Editor: Giả Bảo Ngọc
Ánh mắt Tống Khinh Ca mải miết nhìn bốn phía, nhưng không tìm thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, khi cô đang thất vọng thì nhìn thấy Tôn Thần, chủ nhân bữa tiệc tối nay. Anh đang đứng cách đó không xa, cùng những vị khách hàn huyên. Tống Khinh Ca đi tới, nở nụ cười yếu ớt : “ Tôn Tổng, chào anh .”
Tôn Thần xoay người lại, nhìn thấy cô thì hơi giật mình, cặp kính trước mắt cũng không thể che dấu đi những tia vui vẻ nhấp nháy trong khóe mắt anh. Anh vẫn vậy, luôn nho nhã, lịch sự. Giọng nói dịu dàng như với một người bạn thân thuộc : “ Khinh Ca, em đến rồi .”
Tống Khinh Ca hơi nghiêng đầu, mím môi nói lời cảm ơn : “ Bài trả lời phỏng vấn của anh, em đã xem qua. Tôn Tổng, cảm ơn anh đã giúp em giải thích .” Cô chủ động bước tới chào hỏi anh, thứ nhất là muốn nói lời chào tới chủ nhân bữa tiệc, ngoài ra còn muốn gửi lời cảm ơn.
“ Anh chịu sự nhờ vả của một người, với lại chỉ nói ra sự thật thôi .” Tôn Thần nhìn cô, cười nhạt. Đem cảm xúc sâu thẳm trong nội tâm của mình cất giấu đi : “ Chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay, em không cần nghĩ nhiều đâu .”
Nhờ vả? Tống Khinh Ca hơi kinh ngạc : “ Là ai nhờ vả anh ?”
“Em không biết ?” Tôn Thần thâm ý nhìn cô.
Chẳng lẽ là Đại Boss? Dường như, ngoài anh ra không thể là ai khác. Thế nhưng, anh dường như muốn Ô Tĩnh ra mặt hộ : “ Là Ô luật sư sao ?” Tống Khinh Ca hỏi.
Tôn Thần mím môi, lắc đầu. Trong mắt thoáng tia chua xót : “ Khinh Ca, còn muốn gạt anh sao ? Là Cố Phong Thành .”
Tập đoàn Đông Chu và tập đoàn ZK quy mô tương đương. Tôn Thần và Đại Boss giống như là vua nước này nhìn thấy vua nước kia. Tống Khinh Ca nhớ, lần trước ở buổi tiệc liên hiệp công thương, hai người hình như không nói chuyện gì với nhau. Cô cảm thấy rất khó tin, một người kiêu ngạo, tự phụ như Đại Boss lại đến thỉnh giáo Tôn Thần nhờ anh giúp một tay. Anh vì cô, làm quá nhiều. Trong lòng cô, ngoài cảm động còn có vui mừng. Một người đàn ông có thể vì một người phụ nữ, yên lặng làm nhiều chuyện như vậy, khẳng định tất cả đều bắt nguồn từ nội tâm.
Nhìn cô trầm mặc, nhưng khi nhắc tới Cố Phong Thành thì biểu cảm vui vẻ hẳn lên, điều này khiến cho Tôn Thần có chút mất mát, hơn nữa là đố kỵ : “ Anh không nghĩ đến hai người lại đang yêu nhau .”
Tống Khinh Ca có chút ngượng ngùng, cười cười không phủ nhận.
“ Hai người bắt đầu từ bao giờ?” Tôn Thần trong lòng có chút không chịu thua, ở buổi tiệc hiệp hội công thương, Cố Phong Thành ở trước mặt mọi người kéo ghế của Tống Khinh Ca, hại cô bị ngã, sau đó lại khiến cô vô cùng khó xử. Lúc đó, anh vì muốn giúp cô mà cùng Cố Phong Thành ngầm so tài, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, hai người họ lại ở cùng một chỗ.
“ Được một thời gian rồi .” Đối với Tôn Thần, Tống Khinh Ca luôn cảm thấy ái mộ vì vậy thẳng thắn nói với anh.
“ Ở buổi tiệc liên hiệp công thương ư ?”
“ Vâng .” Nếu như tính từ lúc cô quyến rũ Đại Boss thì còn sớm hơn.
Tôn Thần cười khổ : “ Hai người che giấu quá giỏi .” Bây giờ nhớ lại, đêm đó Cố Phong Thành cố ý giễu cợt cô, nhằm vào cô, thật ra thì hai người đã có tình ý với nhau, chẳng qua là anh không nhìn ra mà thôi.
Tống Khinh Ca hơi cụp mi, mím môi cười.
Khi người phục vụ đi ngang qua, Tôn Thần lấy một ly rượu trên khay của phục vụ, đưa cho Khinh Ca : “ Khinh Ca, rất vui được quen em .” Suy nghĩ một chút, anh trấn tĩnh lại. Anh cùng Cố Phong Thành, trên thương trường không thua kém gì nhau. Đối với Tống Khinh Ca, chỉ là anh đến chậm một bước so với Cố Phong Thành mà thôi. Giờ đây hai người đã ở cùng một chỗ, như vậy anh cũng nên mừng cho họ, ít ra cũng có thể làm bạn bè tốt.
