Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 151: Chương 151: Chú rể, anh nguyện ý cưới cô dâu không ?




Editor: Miliion Roses

Ở hành lang khách sạn, Cốc Tâm Lôi vênh váo, dương mi tự đắc sải bước. Ả tóc dài đi ở phía sau, lo sợ bất an hỏi : “ Tâm Lôi, làm hỏng áo cưới của cô ta như vậy, có quá đáng quá không ? Nếu như cô ta tìm đến chúng ta thì làm sao bây giờ ..”

“ Cô ta dám !” Ả tóc ngắn nói : “ Cậu không thấy sao ? Dáng vẻ cô ta rụt rè như vậy, dù có biết là chúng ta làm cũng không dám tìm đến gây chuyện .” Ả nhìn Tống Khinh Ca ẩn nhẫn nhưng lại nói thành nhát gan nao núng.

“ Tôi có chút việc .” Cốc Tâm Lôi dương mi, nhìn hội trường hôn lễ, trong lòng đã tính toán : “ Hai cậu đi tìm chỗ ngồi trước đi, chuẩn bị thưởng thức màn hôn lễ mà cô dâu không có váy cưới .”

“ Tâm Lôi, cậu đi đâu ?” Ả tóc ngắn hỏi.

Cốc Tâm Lôi thở dài, làm bộ thần bí nói : “ Đến lúc đó, các cậu sẽ biết .” Dứt lời, nghênh ngang rời đi.

--

Hội trường hôn lễ, khách mời đã đến, ngồi ngay ngắn vào vị trí đã được sắp xếp. Hai ả bạn của Cốc Tâm Lôi tìm được chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Ả tóc ngắn vẫn còn đắc ý nói : “ Không có áo cưới, thì còn cưới xin gì nữa .”

Khi hôn lễ bắt đầu, một lũ nhóc nối đuôi nhau đi thành một hàng, dưới sự sắp xếp của nhân viên,bọn nhóc bước đến sân khấu phía bên phải, đứng thành một hàng chỉnh tề ngay ngắn. Mặc dù chiều cao không đồng nhất, lúc đi còn có đứa đi cà nhắc, động tác chậm chạp nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời, đi đúng theo kịch bản, sau đó đứng yên ở vị trí được sắp xếp trước đó.

“ Nhìn đi, Tâm Lôi kìa .” Ả tóc ngắn kéo Ả tóc dài.

Cốc Tâm Lôi đang từ thảm đỏ phía bên kia bước đến. Cô ta mặc một bộ lễ phục màu trắng, nhìn qua rất giống với áo cưới cách tân. Mặc dù chiều cao khiêm tốn nhưng nhìn qua lại rất nổi bật. Khi đi qua vị trí hai ả bạn, vô cùng đắc ý nháy mắt một cái. Sau đó, bước lên sân khấu phía bên phải, đứng cùng với bọn nhóc.

“ Tâm Lôi định làm trò gì vậy ?” Ả tóc dài hỏi.

Ả tóc ngắn rất đắc ý : “ Cậu quên rồi à, cậu ấy học thanh nhạc. Đứng ở đó, nhất định là muốn hát chúc phúc .” Ả nhìn Cốc Tâm Lôi : “ Nếu như Tâm Lôi mà đeo khăn che mặt nữa thì quá giống cô dâu. Cậu ấy mặc thế kia, còn cô dâu lại không có váy cưới. E rằng khách khứa hôm nay đều tưởng cậu ấy mới là cô dâu .”

Hôn lễ chính thức bắt đầu. Đại Boss đứng trong phòng hoa, tay cầm hoa cưới không biết có phải vì quá hồi hộp hay không mà sắc mặt có chút lạnh.

Khi người phụ trách chương trình tuyên bố mời cô dâu đi vào thì tiếng nhạc vang lên, ánh mắt mọi người hướng về vòm cổng hoa ở cuối thảm đỏ. Cổng hoa được cài hoa màu hồng, điểm thêm hoa hồng trắng, hai bên là hoa lan trắng, cảnh đẹp đến nao lòng.

Trước ánh mắt của bao người, Tống Khinh Ca dắt tay Tiểu Hạo bước ra, giờ phút này, cô đẹp lộng lẫy như một nữ hoàng, trên đầu phủ khăn voan cưới, mặc một chiếc váy cúp ngực đuôi cá. Áo cưới bó sát tô đậm vóc người cô, nhìn đặc biệt lôi cuốn.

Sân khấu bên phải, Cốc Tâm Lôi trong nháy mắt hóa đá. Đáy mắt xẹt qua một tia tức giận : Cô ta lấy đâu ra váy cưới ?

“ Sao cô ta lại có váy cưới ?” Ả tóc dài kinh ngạc không dứt, ả nhớ lúc ấy 3 người vào phòng tìm kiếm, trừ bộ váy cưới ở trên ghế trong phòng không còn bộ nào khác. Thời gian ngắn như vậy, sao cô ta có thể có váy cưới.

