Khế Ước Hào Môn

Chương 545: Chương 545: Xin lỗi em, mộc tiểu ngữ! (2)




Từ sau chương này mình phải đăng sang phần khác rồi vì wattpad chỉ cho đăng 200 chương thôi ạ. Mọi người nhớ ủng hộ mình nhé.

Phần 3 mọi người vào tường nhà mình để xem nhé. Wattpad không cho đăng link:(

—————————————————————

Ánh mắt thanh tịnh của Tần Mộc Ngữ đột nhiên hơi rung động, để lộ dấu vết của sự khó tin, nhìn hắn chăm chú.

Hắn đưa ra một vấn đề như thế, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tái nhợt, không thể hiểu được rốt cuộc hắn có ý gì. Chỉ là trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt khiến tay chân cô lạnh buốt, đôi mắt trong veo dần trở nên lạnh lẽo.

"Mộc Tiểu Ngữ, thật xin lỗi." Hắn lặp lại lần nữa, nở nụ cười đầy cay đắng đẹp như một đoá Mạn Đà La, là một loài hoa có độc, nhưng lại nở rộ một cách đầy tuyệt vọng, giọng nói khàn đặc như sương.

Đôi mắt trong veo của cô vẫn lạnh lùng dò xét, giống như nhìn thấy một tia sáng le lói trong màn sương mịt mờ.

"Anh vẫn luôn nghĩ rằng sau bốn năm, anh có thể trưởng thành hơn, có thể không còn là một tên cà lơ phất phơ nữa, có thể có đủ sức mạnh và quyền thế để bảo vệ em chu toàn." Hắn mỉm cười yếu ớt, những giọt nước mắt như pha lê ngưng đọng lại, léo lên, ẩn giấu sự hối hận và đau xót sâu đậm nhất, "Nhưng anh đã sai rồi, Mộc Tiểu Ngữ anh lại ấu trĩ khiến em khóc thêm một lần nữa."

"Anh xin lỗi!"

Một lúc lâu sau, Ngự Phong Trì từ từ đứng dậy, hốc mắt ửng đỏ, nở một nụ cười nhẹ nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng vươn hai tay ra bảo vệ bên cạnh người cô. Nhẹ nhàng tựa vào trán cô, đây là tư thế thân mật và ấm áp nhất, giọng nói của hắn khàn khàn: "Anh sẽ nói với em, nói rõ với em tất cả mọi chuyện, được không? Giữa hai chúng ta chưa hề xảy ra chuyện đó, em có nghe thấy không Mộc Ngữ? Anh chưa chạn vào em, dù chỉ là một lần."

Chỉ mấy câu đơn giản, nhưng lại giống như một quà ngư lôi nổ vang trong tâm trí vốn đang yên tĩnh như đáy biển sâu của cô!!

Đôi mắt trong suốt lạnh lùng của Tần Mộc Ngữ đột nhiên ngước lên, yên lặng nhìn hắn chăm chú ở khoảng cách gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt lộ rõ vẻ khó tin, biểu cảm vô cùng chấn kinh, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn.

Trong đôi mắt thanh tịnh của hắn có những giọt nước mắt sáng lấp lánh, nụ cười trên mặt dần dần tan biến, biến thành nỗi buồn đau thấu tâm can, hắn khẽ kể bằng giọng khàn khàn: "Đêm hôm đó, quả thật là do anh bị hạ dược nên mới mất khống chế như vậy. Nhưng anh hiểu rõ em đã quên sạch những chuyện anh đã làm với em. Lúc em nằm trong vòng tay anh, từng câu đều là gọi tên của anh ta."

"Vào lúc đó anh đã nghĩ đến chuyện lên máy bay trở về nước ngay lập tức, thế nhưng vào khoảnh khắc ấy anh giống như bị ma xui quỷ khiến nên mới thay đổi quyết định. Anh không cam lòng, không cam lòng cứ rời đi như vậy để rồi sau đó em sẽ trở thành vợ của người khác."

Vì vậy đêm hôm đó, suốt đêm hắn ở trong phòng tắm để tắm bằng nước lạnh. Cố gắng kìm nén, khống chế bản thân không được chạm vào cô, muốn dùng dòng nước lạnh để tra tấn, dập tắt đi ý nghĩ xấu xa đang bủa vây tâm trí. Nhưng không ngờ làm vậy vẫn còn quá nhẹ, hắn không thể xoá bỏ được.

Nước mắt nặng trĩu, hốc mắt Ngự Phong Trì càng thêm phiếm hồng.

Trong ánh mắt có chút gì đó rất đau đớn, hắn mỉm cười đầy cay đắng, càng áp sát vào trán của cô hơn, tham luyến chút ấm áp cuối cùng từ cô, hạ giọng nói: "Anh biết em hận anh. Ngay lúc này anh cũng ước gì có một con dao, để em có thể tự tay đâm thẳng vào trái tim anh, để lại một sẹo để từ nay về sai anh không cần phải cố gắng nhớ em ở một đất nước không có em. Anh như vậy vẫn rất ích kỉ phải không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ đã tái nhợt đến cực hạn, cơn gió lạnh lùng thổi tung mái tóc đen bóng mềm mại của cô, xinh đẹp tung bay. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm, cuối cùng nước mắt cũng tràn đầy hốc mắt, tất cả sức lực đều tập trung ở bàn tay phải, "Bốp ——!!" một tiếng giòn giã vang lên, một cái tạt mạnh rơi vào mặt hắn!!

Gương mặt của Ngự Phong Trì lệch hẳn sang một bên ——

Rất đau, cùng với tiếng gió rít gào, gần như làm tai hắn ù đi, rất đau, rất đau.

Nụ cười trên khoé môi hắn đầy cay đắng nhưng lại có chút gì đó thoả mãn. Giống như tất cả tội lỗi mà hắn mang trên người bỗng nhiên lại không cần phải mang theo nó cùng bay lên không trung, có thể không cần phải chứng kiến cảnh cô bất hạnh đến thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.