Chương 150: Váy cưới bị làm hỏng
Editor: Giả Bảo Ngọc
Đến khách sạn, Tống Khinh Ca được đưa vào phòng chờ, Đại Boss ra ngoài tiếp đón khách khứa, Hứa Uyển và Sang Đình Nghi ở lại cùng cô.
Bên ngoài khách khứa huyên náo, bên trong phòng chờ lại vô cùng yên tĩnh.
Đình Nghi kéo rèm che cửa sổ, nhìn ra hội trường hôn lễ ngoài trời, phấn khích nói: “ Wow, hội trường được phủ toàn là hoa tươi. Chị dâu, anh em vì chị không hề tiếc tiền!” Cô vừa nói vừa cười, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Tống Khinh Ca nghe cô nói liền nhìn ra phía cửa sổ, phía xa xa, trời xanh biển xanh. Chỉ qua một đêm, hội trường hôn lễ được điểm xuyết đầy hoa tươi, ở cuối thảm đỏ là một biển hoa. Cô nhìn xuống phía dưới vườn hoa khách sạn, khách mời đã đến rất nhiều, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Tống gia ở thành phố Z không có người thân thích, Tống Khinh Ca nhìn khách khứa, đa số khách của nhà gái đều là nhân viên của Tống thị. Cha cô qua đời sớm, trong nhà không có trưởng nam. Vốn kế hoạch ban đầu là để Tống Nhã Như dắt tay cô đi trên thảm đỏ nhưng Tống Nhã Như lại đi HongKong, không về được vì vậy liền đổi thành cô dắt tay một tiểu phù rể.
Mặc dù biết Tống Nhã Như bận việc không thể về được nhưng cô vẫn cảm thấy có chút mất mát.
“ Nếu hâm mộ như vậy thì chuyên gia tình yêu phải sớm tìm đối tượng đi.” Hứa Uyển trêu chọc Sang Đình Nghi, nói dứt lời, liền mở cửa ra ngoài.
Sang Đình Nghi vốn định cãi lại nhưng thấy Hứa Uyển đi ra ngoài nên đành thôi. Thấy Khinh Ca ngồi ở đó không nhúc nhích, cô liền hỏi: “ Chị dâu, chị muốn uống nước không?”
Tống Khinh Ca hồi phục tinh thần, lắc đầu. Vừa rồi, cô lại nghĩ đến Đại Boss. Từ Tống gia đến khách sạn, phải ngồi xe hơn một tiếng. Dọc đường đi, mặc dù anh luôn nắm tay cô, nhưng vô cùng ít nói. Nói đúng hơn, cô hỏi thì anh mới trả lời. Nhưng chỉ trả lời rất ngắn gọn, không hề chủ động cùng cô nói chuyện. Mới đầu, cô còn tưởng rằng anh quá hồi hộp nhưng về sau mới phát hiện anh giống như có tâm sự, mi luôn nhíu nhíu lại.
Không để cô suy nghĩ quá nhiều, thợ trang điểm đã đến giúp cô trang điểm lại. Đổi một kiểu tóc mới, sau đó thay cho cô một chiếc váy cưới khác. Chiếc váy cưới này, cổ áo giống với áo sườn xám, tay áo và phần eo ôm sát vào người, phía dưới xòe rộng khiến cho cô cao quý như một nàng công chúa.
Hứa Uyển ra ngoài hóng mát, vô tình gặp Âu Dương Nghiễm. Hôm nay, cô mặc lễ phục phù dâu, trang điểm nhẹ nhàng nhìn vô cùng trang nhã. Âu Dương nhìn thấy cô thì ngân ngẩn một hồi. Cô định bước đến chào hỏi anh nhưng lại thấy Lê Hân cách đó không xa. Cô có chút khẩn trương, hơn nữa là bất an vì vậy xoay người đi về phòng chờ.
“ Hứa tiểu thư.” Hứa Khiêm bước đến: “ Cô có thấy Sang tiểu thư đâu không?”
