Editor: Giả Bảo Ngọc
Tống Khinh Ca tắm xong bước ra ngoài thì thấy Đại Boss đang ở ban công nghe điện thoại. Cô không muốn quấy rầy anh, vì vậy ngồi ở ghế sa lon xem ti vi. Các kênh trên ti vi đều chiếu những tiết mục vui nhộn chào mừng năm mới nhưng cô lại cảm thấy vô vị, toàn thân mệt mỏi nằm dựa vào sa lon ngủ.
Đại Boss nhờ Ô Tĩnh giới thiệu cho một vị bác sĩ, anh đang cùng vị bác sĩ đó nói chuyện điện thoại.
“ Phản ứng có thai ở mỗi người phụ nữ là khác nhau .” Bác sĩ nói : “ Bình thường thì ba tháng đầu sẽ có những biểu hiện nôn khan .”
Đại Boss nhíu mày hỏi : “ Có thuốc nào làm giảm bớt những biểu hiện đó không ?” Một tiếng trước, từ Sang gia về biệt thự, khi xuống xe, cô lại bị nôn, sắc mặt tái nhợt khiến anh vô cùng lo.
“ Nôn nghén là hiện tượng sinh lý bình thường, không cần phải can thiệp đến thuốc .” Bác sĩ dặn : “ Chỉ cần ăn uống điều độ, tâm tình luôn vui vẻ. Cũng có thể ăn một ít ô mai. Rất nhiều phụ nữ thỉnh thoảng nhai một chút có thể giảm đi triệu chứng nôn nghén .”
“ Có điều gì cấm kỵ không ?” Đại Boss hỏi.
“ Trước ba tháng, cấm kỵ sinh hoạt vợ chồng ..” Bác sĩ tỉ mỉ dặn.
Sau khi cúp điện thoại, Đại Boss đi vào phòng ngủ. Thấy Tống Khinh Ca đang ngủ trên ghế sa lon, anh cúi người ôm ngang người cô. Bị anh ôm như vậy, khiến cho cô tỉnh giấc, mở to mắt nhìn anh, dịu dàng kêu tên anh : “ Phong Thành .”
Đôi mắt cô long lanh, cử chỉ dịu dàng vô cùng mê người khiến cho Đại Boss không nhịn được hôn lên môi cô.
Tống Khinh Ca ôm lấy cổ anh, môi hé mở, đáp lại nụ hôn của anh. Hai người quấn quýt lấy nhau. Đại Boss ôm cô lên giường.
Khi đến cao trào, lý trí Đại Boss thức tỉnh, nói cho anh biết hiện tại cô đang mang thai, không thể làm gì được, vì vậy anh tìm cớ : “ Anh đi tắm .”
Tống Khinh Ca trong mắt ánh một tia ngượng ngùng, dịu dàng nói : “ Em đợi anh .”
Đại Boss nhìn cô, cố gắng kìm nén từng cơn sóng đang dập dềnh trong lòng. Đối với cô, anh hoàn toàn không có sức miễn dịch. Chỉ cần sai lệch một chút lập tức mất kiểm soát. Vì vậy, phải đi tắm ngay lập tức.
Thế nhưng, Tống Khinh Ca vì quá mệt mỏi, nằm xuống gối liền ngủ.
Đại Boss tắm xong, trở về phòng ngủ thì thấy Tống Khinh Ca đã ngủ ngon. Anh vén chăn, lên giường nằm. Anh ôm lấy cô, sau đó liền tắt đèn. Vừa mới nằm xuống thì nghe thấy tiếng điện thoại di động rung. Giờ này, còn ai điện thoại đến? Anh cầm điện thoại lên.
“ Đại Boss .” Cao Tử Thụy vừa từ phòng làm việc của Kaza bước ra, giờ này châu phi đang là ban ngày : “ Lần trước cậu bảo tôi tìm mấy người .. châu phi. Hiện đã có tin tức .”
“ Là sao ?” Cuộc điện thoại này, đoán chừng không thể vài phút mà kết thúc được, Đại Boss nhìn Tống Khinh Ca nằm bên cạnh đang ngủ say, vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, anh xuống giường, đi dép lê ra khỏi phòng : “ Tình hình cụ thể thế nào ?”
“ Chuyện của Tống thị, là một âm mưu .” Cao Tử Thụy nói.
