- Cô bé nhỏ!
- Cái gì? - Cô đáp một tiếng, giọng mũi nồng đậm.
- Em là đồ đần ngu ngốc nhất anh từng gặp.
Cô hít hít mũi.
- Tùy ý. - Dù sao tâm tình đủ tệ rồi, muốn tổn hại sẽ để cho anh tổn hại.
- Anh chưa bao giờ gặp qua loại người như em, một chút để tâm cũng không
có, ban đầu bị anh bắt nạt thành dạng gì, cũng không hiểu được phải phản kích, quá ngây ngô.
Cô ngẩn người, mới phản ứng được anh đang trả lời câu hỏi trước của cô.
Thì ra là. . . . . . anh luôn giắt ngu ngốc ở miệng, không phải thật sự
đang chửi cô đần, mà là ý tứ cảm thấy cô đơn thuần không tâm cơ sao?
- Người bực dọc anh rất nhiều, nhiều hơn mấy nữa cũng không đáng kể, dù
sao tính tình tồi tệ này của anh, chết cũng không đổi được, anh đã sớm
quen người bên cạnh, không phải yêu anh chính là chán ghét anh, nếu
không nữa thì chính là lợi dụng anh, em là ngoại lệ, cô bé nhỏ. Lần đầu
tiên có quan tâm thuần túy, không có trộn lẫn tạp chất dư thừa, loại cảm giác này rất tốt.
Cho nên, cho nên. . . . . . anh sẽ dùng ôm an
ủi cô, cũng cho phép cô đụng chạm anh, không bài xích bất mãn giống như
đêm ngã bệnh kia, là bởi vì cô đối với anh quá đơn thuần, không có bất
kỳ suy nghĩ gì sao?
Vậy nếu như anh phát hiện, thật ra thì cô cũng không thuần túy, có thể sẽ chán ghét đẩy cô ra, xoay người bỏ đi?
Cô đột nhiên sợ hãi.
Xong đời, hình như cô còn quan tâm anh hơn so với trong tưởng tượng, khả
năng mất đi anh, chỉ là nghĩ, tâm liền mơ hồ co rút đau đớn . . . . . .
Nhưng, cô không thể nói, anh cũng đã nói vậy, cô còn cái gì để nói nữa.
Cô nghĩ, trước kia nhất định anh chịu vết thương tình cảm, anh giống như. . . . . . rất không thích người khác yêu anh.
- Cho nên cô bé nhỏ, không cần thay đổi mình, anh cảm thấy được thế này
rất tốt, người ta hiểu lầm như thế nào, cũng không phải là trọng yếu
nhất, quan trọng là, lòng của em trong sạch, nhìn ra ngoài thế giới mới
có thể không nhiễm bụi bặm, mà người hiểu em, sớm muộn cũng sẽ hiểu,
không vội vã nhất thời.
- Anh —— đang an ủi em? - Anh hôm nay, thật không giống trước.
- Không, tự anh đang niệm kinh. - Mặt không chút thay đổi nói lại - Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài. . . . . . (*)
(*) Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài: Bồ đề vốn chẳng cây, gương sáng cũng chẳng phải là đài
Quan tâm thì quan tâm đi, thừa nhận cũng không chết.
Rõ ràng tâm tình hồi phục rất nhiều, cô vẫn tham luyến cái ôm khó có được, không muốn rời đi. Có lẽ không có lần tới đâu. . . . . .
- Mắt em chua xót quá, dựa vào thế này thật thoải mái, anh đừng động. . . . . .
Kết quả, anh lại thật sự không động, mặc cho cô dựa.
Sẽ không lâu ——
Anh cúi đầu, kinh ngạc phát hiện —— cô ngủ.
- Cô bé ngốc! - Cô cứ như vậy yên lòng vùi trong ngực anh ngủ, thật tin tưởng anh vậy sao?
Cô cuộn tròn nằm trong lòng anh, gương mặt ngủ yên ổn, rất yên tĩnh, rất
an ổn, giống như toàn tâm tin tưởng, anh sẽ bảo vệ cô cực tốt ——
Mặc dù cô đơn thuần, chung quy bằng trực giác lại có thể đoán được ai là
người tốt chân chính bên cô, rõ ràng bất luận như thế nào anh cũng sẽ
không làm tổn thương cô, mới có thể an tâm như thế đến gần anh.
