Editor: Million Roses
Xuống dưới lầu, Tống Khinh Ca gọi điện thoại cho Thím Cẩm, biết được Tống Nhã Như đêm qua ngủ ngon thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô tới phòng ăn, giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Nhìn bữa sáng, Tống Khinh Ca không có khẩu vị. Rõ ràng là một ly sữa tươi cô lại cảm giác có mùi tanh, nhìn miếng bánh mì trên bàn cô lại cảm thấy rất ngấy. Có nhiêu đấy thôi mà cảm thấy vô cùng khó nuốt. Chỉ qua một đêm, khẩu vị của cô đã thay đổi. Sau đó, miễn cưỡng húp một chén cháo, nhưng vẫn cảm thấy ngạnh ở cổ họng.
Điện thoại di động vang lên, là Hứa Uyển gọi đến : “ Khinh Ca, sao hôm qua điện thoại di động của cậu lại tắt máy ?”
“ Gọi mình chuyện gì à ?” Tống Khinh Ca đứng lên, rời bàn ăn.
“ Mình đã trở về .” Hứa Uyển nói : “ Vừa đúng có mấy ngày nghỉ, muốn hẹn cậu đi dạo phố .”
Tống Khinh Ca cầm túi công tác, chuẩn bị ra đến cửa, dịu giọng từ chối : “ Tiểu Uyển, gần đây mình hơi bận, không có thời gian đi cùng cậu được .” Dì đang nằm viện, lại thêm mấy chuyện kia khiến cô sắp loạn lên rồi.
“ Không sao .” Hứa Uyển vui vẻ nói : “ Khi nào rảnh thì đến tìm mình .”
--
Hẹn Ô Tĩnh 9 giờ, nhưng 8 giờ 30 Tống Khinh Ca đã đến. Văn phòng luật sư chưa bắt đầu làm việc, cô bước tới bàn đăng ký, người lễ tân quan sát cô, hỏi : “ Tiểu thư, cô tìm ai ?”
“ Luật sư Ô Tĩnh .” Tống Khinh Ca xách theo túi công tác.
“ Cô có hẹn trước không .” Lễ tân hỏi.
“ Tôi có .” Cô nói.
Cô lễ tân lại hỏi : “ Tiểu thư, cô tên là gì ?”
“ Tống Khinh Ca .”
Lễ tân nhìn trong lịch làm việc, nói : “ Tống tiểu thư, luật sư Ô Tĩnh hẹn cô 9 giờ, mời cô qua bên kia ngồi đợi một chút .”
“ Cảm ơn .” Tống Khinh Ca khách khí nói, sau đó đi tới ghế so pha gần cửa sổ ngồi xuống. Thời gian đối với luật sư vô cùng quý báu, đặc biệt đối với luật sư danh tiếng như Ô Tĩnh. Cô lấy hợp đồng La thị ra, cẩn thận xem lại một lần, bảo đảm tất cả các chi tiết đều nắm rõ để tiện cung cấp nội dung cho Ô Tĩnh.
Nhìn thời gian, còn 10 phút nữa mới tới 9 giờ, Tống Khinh Ca đi đến phòng vệ sinh. Khi qua phòng rửa tay, thì ngửi thấy mùi thơm từ nước rửa tay, bụng lại cuộn lên từng cơn, cảm giác buồn nôn lại ập tới, cô vội vàng che miệng lại, lao nhanh vào phòng vệ sinh, nôn ra tất cả những gì vừa ăn.
Qua được cơn khó chịu, cô tới bồn rửa tay vốc nước súc miệng. Vừa ngẩng đầu lên, thì một chiếc khăn giấy đưa tới trước mặt. Cô quay sang, là một người đàn ông xa lạ, dáng người anh ta cao lớn nhưng hơi gầy. Cô nhận lấy, lễ phép nói : “ Cảm ơn .”
Người đàn ông nhướn mày, ánh mắt dừng lại nơi má trái bị sưng của cô, sau đó lạnh nhạt rời đi.
Xem chừng đã gần tới giờ hẹn, Tống Khinh Ca hướng về phía gương trang điểm lại một chút cho đỡ nhợt nhạt. Cô vừa trở về đại sảnh thì thấy người lễ tân nói : “ Tống tiểu thư, luật sư Ô Tĩnh đã đến .” Người lễ tân chỉ chỉ : “ Cô đi lối này, phòng cuối cùng bên tay trái, trên cửa có biển đề tên luật sư Ô .”
Tống Khinh Ca đi tới phòng có biển đề tên “ Ô Tĩnh ”, sửa sang lại trang phục, sau đó gõ gõ cửa, khi nghe thấy tiếng “ Mời vào” thì mới đẩy cửa bước vào.
“ Là anh ?” Cô có chút bất ngờ, vừa rồi người ở trong phòng rửa tay đưa khăn giấy cho cô là Ô Tĩnh, cô phục hồi lại tinh thân, mỉm cười có chút máy móc:“ Luật sư Ô, chào anh. Tôi là Tống Khinh Ca, hôm qua trong điện thoại đã hẹn gặp anh .”
