Editor: Giả Bảo Ngọc
Tống Khinh Ca than nhỏ, khó trách vì sao hôm nay Ô Tĩnh lại nói Đại Boss đối với cô có ý muốn bảo vệ quá mạnh mẽ, làm mọi việc vì cô, không muốn cô chịu bất cứ tổn thương gì.
Anh làm những điều này, nhưng lại chưa từng nói với cô. Thì ra, anh dùng phương thức yên lặng để bảo vệ, yêu thương cô.
Khóe mắt Tống Khinh Ca ẩm ướt, cô lại thấy nhớ anh rồi.
“ Cảm động đi !” Hứa Uyển cười.
Tống Khinh Ca khẽ mím môi, nói nhỏ : “ Thực sự mình không nghĩ đến ..”
“ Nghĩ gì nữa !” Hứa Uyển trách mắng bạn : “ Mình mà là cậu, thì lập tức đi tìm anh ấy .”Cô đề ra “cao kiến” : “ Sau đó, lấy thân báo đáp .” Cô xấu xa nói tiếp : “ Có thể ở bên một người đàn ông đẹp trai như vậy, Khinh Ca cậu đúng là trúng số độc đắc .”
Tống Khinh Ca bị bộ dạng của Hứa Uyển làm cho bật cười.
Hứa Uyển cố ý trêu : “ Nói mình nghe một chút, cậu làm thế nào mà quyến rũ được anh ấy ?”
Tống Khinh Ca đỏ mặt.
“ Khó trách, lần đó cậu uống rượu say, còn nói là muốn cùng anh ấy “làm” ..” Hứa Uyển giễu cợt bạn : “ Nếu là mình, mình cũng như vậy, ha ha ..”
Tống Khinh Ca hơi cau mày, sẵng giọng : “ Tiểu Uyển, cậu hư quá .”
Hứa Uyển buồn cười, thấp giọng nói : “ Oh, cậu thì không hư à? Cậu mà không hư tại sao lại đi quyến rũ người ta ?”
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, biết điều ngậm miệng. Kể từ khi cô ở chung với Đại Boss, đúng thật là bị làm hư.
Thừa lúc Hứa Uyển đi rửa tay, cô lấy điện thoại di động ra xem. Từ sáng tới giờ, ngoại trừ tin nhắn kia, không có bất cứ cuộc gọi, tin nhắn nào của anh. Nghĩ đến hôm qua, bởi vì chuyện của La Thế Sâm, cô chất vấn anh, thái độ với anh không được tốt .. Mà anh đối với cô, lại luôn bao dung, nhường nhịn, nhắn cho cô bao nhiêu tin nhắn.
Cô soạn tin nhắn : [ Anh ăn trưa chưa ?]
Ừm, giờ này chắc là anh ăn cơm trưa rồi, cô suy nghĩ một chút, cảm thấy không ổn, lại xóa đi: [ Mấy giờ anh lên máy bay?]
Haizz, cô lại cảm thấy mình quá ngu ngốc, rõ ràng anh đã nói với cô về chuyến bay rồi. Vì vậy, cô lại xóa. Không biết nhắn nội dung gì cho anh, do dự một hồi, muốn gọi điện thoại thì thấy Hứa Uyển quay trở lại vì vậy đành thôi.
Khinh Ca đặt điện thoại sang một bên : “ Tiểu Uyển, tuần cuối cùng của năm, tập đoàn mình tổ chức họp thường niên, cậu đến tham gia nhé .”
“ Thôi đi .” Hứa Uyển thờ ơ nói : “ Trừ cậu ra, người nào mình cũng không quen, tới đó làm gì? Đến làm cảnh à !”
“ Cậu đang được nghỉ mà, dù sao cũng nhàn rỗi, tới đó cho vui đi .” Khinh Ca nói : “ Dì mình muốn mời cậu đến dự .”
“ Woa !” Hứa Uyển kinh ngạc : “ Dì cậu mời mình ư ?” Cô nhớ mỗi lần Tống Nhã Như nhìn thấy cô .. ánh mắt bà không có mấy thiện cảm.