Đại Boss không hề ngạc nhiên, anh đã từng nghĩ đến tình huống Tống thị bị gài bẫy : “ Nói cụ thể cho tôi nghe .” Anh và Tống Nhã Như trước đó chưa từng tiếp xúc qua nhưng Tống thị độc lập kinh doanh nhiều năm như vậy, chắc chắn Tống Nhã Như không phải là người đơn giản. Sáng sớm nay, khi anh đến Tống gia, cùng bà nói chuyện, anh phát hiện Tống Nhã Như nói chuyện rất vui vẻ, suy nghĩ kín đáo, không phải là người dễ dàng bị lừa gạt.
“ Cậu gửi cho tôi mấy tấm hình, cho tới bây giờ người của Kaza mới chỉ tìm được một người trong số đó, người này tên gọi là Lucas, là thợ đào mỏ .” Cao Tử Thụy nói : “ Anh ta chỉ là nhân vật phụ trong âm mưu này, biết được ít chuyện thôi .”
“ Những người còn lại không có tin tức gì sao ?” Đại Boss hỏi.
Cao Tử Thụy nói : “ Tạm thời chưa có. Nhưng mà, muốn tìm được tất cả những người này, e là khó. Bởi vì Lucas nói, hắn nhận được một lời mời đến khai thác mỏ của một công ty, sau đó được phái tới Tống thị bàn bạc hợp tác, chủ yếu là vấn đề về khai thác quặng, ngoài ra không díu líu gì đến những vấn đề khác. Sau khi nhận tiền của Tống thị, công ty đó bất chợt biến mất, hắn ngay cả tiền lương cũng chưa đòi được .”
Đại Boss nhíu mày hỏi : “ Tức là hắn cũng bị lừa gạt ?”
“ Đúng vậy .” Cao Tử Thụy nói.
“ Nói cách khác, đây là bẫy nhiều tầng ?” Đại Boss tự đánh giá.
Cao Tử Thụy nói : “ Bây giờ nhìn lại những chuyện trước đó có thể khẳng định có người đứng sau thao túng, mục đích rất đơn giản, là muốn lừa tiền của Tống thị .”
Đại Boss nhíu nhíu mày.
“ Tôi nghe Lucas nói, khi sang nước ta để bàn chuyện hợp tác, công ty đó giúp hắn và đồng bọn làm giả hộ chiếu, lúc đó hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, công ty liền giải thích rằng vì hắn có tiền án trộm cắp, sẽ gặp nhiều rắc rối ở sân bay .” Cao Tử Thụy nói nói : “ Theo suy đoán của Lucas, những người đi thăm dự bàn bạc với Tống thị cũng không biết đây là một âm mưu, bởi vì họ còn đưa đoàn khảo sát của Tống thị tới xem công trường khai thác .”
“ Có thể bố trí cái bẫy tinh vi như vậy, người đứng sau lưng chắc chắn không đơn giản .” Đại Boss suy nghĩ nói.
“ Đúng vậy .” Cao Tử Thụy nói : “ Lucas còn nói, tất cả các khoản Tiền mà Tống thị bị lừa đều được gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ nhưng hắn không biết mã tài khoản .”
“ Biết được mã tài khoản cũng không giải quyết được gì .” Đại Boss nghe xong liền nói : “ Ngân hàng Thụy Sĩ nổi tiếng bảo mật tuyệt đối trên thế giới, căn bản không thể tra được bất cứ thông tin gì .”
“ Trước mắt, những gì có thể khai thác được chỉ có như vậy .” Cao Tử Thụy nói : “ Người của Kaza hỏi, có muốn điều tra tiếp nữa không ?”
“ Tiếp tục điều tra .” Đại Boss nói : “ Tử Thụy, tra được bất kỳ thông tin gì thì lập tức gửi điện thư cho tôi .” Anh biết rõ, tiền vào ngân hàng Thụy Sĩ sẽ từ từ được “tắm trắng”, cho nên tổn thất mà Tống thị bị lừa khó có thể lấy lại. Nhưng bởi vì cô, chỉ cần có một manh mối, anh cũng sẽ cố gắng.
“ Không thành vấn đề .” Cao Tử Thụy nói, anh cảm thấy nghi ngờ : “ Chuyện này cũng thật lạ, Tống thị kinh doanh theo loại hình xí nghiệp, chủ yếu về công nghiệp, sao đột nhiên lại muốn qua châu phi khai thác mỏ ?”