“ Trời ạ ! Đây là váy cưới VeraWang năm nay bản hạn chế, toàn thế giới chỉ có 3 bộ, sao lại ở trong tay cô ta ?” Ả tóc ngắn không ngừng đố kỵ, lúc này không thể không thừa nhận Tống Khinh Ca vô cùng rực rỡ, chói mắt. Ả xoay người lại nhìn Cốc Tâm Lôi, rõ ràng cũng xinh đẹp nhưng so với Tống Khinh Ca thì lại thành vịt con xấu xí.

Tống Khinh Ca dắt Tiểu Hạo đi lên thảm đỏ, về phía phòng hoa Đại Boss đang đứng. Xung quanh, đèn Flash lia lịa. Cô bước vào phòng hoa, đi đến trước mặt anh, vì vướng khăn trùm đầu nên cô không nhìn rõ anh.

Đại Boss quỳ gối xuống, đưa bó hoa trong tay cho cô.

Bất giác, mắt cô long lanh nước, đưa tay nhận lấy hoa.

Anh đứng lên, vén khăn che đầu cho cô.

Tống Khinh Ca nhìn anh, trong mắt đã sớm ướt át. Đại Boss cầm tay cô, ánh mắt rơi vào người cô, giống như không muốn rời đi, khẽ nói : “ Khinh Ca, hôm nay em rất đẹp .”

Giờ phút này, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cô khoác tay anh, đi ra khỏi phòng hoa, bước lên thảm đỏ đi về phía sân khấu.

Tiếng nhạc vui mừng vang lên, sân khấu bên phải, Cốc Tâm Lôi cùng các bạn nhỏ hát bài hát chúc phúc.

Khi Tống Khinh Ca nghe được tiếng hát thì ánh mắt chợt nhìn sang, khi thấy Cốc Tâm Lôi đang mặc một bộ đồ cách tân, giống như váy cưới thì hơi ngẩn ra, là Đại Boss sắp xếp sao ? Sao không thấy nói qua với cô ?

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô bị thu hút bởi những bạn nhỏ đứng phía sau Cốc Tâm Lôi. Trời ạ, những bạn nhỏ kia đều là ở trong cô nhi viện, bao gồm cả Tiểu Hạo. Cô nhớ, hôm tập dượt không có tiết mục này .. Cô nhìn Đại Boss, những gì anh làm khiến cô cảm động không dứt, thậm chí quên đi nỗi khó chịu khi nhìn thấy Cốc Tâm Lôi đứng đó hát.

MC điều khiển buổi lễ : Các vị khách, hôm nay chúng ta có mặt ở đây, cùng tham gia hôn lễ của Tiên sinh Cố Phong Thành và tiểu thư Tống Khinh Ca.

--

Người MC hỏi : Tiên sinh Cố Phong Thành, ngài có nguyện ý cưới tiểu thư Tống Khinh Ca làm vợ, bất kể khi vui hay khi buồn, bất kể giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật ngài đều yêu thương cô ấy, mãi mãi chung thủy với cô ấy ?

Người MC và khách khứa đều hướng về Đại Boss, nhưng Đại Boss lại không trả lời. Hội trường hôn lễ trong nháy mắt yên tĩnh. Tống Khinh Ca có chút khẩn trương nhìn nhìn anh. Sắc mặt anh vẫn rất lạnh, mi nhíu khiến cho cô có chút thấp thỏm.

Thấy mọi người ở phía dưới bắt đầu xì xào, người MC lại hỏi : Tiên sinh Cố Phong Thành, ngài có nguyện ý cưới tiểu thư ..” MC lập lại đoạn văn dài đó.

Một lúc lâu, Đại Boss mới khẽ nhếch môi mỏng : “ Tôi nguyện ý .” Giờ phút này, Tống Khinh Ca phát hiện lòng bàn tay cô tất cả đều là mồ hôi.

Người MC chương trình lại hỏi : Tiểu thư Tống Khinh Ca, cô có nguyện ý gả cho Tiên sinh ..”

Khinh Ca nắm tay anh, giọng nói có chút run rẩy : “ Tôi nguyện ý .”

Sau đó, người MC yêu cầu họ đứng đối mặt với nhau, cầm tay nhau bắt đầu tuyên thệ.

Cô phát hiện tay anh quá lạnh.

Tuyên thệ xong, hai người trao nhẫn cho nhau.

Người MC tuyên bố : Chú rể có thể hôn cô dâu rồi.