Khinh Ca mơ hồ đoán được Hứa Uyển đang nghĩ gì. Cô biết, dì trước giờ không thích Hứa Uyển, nhưng lần này mới Hứa Uyển có thể là vì Lê Hân . Bởi vì từ lúc biết Hứa Uyển quen với Lê Hân, thái độ dì khác hắn : “ Đi nhé .”
“ Mình thực sự không có thời gian .” Hứa Uyển mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi nói : “ Cuối tuần, mình có chuyến bay đến thủ đô, có thể qua tết mới về .”
Thủ đô? Tống Khinh Ca nghĩ ngay đến Lê Hân, kín đáo hỏi : “ Đi tìm anh ta ?”
Hứa Uyển khẽ gật đầu.
Tống Khinh Ca lo lắng, kéo tay bạn : “ Cậu đừng đi, anh ấy .. Người nhà anh ấy đều ở đó .” Thật ra, cô muốn nói là vợ Lê Hân ở đó, nếu không cẩn thận gặp nhau, như vậy .. Hứa Uyển sẽ rất lúng túng.
“ Vợ anh ấy sẽ đi sang châu âu đón năm mới .” Hứa Uyển thấp giọng nói : “ Cho nên anh ấy bảo mình lên đó .” Thay vì một mình ở thành phố Z đón năm mới, chẳng thà lên đó cùng anh ta. Ít nhất, trong nhà có một thành viên, sẽ không cảm thấy cô đơn.
Tống Khinh Ca : “ ..”
Hứa Uyển khẽ nhếch môi : “ Cậu yên tâm, mình biết chừng mực .”
“ Cậu phải cẩn thận .” Tống Khinh Ca nói, thật ra thì, Hứa Uyển như thế này là sai, nhưng mà ..
“ Không sao đâu .” Hứa Uyển nói : “ Đàn ông đối với phụ nữ, cảm giác mới mẻ không quá 3 tháng .” Cô bình tĩnh nói tiếp : “ Thật ra, gần đây anh ấy cũng không tìm mình, nếu không phải vì vợ anh ấy qua châu âu, chắc anh ấy không tìm mình .” Cô nói ra rất dễ dàng : “ Nói không chừng, ăn tết xong mình và anh ấy sẽ chia tay .”
Nhìn bạn thân thản nhiên nói, làm như không có chuyện gì nhưng trong lòng Tống Khinh Ca lo lắng. Cô biết, Hứa Uyển không phải là người hời hợt, hơn nữa, nhạn bay còn để lại vết. Huống chi, là hai người từng ở chung với nhau .. Cô sợ, cuối cùng Hứa Uyển sẽ là người bị tổn thương.
Ăn cơm xong, Tống Khinh Ca và Hứa Uyển đi tới thang máy thì gặp Ô Tĩnh và Hứa Khiêm.
Bởi vì đều quen biết nhau, nên mọi người khách khí chào hỏi.
“ Hai em đi đâu ?” Ô Tĩnh nhìn hai cô, ga lăng nói : “ Để anh đưa các em đi .”
Tống Khinh Ca nói : “ Chúng em đi xe tới .”
Ô Tĩnh gật đầu, cố ý hỏi : “ Hứa Khiêm, chuyến bay của Đại Boss mấy giờ thì hạ cánh ?”
“ 5 giờ ạ .” Hứa Khiêm nói : “ Luật sư Ô, anh tìm Đại Boss có chuyện gì ?”
Hứa Uyển khẽ mỉm cười, lấy cùi chỏ huých huých vào Khinh Ca. Sắc mặt Tống Khinh Ca hơi mất tự nhiên, mím mím môi làm bộ như không có chuyện gì.
“ Cũng không phải chuyện gì quá gấp .” Ô Tĩnh nói.
“ Vậy thì hôm khác đến gặp ngài ấy .” Hứa Khiêm nói.
“ Tại sao ..” Ô Tĩnh kinh ngạc hỏi.
