kháng lại. Trông đến là tội nghiệp.

“Có tinh thần lắm đây.”

Bị người khác nhìn vào nơi riêng tư của mình mà bình phẩm, Gia Ngạn thẹn đến đỏ mặt, lại không thể che lại chỉ còn cách ngồi đơ ra nhìn Châu Mẫn dùng tay ôm lấy, cảm nhận sự thô ráp của lòng bàn tay kia đang ma sát vào lớp da bên ngoài.

Cậu quá ngượng ngùng khi thấy cơ thể mình càng lúc càng giương to trong tay người khác, đành thở hổn hển nhắm mắt lại.

Sau một hồi bị đùa bỡn mơn trớn bởi những ngón tay điêu luyện, đã được thay bằng vòm miệng ấm áp của hắn. Nếu Châu Mẫn không dùng hai tay giữ vững cơ thể cậu, Gia Ngạn sợ mình không thể đứng nổi. Cậu cũng nhanh chóng bám chặt vào vai hắn nếu không muốn chân vì vô lực mà phải khụy xuống.

Chỉ một chút nữa là lên tới đỉnh Châu Mẫn liền dừng lại, đưa môi từ tốn hôn khắp vùng da thịt gần đó.

Nhìn khuôn mặt mơ màng của Gia Ngạn thoáng chút lo lắng, hắn càng thấy thực đáng yêu, nhịn không được bèn nhỏ giọng trấn an, “Sẽ cho cậu thoải mái mà”, vừa mạnh mẽ hôn lấy vừa đem ngón tay đã được bôi trơn khẽ tham nhập vào giữa hai cánh mông cậu.

“Này… Anh làm gì đó?” Bị vật lạ chen vào trong cơ thể khiến Gia Ngạn khó chịu không yên.

Cậu vẫn khăng khăng cho rằng hai người đàn ông có ân ái cũng không dùng đến phía sau, nhưng cậu quên mất rằng đàn ông bình thường ngay cả phía trước cũng không đụng tới.

“Làm vậy phía trước rất dễ chịu. Cậu thử thì biết.”

Dỗ dành cho Gia Ngạn bớt hoảng sợ, Châu Mẫn dùng sức một chút, ngón thứ hai cũng đã vào hết bên trong. Cậu lưỡng lự rồi bắt đầu giãy giụa, muốn lấy mấy ngón tay ra khỏi cơ thể mình: “Không cần, không cần chạm vô chỗ này, rất kỳ… Anh làm ơn bỏ ra đi…”

Hắn vẫn làm ngơ, bắt đầu cử động mấy ngón tay, cẩn thận mà tận tình mò mẫm. Số hắn vốn may mắn, không lâu sau liền cảm giác được cơ thể trong tay mình đột nhiên run lên, thanh âm lập tức biến mất.

Biết là đầu ngón tay mình vừa đụng đến tuyến tiền liệt, Châu Mẫn cười nhạo: “Thế nào?”

Gia Ngạn vẫn còn nguyên vẻ kinh hãi, cậu không hề biết kích thích phía sau lại làm phía trước phản ứng như vậy. Đêm đó dù có trải qua cảm giác này nhưng trong trí nhớ lại quá mơ hồ, mà xúc cảm mãnh liệt vừa nãy rõ ràng đến thế khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.

“Rất thoải mái, đúng không?” Châu Mẫn thầm thì như đang thôi miên. Thừa dịp Gia Ngạn còn đang thất thần, hắn đã tiếp tục mở rộng phạm vi tấn công làm Gia Ngạn không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ, “Không nhất định phải đụng đến đằng trước, chỗ này cũng được… Kích thích nhiều hơn… không phải sao?”

Gia Ngạn thở dốc, miễn cưỡng lên tiếng: “Nhưng, nhưng như vậy rất kỳ quái…”

“Sao lại kỳ,” hắn thản nhiên nói như thể đó là chuyện một cộng một bằng hai, “Chỉ là hơi đặc biệt một chút thôi, có thể cậu chưa quen.”

“Nhưng mà…”

Để chặn trước mọi nghi ngờ, Châu Mẫn liền kết hợp săn sóc cho mặt trước làm Gia Ngạn không thể làm gì hơn là bật ra những tiếng run rẩy đang nghẹn uất trong cổ họng.

