Khế Ước Hào Môn

Chương 546: Chương 546: Tôi dẫn cô đi tìm anh ấy (sprint finale)




"Ngự Phong Trì, nếu như đây chính là một trò đùa anh bày ra, vậy thì chắc chắn tôi sẽ nhớ đến anh cả đời này..." Đôi mắt trong veo của cô đỏ hoe, kìm nén những giọt nước mắt lại, giọng điệu lạnh lùng, run rẩy nói, "Chỉ kém một chút nữa thôi là tôi sẽ mất anh ấy. Cái tát này là anh đáng phải nhận."

Giọng nói của cô lạc cả đi, có chút gì đó vô cùng đau đớn và cả sự hối hận.

Ngự Phong Trì nhẹ nhàng quay mặt lại, khẽ mỉm cười, lộ ra nét buồn bã, hắn ôm cô vào lòng, đây là lần cuối cùng hắn được ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, ấm áp và bình dị đến vậy.

"Đừng khóc, thứ làm anh không thể bình tĩnh nổi khi nhìn thấy chính là thấy em khóc như thế này." Hắn nhẹ nhàng nói, dùng hết tất cả sự yêu thương cuối cùng để an ủi cô, "Tất cả đều do anh đã phạm sai lầm, vì vậy em đừng tự trách cứ bản thân mình, đừng nghĩ đến cái chết nữa. Mộc Tiểu Ngữ em luôn trong sạch, từ thân thể cho tới trái tim em, cho tới bây giờ chỉ thuộc về một mình anh ta mà thôi."

Đôi mắt hắn thanh tịnh như nước, chậm rãi nhìn xuống.

Giọng nói hơi trầm thấp, vẫn tiếp tục vang lên.

"Anh ta cũng không ổn đâu." Ngự Phong Trì nhìn cô chăm chú, dịu dàng nói, "Nếu như em xem tin tức thì sẽ biết Rolls đã trở về Manchester, em lại không ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ lo lắng đến chết."

Trong đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ đong đầy những giọt nước mắt trong suốt, run mạnh lên, hốc mắt cô đỏ ửng làm trái tim hắn vô cùng đau đớn. Hắn cười nhẹ, kìm nén cơn đau trong lồng ngực, ưu nhã nói: "Em mau đi đi, đừng có chạy lung tung nữa. Mau trở về bên cạnh anh ta đi."

Trở lại bên cạnh anh ta, cũng là trở lại nơi khiến em cảm thấy ấm áp nhất.

Anh rất xin lỗi, em yêu, vì tất cả những việc anh đã làm, khiến em phải khổ sở.

Những ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng run lên, liều mạng tháo dây an toàn trên người ra, nhanh chóng xuống xe trong cơn gió lớn, chạy về hướng cô vừa đi đến đây. Nhưng ngay khoảnh khắc đó Ngự Phong Trì lại nắm chặt lấy tay cô, vội vàng giữ lấy đến vậy, làm bước chân của cô không thể không dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Đôi mắt hắn rũ xuống, chỉ có những ngón tay của hắn đang siết chặt lại, khớp xương hiện lên trắng bệch, giống như là đang cố gắng giãy dụa lần cuối cùng.

Một lúc sau, những cảm xúc hỗn độn ngổn ngang trong lòng mới được đè xuống, hắn cười dịu dàng, có chút cay đắng, ưu nhã chậm rãi nói: "Mộc Ngữ, bảo trọng."

Trong khoảnh khắc đó đôi mắt trong suốt của cô có chút phức tạp, đối mặt với người đàn ông này, tất cả cảm xúc đều ùa vào tâm trí lên đầu, trăm ngàn tư vị.

"Cảm ơn." Cánh môi đỏ bừng của cô nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, bỏ tay ra khỏi bàn tay của hắn, chạy về nơi ban đầu.

Gió thổi thật mạnh, hắn quay lưng lại phía cô, dùng sự im lặng để thay lời từ biệt.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể kìm nén được quay đầu nhìn lại, thân ảnh gầy yếu của cô chạy trong gió, làn váy dài bay trong không trung biến thành một bông hoa sen. Cô ngăn một chiếc xe lại, mang theo tất cả sự quyến luyến và yêu thương trở về nơi cô đã xuất phát. Hắn lẳng lặng nhìn chiếc xe đó dần đi xa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dường như khoảnh khắc này sẽ mãi mãi in hằn trong tâm trí của hắn, làm thế nào cũng không thể xoá đi.

