Màn đêm vắng lặng, ánh nến chập chờn trong lao, xung quanh đều âm
trầm im ắng. Chỉ có tiếng giọt nước mưa chảy xuống truyền đến, không
biết truyền tới từ đâu, chỉ nghe những tiếng tí tách đứt quãng, làm lòng người hoảng sợ.
Diệp Vân Sơ ôm đầu gối ngồi trên đống cỏ mốc meo, những mùi thiu thối xộc vào mũi, nhưng giờ khắc này nàng cũng không thèm để ý đến nó, nàng
đang lo lắng cho Thu Tứ. Tuy rằng nàng và Thu Tứ bị giam cùng trong một
nhà lao nhưng lại tách riêng ra, giờ nàng không biết Thu Tứ thế nào. Chỉ mong Thu Tứ có thể nhận nại chịu đựng, không chịu nhận tội.
Tính ngày thì ngày mai Hạ Vệ Thần đón Diệp Vân Tuyết sẽ trở về, nếu
Diệp Vân Tuyết thấy nàng rơi vào kết cục thế này, trong lòng nhất định
vô cùng vui vẻ? Âm mưu lần này, một là để lấy lòng Diệp Vân Tuyết, hai
là có kẻ hại người, sợ phải chịu tội nên khẩn cấp lấy đá bỏ giếng, đưa
nàng vào chỗ chết!
Nhớ tới gương mặt lạnh lùng của quản gia ma ma, còn có ánh mắt hận
thù ghen ghét của Tình thiếp thị, nàng thật sự không biết mình đắc tội
Tình thiếp thị khi nào, càng không biết vì sao mà nàng ta lại hận nàng
đến thế?
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Sơ cười chua chát, có lẽ nàng không phải đắc
tội Tình thiếp thị, cũng không đắc tội bất cứ kẻ nào, tội nàng mắc,
chính là nàng là công chúa An Khánh, lại là chính phi của Hạ Vệ Thần, vị trí chính phi này của nàng chính là một tội, nếu không phải, sao Tình
thiếp thị lại cố ý cùng người mưu hại nàng, đẩy nàng vào chỗ chết?
Ngày Diệp Vân Tuyết đến sắp tới, mặc dù nàng là Vương phi, nhưng hiện tại cầm quyền trong phủ lại là Tình thiếp thị, trước khi Diệp Vân Tuyết đến tiếp quản nơi này, nàng ta đuổi được Vương phi hữu danh vô thực này đi, đối với Tình thiếp thị mà nói là một điều rất tốt. Nhưng giờ nghĩ
lại cũng không thấy hợp lý, vì giờ Diệp Vân Tuyết còn chưa chính thức
bước qua cửa, thái độ của Hạ Vệ Thần đối với Diệp Vân Tuyết vô cùng khẩn trương, ai trong phủ này chẳng biết Vân Tuyết là người trong lòng Hạ Vệ Thần? Tình thiếp thị cũng không khác gì, tuy rằng hiện tại loại bỏ được nàng, nàng ta cũng chiếm chút ưu thế, nhưng nghĩ mình có thể ngồi trên
vị trí chính phi là không có khả năng, vậy sao nàng ta còn nghĩ đủ trăm
phương ngàn kế để nàng chết?
Càng nghĩ càng không ta, Diệp Vân Sơ cảm thấy việc này không đơn giản đến vậy, nàng lại không đoán nổi tâm tư của Tình thiếp thị kia, nàng ta là người thông minh, tuyệt đối không làm chuyện bất lợi cho mình, nếu
âm mưu lần này là do nàng ta nghĩ ra, chẳng lẽ chỉ vì lợi ích nhỏ nhoi
trước mắt? Huống hồ Tình thiếp thị cũng không có khả năng không biết
Diệp Vân Tuyết sắp đến, nàng ta cũng chẳng có giao tình gì với Diệp Vân
Tuyết, nếu là vì Diệp Vân Tuyết xuất giá vào phủ mà làm chuyện ngu xuẩn
này, cũng không phải là việc Tình thiếp thị gây nên.
Nhưng nếu không phải vì vị trí Vương phi này, sao Tình thiếp thị kia lại mạo hiểm lớn mật gán tội cho nàng?
Sau khi suy nghĩ rất lâu, trong đầu chẳng nghĩ ra thứ gì, ngược lại
đêm dài càng ngày càng lạnh, từng đợt lạnh lẽo ập đến, Diệp Vân Sơ chỉ
cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài, nàng bất chấp vách tường ẩm ướt mà dựa
vào, nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc này, lao ngục yên tĩnh bỗng vang lên những tiếng bước
chân, tiếng bước chân càng ngày càng gần, lòng Diệp Vân Sơ trầm xuống,
mở hai mắt ra, đã thấy Tình thiếp thị với vẻ mặt âm ngoan đứng ngoài cửa lao, lạnh lùng nhìn thẳng nàng, ánh mắt ả như rắn độc, mang theo thù
hận dừng ở trên gương mặt Diệp Vân Sơ.