“Châu… Châu Mẫn…” Bị âu yếm từ cả hai phía, Gia Ngạn càng lúc càng trở nên mờ mịt, từng thanh âm mỏng manh, rời rạc gãy nát tựa van xin: “Châu…”

Hắn dùng đầu lưỡi ve vãn cậu cũng không phải vì mục đích trấn an Gia Ngạn. Thực ra là để hắn có cơ hội tùy khai phá bên trong cơ thể kia. Sức nóng từ vùng cấm hạn hẹp cùng giọng điệu đáng thương của cậu ta đã khiến bụng dưới hắn sôi sục nãy giờ, ngón tay vì thế mà càng ra sức hoạt động làm Gia Ngạn không chịu được, vô lực quỵ xuống trên người hắn mà nức nở.

Chỉ dùng tay thôi đã đưa Gia Ngạn đạt tới cao trào. Nhìn người thanh niên đang trong lòng mình, bởi vì khoái cảm mà thân thể mềm oặt rũ rượi, hắn không thể ngăn mình liếm liếm môi.

“Cậu còn nợ tôi.”

Gia Ngạn không ý thức được hắn ám chỉ cái gì đã bị đẩy ngã xuống giường, không hề phản kháng, ngược lại còn vươn tay nghĩ muốn giúp Châu Mẫn giải quyết khúc mắc nơi hạ bộ của hắn.

Ngờ đâu lần này chẳng dùng tay cũng chẳng dùng miệng, cậu bị lật sấp lại rồi chèn gối vào dưới bụng. Gia Ngạn có chút mờ mịt nhưng hắn đã từ phía sau dịu dàng vuốt ve cậu, từ từ cũng giúp cậu thả lỏng ra.

Chuyện tiếp theo còn đáng sợ hơn. Đột nhiên bị thứ gì đó vừa nóng hổi lại cứng rắn tiến vào, Gia Ngạn đau đến thét lên. Sau đó hiểu được, cậu vừa sợ vừa đau, chỉ biết thở dốc cả buổi. Lúc sau liền bắt đầu phản kháng nhưng chẳng tác dụng gì dưới sức áp chế của Châu Mẫn.

“Châu Mẫn, Châu… Mẫn, anh…”

Gia Ngạn vì cái va chạm đến đau thốn mà nói tiếng được tiếng mất. Cậu cúi đầu xuống nệm, cố chịu đựng cho cơn đau mau giảm đi.

Tuy cảm giác bị xâm phạm rất kinh tởm, nhưng đối phương lại là Châu Mẫn, người cậu vô cùng tin tưởng nên không quá sợ hãi, chỉ là thấy cực kỳ hoang mang: “Tại sao… phải làm như vậy…”

Hắn thừa biết sẽ không gặp sự phản đối kịch liệt nào cũng như tức giận từ Gia Ngạn nên chẳng thèm lên tiếng, dần dần áp thân mình xuống, liên lục ra vào đến khi lên đỉnh mới dừng lại một chút, thở hồng hộc trả lời: “Ai biểu cậu không quen dùng miệng, kỹ thuật lại quá kém làm chi.”

Nhìn thoáng qua tính khí của Gia Ngạn lại muốn đứng lên, hắn cười cười: “Tôi cũng không muốn một mình thỏa mãn cậu. Bằng cách này cả hai người đều có thể hưởng thụ, không phải tốt sao?”

Gia Ngạn biết rõ cơ thể mình có phản ứng, cũng không muốn nói qua nói lại, thậm chí còn cảm thấy lời lẽ của Châu Mẫn khá hợp tình hợp lý, cho nên lúc hắn di chuyển lại, cậu chỉ “A” lên một tiếng rồi nắm chặt khăn trải giường, cố gắng thư giãn, nhẫn nại để Châu Mẫn tiến nhập từ phía sau.

Sự chật chội bên trong cơ thể khiến cả hai đều mệt nhọc thở ra, tay hắn vô thức lần đến mặt trước vuốt ve hạ bộ của Gia Ngạn vì đau đớn mà thoắt mềm đi. Rất nhanh lại nghe được một loại âm thanh tràn đầy sự cảm kích thoát ra từ người thanh niên bên dưới.

Cả hai lần đều giữ nguyên tư thế mà giày vò người kia, nhưng Châu Mẫn vẫn không thể dừng được. Vừa nghe tiếng rên rỉ của Gia Ngạn khi gần đến cao trào, hắn tự nhiên rất muốn nhìn thấy vẻ mặt sung sướng đó của cậu, lập tức ôm lấy Gia Ngạn xoay qua.