Nhưng câu câu cuối cùng hắn muốn nói, không phải là bảo trọng.

Mà là... anh yêu em.

*

Dường như đường trở về còn dài hơn lúc rời đi rất nhiều.

Xe đã chuyển động rất nhanh, Tần Ngữ ngồi ở ghế sau, đôi mắt trong veo bị một tầng hơi nước che phủ, run giọng nói với tài xế: "Bác tài, có thể đi nhanh hơn nữa được không?"

Tài xế taxi liếc nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu, đầy thiện chí nói: "Tiểu thư, đã đi nhanh nhất có thể rồi, nếu nhanh nữa sẽ xảy ra tai nạn mất."

Cô im lặng, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa xe, hận không thể nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa.

Hình ảnh còn đọng lại trong tâm trí cô là khuôn mặt tuấn dật của anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên mi tâm cô vào lúc sáng sớm, nhẹ giọng hỏi cô rằng, hôm nay ngoan ngoãn ở trong nhà, có được không?

Khoảnh khắc đó ấm áp như nắng mùa xuân, rốt cuộc lúc đó đầu óc cô choáng váng đến mức nào mới có thể rời đi?

Cô rời khỏi ngôi nhà của anh và cô, lúc đứng trước của nhà Sandy nghe tiếng Tiểu Mặc đùa nghịch ầm ĩ ở bên trong, rốt cuộc cô đã quay người bỏ đi như thế nào?

Chính cô cũng không hiểu nổi nữa.

Toàn bộ thế giới chỉ còn lại phong cảnh đang nhanh chóng lùi lại phía sau, cô hi vọng có thể nhanh thêm một chút, nhanh hơn chút nữa, để cô có thể mau trở về.

Thân ảnh gầy yếu ngồi trên ghế tự ôm chặt lấy mình, đầu gục xuống, cho đến tận khi người tài xế dừng lại, nói va cô là đã tới nơi và báo giá. Tần Mộc Ngữ hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, trả tiền xong liền nhanh chóng xuống xe.

Bên dưới khu chung cư của Megnific Coper, có bốn đến năm tốp người mặc đồ đen đi qua đi lại.

Cô mặc một chiếc váy dài, mắt ngấn lệ chạy vào bên trong, ngay lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.

Giây phút khi nhìn thấy cô, bọn họ trở nên vô cùng khẩn trương ngay lập tức, khuôn mặt đằng sau chiếc kín râm cũng hiện lên sự sợ hãi. Vội vàng kéo tai nghe xuống, lạnh lùng nói với người ở đầu dây bên kia: "Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh ngài đang ở đâu? Chúng tôi vừa nhìn thấy Tần tiểu thư."

Hành lang trước mặt, cô vô cùng quen thuộc.

Cô lao vào thang máy, liều mạng ấn vào nút đóng cửa thang máy, cuối cùng sau một lúc cũng đến được tầng mà cô mong muốn. Cô chạy tới gõ cửa nhà Sandy, từng tiếng từng tiếng vô cùng sốt ruột. Sau vài lần gõ thì cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, Sandy đang ôm Tiểu Mặc không ngừng dỗ dành, Nói hết đủ loại lý do vì sao ba và mẹ chưa đến đón cậu bé, vắt óc, nghĩ đến đau cả đầu, nhưng Tiểu Mặc vẫn không chịu buông tha.

Vừa mở cửa ra, Sandy liền choáng váng.

"Anglia?" Sandy kinh ngạc hô lên một tiếng, nhào tới ôm lấy cô, "Ôi trời ơi, thật sự là cô rồi. Rốt cuộc là cô đã chạy đi đâu vậy? Tại sao lúc này cô lại chạy tới đây?"

Hơi thở của Tần Mộc Ngữ bất ổn ôm chầm lấy Sandy, cảm giác được ôm bạn bè sau bao ngày xa cách hóa ra là đáng ngưỡng mộ như vậy, khoé mắt cô hơi cay cay, sau đó run giọng nói: "Anh ấy đi tìm tôi sao? Anh ấy có tới nơi này tìm tôi không?"

Trong giọng nói là sự nghẹn ngào, khiến người khác nghe thấy mà đau lòng.

