Trên căn bản chỉ cần
Lương Vấn Hân ở nhà, trong phòng nhất định sẽ có một bóng đèn nhỏ đang
sáng. Anh cũng từng dặn cô, nếu như anh chưa về thì chỉ cần cô ở nhà thì vẫn phải để một bóng đèn sáng. Về phần có phải vì anh sợ tối không thì
cô chưa từng hỏi. Cô cũng không nghĩ một người đàn ông sẽ sợ tối. Chỉ là cho đến bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ thấy nhà tối đen như mực bao giờ
Chẳng lẽ anh thật sự không có ở nhà?
Quan Tử Dung lục lọi mở đèn, nhìn thấy trước cửa phòng anh vẫn còn chìa khóa thì cau mày. Cô tùy tiện để hành lý xuống rồi buồn bực gõ cửa phòng
anh: “Lương Vấn Hân, anh có ở trong phòng không?”
Một mảnh yên lặng.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại kêu thêm mấy tiếng, vẫn không có ai trả lời.
Anh thật sự không có ở nhà sao? Hay là đang ngủ? Cô nhún nhún vai, lơ đễnh vào phòng tắm tắm nước nóng.
Cô quay lại phòng, hình ảnh chiếc chìa khóa vẫn không thể thoát khỏi đầu.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không đúng, càng nghĩ càng
không an lòng. Cô gõ cửa phòng anh một lần nữa.
“Lương Vấn Hân, nếu anh có ở trong phòng thì trả lời một tiếng có được không?”
Vẫn không có ai trả lời cô.
Cô suy nghĩ một chút, thử xoay nắm cửa, một mặt tự nói với mình, nếu cửa phòng khóa thì cô sẽ về phòng mình…
Nhưng cô không hể tốn chút sức nào để mở cửa ra.
Quan Tử Dung ghé đầu vào nhìn, trong phòng tối đen, rèm cửa kéo kín đến nỗi
không một tia sáng nào có thể lọt qua được. Từ ánh đèn trong phòng, cô
nhìn thấy một thân hình cong cong trên giường, không buồn nhúc nhích.
Tim cô nhói lên, trong nháy mắt cô không hiểu sao lòng mình lại chua xót.
Cô đi tới cạnh giường, gọi khẽ: “Lương Vấn Hân, anh có khỏe không?”
Ở chung với nhau nửa năm, cô biết là người đàn ông này rất nhạy cảm,
không thích người khác đụng chạm vào người mình. Bình thường anh ngủ
cũng không sâu, một âm thanh nhỏ cũng làm anh tỉnh giấc.
Cô đưa tay sờ lên trán anh, trong nháy mắt lại rụt về.
Hình như cô chỉ thỉnh thoảng thấy anh ho nhẹ, dạ dày của anh cũng không tốt
cho nên luôn ăn nhiều bữa nhỏ, ăn thức ăn nhẹ. Nhưng ăn bao nhiêu cũng
không mập. Thời tiết thay đổi thì mũi anh liền bị dị ứng.. Cô luôn nghĩ
sức khỏe anh không tốt, nhưng không ngờ lại yếu tới vậy.
Bên
cạnh có gói thuốc, trên đó ghi ngày mua là ba ngày trước. Cô vội vàng đi lấy nước ấm rồi gọi anh dậy. Nhưng anh lại bất tỉnh nên cô đành mạnh
bạo nhét vào miệng anh.
Lương Vấn Hân đang ngủ mê man cũng nhíu mày kháng nghị.
Người này, rất sợ đắng, sợ cay, sợ chua... Nói chung là tất cả các vị đều không được quá năng.
“Đàn ông con trai mà lại sợ đắng, nói ra không sợ người ta chê cười sao.” Cô cười khiển trách, thấy anh đang mê man vẫn chống cự liền dâng lên một
niềm thương tiếc.
Một lát sau, nhiệt độ hạ xuống, anh toát cả mồ hôi ra.
Cô đến phòng tắm vắt khăn nóng lau mồ hôi cho anh. Để tránh anh bị lạnh,
cô lau từ trán, khuôn mặt, cổ, thuận tay đẩy ra mấy nút áo, lau đang lúc lơ đãng liếc thấy một vết sẹo trắng trước ngực anh.
Cô không tự
chủ đưa tay sờ nhẹ. Giống như là vết đao, vết sẹo đã nhạt màu nhưng lại
rất nhỏ và dài, kéo từ ngực đến thắt lưng, có thể tưởng tượng lúc ấy anh sẽ đau bao nhiêu… Làm sao anh có thể chịu được chứ?