“ Em cũng vậy .” Tống Khinh Ca nhận lấy ly rượu, cùng anh chạm ly.
Tôn Thần uống một hơi cạn sạch, sau đó anh chỉ chỉ vào ly của cô, lịch sự nói : “ Em chỉ cần uống một chút thôi .” Anh nho nhã, đại độ : “ Rượu này, không nên uống nhiều .” Anh vẫn chưa quên bộ dạng hôm đó cô say rượu.
Tống Khinh Ca hơi nhấp môi.
“ Em cứ tự nhiên nhé .” Tôn Thần nhìn khách khứa trong phòng tiệc : “ Anh qua chào hỏi vài vị khách .” Sau đó, bưng theo ly rượu đến bên những vị khách chào hỏi.
Tống Khinh Ca cũng gặp được mấy người quen, nhưng khi nói chuyện cô không được chuyên tâm, chỉ đơn giản hàn huyên vài câu. Sau đó đi khắp phòng tiệc nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Đại Boss đâu.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ. Giờ này anh phải đến rồi chứ.
Cô mím môi, ánh mắt lại mải miết tìm kiếm. Cuối cùng, thu lại được vẫn chỉ là nỗi thất vọng. Họp thường niên rất náo nhiệt, MC trên sân khấu hào hứng dẫn dắt, ở dưới mọi người ăn uống linh đình, ai ai cũng chuyện trò.
Đại Boss không tới khiến cho cô thấp thỏm mong đợi. Cảm giác mọi thứ trở lên vô vị, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa lớn của phòng tiệc, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cần tìm. Cô than nhỏ một tiếng, sau đó đặt ly rượu lên bàn, đi tới phòng rửa tay.
Oan gia ngõ hẹp, khi rửa tay xong, đang trang điểm lại thì cô gặp Đổng Tùng San.
Đổng Tùng San mặt lễ phục bó sát người, hở trước hở sau. Nhìn thấy Tống Khinh Ca trong mắt hàm chứa một tia cười nhạo : “ Tống tiểu thư, đã lâu không gặp .”
Tống Khinh Ca nhàn nhạt nhướn mày, đối với cô ta chẳng có chuyện gì hay ho để nói! Vì vậy, không để ý tiếp tục trang điểm.
Đổng Tùng San đứng sau lưng cô, ý vị giễu cợt : “ Tống tiểu thư có thể toàn thân bước ra khỏi trận chiến internet, thật là đáng mừng a .”
Đối với thái độ kỳ quái của cô ta , Tống Khinh Ca làm như không thấy. Sau khi trang điểm xong, xoay người rời đi.
“ Hừ, kiêu ngạo được mấy hồi ?” Đổng Tùng San nhìn bóng lưng cô : “ Bản thân tôi muốn nhìn xem cô có thể đắc ý được bao lâu !” Nghĩ đến mình vẫn còn chưa hết điêu đứng vì video bất nhã kia, vậy mà Tống Khinh Ca có thể ung dung, tự tin bước đi như vậy, trong lòng cô vừa đố kỵ, vừa uất hận.
Đổng Tùng San chỉ như là một nốt nhạc thừa, không ảnh hưởng đến cảm xúc của Tống Khinh Ca. Cô trở lại phòng tiệc, lúc này người MC đang nói về chủ đề gì đó rất hào hứng, không khí phòng tiệc vô cùng náo nhiệt.
Cô lại gặp gỡ vài người quen, lẽ phép nâng ly hàn huyên với họ. Khi vừa hớp một ngụm rượu nhỏ thì phát hiện những người khách gần đó đang giãn sang hai bên, sau đó Tôn Thần từ sân khấu phòng tiệc bước xuống, đi về phía cô.
Cô đang nghi ngờ thì Tôn Thần đã tới bên cạnh, ưu nhã hướng tay về phía cô : “ Khinh Ca, có thể khiêu vũ với anh không ?”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía họ, cô có chút khó xử ..
“ Chỉ khiêu vũ một bản thôi .” Tôn Thần nhìn cô đứng bất động, thấp giọng nói : “ Đừng khiến anh khó xử .”
Đúng vậy, chẳng qua chỉ là khiêu vũ một bản thôi mà, Tống Khinh Ca đưa tay cho anh.
Tôn Thần dắt tay cô bước về phía sàn nhảy, âm nhạc từ từ vang lên.
Bóng dáng nho nhã quyện với dáng hình mê người khiến cho mọi ánh mắt chú ý. Hai người khiêu vũ vô cùng ăn ý.
Tống Khinh Ca phát hiện, đối mặt với anh cô rất tự nhiên. Mặc dù bọn họ quen biết không lâu, tiếp xúc không nhiều nhưng anh khiến cho cô có cảm giác như là một người bạn lâu năm. Cho dù cùng anh khiêu vũ, nhưng không có bất cứ cảm giác gì lúng túng.
