Edit: Tóc gió
Thừa dịp mười phút tan lớp, cô nắm đúng thời gian gọi điện thoại về.
- Này, anh đã tỉnh chưa? Còn đang ngủ? Cũng sắp tới buổi trưa! Tối qua đã kêu anh đừng thức đêm rồi, anh lại không nghe, còn điên đảo sớm chiều
xuống như vậy, thân thể yếu của anh ngay cả thần tiên cũng không cứu về
được . . . . . . - Theo thói quen mở miệng nhất định là nhắc đi nhắc lại một chuỗi dài.
Một đầu khác, Lương Vấn Hân nghe cho đến khi cô càu nhàu xong mới miễn cưỡng đáp lại một câu:
- Bà, vải bó chân của em thật sự rất dài.
Chê cô?
- Dù sao trong nồi cơm điện có cơm nấu thuốc, tối nay anh nhớ múc ra ăn!
- Có thể không cần không?
- Tại sao? - Cô hầm cách thủy cũng rất khổ cực, lại có thể không cảm kích!
- Đắng chết, còn khó uống hơn thuốc trừ sâu.
Người đàn ông này đã bao tuổi! Vị của một chút đương quy đã sợ thành ra như vậy, giống anh sao!
- Anh cũng chưa từng uống thuốc trừ sâu, sao biết nó khó uống hơn thuốc trừ sâu? - Cô phản lại.
Anh trầm mặc một chút.
- Vậy em cũng chưa từng cắt bao quy đầu, anh nói nó đơn giản giống như
cắt mắt hai mí, sẽ hoàn toàn không đau, đêm đó có thể chiến đấu dũng
mãnh hăng hái đến trời sáng em tin không?
- Dĩ nhiên không tin! - Dọa đứa trẻ! Nghĩ cũng biết không thể nào.
- Nếu biết em còn cái đầu heo gì nữa? - Có một số việc là thông thường, không cần thử cũng biết được không?
Cô không phục, phản bác trở về —— Anh từng cắt? - Nếu không tại sao phải chữ chữ huyết lệ?
Nếu như cô cho rằng như vậy anh sẽ thua trận, vậy cô đã sai mười phần rồi.
- Làm gì cảm thấy hứng thú đối với bộ phận sinh dục của anh thế? Em không dùng tới, chớ vọng tưởng. – Đấu với anh? Cô còn quá non.
“. . . . . .” Thật sự sẽ bị anh làm tức chết!
- Lương Vấn Hân, em chỉ là muốn anh ăn bát đồ nấu thuốc thôi mà, không hề muốn lên anh, không muốn cưỡng gian rồi giết chết người nào, anh kéo
cho em một đống thuốc trừ sâu, bao quy đầu, bộ phận sinh dục là sao hả?
Không có tiền đồ như vậy! Là đàn ông mà nói thì uống sạch nó cho em! -
Bị anh làm tức đến mất trí, mắng xong lập tức phát hiện hơi mất khống
chế âm lượng dẫn tới mấy bạn học ngồi cạnh lườm nguýt.
Trời, thật là muốn chết ——
Nhanh chóng cắt đứt trò chuyện, cô vùi mặt vào trong lòng bàn tay, xấu hổ rên rỉ.
Chiêm Tuệ Dung ngồi ở bên tay trái ghé sát tới, nhỏ giọng hỏi:
- Cậu và mỹ nam bị bệnh ở chung nhà cậu, gần đây phát triển đến không tệ sao!
Sắc mặt phát đỏ vẫn không hạ xuống, cô bưng lấy gò má nóng:
- Không tệ quỷ á! – Cô về phải làm thịt anh!
- Tan lớp đến chỗ cậu thảo luận báo cáo đi! Tớ cũng một hồi không được
ngắm nhìn trai đẹp dưỡng mắt rồi, gần đây tâm linh rất khô khan. – Chiêm Tuệ Dung thuận miệng nói, nếu là trước kia, nói chuyện tốt cô nhất định sẽ đồng ý ——
- Không được, mấy ngày nay Lương Vấn Hân thường
thức đêm, chất lượng giấc ngủ tương đối không ổn, tớ sợ một nhóm người
sẽ ầm ĩ đến anh ấy, hay đi thư viện là được rồi.