“ Cô ấy đang ở trong phòng chờ.” Phòng chờ của cô dâu, khách nam không thể đi vào, vì vậy Hứa Uyển nói: “ Để tôi bảo cô ấy ra ngoài.” Cô vào phòng, nói với Sang Đình Nghi đang đứng ở cửa sổ sát đất: “ Đình Nghi, có người tìm em.”
Sang Đình Nghi không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi: “ Ai vậy?”
“ Hứa Khiêm.”
Sang Đình Nghi quýnh lên, vội vàng nhao ra cửa. Thấy như vậy, Hứa Uyển không nhịn được cười: “ Sang tiểu thư, chú ý rụt rè!” Sau đó ngừng cười nói: “ Anh ấy đang đứng ở ngoài cửa đợi em.”
Sang Đình Nghi làm mặt quỷ sau đó xách váy, như một làn khói bay ra ngoài cửa. Ha haa, vừa rồi cô ở Tống gia làm một phen náo loạn, đã nhìn thấy Hứa Khiêm rồi nhưng lại chưa lên tiếng chào hỏi anh.
“ Đình Nghị chết mê chết mệt Hứa Khiêm rồi.” Hứa Uyển cười nói: “ Nhưng mà anh chàng ngốc Hứa Khiêm kia, cứ tỉnh tỉnh mê mê, tựa như không hề hay biết.”
“ Nhân phẩm Hứa Khiêm không tệ.” Hứa Khiêm để lại cho Tống Khinh Ca ấn tượng vô cùng tốt, cô suy nghĩ rồi nói: “ Đình Nghi hướng ngoại, anh ấy lại hướng nội, thật ra thì hai người tính tình trái ngược nhau sẽ bổ sung cho nhau.” Đại Boss cũng khen ngợi Hứa Khiêm. Nhưng anh chàng này, chỉ chỉnh chu, trách nhiệm trong công việc được trả lương hàng tháng còn lại những việc khác vô cùng ngốc nghếch.
Hứa Uyển nhìn cô cười, tò mò hỏi: “ Cậu và Cố tiên sinh thì sao? Cậu không quá hướng ngoại, còn Cố tiên sinh, luôn khiến cho người khác cảm giác lạnh như băng.. Ai, Khinh Ca, cậu yêu phải người đàn ông lạnh lùng như vậy, lúc ở bên nhau hai người thường làm gì? Chẳng lẽ chỉ yêu lặng nhìn nhau thôi?”
Tống Khinh Ca đỏ mặt không trả lời. Mặc dù cô không quá hướng ngoại nhưng cùng với anh ở bên nhau rất hạnh phúc. Mà Đại Boss, mặc dù bề ngoài nhìn vô cùng băng lãnh nhưng lại rất yêu chiều cô. Anh còn nói rằng anh trêu đùa cô không phải vì muốn nhìn thấy cô lúng túng, mà bởi vì anh muốn thấy nụ cười trên môi cô. Người ngoài rất khó tưởng tượng, mặc dù bề ngoài sắc lang của cô vô cùng băng lãnh, nhưng bên trong chứa đựng một tình yêu cuồng nhiệt.
Hứa Uyển nhìn cô đỏ mặt, đang muốn nhạo báng thêm mấy câu thì thấy Cốc Tâm Lôi và hai người phụ nữ đẩy cửa bước vào.
Hôm qua, ở ban công đụng phải nhau, Hứa Uyển đổi với Cốc Tâm Lôi vô cùng ngứa mắt, chẳng qua bên cạnh còn có người cô không tiện nổi giận.
“ Tâm Lôi, đây là cô dâu của Phong Thành hả?” Cô ả tóc ngắn nhìn Tống Khinh Ca, trong mắt toàn tia xoi mói.
Cốc Tâm Lôi đứng cách xa hơn, trong tay bưng một ly cà phê, khẽ hất cằm, dáng vẻ khinh thường: “ Ừ.”