“ Đại Boss nói, sau khi xuống máy bay không về tập đoàn .” Hứa Khiêm nói : “ Ngài ấy sẽ trực tiếp về nhà, sau đó tới tập đoàn Đông Chu tham dự buổi họp thường niên .”
Ô Tĩnh dương dương tự đắc mi, ánh mắt xẹt qua người Tống Khinh Ca, nói bâng quơ : “ Công tác nhiều thế .. chắc cậu ấy mệt lắm .”
“ Đúng vậy .” Hứa Khiêm nói : “ Đại Boss rất bận, ban ngày đi họp, buổi tối phải đi xã giao, còn phải xử lý công việc ở mấy chi nhánh tại thành phố A, nửa đêm còn cùng với giám đốc Cao mở video hội nghị, đúng là đủ bận rộn, thừa mệt mỏi .”
Tống Khinh Ca yên lặng lắng nghe.
Thang máy mở cửa ra, mọi người cùng đi vào.
“ Hứa Khiêm à, Đại Boss mệt như vậy .” Ô Tĩnh thở dài nói : “ Bên cạnh lại không có ai chăm sóc, cậu là thư ký, cần phải quan tâm nhiều hơn đến sếp, đừng để mệt mỏi đến mức
suy sụp .”
“Luật sư Ô, anh cũng biết Đại Boss rất cuồng công việc, ai khuyên cũng không được mà .” Hứa Khiêm cảm khái nói.
“ Yên tâm, tôi mới phát hiện có người có thể khuyên được .” Ô Tĩnh nói vu vơ.
Tống Khinh Ca cảm thấy ánh mắt Ô Tĩnh cứ nhìn mình, cô cúi đầu, giả bộ không biết.
Đến bãi đỗ xe, hai bên đơn giản nói lời tạm biệt. Tống Khinh Ca và Hứa Uyển lên xe.
Tống Khinh Ca thắt dây an toàn, khởi động, từ bãi đỗ xe lái ra.
“Ai daa, Khinh Ca cậu có nghe rõ không đó ?” Hứa Uyển cười ha ha.
“Gì cơ ?” Tống Khinh Ca nhìn thẳng phía trước, cầm chắc vô lăng hỏi.
“Lời luật sư Ô nói ấy .” Hứa Uyển hắng giọng : “ Tất cả đều là nói cho cậu nghe đó !” Cô lại cười ha ha : “ Chỉ có anh chàng thư ký ngốc kia là không hiểu gì, cứ thế khai hết ra. Ai daa, Ô Tĩnh vị này thật đúng là không đơn giản .”
Tống Khinh Ca ngượng ngùng, không lên tiếng.
“Này, cậu không hiểu hay là cố tính không hiểu đấy ?” Hứa Uyển hỏi.
Tống Khinh Ca khẽ gật đầu, thừa nhận : “ Mình hiểu .”
Hứa Uyển nhìn cô nói : “ Vậy thì 5 giờ tới sân bay nhận người .”
Cô cũng rất muốn gặp anh nhưng bây giờ chắc là chưa được : “ Tôi nay mình có tiệc xã giao, không đi ra sân bay được .”
“Xã giao gì, hoãn đi .” Hứa Uyển khua khua tay, tò mò nhìn cô. Phát hiện Tống Khinh Ca rất bình tĩnh, không hiểu hỏi : “ Khinh Ca, anh ấy đi hơn 1 tuần, cậu không thấy nhớ sao ? Lâu ngày như vậy mà không muốn tìm cơ hội gặp mặt sao .” Dứt lời cô lắc đầu : “ Cậu như vậy, quá là lạnh nhạt, chẳng cuồng nhiệt gì.”
Khinh Ca hơi ngượng ngùng : “ Làm sao cậu biết mình không nhớ anh ấy ?”
“Nếu nhớ thì đi đón anh ấy đi, sợ cái gì !” Hứa Uyển nói.
“Cậu không nghe trợ lý Hứa nói, tối nay anh ấy tới tập đoàn Đông Chu họp thường niên sao ?” Tống Khinh Ca nói.