Nhìn người đến là Tình thiếp thị, lòng Diệp Vân Sơ hơi chấn động,
nhưng không kinh ngạc, hoảng hốt, nàng cũng lẳng lặng nhìn nàng ta,
không mở miệng nói chuyện, vì nàng biết, Tình thiếp thị đêm hôm khuya
khoắt tới đây nhất định là có điều muốn nói với nàng, hoặc là muốn vào
đây thực hiện âm mưu tiếp theo.
Tình thiếp thị nhìn Diệp Vân Sơ rất lâu, sau đó mới cười lạnh lùng, nói:
-Vương phi nương nương, chắc ngươi thấy rất kỳ lạ, sao hôm nay lại
xảy ra chuyện như thế này? Không phải ngươi đang thắc mắc sao Uyển thị
nhân kia lại chết? Mà ngươi lại bị kẻ khác dẫn tới nơi của Uyển thị
nhân?
Diệp Vân Sơ lẳng lặng nhìn ả, im lặng không nói gì.
Mà Tình thiếp thị kia cũng không có ý để cho Diệp Vân Sơ nói chuyện, nàng ta hít sâu một hơi, tự quyết định, nói:
-Ngươi biết không? Uyển thị nhân đáng chết, ả muốn sau này trèo lên
được vị trí Vương phi, thậm chí không tiếc công sức lừa điện hạ dùng
thuốc, mượn cơ hội này có thai, đương nhiên nếu chỉ riêng như vậy, ả
cũng chẳng đáng để ta tốn nhiều tâm tư, ả ngàn vạn lần cũng không nên
đặt mục tiêu hàng đầu là ta! Ả cho rằng, khi ả có đứa nhỏ, ta chính là
uy hiếp lớn nhất của ả, nên ả có mưu đồ bí mật loại bỏ ta như thế nào. Ả dùng trăm phương ngàn kế, sao ta có thể bỏ qua cho ả đó chứ? Vậy nên
bất kể thế nào, ả nhất định phải chết.
Tuy rằng trong lòng sớm đã có dự liệu là Tình thiếp thị khó tránh
khỏi liên quan tới Uyển thị nhân, nhưng Diệp Vân Sơ nghe chính miệng
nàng ta nói ra, trong lòng vẫn không kìm được mà hơi kinh hãi, nói:
-Chính vì như thế mà ngươi giết nàng? Ngươi cũng biết đó là một xác
hai mạng, cho dù nàng ấy có không đúng, nhưng đứa con của nàng ấy vô
tội! Còn nữa, nếu Uyển thị nhân có ý định ác độc với ngươi, ngươi giết
nàng, ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại giá họa cho ta?
-Vì sao giá họa cho ngươi? Ha ha!
Tình thiếp thị nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, trong mắt có oán hận không nói nên lời, nàng ta bỗng cất tiếng cười to, tiếng cười sắc bén vang
lên quanh quẩn trong lao, làm cho người ta cảm thấy dựng đứng cả người,
một lát sau mới ngừng cười, giễu cợt nói:
-Ngươi muốn biết vì sao sao? Đó là vì ngươi đã đoạt hết tất cả của
ta, đoạt đi thứ quan trọng nhất với ta! Con tiện nhân này, nghĩ dung mạo mình xinh đẹp là có thể tùy tiện cướp đoạt thứ của người khác sao? Ta
không cho phép, ta tuyệt đối không cho phép!
Mấy câu nói vô cùng hận thù sắc bén, nói xong lời cuối cùng, Tình thiếp thị như mất đi lý trí, thét ra tiếng chói tai.
Mà với lời nói này, Diệp Vân Sơ vẫn chưa hiểu rõ, nàng khẽ nhói mày, giọng nói lạnh lùng:
-Cướp đoạt đồ của ngươi? Ta đoạt thứ gì của ngươi? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cái danh Vương phi này là ta đoạt của ngươi?
-Vị trí Vương phi? Ha ha! Diệp Vân Sơ, ngươi cho rằng ta thèm muốn cái ngôi Vương phi này?
Tình thiếp thị cất tiếng cười to, đôi mắt tràn ngập oán hận, nhưng
lại có chút bi thương, nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, gằn từng
tiếng, nói:
-Ngươi có biết ta vào Vương phủ kiểu gì không? Ta là bị ép buộc! Cái
gì mà điện hạ, Vương phi cái gì, ta căn bản không cần! Cái ta muốn không phải những cái đó, cái ta muốn là người, người ta muốn căn bản không
phải là điện hạ!
Nghe Tình thiếp thị nói xong, tâm Diệp Vân Sơ dần trầm xuống, nàng
biết, hôm nay Tình thiếp thị nói với nàng những lời này, mục đích tới
đây là muốn diệt trừ nàng, vì những chuyện nhạy cảm như vậy Tình thiếp
thị tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, trừ nàng, một người sắp chết.
Tuy rằng biết Tình thiếp thị có ý giết mình nhưng Diệp Vân Sơ vẫn lẳng lặng nhìn nàng ta, đợi nàng ta tiếp tục nói tiếp.