Mười phút cũng có thể nấu cháo sao?
Lương Vấn Hân liếc mắt nhìn chén cháo nóng hổi trong tay cô: “Ăn xong có chết không?”
Dạ dày của anh đã rất yếu rồi, anh không có vĩ đại đến mức lấy thân thử thức ăn như trong tiểu thuyết.
Quan Tử Dung không dám tin trợn to mắt.
Đúng rồi! Đây chính là phong cách của anh, không nên trông cậy anh sẽ nói lời ngon tiếng ngọt.
“Được!” Cô cắn răng trả lời.
“Cháo chín được sao?” Anh phải chuẩn bị tâm lý trước mới được
“Ít nhất cũng không còn sống!” Thật phí công cô lo lắng cho anh, còn nấu cháo nữa chứ.
Vậy thì còn có khả năng khác…
“Tối hôm qua nấu xong nhưng lại bị hư, bản thân không dám ăn phải không?”
Toàn là lời cay nghiệt
Lúc này cô tặng cho anh một cái liếc mắt xem thường: “Tôi cũng không phải là anh!”
Cô múc một muỗng cháo ăn trước.
“Được chưa? Thường ngày ăn ở ác quá nên sợ người ta trả thù sao.” Có thể thấy được nhân cách của anh tệ như thế nào.
Cô vừa nói vừa múc một muỗng cháo đến miệng anh: “Mau đi... lát nữa còn phải uống thuốc.”
Lương Vấn Hân liếc cô, không nói gì há mồm, không ngờ cháo lại ngon như vậy,
anh nhíu mày: “Không phải là cô ăn bên ngoài rồi gói mang về đó chứ?”
Nếu không phải như thế làm sao mười phút có thể nấu xong được chứ?
Ai, cái miệng này!
Cô dậm chân: “Đúng rồi đúng rồi, anh muốn thế nào thì như thế đó!”
Đúng á, cái này cũng không phải hoàn toàn do cô làm, nước cháo là do mang từ nồi súp gà ở nhà tới. Cô ở nhà nghĩ anh tốt xấu gì thì cũng cần phải
tẩm bổ nên mới mang theo.
Cho anh ăn cháo xong, lại cho anh uống thuốc rồi cô nói: “Trong nồi còn miếng cháo gà, lát nữa muốn ăn thì nói với em. Còn nữa, nhớ chú ý một chút, có chuyện gì thì nhớ la lên, em ở
kế bên.”
Lương Vấn Hân không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Anh nhìn gì vậy?” Có chỗ nào không đúng sao? Nếu không tại sao anh lại dùng cái vẻ mặt phức tạp đó nhìn cô? Mặc dù cái miệng vẫn ác ôn nhưng thái
độ lại khác? Ánh mắt? Hay còn gì khác? Cô cũng không thể nói ra được…
“Tôi nghĩ rằng, cô sẽ không về sớm như vậy.” Không phải từ giờ đến khi nhập học còn một tuần sao?
May mắn là cô về sớm! Nếu không anh cứ mê man như vậy thì thật là nguy hiểm.
Cô còn nhớ đã từng hỏi anh có về quê ăn Tết không, anh trả lời: “Không trở về”
Trong một tháng này, cô ở nhà cứ nhớ đến anh ở Đài Trung một mình, cơm canh
lạnh tanh ăn Tết một mình thì liền cảm thấy không vui. Cho nên cô mới
quyết định thu dọn hành lý trở về.
Nhưng anh lại nói ra lời tổn thương cô: “Vàng lên giá, đừng có tự giác vàng lên mặt.”
Cô lựa lời nói: “Tôi nhớ món ăn Đài Trung. Nhớ món gà quay, bạch tuột chiên…”
“Trư Bát Giới!” Anh cười mắng nhẹ. Khuôn mặt luôn lạnh lùng xẹt qua một tia ấm áp.
Cô quay lại…
Lương Vấn Hân mệt mỏi lưu lại phần tài liệu cuối cùng. Anh đem ánh mắt khô
khốc dời khỏi màn hình. Anh mở bình nước ra, phát hiện bên trong không
còn một giọt nước, chỉ còn lại mấy cánh hoa cúc tròn tròn, mập mạp thật
đáng yêu. Làm anh nhớ đến khuôn mặt tươi cười của ai đó.
Trên bình nước còn dán miếng giấy: Hoa Cúc có tác dụng giải nhiệt, sáng mắt…
Anh nhớ đến hình ảnh cô thao thao bất tuyệt về công dụng của hoa cúc thì không khỏi bật cười.
Hoa cúc là cô mang từ nhà tới, còn thuốc bắc thì cô đi mua. Cô nói anh suốt ngày cứ dán mắt vào màn hình rất có hại cho đôi mắt.
Anh cầm
bình nước ra khỏi phòng, tivi trong phòng đang chiếu chương trình
Discovery và dĩ nhiên người đang xem nó đã sớm đi gặp chu công đánh cờ
rồi.
Lương Vấn Hân liếc nhìn chuỗi ghi chép kế bên cô, hiển
nhiên là lúc nãy cô gọi điện về nhà là để hỏi về các vị thuốc bắc, cách
nấu như thế nào.
Anh đi nhẹ nhàng đến bên cô, lười biếng liếc nhìn gương mặt cô.
Học kỳ này không biết cô bị chạm mạch gì, mà suốt ngày chỉ thấy lo học
hành, hội dinh viên, làm thêm. Cả ngày không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Xem ra là cô thật sự rất mệt rồi.
Anh không tự chủ được ngắm nhìn cô, rồi bật dây đi về phòng cầm thấy giấy và bút. Sau đó phát họa gương mặt cô.
Anh không nhớ mình đã bao lâu rồi không vẽ người. Anh chỉ nhớ từ lâu rồi
anh không có cái cảm xúc mãnh liệt như thế này. Anh phát hiện, mình hoàn toàn không cần phải suy nghĩ liền có thể dễ dàng vẽ được gương mặt cô…
“Ưmh...” Quan Tử Dung duỗi thẳng lưng, chống lại tầm mắt của anh, xoa xoa đôi
mắt nhìn về phía tivi: “Ah? Hết chương trình rồi à?”
Anh cười như không cười nhíu mày: “Thấy bạn bè có nhớ chào hỏi không đó?”
Chương trình Dis¬cov¬ery hôm nay là nói về tinh tinh…
“Đồ quỷ sứ đáng ghét, anh tránh ra!” Cô quay đầu lại, liếc thấy bức tranh
trong tay anh: “Anh đang vẽ cái gì đó? Em có thể xem không?”
Lương Vấn Hân nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Gương mặt ngây ngô lúc đang ngủ này không phải là cô sao.
“Lương Vấn Hân! Anh thật quá đáng...” Cô nhào tới, bóp cổ anh.
Đáng ghét! Tại sao anh không vẽ đẹp một chút? Nhìn bộ dáng của cô thật ngu
ngốc, khóe miệng còn mấy giọt nước miếng, người ta nhìn thấy thì làm sao đây, hình tương của cô đã bị anh phá hủy, a a a
Lương Vấn Hân chỉ cười, cúi đầu cười, cũng không tránh khỏi đòn tấn công của cô.
Quan Tử Dung đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn nụ cười của anh.
Thì ra anh cũng sẽ cười, một nụ cười chân thành, hơn nữa còn rất đẹp.
“Ngu ngốc!” Anh thừa dịp cô đang ngần người thì búng trán cô một cái, sau đó đi rót nước.