“ Váy cưới VeraWang của năm nay, mình đã được xem trong buổi trình diễn ra mắt.” Cô ả tóc dài khoanh tay, nhìn Khinh Ca: “ Váy cưới rất là đẹp nhưng mà..” Giọng cô ta giễu cợt, hướng về phía Cốc Tâm Lôi và ả tóc ngắn nói: “ Người mặc long bào nhìn còn chẳng giống thái tử nói gì đến váy cưới, dù xịn đến mấy mà khoác lên người kẻ quê mùa thì cũng chỉ như đồ bỏ đi.”
Dứt lời, ba người phụ nữ che miệng cười.
“ Aizza, cậu nhỏ giọng giùm mình một chút, người khác nghe được không tốt đâu.” Ả tóc ngắn cố ý nói.
“ Mình chỉ nói thật thôi.” Ả tóc dài trong mắt đều là khinh bỉ.
Sắc mặt Hứa Uyển lạnh nhạt, đứng ở trước người Khinh Ca, không vui nhìn mấy người khách không mời mà đến, khách khí nói: “ Nơi này không hoan nghênh mấy người, mau biến đi.”
Ả tóc dài bước đến, dương mi khinh thường nói: “ Cô là cái thá gì? Người ta là cô dâu còn không lên tiếng, nơi này cô được phép nói bừa sao?” Ả ta nhìn Tống Khinh Ca một chút, sau đó hất cằm nói: “ Chúng ta đều là khách của Cố gia.”
Nhìn ba người phụ nữ bộ dạng kiêu ngạo, vênh váo không coi ai ra gì, Tống Khinh Ca biết họ cố ý muốn đến đây gây sự, chọc giận cô. Vì ngăn ngừa Hứa Uyển và họ xảy ra xung đột, cô đứng lên: “ Hứa Uyển, cùng mình đi đến phòng rửa tay.” Mấy người này dù sao cũng là khách của Cố gia, ngày hôm nay cô là chủ nhà, cũng nên nhịn một chút, tốt nhất là tránh đi thì hơn.
Hứa Uyển mặc dù không vui nhưng hôm nay là ngày kết hôn của Khinh Ca nên cũng cố gắng nhịn. Vì ngăn ngừa Cốc Tâm Lôi lại ngáng chân như hôm qua, cô cúi người nâng làn váy của Khinh Ca lên, để cho Khinh Ca đi cách xa Cốc Tâm Lôi ra.
“ Quả đúng là sinh ra trong gia đình nghèo khó, không hề biết lịch sự, ngay cả một câu cũng không nói được.” Cốc Tâm Lôi ngửa đầu, khinh miệt dựng chuyện: “ Khó trách Sang gia không có ai đến dự hôn lễ. Nếu sau này kết hôn mà vẫn thế này, sợ rằng Phong Thành không có chỗ nào giấu mặt.”
“ Đúng vậy, không biết Phong Thành yêu cô ta vì cái gì.” Ả tóc ngắn nói.
Hứa Uyển nghe xong, cực kỳ tức giận. Tống Khinh Ca siết lấy tay cô, kéo cô đi về hướng phòng rửa tay.
Thấy Tống Khinh Ca không nói một lời, lại muốn rời đi. Cốc Tâm Lôi bộc phát tức giận, đuổi theo Khinh Ca, cố ý hắt ly cà phê vào váy của Khinh Ca.
Khinh Ca không đề phòng, cà phê đổ đầy lên váy cưới, bẩn một mảng lớn.
Hứa Uyển vô cùng tức giận, không khách khí nhao lên đẩy Cốc Tâm Lôi. Cốc Tâm Lôi lảo đảo lùi về sau mấy bước. May có hai ả bạn đứng sau đỡ kịp mới không ngã nhào xuống đất.
“ Cô làm cái gì thế?” Ả tóc ngắn chất vấn Hứa Uyển.