- . . . . . . Tuy vậy, vẫn là cô bé ngốc.
Nghe nói, loại tâm tình này được gọi là thầm mến.
Đó là trước kia, thu hoạch từ điện thoại đường dây khẩn với chị gái.
- Ừm. . . . . . chị, hỏi chị nhé, em có một người bạn, gần đây đột nhiên
cô ấy đối với một chàng trai vốn chung đụng rất tự nhiên, sinh ra một
chút xíu cảm giác rất kỳ quái.
- Có bao nhiêu kỳ quái?
-
Ừm. . . . . . chính là, nhìn thấy anh ta sẽ có chút xấu hổ, còn có đầu
ngón tay không cẩn thận đụng phải cũng sẽ nóng nóng tê tê, rồi lúc anh
ta nhìn cô ấy, cô ấy luôn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta
nữa, có lúc chỉ là ở trong cùng một không gian có sự hiện hữu của anh
ta, tim sẽ đập nhanh hơn, nóng mặt. . . . . . cô ấy cảm thấy rất không
được tự nhiên đó!
- Vậy anh ta đối với em tốt không?
- Cũng không tệ lắm. . . . . . - Kịp thời dừng lại – Trời ơi, không đúng rồi! Em nói bạn của em.
- Ờ, vậy anh ta đối với bạn của em được không?
- Rất tốt đó! Mặc dù nói chuyện thật sự khiến người khác rất oán, nhưng
cô ấy nói anh ta cũng sẽ nghe, thời điểm tâm tình bạn của em không tốt,
anh ta còn biết ôm an ủi cô ấy, để cho cô ấy tựa vào người ngủ mấy giờ
cũng không ngại phiền! - Nghĩ đến cái này vẫn còn rất xin lỗi, cô không
có dự liệu mình thật sự sẽ ngủ, may mắn là không có chảy nước miếng.
- Vậy chị nghĩ, bạn của em hẳn là yêu anh ta rồi, người đàn ông không
yêu, chắc chắn sẽ không lưu luyến ngực của anh ta như vậy. Anh ta biết
bạn của em thích anh ta không? Nghe được anh ta đối với cô ấy cũng rất
có tình có nghĩa, có lẽ có thể thử thổ lộ một chút xem, cần thời gian cố gắng.
- Nhưng. . . . . . hình như anh ta không quá muốn tình yêu, như vậy có thể sẽ ngay cả bạn bè cũng không làm được?
- Nhưng nếu em không thử, thì càng không có cơ hội, trước kia anh ta
không cần tình yêu, là bởi vì những thứ kia tình yêu không phải là em
cho, em không muốn hỏi làm sao biết anh ta không cần? Dung Dung nhà
chúng ta không phải loại quỷ nhỏ nhát gan không đánh mà chạy đó.
- Thật sao? Thật sự phải bày tỏ —— - thổ lộ? ! Phản ứng kịp, cô xấu hổ
không dứt, cúi đầu la ầm lên: - Ôi, chị! Đã nói không phải là của em
rồi, là bạn em, bạn em đó!
- Được rồi, bạn của em. - Quan Tử Vận
buồn cười sửa chửa - Thích lại không dám nói, chị nghĩ tình huống của
bạn em như thế, hẳn nên gọi là thầm mến!
Là đó? Đây chính là thầm mến trong truyền thuyết? Cô thầm mến Lương Vấn Hân?
- Nói với ‘bạn của em’, chị nói thẳng với cô ấy, nếu không may mắn thật
sự bị cự tuyệt, cùng lắm thì về nhà , chị để ‘bạn của em’ ôm khóc một
trận là được.
“. . . . . .”
Được rồi, thầm mến thì thầm
mến, theo đuổi thì theo đuổi, thật ra thì cô đã sớm tiếp nhận sự thật
mình động lòng đối với Lương Vấn Hân, chẳng qua cần một chút tiếng động
khẳng định để cô có lý do mạnh tay đánh cược một trận thôi.
Dù
sao, đời này cô vẫn chưa theo đuổi người đàn ông nào, lần đầu gặp loại
cảm giác thích này, rất xa lạ, mang một ít ý chua chua ngọt ngào.
Thầm mến đó. . . . . .
