Tỳ nữ đột nhiên dừng lại, Diệp Vân Sơ nao nao, nhưng vì lời tỳ nữ kia nói đều hợp tình hợp lý nên cũng không nghĩ nhiều, nàng cùng Thu Tứ vào bên trong.
Vào trong phòng, chỉ thấy một ánh nến mù mờ, cũng không thấy bóng
dáng Uyển thị nhân đâu, trong lòng Diệp Vân Sơ nghi hoặc, chợt thấy
trong phòng ngủ có ánh lửa truyền ra, liền bước nhanh vào đó, đẩy cửa
phòng ngủ, sau khi thấy cảnh trong phòng, sắc mặt biến đổi dữ dội, “Á”
một tiếng đầy sợ hãi.
Trong phòng là ánh nến u ám, tấm rèm màu hồng lộn xộn, chính giữa
phòng là một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, nàng ta treo cổ lủng lẳng ở giữa phòng, hai mắt lồi ra, sắc mặt tím tái, đầu lưỡi thè ra ngoài, đã sớm khí tuyệt bỏ mình từ lâu.
Thu Tứ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Diệp Vân Sơ, cũng vội bước vào
trong, nhìn thấy người chết cũng biến sắc, người khẽ run lên, nàng kia
chết rất thảm, Thu Tứ nhìn mà cảm thấy rất sợ hãi.
Nghe Thu Tứ kêu lên sợ hãi, Diệp Vân Sơ hồi phục tinh thần, nàng kia
xem ra cũng không phải vừa mới chết, lòng nàng bỗng chùng xuống, cảm
thấy đây vốn là một âm mưu, mục đích cuối cùng, là nàng.
Diệp Vân Sơ không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vội túm lấy Thu Tứ đang
hoảng sợ lảo đảo xông ra ngoài, mới ra tới cửa viện đã thấy một đám
người từ từ tiến vào sân, đi đầu là quản gia ma ma, mà tỳ nữ vừa mới dẫn đường đi ngay bên cạnh bà ta, còn có một nữ tử xinh đẹp đi bên cạnh
nữa.
Nhìn những người đó hùng hổ tiến vào viện, lòng Diệp Vân Sơ chùng
xuống, nàng còn chưa kịp nói chuyện đã thấy vẻ mặt tỳ nữ kia đầy bi phẫn chỉ vào màng, khóc nói:
-Ma ma, Tình thiếp thị, người phải làm chủ cho chủ nhân của nô tỳ,
lúc nãy nô tỳ thấy Vương phi nương nương ở trong phòng ép chủ nhân phá
thai, cầu xin hai người cứu chủ nhân nhà nô tỳ….
Nghe tỳ nữ kia nói xong, lòng Diệp Vân Sơ cả kinh, nàng còn chưa nói gì, Thu Tứ rốt cuộc cũng chịu không nổi, tức giận mắng:
-Tiện tỳ lớn mật khá lắm, ngươi trăm phương ngàn kế nói xấu nương
nương nhà ta là có ý gì? Mới rồi rõ ràng là người đến cầu xin nương
nương, nói chủ nhân ngươi muốn tìm đến cái chết, để nương nương nhà ta
tới khuyên giải chủ nhân nhà ngươi, khi đến thì chủ nhân ngươi đã chết
từ lâu rồi, rõ ràng là ngươi nhân cơ hội này đổ oan cho nương nương, rốt cuộc ngươi định rắp tâm làm gì?
Tỳ nữ kia lại khóc, cũng không đáp lời Thu Tứ, ngược lại lại vọt vội
vào trong phòng, một lát sau thì lao ra, “bụp” một tiếng, quỳ trên mặt
đất, vẻ mặt oán hận nhìn Diệp Vân Sơ, khóc hô lên:
-Ngươi thật là nham hiểm, sao ngươi có thể nhẫn tâm giết chủ nhân nhà ta? Chủ nhân nhà ta tuy mang thai nhưng đó cũng là cốt nhục của điện
hạ, sao ngươi có thể, ôi chủ nhân đáng thương của ta, người thật đáng
thương, là nô tỳ không tốt, là lỗi của nô tỳ….
Sắc mặt quản gia ma ma âm u, lẳng lặng đứng ở đó, đợi một lát, người dưới vào trong nhà ra nói:
-Uyển thị nhân đã treo cổ.
Quản gia ma ma nghe kẻ dưới kia nói xong, lúc này mới lạnh lùng nhìn Diệp Vân Sơ, nói:
-Vương phi nương nương, mặc dù người là chính thất Vương phi, nhưng
cũng không thể coi mạng người như cỏ rác, Uyển thị nhân kia đã mang cốt
nhục của điện hạ, người lại mưu hại nàng ấy, nay chứng cớ vô cùng xác
thực, người còn gì để nói không?
Tình thiếp thị vẫn lạnh lùng đứng ở một bên, cười lạnh một tiếng, nhìn Diệp Vân Sơ, nói:
-Vương phi nương nương, người còn có thể nói gì? Trước khi điện hạ
rời phủ đã đem mọi việc trong phủ này sao cho nô tỳ, nay xảy ra chuyện
lớn như vậy, cho dù là Vương phi nương nương, nô tỳ cũng không dám để
người cùng chết, mong rằng Vương phi nương nương hiểu cho.