Vành mắt Sandy lập tức đỏ lên, buông cô ra, không biết có nên nói cho cô biết hay không.

"Anh ấy thế nào? Sandy, sao cô lại có biểu cảm này? Rốt cuộc là anh ấy thế nào?" Giọng nói của Tần Mộc Ngữ càng thêm run rẩy, bắt lấy cánh tay của Sandy, nhất định phải hỏi cho ra chân tướng của mọi chuyện.

"Lúc nãy Joe nghe nói cô mất tích, nên đã chạy ra ngoài để tìm cô. Bây giờ mọi người cũng đang đi tìm anh ấy, nhưng đến giờ cũng không thấy đâu." Sandy nhíu mày nói.

Trái tim của Tần Mộc Ngữ giống như bị kim đâm, đau đớn một cách âm ỉ.

Trong mắt cô đong đầy nước mắt, dường như không tin điều đó, chạy vào trong nhà, cầm lấy chiếc điện thoại của Sandy đang đặt trên bàn trà, gọi vào số di động của Thượng Quan Hạo. Nhưng chỉ vang lên những tiếng "tút...tút..." kéo dài không có hồi kết, căn bản là cô không gọi được cho anh.

Những giọt nước mắt rơi xuống, cô nhấn phút kết thúc, rồi lại tìm số di động của Mạc Dĩ Thành để gọi cho hắn.

"Alo?" Giọng nói của Mạc Dĩ Thành vang lên.

"Là tôi." Tần Mộc Ngữ run rẩy nói ra hai chữ, "Dĩ Thành, bây giờ anh đang ở đâu? Anh có biết anh ấy đang ở đâu không?"

Mặc dù Mạc Dĩ Thành vừa mới nghe được tin tức là đã tìm thấy cô, nhưng lúc này lại thật sự nghe thấy giọng nói này thì vẫn hơi run sợ một chút. Ngừng một láy rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô có biết suýt chết nữa cô đã doạ chết anh ấy rồi không? Bây giờ anh ấy đang ở đâu tôi cũng không biết. Tôi nghe nói trên đường Tân Giang vừa xảy ra một vụ tai nạn xe, tôi nghi ngờ anh ấy đã đụng phải người của Rolls ở đó. Tôi gọi điện thì anh ấy không nghe, bây giờ tôi đang trên đường đến đó."

Sau đó Mạc Dĩ Thành làm dịu cảm xúc xuống, trong đôi mắt vằn lên tơ máu đỏ ngầu: "Anh ấy cứ gặp chuyện là lại như vậy mà khi xảy ra chuyện liên quan đến cô thì càng điên khùng như bây giờ, không ai có thể thuyết phục anh ấy trở về. Người có thể ngăn anh ấy xung đột chính diện với người của Rolls chỉ có cô mà thôi. Cô cứ ở yên trong nhà Sandy đừng đi đâu cả, tôi sẽ đến đó ngay lập tức."

Tần Mộc Ngữ cúp điện thoại, đôi mắt trong veo rưng rưng nước mắt, suy yếu nhưng lại rất kiên định.

Cô ngước mắt lên nhìn Sandy, rồi lại nhìn sang Tiểu Mặc đang ngồi trên ghế sofa dùng đôi mắt to tròn nhìn cô trông rất đáng thương. Trong lòng cô tê rần, rưng rưng nước mắt, khẽ nói: "Sandy, tôi đi một chút rồi sẽ trở lại, phiền cô giúp tôi chăm sóc thằng bé thêm một thời gian nữa, tôi sẽ quay về sớm thôi."

Cô nói xong liền đi ra cửa, xuống dưới để đợi Mạc Dĩ Thành.

Không ngờ rằng Sandy còn chưa kịp nói gì, thì đột nhiên Tiểu Mặc ở bên cạnh lại khóc oà lên, nhìn bóng lưng Tần Mộc Ngữ rời đi, hai cái tay nhỏ của cậu bé liền ôm ghế sofa gào khóc, khóc đến xé lòng. t

Tần Mộc Ngữ run lên, quay đầu lại nhìn, trong lòng vô cùng đau đớn.

Dừng bước lại, cô quay trở lại, nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất dùng một tay ôm Tiểu Mặc vào lòng. Tiểu Mặc khóc lớn, ôm lấy cổ rồi trèo lên người cô: "Mẹ không cần con nữa. Cả ba và mẹ đều không cần Tiểu Mặc nữa."