Ô Tĩnh nhàn nhạt nói : “ Tống tiểu thư , chào cô .” Anh quan sát cô, ngũ quan tinh xảo vô cùng xinh đẹp, tóc dài buộc thấp kiểu đuôi ngựa, trên người mặc một bộ đồ chức nghiệp , tay cầm một chiếc túi công tác. Nhìn qua, rất nghiêm túc nhưng vẫn toát lên nét xinh đẹp. So với những bức ảnh bị chụp đăng lên internet, có vẻ không giống. Anh khách khí nói : “ Mời cô ngồi .”
“ Vừa rồi cô không sao chứ .” Ô Tĩnh nghĩ đến vừa rồi cô ở bồn rửa tay liền hỏi.
“Dạ dày tôi có chút vấn đề, bênh cũ thôi .” Cô nói : “ Hiện tại thì ổn rồi .” Thật là lúng túng, lần đầu gặp mặt đã luống cuống rồi.
Ô Tĩnh lại hỏi : “ Tống tiểu thư, cô muốn uống gì? Trà hay cà phê ?”
“ Nước lọc .” Cô nói, chính cô cũng cảm thấy kỳ quái. Hai ngày nay, dạ dày cô đặc biệt khác thường. Cứ ngửi thấy mùi gì nồng nồng một chút là có cảm giác muốn nôn. Vì vậy, cô chọn nước lọc để tránh lại thất lễ.
Ô Tĩnh rót cho Tống Khinh Ca một cốc nước lọc.
“ Cảm ơn !” Cô nói.
Ô Tĩnh khẽ mỉm cười : “ Cô quá khách khí rồi .” Tiếp đó nói : “ Cô có mang theo hợp đồng không? Đưa tôi xem một chút .”
Tống Khinh Ca ngồi phía đối diện, nhìn anh cẩn thận đọc từng câu từng chữ trong bản hợp đồng, trong lòng thấp thỏm lo lắng. Ô Tĩnh vẫn thản nhiên xem hợp đồng, biểu cảm trên khuôn mặt không có bất cứ biến hóa nào.
Luật sư luôn luôn vô cùng điềm tĩnh và cẩn thận. Ô Tĩnh không ngoại trừ, trong quá trình xem hợp đồng, anh không nói một câu, khi xem xong hợp đồng mới hỏi : “ Không phải cô nói có một đoạn video, được coi là hợp đồng phụ sao .”
“ Video đó tôi không có .” Tống Khinh Ca nói : “ Nó nằm trong tay đối phương .”
Ô Tĩnh hỏi : “ Nội dung video đó cô nhớ rõ không ?”
Khinh Ca gật đầu.
“ Cố gắng thuật lại chi tiết cho tôi nghe .” Ô Tĩnh nhắc nhở : “ Không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào, cũng không cần phải thêm những nội dung không liên quan .”
Mặc dù hôm qua Tống Nhã Như đã dặn dò không nên mang hợp đồng chi tiết nói cho người ngoài biết nhưng bởi vì anh là do Đại Boss giới thiệu, cho nên Khinh Ca rất tin tưởng. Vì vậy, cô đem nội dung chi tiết của video thuật lại cho anh.
Ô Tĩnh ngồi ở ghế sa lon, nghe cô nói xong, có chút không tin : “ Là dì cô cam kết gả cô cho con trai của đối phương, lấy đó làm điều kiện phụ trong hợp đồng sao ?”
Tống Khinh Ca gật đầu.
“ Tại sao lại có giao ước hoang đường như vậy ?” Ô Tĩnh không tin vào mắt mình. Anh đã là luật sư khoảng 10 năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy điều này. Anh đối với Tống Nhã Như vô cùng nghi ngờ. Sau đó, đồng cảm sâu sắc với Đại Boss.
Tống Khinh Ca than nhỏ một tiếng : “ Bây giờ đối phương nắm trong tay video, yêu cầu chúng tôi thực hiện cam kết, nếu không .. sẽ hủy bỏ hợp tác. Nếu như theo như giao ước, chúng tôi còn phải bồi thường một khoản tiền kếch xù .”
Ô Tĩnh nhìn cô : “ Vậy ý cô thế nào ?”
“ Chắc chắn tôi sẽ không kết hôn với hắn .” Tống Khinh Ca nghiêm túc nói : “ Luật sư Ô, tôi muốn biết nếu như bên tôi bội ước, có cách nào giảm bớt được khoản bồi thường không ?” Khoản bồi thường đó quá sức tưởng tượng, quá sức trang trải.
Ô Tĩnh suy nghĩ sau đó nói : “ Trước hết, trong đoạn video có nói tới đây sẽ là điều kiện phụ của hợp đồng, điều này không thể chối cãi được .” Anh nhìn Tống Khinh Ca : “ Theo như kinh nghiệm của tôi, hai bên đã thống nhất với nhau, nếu một trong hai bên bội ước, số tiền bồi thường sẽ bằng 30% tổng dự án, cho nên .. dù có đưa ra tòa, khả năng giảm bớt được tiền bồi thường là vô cùng thấp .”