Đột nhiên Chiêm Tuệ Dung không nói. Nhìn kỹ cô một hồi lâu, hỏi:
- Chẳng lẽ cậu yêu anh ấy?
Ai? Lương Vấn Hân?
- Nào có! - Cô không chút suy nghĩ, lập tức phủ nhận. Đây là chuyện không có khả năng xảy ra nhất được không? Tính tình bọn họ không hợp.
- Cậu không phát hiện, gần đây cậu mở miệng ngậm miệng đều là Lương Vấn
Hân sao? Giống như ngày hôm trước A Chính sinh nhật hẹn mọi người ca
hát, cậu nói muốn cùng Lương Vấn Hân đi xem ‘Sắc Giới’. Một tiệm bán chè lạnh mới mở ở cổng trường học, cậu ăn rồi cảm thấy ngon, lập tức liền
nghĩ đến muốn mua một phần về cho anh ấy. Cậu đã thành thói quen đặt anh ấy ở vị trí thứ nhất, cái gì cũng nghĩ đến anh ấy.
Cô gái bình
thường, ai sẽ nói cái đề tài giống như người yêu tán tỉnh nhau với đàn
ông? Ai sẽ hẹn đối phương đơn độc đi xem “Sắc Giới”? Hẳn sẽ không có hảo cảm đối với người nọ, nhất định sẽ cảm thấy lúng túng hoặc bị mạo phạm.
Quan Tử Dung há mồm, im lặng, không tìm được một câu nói phản bác.
- Đó là bởi vì. . . . . . bởi vì. . . . . . – Ở cùng chung một mái nhà,
quan tâm lẫn nhau không phải sao? Anh cũng rất quan tâm cô, tỷ như lúc
đi làm quá muộn, tan lớp thì trời mưa, anh cũng có chủ động gọi điện
thoại hỏi có cần đi đón cô không. . . . . . Vậy, cô trả lễ lại cũng là
việc nên làm chứ?
Hơn nữa, cơ thể anh không tốt như vậy, không
lưu ý một chút, nhìn anh ngã bệnh thật sự rất khổ sở! Bộ dạng anh sốt
cao không hạ lần trước thật sự dọa đến cô.
Như vậy, coi như là thích không?
--- ----
Thật sao? Cô thích Lương Vấn Hân?
Vấn đề này quấy nhiễu cô nghiêm trọng, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, những lời này sẽ tự động từ trong đầu óc nhảy ra, quay lại tự hỏi.
Đều do Tuệ Dung..., không có việc gì nói với cô câu nói đó, hại cô trở nên
rất kỳ quái. Hiện tại nhìn thấy Lương Vấn Hân luôn cực kỳ không được tự
nhiên, giống như có mấy vạn con kiến nhỏ đang bò, buồng tim ngứa ngáy tê tê, ngay cả lơ đãng đụng chạm đầu ngón tay cũng khiến cho cô đỏ mặt tim dồn dập cả ngày. . . . . .
Nhưng mà như vậy chính là thích sao?
Chưa từng thích qua người nào, cảm giác này quá xa lạ.
- Ôi, không biết..., thật là phiền quá! - Cô phiền não gãi gãi đầu, gục xuống bàn giả chết.
Còn không chỉ phiền lòng những thứ này.
Dường như bắt đầu từ ngày đó, Tuệ Dung liền xa cách đối với cô, cô tưởng rằng là ảo giác, cho đến khi hai người bộc phát xung đột, cô mới giật mình
hiểu ra, hình như chính cô tổn thương đến bạn bè. . . . . .
Cô bé nhỏ sao vậy?
HBO chiếu hết một bộ phim, ánh mắt Lương Vấn Hân từ màn hình tivi dời về phía cửa phòng đóng chặt.
Từ lúc cô trở lề liền nhốt mình trong phòng, một câu nói cũng không nói, đến bây giờ cũng không đi ra khỏi cửa phòng một bước.