Hứa Uyển suy nghĩ một chút : “ Cũng đúng .. Nhưng Đại Boss cũng thật là, tiểu biệt thắng tân hôn*. Vừa trở lại, đã vội vàng họp thường với chẳng niên .. Hai người, căn bản không giống đang yêu đương .”
*Đêm “Gặp gỡ” sau bao ngày xa cách, còn hơn là đêm tân hôn.
Khóe môi Tống Khinh Ca mang theo một chút ngượng ngùng, sắc mặt khẽ ửng hồng, thổ lộ với Hứa Uyển : “ Thật ra thì, tối nay mình đi xã giao .. là đến tập đoàn Đông Chu họp thường niên .” Nghe Hứa Khiêm nói Đại Boss tới đó, cô rất vui.
“A !” Hứa Uyển lại cười, vỗ vỗ vai cô nói : “ Nhóc con, giấu giếm cũng giỏi đấy . Bình tĩnh như vậy hóa ra là tình chàng ý thiếp, đã hẹn trước với nhau .”
“Không phải hẹn trước, chỉ là trùng hợp thôi .” Tống Khinh Ca nói : “ Họp thường niên tập đoàn Đông Chu, mình đã có lịch đi từ trước. Vừa rồi, nghe trợ lý Hứa nói mới biết anh ấy cũng đến .”
“8 phần là Đại Boss muốn mang một niềm vui bất ngờ cho cậu !” Hứa Uyển nói.
Thật sự là muốn mang cho cô một niềm vui sao ? Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Tống Khinh Ca liếc nhìn điện thoại di động, anh đến một tin nhắn cũng không có kìa.
“Khinh Ca .” Hứa Uyển xấu xa cười : “ Tiểu biệt thắng tân hôn .. Cậu tối nay phải ăn mặc thật đẹp vào .”
Tống Khinh Ca khẽ cáu, liếc bạn một cái.
“Mình nghe nói cách đây vài dãy phố, có một cửa hàng bán nội y rất hot .” Hứa Uyển mập mờ nói : “ Hay là, chúng ta qua đó dạo một chút ?”
Ách ! Tống Khinh Ca mặt ửng đỏ : “ Không cần, cái đó ..”
Thế nhưng, không ngăn được Hứa Uyển, hai người vẫn qua phố đó đi dạo. Sau khi bước ra, Tống Khinh Ca đi trước, Hứa Uyển đi sau trong tay cầm mấy cái túi.
Tống Khinh Ca đưa Hứa Uyển về nhà, lúc xuống xe Hứa Uyển chỉ vào mấy cái túi nằm ở ghế lái phụ : “ Tối nay nhớ mặc vào, đừng có phụ công mình lựa đồ cả buổi chiều nhá .
Chờ Hứa Uyển đi xa, Tống Khinh Ca nhìn mấy cái túi, đỏ mặt.
--
Đưa Hứa Uyển về nhà xong, Tống Khinh Ca lái xe đến bệnh viện.
Tống Khinh Ca không đi tới phòng bệnh mà vào phòng của bác sĩ chính của Tống Nhã Như.
“Bệnh nhân cơ bản đã hồi phục, theo dõi thêm 2 ngày nữa, nếu không có gì đáng ngại, có thể xuất viện .”Bác sĩ nói : “ Nhất định phải để bệnh nhân nghỉ ngơi, chú ý không được để bệnh nhân kích động, đi lại phải nhẹ nhàng .”
Biết tình trạng bệnh của Tống Nhã Như đã ổn định, Tống Khinh Ca yên lòng. Cô đi tới phòng bệnh, Tống Nhã Như đang thức, có thể đi xuống giường.
“Dì, dì thấy trong người thế nào ? Tống Khinh Ca hỏi.
“Đầu vẫn có chút đau .” Tống Nhã Như thở dài, nói : “ Tay không được linh hoạt như trước .”