Tống Khinh Ca vô cùng thất vọng vì câu trả lời của anh. Luật sư của Tống thị cũng trả lời như vậy. Trước khi đến đây, cô vẫn nuôi một tia hi vọng, xem ra đã tan thành mây khói : “ Luật sư Ô .” Cô hỏi : “ Vậy chúng tôi chỉ có cách là nộp tiền bồi thường vì bội ước sao ?”
“ Nếu thực sự bên cô bội ước, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể làm như vậy .” Ô Tĩnh nói.
Tống Khinh Ca nhíu mi, thở dài.
Nhìn cô, Ô Tĩnh hơi mấp máy môi, làm bộ cầm điện thoại xem tin tức nhưng thực ra là chụp lại dáng vẻ hiện tại của cô, sau đó gửi cho Đại Boss.
“ Thật ra thì, bên cô có bội ước hay không, cần phải xem xét kỹ lưỡng .” Ô Tĩnh lạnh nhạt nói.
Tống Khinh Ca giật mình, vội vàng hỏi : “ Luật sư Ô, ý của anh ..”
“ Mặc dù video đó có thể coi là điều kiện phụ .” Ô Tĩnh khoác tay lên thành ghế so pha, ngón tay gõ theo nhịp : “ Nhưng những gì dì cô hứa hẹn trong video là làm trái với pháp luật, nếu như đưa ra tòa án, cũng không đồng ý để nó trở thành điều kiện phụ .”
“ Như vậy là sao ạ ?” Tống Khinh Ca có chút hồ đồ.
Luật hôn nhân hiện hành của nước ta, đề xướng hôn nhân tự do. Nói cách khác, nếu như lấy hôn nhân làm giao dịch, là trái với pháp luật .” Anh cười nói : “ Huống chi, cô là người trưởng thành, quyền công dân đầy đủ. Dì của cô, cho dù là người nuôi dưỡng cô, cũng không có quyền quyết định chuyện hôn nhân của cô .”
Một câu như thức tỉnh người trong mộng, Tống Khinh Ca nghe xong vui mừng nói : “ Nếu như đem video làm bằng chứng, ra tòa án cũng không thể xử chúng tôi bội ước ?”
Trên lý thuyết là như vậy .” Ô Tĩnh nói.
Tống Khinh Ca nghe xong, vui mừng không dứt. Buồn phiền trong lòng vơi đi rất nhiều, cô mỉm cười : “ Luật sư Ô, vô cùng cảm ơn anh .”
Tôi được trả công để phục vụ, cô không cần phải khách khí .” Ô Tĩnh dương mi tự đắc nói.
Phí phục vụ là bao nhiêu, chúng tôi chuyển thẻ hay là thanh toán bằng tiền mặt . Tống Khinh Ca hỏi.
Phí phục vụ, tôi nhận theo năm .” Ô Tĩnh nhún vai nói : “ Đại Boss đã trả tiền rồi .”
Nghe anh nhắc tới Đại Boss, mặt Tống Khinh Ca hơi đỏ lên, mắt hơi nhìn xuống : “ Anh ấy trả là trả phí cho tập đoàn , Ô Tĩnh, phí phục vụ tôi cần phải trả anh là bao nhiêu ?”
Ô Tĩnh dương mi nói : “ Đại Boss nói, hai người là người một nhà, cho nên khoản phí này, cậu ấy là người trả .”
Bị anh ta nhạo báng, Tống Khinh Ca đỏ mặt.
Tôi nghĩ, chúng ta phải làm quen lại .” Ô Tĩnh cười : “ Tôi là Ô Tĩnh, là bạn học 12 năm của Phong Thành .”
Đại Boss nói quan hệ của anh và cô với Ô Tĩnh, chẳng trách Ô Tĩnh lại thản nhiên như vậy, Tống Khinh Ca có chút quẫn : “ Tôi là ..”
Ô Tĩnh thấy cô ấp úng, giúp cô nói : “ Tôi biết rồi, là bạn gái của Phong Thành .”
Tống Khinh Ca mím môi, có chút ngượng ngùng.
Nhìn ra được, Phong Thành rất yêu cô .” Ô Tĩnh nói : “ Tôi quen biết cậu ấy hơn 12 năm, lần đầu tiên thấy cậu ấy khẩn trương vì một cô gái .”
Nghe anh nói như vậy, mặt cô đột nhiên nóng lên, có chút khó nói.
Là bạn học lâu năm, Tôi luôn cảm thấy cậu ấy như là một khối băng vậy. Ngoan cố không thay đổi, đàn ông như cậu ấy, có tài có mạo. Vây quanh bên người rất nhiều phụ nữ, nhưng cậu ấy đối với những người đó không hề để ý đến .” Ô Tĩnh ném ra một trái bom nặng ký : “ Theo tôi được biết, cô là bạn gái đầu tiên của cậu ấy .”