Hai người vẫn đứng đối diện nhau, Đại Boss vịn tay vào vai cô, cúi đầu hôn lên trán. Tống Khinh Ca kinh ngạc, không phải bọn họ đã từng tập dượt cảnh này sao ? Lúc đó, Đại Boss luôn đòi “ luyện tập”, sau đó cố tình làm sai để lấy cớ hôn cô, mỗi lần đều hôn cho mặt cô ửng hồng, tim đập rộn lên. Nhưng sao ..

Cho dù quá hồi hộp, anh cũng có thể hôn phớt lên môi mà, sao lại hôn lên trán ? Cô có chút bối rối, ngước mắt nhìn anh, nhưng Đại Boss đã buông cô ra, nhìn xuống dưới hội trường rồi.

Hôn lễ kết thúc trong tiếng nhạc chúc phúc.

Tống Khinh Ca cùng Hứa Uyển và Sang Đình Nghi trở lại phòng chờ, chuẩn bị đổi lễ phục dự tiệc.

“ Chị dâu, váy cưới đẹp như vậy sao trước đó em chưa thấy qua ?” Đình Nghi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô vừa ra chào hỏi Hứa Khiêm một chút khi trở về đã thấy Tống Khinh Ca thay váy cưới.

Ban đầu, 3 bộ váy cưới được chuyển từ Paris về. Bộ váy này Tống Khinh Ca cảm thấy không tệ nhưng lại lo lắng loại váy đuôi cá bó sát người thế này sẽ làm lộ bụng, cho nên không có ý định mặc. Hai bộ váy đều đã bị Cốc Tâm Lôi làm hỏng, may sao vẫn còn chiếc váy này để ở trong cốp xe của Đại Boss, vì vậy lập tức lấy ra mặc vào.

Tống Khinh Ca thay một bộ lễ phục màu đỏ, trang điểm lại, đổi kiểu tóc, nhìn vô cùng xinh đẹp.

“ Ơ, sao hôm nay em không thấy bác gái nhỉ ?” Sang Đình Nghi có chút buồn bực : “ Tiểu Uyển, chị thấy không ?”

“ Chị không để ý lắm .” Hứa Uyển đang giúp Tống Khinh Ca kéo khóa váy.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Tống Khinh Ca giật mình, quả thật hôm nay không thấy Sang Lan Cầm. Nghĩ đến Đại Boss ngày hôm qua có chút lạ lạ, chẳng lẽ có chuyện gì sao ? Nhưng chưa kịp nghĩ gì nữa thì Đại Boss đã đến, anh đổi áo sơ mi, mặc một bộ tây trang, nhìn vô cùng hảo soái.

“ Xong chưa ?” Anh đi đến, tay đặt ở tay ghế của Khinh Ca, nhìn cô trong gương.

Khi ánh mắt hai người gặp nhau thì anh lại dời mắt đi.

“ OK rồi .” Tô son xong, người nhân viên trang điểm thở phào nhẹ nhõm trả lời.

“ Đi thôi !” Đại Boss dắt tay Khinh Ca, sải bước ra khỏi phòng chờ. Bên cạnh họ, là phù dâu phù rể và một số nhân viên. Ra khỏi hành lang, tiến vào hội trường đã dày đặc khách khứa. Tống Khinh Ca muốn nói chuyện riêng với anh cũng không có cơ hội.

Trong phòng tiệc, hai vợ chồng đến từng bàn chúc rượu. Ly của Tống Khinh Ca là nước nhưng ly trong tay Đại Boss là rượu, đi một vòng chúc rượu, Tống Khinh Ca phát hiện sắc mặt anh đã đỏ bừng, sau đó rất nhiều bạn bè đi đến mời rượu, Đại Boss không hề cự tuyệt, Ô Tĩnh nhìn cũng sợ, lao ra định uống giúp, nhưng Đại Boss lại không cần.

Khi anh nâng ly lên thì Tống Khinh Ca kịp thời chặn lại, thấp giọng nói : “ Phong Thành, uống ít thôi .”

Đại Boss uống không ít, mắt say lờ đờ nhìn cô, tránh tay cô, giọng bực bội : “ Đừng có động vào anh .”

Tiệc cưới vẫn chưa kết thúc, Đại Boss say không đi nổi, Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh phải dìu vào phòng, bởi vì vẫn phải tiếp khách nên bảo Khinh Ca ở lại với Đại Boss.

Nhìn anh say đến nỗi ngã xuống giường, Tống Khinh Ca nhíu mi. Rõ ràng anh không cần uống nhiều như vậy .. Nhìn sắc mặt anh ửng đỏ, có vẻ rất khó chịu, cô cúi người muốn giúp anh cởi cà vạt.

Cởi xong cà vạt ra, cô đang giúp anh cởi vài nút áo sơ mi thì đột nhiên tay anh nắm lấy tay cô, sau đó mở mắt ra.

Vừa rồi anh say đến bất tỉnh, nhưng sao lúc này đáy mắt lại sáng lóe, tỉnh táo đến khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.