“Không sao đâu dì à, khôi phục cần cả một quá trình . Bác sĩ nói, dì cần phải nghỉ ngơi nhiều thì mới khỏe lại được .” Tống Khinh Ca an ủi.
“Dì, con có một tin vui muốn nói cho dì biết .” Cô mừng rỡ nói : “ Hôm nay con đi gặp luật sư Ô, anh ấy nói cho con biết đoạn video kia nội dung vi phạm đến luật hôn nhân. Dù có đưa ra tòa, cũng không thể làm bằng chứng được .” Cô hào hứng : “ Chúng ta sẽ không bị coi là bội ước, không phải bồi thường cho La thị đâu .”
Tống Nhã Như nghe xong, có chút kinh ngạc hỏi : “ Thật không ?
“Thật ạ .” Tống Khinh Ca hào hứng nói : “ Con đã nói với luật sư Cung viết một bản văn kiện gửi tới La thị, quyền chủ động hiện tại nằm trong tay chúng ta .” Chấm dứt được chuyện này, trong lòng cô như trút được tảng đá nặng xuống.
“Con hỏi rõ ràng không đó ?” Tống Nhã Như nghi ngờ : “ Luật sư Ô, có lừa con hay không ?”
“Không đâu .” Thật ra, sau khi nghe Ô Tĩnh nói, cô cũng cẩn thận tìm hiểu lại đúng là anh ấy nói không sai : “ Hiện tại, La thị đã nhận được văn kiện đó rồi dì ạ .”
“Khinh Ca, con làm việc quá vội vàng .” Tống Nhã Như sắc mặt không được tốt : “ Chuyện lớn như vậy, sao không cùng dì bàn bạc ?”
Tống Khinh Ca cảm thấy kỳ lạ : “ Dì ..” Trước đó, không phải dì cháu cùng nghĩ biện pháp làm thế nào để hóa giải được chuyện này sao ? Hiện tại tìm ra cách giải quyết rồi, dì sao lại không vui ?
“Con nha, còn quá trẻ tuổi .” Tống Nhã Như tức giận : “ Mau đi lấy lại văn kiện đó về .”
“Sao lại lấy về ạ ?” Khinh Ca không hiểu.
“Lão hồ ly La Quốc Dân kia, nếu nhận được văn kiện đó, nhất định sẽ tìm lý do để ép chúng ta .” Tống Nhã Như không vui nói.
“Ông ta có thể tìm được lý do gì ?” Tống Khinh Ca nói : “ Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đấu lại ông ta .” Hôm nay, Ô Tĩnh đã xem qua bản hợp đồng, nói bản hợp đồng không có vấn đề gì. Cô không tin La Quốc Dân có thể tìm được lý do gì khác nói bên cô bội ước.
“Con nha ..” Tống Nhã Như giận không thôi.
--
Tống Nhã Như trách mắng nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Tống Khinh Ca .
Về đến nhà, cô mở tủ chọn một bộ dạ phục màu xanh biếc, phía trên lộ ra bờ vai, phía dưới không quá ngắn nhưng cũng khoe được đôi chân dài, phần ngực có thêu họa tiết tinh xảo. Màu này rất hợp với cô, làm nổi bật làn da trắng , váy bó sát càng tôn lên vóc người.
Vì muốn che đi má trái bị sưng, cô trang điểm hơi đậm. Tóc uốn để xõa hai vai, cả người nhìn vô cùng quyến rũ và xinh đẹp.
Cô nghiêm túc trang điểm cho mình, lần đầu tiên cảm thấy cái gì gọi là “phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp“.
Đại Boss nếu biết cô vì anh mà ăn mặc, trang điểm thế này, anh sẽ nghĩ thế nào ?
Nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm ấy, Tống Khinh Ca mím môi cười.
Cô nhìn nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ, anh chắc đã xuống máy bay, về nhà thay quần áo. Chắc đang trên đường tới tham dự họp thường niên rồi.
Tống Khinh Ca đi đến tập đoàn Đông Chu thì thấy rất nhiều khách đã đến, khi cô đến, cũng không có quá nhiều người để ý đến cô.