Đang khiêu vũ, Tôn Thần nói : “ Em biết không, vì muốn khiêu vũ được trên nền bản nhạc này, anh đã mời vũ sư đến luyện 2 ngày đó .” Anh cười yếu ớt nói : “ Sớm biết em nhảy tốt như vậy, anh đã nhờ em đến dạy rồi .”
“ Em cũng chỉ là biết sơ sơ thôi .” Tống Khinh Ca cười nhạt, khiêm tốn nói : “ Không dạy anh được .”
Khi xoay tròn, ánh mắt cô xẹt qua đám người, dường như nhìn thấy Đại Boss. Cô hơi giật mình, quay đầu lại nhìn thì bước chân bị lỗi nhịp, suýt chút nữa dẫm lên chân Tôn Thần. Cũng may cô phản ứng nhanh, nhanh chóng đuổi kịp bước chân anh.
Phần sau của bản nhạc, cô có chút không yên lòng, ánh mắt luôn tìm kiếm trong đám người.
Khi bản nhạc thứ nhất kết thúc, cô buông tay Tôn Thần, vội vã đi vào đám người. Tôn Thần nhìn bóng dáng yểu điệu đang dần rời xa, trong lòng lại dấy lên cảm giác mất mác, anh nhàn nhạt lắc đầu.
Vũ khúc lại tiếp tục, rất nhiều vị khách lên sàn khiêu vũ.
Tống Khinh Ca xuyên qua đám người, đi đến hơn nửa phòng tiệc. Cuối cùng, cũng nhìn thấy Đại Boss. Đại Boss hôm nay cực kỳ đẹp trai, ăn mặc chính trang, vóc người cao lớn, mười phần nam tính sức quyến rũ thập toàn. Trong nháy mắt, nhớ nhung biến thành vui mừng, trái tim cô không ngừng nhảy nhót.
Đại Boss đang cùng mấy vị tiền bối hàn huyên. Thấy vậy, Tống Khinh Ca đứng yên tại chỗ, do dự không biết có nên bước đến hay không.
“ Khinh Ca ?” Khi cô đang do dự thì có một vị khách bước tới chào hỏi. Cô hàn huyên với người đó vài câu, sau đó quay sang thì phát hiện Đại Boss không ở đó nữa.
Anh đi đâu rồi? Cô hơi giật mình, ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người.
“ Lại tìm anh sao ?”
Sau lưng truyền tới giọng nói trầm thấp khiến nhịp tim Tống Khinh Ca tăng nhanh, quay lại thì thấy Đại Boss đang đứng sau lưng mình, đáy mắt anh sâu thẳm, môi mỏng mím hờ, cười như không cười nhìn cô.
Trong nháy mắt, cô cảm giác mặt mình rất nóng, mím mím môi, đáy mắt mang theo hàng ngàn ý cười nhìn anh.
Nhiều ngày không gặp, giờ phút này trong mắt hai người chỉ chứa hình bóng của nhau.
Đại Boss dắt tay cô, xuyên qua đám người, đi ra khỏi phòng tiệc.
Trái tim Tống Khinh Ca nhảy nhót không ngừng, theo anh bước vào cửa thang máy, cô hỏi : “ Chúng ta đi đâu vậy ?” Bàn tay anh, khô ráo mà ấm áp.
Đại Boss quay sang nhìn cô trong mắt là hàng ngàn tia nóng rực, như muốn đem cô hòa tan : “ Em nói xem ?”
Xa cách gặp lại, tình yêu cuồng nhiệt, dĩ nhiên là phải tìm một nơi để “nói chuyện“. Tống Khinh Ca nghĩ đến những điều này thì mặt đỏ ửng, thấp giọng nói : “ Họp thường niên chưa kết thúc, chúng ta cứ như vậy về nhà, không được tốt lắm !”
“ Thì ra là em muốn về nhà? Về nhà làm gì vậy ?” bờ môi Đại Boss hé một tia cười, mập mờ nhạo báng cô : “ Anh vốn chỉ định đưa em đi ăn chút gì ..”
Ách! Lại bị anh đùa giỡn! Hừ, Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, mặt đỏ ửng, nhịp tim lại rối loạn.
Cửa Thang máy mở ra, anh dắt tay cô bước vào, đi thẳng xuống tầng ngầm chỗ đậu xe.
Lên xe, không khí có chút thay đổi. Đại Boss vừa rồi còn giả bộ bình tĩnh thì lúc này lấn thân tới, giọng khàn khàn mê người : “ Em muốn làm gì, không nhất thiết phải về nhà .”
Tống Khinh Ca mặt nóng lên, anh ở gần trong gang tấc, hơi thở pha lẫn vị thuốc lá khiến cho cô si mê. Cô không nhịn được, hơi khép mi, môi xinh khẽ tiến tới môi mỏng.