Chuyện này thực sự rất khác thường, cô bé nhỏ hoàn toàn không an tĩnh được,
cho dù vội làm báo cáo cũng sẽ cách một đoạn thời gian lại chạy ra
ngoài. Nếu đúng lúc anh rảnh rỗi, sẽ kéo tới đây một đống có hay không
có, nói nhiều đến mức độ làm cho lỗ tai người ta chua xót, muốn khóc cầu xin cô câm miệng.
Từ sau khi cô xuất hiện, sinh mệnh của anh cả trở nên rất náo nhiệt —— được rồi, đổi thành ồn ào sẽ thỏa đáng hơn.
Một mặt trời nhỏ tràn đầy sức sống như vậy, hình tượng điềm đạm ít nói hiện tại thật sự không giống cô.
Cô chuẩn bị đổi đường lối phong cách sao?
Anh đứng dậy đi tới gõ cửa phòng hai cái.
- Cô bé nhỏ, em đang làm gì?
- Ưmh. . . . . . em đang im lặng suy nghĩ, anh không được làm ồn em.
- Đang nhìn cá nhỏ ngược dòng mà lên sao? Có cần giúp em tận trung báo quốc không? - Còn nói im lặng suy nghĩ nữa đấy!
“. . . . . .”
Vặn nắm tay cửa, không có khóa.
- Quỷ nhỏ, anh vào nha!
Không có tiếng động chính là không phản đối, anh đẩy cửa phòng ra, bên trong
cô nằm sấp trên giường, mặt chôn trong gối đầu không thấy rõ vẻ mặt.
- Đã đủ nhỏ, đừng ngược đãi không gian phát triển của nó nữa. - Đưa tay
lật nửa người trên của cô dậy, phát hiện mắt của cô hồng hồng, chóp mũi
cũng hồng hồng, vẻ mặt cực kỳ giống nàng dâu chịu hết uất ức. Anh đưa
mắt nhìn chốc lát, không buông tay ra, thu hẹp hai cánh tay nhét cô vào
trong ngực, vỗ nhè nhẹ an ủi.
Cô nằm trên vai anh, buồn buồn không nói một câu, mà anh cũng không hỏi.
Không biết qua bao lâu, cô nói một câu thật nhỏ:
- Lương, tâm tình em không tốt.
- Anh không mù. – Lại nói đây rõ ràng là sự thật được không?
“. . . . . .” Lại một hồi yên lặng.
- Lương, trong mắt anh, em là hạng người gì?
- Chuẩn bị thổ lộ với anh sao? – Câu này là lời dạo đầu rất tiêu chuẩn để tỏ tình.
- Em nghiêm túc, anh không được loạn!
Lương Vấn Hân yên lặng.
- Em chính là em, cô bé nhỏ. Không cần lo người ta nói như thế nào.
Giống như anh làm theo ý mình, sống vô cùng thoải mái sao? Cô chỉ mong mình có thể thông suốt được giống như anh.
- Em cảm thấy mình rất tồi tệ . . . . . – Bổ sung câu này, lại lẽ thẳng
khí hùng (cây ngay không sợ chết đứng) vùi mặt lại vào bả vai anh, dựa
vào trong ngực anh.
Mặc dù cô không nói gì, anh vẫn yên lặng bên
cạnh, nhìn ra cô rất khổ sở, một câu hỏi nhảm cũng không hỏi nhiều, chỉ
ôm cô cho cô sử dụng an ủi anh cho.
- Em và tiểu Tuệ cãi nhau. -
Qua hồi lâu —— hẳn là một tiếng đồng hồ, anh có thể một câu nói cũng
không nói ngồi ở chỗ này với cô, có kiên nhẫn vượt khỏi ngoài dự liệu
của cô, không giải thích chút gì giống như có lỗi với anh, vì vậy cô chủ động mở miệng, đồng thời cũng liệu trước cái miệng xấu kia thế nào cũng sẽ đáp lại một câu —— Này, chơi cắt tám đoạn à? Đại khái hai mươi năm
rồi anh không có chơi, đúng có được Yakult không?
Dù sao bây giờ cô đã thê thảm như đưa đám rồi, cũng không thua mấy câu kích thích này của anh.
