Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 3: Chương 3: Chương 2




“Chính là vậy đó, ba thấy anh ấy có quá đáng không!” Quan Tử Dung thở phì phò tố cáo xong thì nhấp một hớp trà hoa cúc, ừ… thật ngon miệng. Vẫn là về nhà tốt nhất, mới không giống người kia, nhất định sẽ lại nói: “Bởi vì trà sắp mốc rồi nên mới cho cô uống.”

“Người này thật là kém ăn nói.” Từ trước đến giờ cha Quan luôn chú trọng giáo dục cau mày, đau lòng bảo bối nhà mình suốt ngày bị người ta ăn hiếp.

“Chính là vậy đó!” Quan Tử Dung đi đến bên cạnh ba mình, ôm lấy cánh tay ông làm nũng: “Ba, con rất đáng thương có phải không? Miệng anh ta thật là xấu, lần nào cũng ăn hiếp con.”

Nhân dịp tết âm lịch, Quan Tử Dung về nhà tụ họp với mọi người. Khó có khi nào có đầy đủ mọi người trong nhà, cô liền tố cáo một tràng la liệt về những khổ sở của nửa năm qua.

“Sao A Thành có thể giới thiệu người như vậy chứ?” Mẹ Quan buồn bực. Lúc đầu chính đứa nhỏ này đảm bảo là bạn cùng phòng của thằng bé là người tốt nên họ mới yên tâm cho con bé lền Đài Trung học.

Quan Tử Ngôn sờ sờ cằm suy ngẫm: “Nhưng theo A Thành từng nói, bạn cùng phòng của cậu ta rất lạnh lùng, không thích giao tiếp với mọi người sao?” Bây giờ thì ngược lại, cậu ta có chỗ nào lạnh nhạt với em gái anh chứ? Chỗ nào một ngày không nói quá ba câu đâu?

“Nhất định là anh ta đặc biệt khó chịu với em!” Cô ở đó đều bị người ta đùa giỡn cả ngày.

Nhớ lại nửa năm trước, lúc phát hiện bạn cùng phòng là một người đàn ông thì cô thật giật mình. Đều là do A Thành không nói rõ ràng.

Chỉ là cô nhanh chóng phát hiện ra, người này thật ra cũng không tệ lắm. Sợ người nhà khi biết cô sống chung với một người đàn ông sẽ bắt cô chuyển ra ngoài nên cô giấu diếm 2 tuần rồi mới nói ra.

Sau lại ba cô đến Đài Trung để tra xét, cảm thấy anh không tệ cộng với sự đảm bảo của A Thành nên mới miễn cưỡng đồng ý cho cô ở lại.

Bây giờ cô đã biết, tại sao A Thành lại yên tâm như vậy rồi. madee by đ l q d

Ở với nhau nửa năm, cô hoàn toàn không thấy anh qua lại với cô gái nào. Cô từng hoài nghi anh là gay nhưng cô cũng không thấy anh mập mờ với người đàn ông nào. Anh không hút thuốc lá, không uống rượu, cô chưa từng thấy qua cuộc sống riêng của một người đàn ông so hòa thượng còn sạch sẽ hơn thế này.

“Đã như vậy thì sau khi nghĩ tết chuyển ra ngoài đi.” Quan Tử Đàn nói.

“Em không muốn.” Quan Tử Dung không cần suy nghĩ liền từ chối.

Quan tử Tề nghe vậy thì chân máy nhướn lên, nét mặt ý noi: chậc, con gái!

Bị làm tức đến chết mà kêu dọn ra ngoài lại không đi. Chậc, con gái đúng là sinh vật mâu thuẫn và phiền toái.

“Này, anh tư, ý anh là sao. Người ta bị bạn cùng phòng làm khó dễ, về nhà lại bị anh làm tức chết, em cảm thấy em thật đáng thương.” Bây giờ cô đã biết tại sao lúc bị Lương Vấn Hân bắt nạt lại thấy quen thuộc như thế.

Nói là oán trách thật ra là làm nũng thì đúng hơn.

Từ đầu đến cuối Quan Tử Tu luôn trầm mặc đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái, không nói một câu đứng dậy.

“Anh hai, anh đi đâu vậy?”

Quan Tử Tu đang muốn đi qua, đột nhiên quay đầu lại nói một câu: “Không nên đem ý tốt của người ta làm thành chuyện đương nhiên.”

Lấy đâu ra nhiều thức ăn ăn không hết như vậy? Coi như người ta không nói, chẳng lẽ con bé không có đầu óc để suy nghĩ sao? Tại sao nhất định phải nói ra lời mới gọi là quan tâm? Còn những hành động khác lại là không đáng một xu?

Sau khi Quan Tử Tu rời đi, phòng khách rơi vào trầm mặc.

“Em giống như... nói sai... “ Quan Tử Dung ngập ngừng nói, vẻ mặt áy náy.

Chỉ là ngắn ngủn một câu nói, lại như nói ra bao nỗi đau khổ trong lòng anh.

Cũng hơn một năm, anh ba vẫn không thể nào quên được chi Hạ, quên đi sự phản bội của cô ấy sao?

Khi tất cả mọi người đều nhìn Lương Vấn Hân là người bắt nạt cô thì chỉ có anh ba là nhìn theo một góc độ khác.

Có lẽ Lương Vấn Hân là quan tâm cô theo một cách khác.

Mặc dù luôn bắt nạt cô nhưng anh vẫn luôn quan tâm cô.

Được rồi, có thể rất kỳ quái, nhưng sự thật chính là như thế.

Cô nghĩ, anh không phải là người miệng ngọt nhưng không phải là người đàn ông hư.

Vừa về đến nhà là cô được phục vụ như một nữ hoàng, các loại thuốc bổ đều có đầy đủ, là anh sợ cô không biết chăm sóc cho bản thân mình. c bổ dược thiện Toàn Đoan đi lên, chỉ sợ nàng tại bên ngoài không hảo hảo chăm sóc mình.

Cô vốn coi đây là một chuyện rất hạnh phúc nhưng chỉ vì một câu nói của anh ba mà lòng cô như có tảng đá chèn vào.

Năm nay tựu trường hơi sớm, qua Tết âm lịch mấy ngày cô liền thu dọn đồ đạc để lên Đài Trung

Ngày đi, mẹ cô còn đặc biệt nấu cho cô một nồi canh gà hầm.

Gần một tháng không thấy, không biết người đàn ông ác miệng kia có cô đơn không? Còn có đồ lại ăn không hết thì có nhét vào bụng người khác không?

Lúc tìm chia khóa mở của phòng cô miên man suy nghĩ.

Lúc tới nơi thì cũng hơn bảy giờ, đã qua giờ ăn tối. Trong phòng tối đen như mực, không hề có tiếng động nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.