Cậu bé đã bị bỏ lại ở Sandy quá nhiều ngày, nhìn mấy người lớn cứ tới rồi lại đi, nhìn bốn bức tường trong căn phòng kín và bầu trời cao ngoài kia, cảm giác bị vứt bỏ dâng lên thật mạnh liệt. Trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ quay người rời đi, cuối cùng Tiểu Mặc cũng bộc phát hết ra ngoài.

Trái tim đầy tình yêu thương của Tần Mộc Ngữ giống như bị tê liệt, chua xót vô cùng, nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống, ôm chặt lấy Tiểu Mặc, run giọng nói: "Không phải, không phải đâu, bảo bối ngoan không khóc. Không phải mẹ không cần Tiểu Mặc nữa, cho tới bây giờ chưa bao giờ mẹ nghĩ đến chuyện không cần Tiểu Mặc nữa. Bảo bối ngoan không khóc nữa."

Sandy đứng một bên nhìn cảnh này, hốc mắt cũng đỏ lên.

Tiểu Mặc ôm Tần Mộc ngữ khóc lớn, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, Tần Mộc Ngữ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai run giọng nói: "Ba xảy ra chuyện, mẹ phải đi tìm ba trở về, sau đó ba mẹ sẽ cùng nhau đến đón Tiểu Mặc về nhà, có được không?"

Tiểu Mặc thút thít, cái mũi nhỏ đỏ bừng lên vì khóc.

"Tiểu Mặc, con phải hứa với mẹ, đợi sau khi tìm được ba trở về chúng ta liền đổi cách xưng hô. Làm như thế thì chú sẽ không bao giờ rời xa hai mẹ con mình nữa, con hiểu chứ?" Khi cô nói ra những lời này, một giọt nước mắt cũng theo giọng nói run run mà rơi xuống.

Tiểu Mặc lên tục gật đầu, dùng giọng mũi nũng nịu nói: "Vâng."

Cô nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của con trai, nhắm đôi mắt ngấn lệ lại, hôn Tiểu Mặc một cái thật sâu.

Sau đó đứng lên nhìn thoáng qua Sandy, cố gắng khẽ cười yếu ớt: "Xin nhờ cô."

Sandy nhanh chóng gật đầu: "Cô cứ yên tâm."

Nước mắt vẫn lăn dài.

*

Một chiếc xe đứng trước cổng.

Dường như không khí ngưng trọng đích thực là do Mạc Dĩ Thành tạo nên, đôi mắt hắn lạnh lùng, khi nhìn thấy Tần Mộc Ngữ thì dịu đi một chút, vươn tay ra giúp cô mở của xe, nói thật nhỏ: "Lên đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của cô hiện lên sự thê lương, mấy ngày không gặp hình như cô lại gầy đi một chút, Mạc Dĩ Thành nhìn thấy mà giật mình, hồi lâu sau mới nói: "Xin lỗi vì phải dẫn cô theo tôi chạy ngược chạy xuôi. Nếu Hạo biết chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng tên đó quá cứng đầu, cho dù tôi có nói là đã tìm thấy cô thì anh ấy sẽ chỉ cho rằng tôi đang lừa gạt—— Nên tôi chỉ còn cách dẫn cô đi cùng, anh ấy mới tin tưởng."

Hàng lông mi cong dài của cô run lên một cái, khẽ nói: "Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút được không?"

Mạc Dĩ Thành giật mình, đưa điện thoại di động tới.

Cô nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, bấm số điện thoại của anh, vang lên một tiếng liền cúp máy. Sau đó không tới hai mươi giây, lại tiếp tục gọi, chuông cứ vang lên một hồi là cô lại tắt, cô cứ thế lặp lại ba lần.

Mạc Dĩ Thành nhíu mày: "Cô đang làm gì vậy?"

Hàng lông mi cong dài của cô rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, dịu dàng nói: "Nhất định anh ấy có thể nghe được tiếng chuông, biết là anh, cũng biết anh sẽ ngăn cản anh ấy đi tìm tôi, cho nên mới không nhận máy. Tôi muốn thử xem, thử một chút xem anh ấy có biết đây là tôi không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.