Bị Châu Mẫn kịch liệt xâm nhập, cậu không còn chút sức lực, chỉ có thể run rẩy mở rộng hai chân để hắn vừa từ trên nhìn xuống vừa tiến vào. Gia Ngạn vì quá thẹn mà nhắm mắt lại, khóe mắt hơi ửng hồng ướt át.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy vẻ bất an của người bên dưới, Châu Mẫn tựa như thất thần, nhịn không được hạ thấp người ôm Gia Ngạn vào ngực.

Hắn thả chậm tốc độ nhưng mỗi nhịp đều có phần mạnh bạo hơn, làm Gia Ngạn kêu lên trong vô thức.

Biểu tình yếu ớt của Gia Ngạn nhìn thực đáng yêu, ngay cả tiếng thở bên tai nghe cũng đầy vẻ nhẫn nhịn. Rõ ràng gương mặt rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng bờ môi kia vì thở dốc mà hé mở thật khiến hắn khao khát đến toàn thân run rẩy.

“Này, muốn hôn không?”

Hắn vờ thoải mái đề nghị, thấy Gia Ngạn vẫn đang nặng nhọc bắt lấy không khí, lập tức trừng lớn hai mắt nhìn hắn.

Hai cơ thể vừa gắn chặt vào nhau, tay chân ôm ấp vô cùng thân mật, lại vừa bàn đến chuyện này thoạt nghe rất quái đản.

“Hôn cũng muốn à?” Gia Ngạn có vẻ do dự nhưng chẳng phản đối ra mặt.

Hắn liền cúi đầu, ngậm lấy đôi môi vừa mở ra.

Ngay khi môi chạm nhau, Châu Mẫn nghe thấy âm thanh giận dữ thoát ra từ Gia Ngạn, làm tình với người cùng giới mà có cả chuyện này thật khiến cậu không tin nổi. Hắn ngược lại không hề kiêng nể, tách môi cậu ra đưa lưỡi đi vào thật sâu, liếm khắp mọi ngõ ngách của vòm miệng ấm áp mềm mại kia. Gia Ngạn dù tìm mọi cách cũng không có đường lui.

Môi hôn dây dưa cùng với tốc độ nhịp nhàng tiến nhập vào phần cơ thể mẫn cảm bên dưới. Khoái cảm dồn dập khiến thắt lưng cậu cũng phát run lên, Gia Ngạn chỉ có thể ra sức tìm lại hô hấp của chính mình vì bất cứ tiếng rên rỉ nào chực chờ thoát khỏi khóe môi ướt đẫm của cậu đều bị hắn nuốt chửng đi mất.

“Thật quái dị…”

Cuối cùng mọi chuyện đã xong xuôi, hai người nằm đó quấn lấy nhau trong rã rời, Châu Mẫn chợt nghe thấy tiếng thì thào trong lòng ngực mình.

“Cái gì?”

“Giống chúng ta…” Gia Ngạn lẩm bẩm, “Vừa mập hợp, vừa hôn môi…”

“Có gì quái đâu,” Châu Mẫn lười nhác nói, nhắm mắt cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể đang áp sát mình, “Những lúc cao trào, hôn môi là chuyện thường thôi.”

“Phải không?” Gia Ngạn hơi do dự nhưng cậu hình như đã buồn ngủ lắm.

“Đương nhiên, vậy lúc sắp xuất ra cậu không nghĩ muốn hôn tôi sao?” Hắn da mặt dày nói chuyện không biết ngượng là gì, dù sao đã lỡ nói dối quá nhiều rồi.

Châu Mẫn đợi thật lâu chẳng nghe thấy có ai lên tiếng phủ nhận.

Một sự yên ắng ngoài dự tính.

Hắn vì đột nhiên tự nhen nhóm một chút hy vọng mà trở nên cứng ngắc, chầm chậm quay mặt nhìn người bên cạnh.

Lại phát hiện cậu đã ngủ từ bao giờ.

Trong giây lát cảm thấy buồn cười, nhưng chỉ bật ra được hai tiếng liền thấy vô vị.

Trong phòng lặng như tờ.

“Cậu có nghĩ muốn hôn tôi không?”

Hắn ôm lòng chờ mong một câu trả lời nhưng Gia Ngạn đang say giấc không thể hồi đáp.

Châu Mẫn bất chợt cảm thấy trống rỗng vô cùng.

[Hết chương năm]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.