Không ngờ, lúc này anh chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, vuốt ve tóc của cô rất dịu dàng.
Cô có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ). Quái, sao hôm nay anh thiện lương như vậy?
- Cô ấy mắng em dối trá, nói suy nghĩ trong lòng em và việc làm thực tế
hoàn toàn khác nhau. Như vi phân và tích phân lần trước, cô ấy hỏi cái
đề kia em thật sự không biết, sau được anh giải rồi, em về phòng lập tức nói cho cô ấy biết, nhưng cô ấy đã logout, em gửi tin nhắn đáp án cho
cô ấy, em không biết cô ấy không thấy. . . . . .
Trừ lần đó ra, không cách nào nói cho cô ấy biết được, ngòi nổ chân chính khiến các cô gây gổ, là anh.
Vừa bắt đầu, cô thật sự cho rằng mình và anh không có gì, lại diễn biến ra
tình cảm mịt mờ hiện tại, thật sự là ban đầu không lường đến, cũng không phải nói một đàng làm một nẻo.
Khi đó, tiểu Tuệ đã từng nói giỡn nói muốn theo đuổi anh, bởi vì tác phong tiểu Tuệ vốn khá lớn mật, nói
chuyện chay mặn đều không kỵ, cô cũng không để ở trong lòng. Hồi đó hay
chạy tới chỗ cô, càng về sau cô phát hiện, mỗi lần tiểu Tuệ đến, anh đều vừa lúc phải ra khỏi cửa, vì vậy cô nghĩ, anh hẳn là cố ý tránh né.
Cô rất ngại với anh, nhớ tới trong ba điều quy ước lúc ban đầu của hai
người, hình như có một cái thế này —— đừng để bạn của cô quấy rầy tôi.
Vì vậy, cô dần dần tránh không để bạn học đi tới chỗ ở, thật sự có chuyện
tình muốn thảo luận, cũng đều chọn ở thư viện hoặc nhà ăn học sinh, cô
thật không biết, tiểu Tuệ sẽ nghĩ cô như vậy, cảm thấy cô đang giở thủ
đoạn.
Cô ấy nói —— Cũng không ai muốn giành Lương Vấn Hân với
cậu, tôi chỉ đùa giỡn cậu không biết sao? Nếu như cậu thích anh ấy cứ
việc nói thẳng, tôi chỉ muốn giúp cậu đánh giá mà thôi, không cần phòng
tôi phòng thành ra thế này.
Cô ấy nói —— Cậu thành tích tốt,
nhân duyên tốt, còn lo lắng cái gì? Việc học của tôi nát vậy cũng sẽ
không uy hiếp được cậu, cần gì ai cũng làm thành quân địch giả.
Cô ấy nói —— Tôi thật tâm coi cậu là bạn bè, nhưng cậu hoàn toàn không coi tôi là bạn, tôi rất thất vọng về cậu.
Tiểu Tuệ cảm thấy tâm cơ cô nặng.
Cô là người hai mặt sao? Thật không phải, thành tích làm sao quan trọng
hơn bạn bè, chỉ cần cô ấy nói một tiếng, muốn cô cầm học bổng ra ngoài
mời khách cũng có thể, tiểu Tuệ chưa bao giờ mở miệng muốn cô giúp một
tay, mỗi lần nộp báo cáo cô đều cho rằng cô ấy không có vấn đề.
Mà Lương Vấn Hân. . . . . . cô không biết kiếm cớ không cho cô ấy đến, sẽ
tạo cho tiểu Tuệ cảm giác không thoải mái như vậy, nhưng thật sự cô chỉ
đơn thuần sợ tạo ra quấy nhiễu cho bạn cùng phòng, không có ý tứ khác,
huống chi người ta cũng không nói thích cô, cô phòng cái gì? Phòng bạn
bè, anh vẫn như cũ không phải là của cô, cần gì uổng công làm tiểu nhân?
Cô cảm thấy rất khổ sở, thất bại lớn, bạn bè coi trọng, ở trong mắt cô ấy cô lại là người như vậy. . . . . .
Nước mắt từng giọt một, thấm ướt bờ vai của anh.