Cốc Tâm Lôi dương dương tự đắc mi, nhìn Tống Khinh Ca đang khom lưng lau váy cưới, trong lòng vô cùng hả hê. Nhưng lại lo lắng nếu như Đại Boss mà đến sẽ hỏng mất hình tượng của mình trong mắt anh, vì vậy nói: “ Sorry, Tay tôi trơn quá.” Cô vòng qua người Hứa Uyển, đi đến bên cạnh Tống Khinh Ca, giả vờ nói: “ Aizza, Khinh Ca, xin lỗi.. sớm biết thế này tôi đã không uống cà phê rồi..” Sau đó nhìn sang ả tóc ngắn: “ Đều tại cậu, cứ mời mình uống cà phê.”
Ả tóc ngắn bĩu môi: “ Sao cậu lại trách mình.” Ả nhíu mày, trắng đen đảo lộn: “ Ai bảo cô ta không cẩn thận đụng vào cậu?”
“ Khinh Ca, xin lỗi nhé.” Cốc Tâm Lôi miệng nói xin lỗi nhưng lại cười khanh khách, bộ dạng vô cùng hả hê.
Vung tay cũng không nỡ đánh khuôn mặt đang cười, biết rõ Cốc Tâm Lôi cố ý, lại còn cố tình làm bộ nhưng Tống Khinh Ca không thèm chấp, cô nhíu mày không để ý đến bọn họ, kéo Hứa Uyển vào phòng rửa tay.
Váy cưới bị dính cà phê, rửa thế nào cũng không sạch. Hơn nữa, còn loang ra một mảng lớn. Tống Khinh Ca cau mày, có chút bực bội.
“ Rõ ràng cô ta cố ý!” Hứa Uyển cực kỳ tức giận: “ Mình đi tìm cô ta, cho cô ta một trận!”
Tống Khinh Ca vội vàng kéo bạn lại, khẽ nói: “ Tìm cô ta thì làm gì? Trừ cãi vã một trận, có thể làm gì khác? Váy cưới cũng không thể khôi phục lại được.” Hơn nữa, họ lại là khách của Cố gia, làm như vậy sẽ khiến Đại Boss lúng túng, thôi thì nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
“ Vậy làm sao bây giờ?” Hứa Uyển cau mày.
“ Lấy chiếc vừa nãy giúp mình.” Tống Khinh Ca nói dứt lời, bắt đầu cởi váy, thật may vẫn còn một bộ nữa: “ Váy đó đặt ở ghế trong phòng chờ.”
Một lát sau, Hứa Uyển đi vào mang theo váy cưới. Nhưng khi Khinh Ca vừa mặc vào, Hứa Uyển kinh ngạc kêu lên.
“ Sao vậy?” Tống Khinh Ca nhìn theo mắt Hứa Uyển, xuống đến đuôi váy, thấy có mấy vết thủng to bằng bàn tay.
Trước đó, vẫn còn rất tốt, sao hiện tại lại thành ra thế này?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
“ Nhất định là mấy con hồ ly đó giở trò!” Hứa Uyển bực tức, vừa rồi khi cô vào phòng rửa tay, bên ngoài chỉ có Cốc Tâm Lôi và hai ả kia, ngoài mấy con hồ ly đó ra, còn ai vào đây nữa?
Mấy lỗ thủng lớn như vậy hiển nhiên là có người cắt. Hai bộ váy cưới đều bị làm hỏng, Tống Khinh Ca cảm thấy vô cùng phiền muộn.
“ Mình đi tìm bọn chúng!”
“ Cậu đừng đi, tìm được họ cũng vô dụng. Chúng ta không có chứng cớ. Bọn họ có chết cũng không nhận.” Tống Khinh Ca nhíu mày nhìn hai bộ váy cưới. Bộ trước đó, một mảng lớn cà phê màu nâu dính ở đuôi không thể mặc, bộ này lại bị thủng mấy lỗ lớn.
Mắt thấy hôn lễ sắp được cử hành, áo cưới không có, làm sao bây giờ?