“ Là thương nhân, đơn giản là vì lợi nhuận .” Đại Boss suy nghĩ nói : “ Tôi cảm thấy có thể Tống Thị đắc tội với người nào đó, bị hãm hại .” Anh mơ hồ cảm thấy đây không đơn giản là một vụ lừa đảo bình thường, mà là một cái bẫy tinh vi, bởi vì dụng ý của đối phương không hề chỉ định lừa gạt tiền bạc mà là muốn cho Tống thị bị sụp đổ.
“ Điều này dễ thôi, cậu hỏi Tống tiểu thư không phải sẽ biết sao ?” Cao Tử Thụy nói : “ Nếu như tra từ phương diện này, sẽ nhanh tìm được manh mối hơn .”
Nghĩ đến Tống Khinh Ca, trong lòng Đại Boss mềm nhũn, anh cân nhắc chuyện vẫn chưa rõ ràng, có nên hỏi cô hay không.
“ Đại Boss .” Cao Tử Thụy cười giỡn : “ Tôi nghe Ô Tĩnh nói, cậu vì Tống tiểu thư mà làm rất nhiều chuyện, có phải vậy không ?”
Ô Tĩnh miệng rộng này !
Đại Boss dương dương tự đắc mi : “ Cao Tử Thụy, tết nhất không về ăn tết Cùng cha mẹ, ở châu phi làm cái gì ?” Anh cũng cười giỡn lại : “ Chẳng lẽ, bị cô nàng da đen nào mê hoặc rồi .”
Cao Tử Thụy cười ha ha : “ Thế nào, chỉ có Đại Boss có thể nói chuyện yêu đương thôi sao ?”
“ Cậu có đối tượng rồi ?” Đại Boss hỏi.
Cao Tử Thụy cười ha ha.
Đại Boss cố ý làm tổn thương bạn tốt : “ Chuyện cậu bị người ta “ngủ” ,Ám ảnh năm xưa không còn lưu lại trong trí nhớ của cậu nữa à ?”
Cao Tử Thụy đầu đầy vạch đen ! Chuyện này, không đề cập tới thì thôi, nhắc đến .. khiến cho anh cảm thấy lúng túng, anh lập tức cúp máy sau đó nghĩ đến Kiều Hải Thần.
Đêm mưa gió hôm đó, ý loạn tình mê. Buổi sáng khi tỉnh lại, mặc dù có điểm lúng túng nhưng hai người đã bớt đi phần nào khoảng cách.
Nhưng có điều khiến cho Cao Tử Thụy vô cùng buồn bực, đó là sau đêm đó, cô bị điều đến tăng cường ở trạm viện trợ cách đó 1000 cây số. Mặc dù chỉ là tạm thời nhưng đi hơn nửa tháng, khiến cho anh sống một ngày bằng cả một năm.
Trong thời gian này, vì nhớ nhung dày vò, thậm chí anh còn chạy xe hơn 10 tiếng để đến gặp cô, nhưng cô lại đang bận .. khám bệnh, cơ hồ không có thời gian nói chuyện với anh, khi tan việc cô lại ở khu nhà chung nên có chút bất tiện. Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ ở chung được nửa giờ, đơn giản ăn cơm, nói chuyện được vài câu.
Mà cô, điện thoại di động dù đã mang về nhưng vì quá bận, mỗi lần anh gọi điện thoại tới đều nói qua loa mấy câu liền cúp máy. Trong lòng Cao Tử Thụy tựa như mèo cào, vô cùng ngứa.
Anh vừa ngồi lên xe, chuẩn bị trở về thì nhận được một tin nhắn: [ Tôi đã về .]
Vừa nhìn, biết ngay là tin nhắn của Kiều Hải Thần gửi đến. Anh mỉm cười, nhất thời mừng rỡ như điên, lập tức chạy như bay đến trạm viện trợ.
Đến trạm viện trợ, Cao Tử Thụy không có ý định dừng lại mà đi thẳng tới khu nhà nghỉ của cô.
Đứng trước cửa, anh hít sâu ép trái tim đang nhảy nhót điên cuồng phải bình tĩnh lại, sau đó mới gõ cửa.
Qua một lúc lâu sau, cửa mở ra. Kiều Hải Thần vừa tắm xong, tóc còn chưa lau, từng giọt chảy xuống vai, trên người mặc bộ quần áo ngủ. Thấy Cao Tử Thụy cứ nhìn mình, cô mới nhớ đến mình không mặc nội y, vì vậy sắc mặt đỏ ửng, không lên tiếng, nghiêng người để cho anh đi vào.