Giá họa cho người khác, hay cho một âm mưu ngoan độc hoàn mỹ! Diệp
Vân Sơ cười lạnh, liếc mắt nhìn Tình thiếp thị, giọng nói lạnh lùng:
-Tội như vậy, dù hôm nay Vân Sơ có trăm cái miệng cũng khó mà có thể
thoát tội giết người này. Đúng thật là không uổng kế hoạch của một kẻ
nào đó.
Nói tới đây, Diệp Vân Sơ dừng một chút, lại cười lạnh nói tiếp:
-Khổ tâm như thế, bố trí hết tất cả, cũng khó mà có tình người!
Tình thiếp thị kia cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến với lời
nói của Diệp Vân Sơ, nhìn Diệp Vân Sơ bằng án mắt thù hận, nàng ta quay
đầu nói với quản gia ma ma:
-Ma ma, Vương phi mưu hại Uyển thị nhân, sát hại cốt nhục của điện hạ, việc này ma ma định xử trí thế nào?
Mặt quản gia ma ma không chút thay đổi, bà ta lạnh lùng nhìn Diệp Vân Sơ, nói:
-Vương phi mưu hại cốt nhục của Vương gia vốn là tội chết, nhưng niệm tình người là công chúa An Khánh, tạm thời giam vào đại lao, chờ điện
hạ quay về xử lý!
Nói xong, bà ta không đợi Diệp Vân Sơ nói gì liền quay người ra lệnh:
-Người đâu, giam Vương phi vào đại lao, canh giữ nghiêm ngặt, nhớ kỹ, giờ chân tướng còn chưa rõ, không được chậm trễ!
Đối mặt với sự ngăn trở của Thu Tứ, quản gia ma ma và Tình thị thiếp lạnh lùng nhìn thoáng qua, Tình thị thiếp lạnh giọng quát:
-Còn không mau dẫn Vương phi đi?
-Ngươi….
Thu Tứ giận dữ, còn muốn tranh cãi lại bị Diệp Vân Sơ giữ chặt, Diệp
Vân Sơ cười đau xót, liếc mắt nhìn Tình thị thiếp một cái, nén giọng
nói:
-Thu Tứ, quên đi, có người một lòng muốn trước khi Vân Tuyết đến phải đẩy ta vào chỗ chết, giờ ngươi tranh cãi thì có ích gì? Người trong
sạch vốn là trong sạch, Diệp Vân Sơ ta hôm nay bị kẻ khác đổ oan, lúc
điều tra rõ ràng, chỉ sợ có kẻ lộ ra chân tướng, có chạy đằng trời cũng
không thoát khỏi trừng phạt!
Nói xong, Diệp Vân Sơ không hề giãy dụa, tùy ý để người ta dẫn ra
ngoài, Tình thiếp thị kia nghe lời của nàng xong, sắc mặt cũng hơi biến
đổi, nhìn thẳng Diệp Vân Sơ, ánh mắt càng lạnh lẽo hận thù, thấy Diệp
Vân Sơ sắp ra khỏi viện, ả bỗng nhiên quát to:
-Tỳ nữ của Vương phi là kẻ đồng lõa, người đâu, giam cả hai vào lao!
Thu Tứ cười lạnh, oán hận nhìn Tình thị thiếp một cái, tức giận nói:
-Thu Tứ chỉ có một cái mạng quèn này, chết cũng chẳng có gì luyến
tiếc! Chỉ có những kẻ tâm tư ác độc, chỉ sợ tự do tự tại cũng chẳng được bao lâu! Nếu ông trời có mắt, nhất định sẽ không cho những kẻ đó thực
hiện âm mưu được!
Sắc mặt Tình thị thiếp đại biến, nhìn Thu Tứ đầy hung dữ, tức giận quát:
-Giải xuống! Tiện tỳ khá lắm, chết đến nơi còn dám làm càn!
Một vài người dưới nghe Tình thị thiếp nói xong, giải Thu Tứ và Diệp
Vân Sơ ra bên ngoài, sắc mặt Diệp Vân Sơ từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh
không dao động, mà Thu Tứ vì lời nói lúc trước của Diệp Vân Sơ nên cũng
không hề chống cự, chỉ cười lạnh liên tục, đôi mắt đầy phẫn nộ.
Sau khi ma ma quản gia ra lệnh giam Diệp Vân Sơ vào lao cùng không
nói được lời nào, ánh mắt bà ta luôn nhìn Diệp Vân Sơ, trong mắt có chút phức tạp, còn có nhiều suy nghĩ sâu xa. Bà ta là quản gia phủ điện,
từng ở trong cung nhiều năm, chuyện đột nhiên xảy ra thế này, sao bà ta
lại không nhìn ra được sự kỳ lạ bên trong? Nhưng giờ Hạ Vệ Thần không có trong phủ, cho dù kỳ lạ cũng chỉ có thể giam Diệp Vân Sơ vào trước, chờ Hạ Vệ Thần hồi phủ sẽ định đoạt.