Tan lớp quay về, đi qua cửa phòng Lương Vấn Hân, nghe được từ cánh cửa khép hờ truyền tới ho nhẹ một tiếng, cô dừng bước, gõ nhẹ cánh cửa.
- Lương, anh có khỏe không? - Mấy ngày mưa liên tiếp, phế quản không
thích ứng khí hậu chợt chuyển ẩm ướt, mấy ngày nay hay nghe anh ho khan.
- Không có việc gì. – Tiếng ho nhẹ cùng với tiếng nói nhàn nhạt truyền
ra, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt mệt mỏi xuất hiện ở phía sau cửa - Hôm
nay không cần đi làm?
- Em sắp xếp nghỉ ngơi. - Anh giống như. . . . . . lại hơi gầy. Quan Tử Dung cau mày, đưa tay dò xét nhiệt độ trán
anh, không có phát sốt, nhưng mấy ngày nay ngủ không ngon, khí sắc có
chút kém.
- Anh đang vội cái gì? Không phải vừa mới gửi hết bản thảo sao? Sao lại không nghỉ ngơi nhiều hơn?
- Tối nay sẽ đi ngủ bù lại. - Anh tránh nặng tìm nhẹ.
- Dường như hai ngày nay anh ho đến mức đặc biệt nghiêm trọng, em cùng anh đi gặp bác sĩ có được không?
Lương Vấn Hân đang muốn đáp lời, mở miệng lại một trận ho.
- Anh chờ một chút, em đi pha ly trà hạnh nhân. - Tiện tay nhét bài thi kícho anh, xoay người lập tức đến nhà bếp.
Máy vi tính sau lưng truyền đến — một hồi tiếng linh tinh, mắt anh nhìn bài thi trong tay, thuận tay gác qua một bên, nhanh chóng ngồi vào lại gõ
bàn phím trả lời.
Pha trà hạnh nhân thật nóng trở lại, vừa đúng lúc nhìn thấy anh tắt màn hình.
- Em cho vào trong bình thuỷ, ngươi khát thì đổ từ từ ra uống.
- Ừ. - Anh từ chối cho ý kiến hờ hững đáp một tiếng.
Cầm lại bài thi, không lập tức trở về phòng, do dự một chút, giống như lơ đãng hỏi một câu:
- Anh cũng chơi MSN?
Vừa rồi không cẩn thận liếc qua hình ảnh một chút.
- Thỉnh thoảng. - Anh đổ trà hạnh nhân ra nửa ly uống, đè thấp tiếng ho xuống.
- Nhắn tin với bạn gái?
- Không phải.
- Bạn bè bình thường?
- Không phải.
- . . . . . . Dù thế nào cũng sẽ không phải bầu bạn ‘phương diện kia’ chứ? - Nếu không không có hạng mục khác để lựa chọn nữa.
Lương Vấn Hân miễn cưỡng nhíu mày liếc cô một cái:
- Em hỏi nhiều như vậy làm gì?
“. . . . . .” Được rồi, cô thừa nhận cô đang do xét tình hình quân sự.
- Không nói thì thôi. - Nhục chí rũ vai xuống đi về phòng, lúc đi tới cửa lại xoay người, mắt mong chờ - Anh đã có MSN, có thể cho em số tài
khoản được không?
- Muốn sao? - Cũng ở chung một mái nhà, vẫn nói không đủ?
- Cho cái MSN mà thôi, làm gì không làm không dễ dàng vậy? - Cũng không
phải là ép anh ăn cơm thuốc còn khó uống hơn thuốc trừ sâu.
-
Cũng không phải vậy. . . . . . - Anh chậm rãi đáp lời - Thật sự là người đó quá càu nhàu. - Anh cần gì bức mình vào đường cùng, phong kín một
con đường sống cuối cùng.
- Được rồi, em thề không càu nhàu anh.
- Còn chờ bàn luận. - Lời hứa của cô và những chính khách khác như nhau, tin cô là ngu xuẩn.
Vẻ mặt cô buồn bực hơn:
- Thôi!
Dù thế nào đi nữa anh có thể cùng một đống người cười rồi đánh rắm, chính là không muốn để ý đến cô mà thôi!
Sắp xoay người, cổ tay bị bắt chặt, một tay anh nhanh chóng viết xuống một hàng chữ trên giấy, nhét cho cô.
- Không có việc gì không cho phép phiền anh.