Editor: Miliion Roses
Cao Tử Thụy bước qua, mùi sữa tắm khiến cho Anh thất thần, quay đầu lại nhìn cô. Anh cao hơn cô nửa cái đầu, haizz không biết là vô tình hay là cố ý mà nhìn thấy tình cảnh mặc áo ngủ quên nội y của cô, trong lúc nhất thời huyết mạch phun trào, thân thể căng thẳng.
Kiều Hải Thần không nghĩ Cao Tử Thụy lại đến nhanh như vậy cho nên mới .. đúng là có chút lúng túng. Vì vậy, cô vội vàng muốn đi tìm quần áo để thay. Tay cô còn chưa đụng vào tủ quần áo thì đã bị anh ôm lấy từ phía sau. Cô hơi hốt hoảng, tâm cuồng ý loạn, quay đầu lại : “ Anh ..” Vừa mới mở miệng đã bị hôn lên.
Nụ hôn của anh khiến Kiều Hải Thần vô lực phản kháng.
Cốc ! Cốc ! Cốc! Đột nhiên, vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt hai người nào đó đang hôn nhau.
“ Ai vậy ?” Kiều Hải Thần thở hổn hển, đưa lưng về phía Cao Tử Thụy sửa sang lại áo ngủ.
“Hải Thần, có bệnh nhân đang ở bên trạm, sinh con ở nhà bị băng huyết, hiện tại đã bị ngất ..”
Kiều Hải Thần nghe xong, vội vàng nói : “ Tôi lập tức đến ngay .” Dứt lời, cô mở tủ quần áo, cởi áo ngủ, mặc một bộ đồ đơn giản, sau đó lấy áo blouse trắng, vừa cài cúc vừa nhìn Cao Tử Thụy mặt ỉu xìu đang ngồi ở trên giường, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, cô đỏ mặt, chỉ ra ngoài : “ Em .. có bệnh nhân ..”
“ Hải Thần, nhanh lên nào ..” Bên ngoài lại thúc giục.
“ Tôi ra ngay .” Kiều Hải Thần nhìn anh, xoay người đi. Nhưng không ngờ bị anh ngăn lại. Cô đang định mở miệng thì Cao Tử Thụy đưa tay cởi từng nút áo blouse trắng ra.
Kiều Hải Thần lúng túng lùi lại phía sau : “ Có bệnh nhân, tôi phải đi ..”
“ Em cài sai cúc áo rồi .” Cao Tử Thụy cau mày.
Kiều Hải Thần nhìn nhìn, đúng là áo blouse trắng bị cô cài sai cúc.
Cao Tử Thụy giúp cô cài lại từng cúc áo, sau đó nói : “ Em đi đi !”
Kiều Hải Thần đỏ mặt, đi ra ngoài.
Cao Tử Thụy bất đắc dĩ mím môi, thở dài.
Ba tiếng sau, Kiều Hải Thần từ phòng giải phẫu bước ra, trở lại phòng trọ thì Cao Tử Thụy đã đi rồi, cô cảm thấy có chút mất mát, lại thở dài.
Cô lấy điện thoại động ra, thì thấy tin nhắn của anh: [ Cháo ở trong nồi cơm điện, Anh để một ít đồ ăn và nước trái cây trong tủ lạnh.]
Kiều Hải Thần đi vào bếp, đúng là có cháo trong nồi cơm điện.
Cô mở tủ lạnh ra, bên trong rất nhiều đồ ăn và nước trái cây, đều không phải là đồ ở bản địa, nhìn qua chắc là được gửi từ trong nước sang.
Anh đối với cô .. tựa như rất chu đáo, trong nháy mắt, hình ảnh anh chiếm lĩnh toàn bộ trái tim cô.
Thật ra, lúc này Cao Tử Thụy đang ngồi trong xe, nhìn phòng trọ cô sáng đèn anh mới lưu luyến lái xe rời đi. Sao anh lại không muốn ở lại với cô nhưng nếu anh ở lại, có một số việc dĩ nhiên không thể tránh được, nhất định sẽ phát sinh. Ban ngày cô bận nhiều việc, lại vừa làm phẫu thuật xong, đoán chứng rất mệt mỏi .. Huống chi, giường của cô nhỏ như vậy, nếu anh chen vào, cô ngủ sẽ không ngon.
Tử Thụy đã từng suy nghĩ đổi cho cô một cái giường lớn hơn. Nhưng phòng trọ của cô nhỏ như vậy, đoán chừng kê được vào cũng quá chật, không có lối đi nữa.
Ngày thứ hai, Cao Tử Thụy đến thì Kiều Hải Thần đang khám bệnh, anh không quấy rầy cô, đi đến phòng bên ngoài ngồi đợi. Không lâu sau, có người vỗ vai anh, anh quay đầu lại, thấy cô đang tháo khẩu trang ra.
“ Em tan tầm rồi ?”
Kiều Hải Thần lắc đầu một cái nói : “ Em chưa xong .” Cô quay đầu lại, nhìn bệnh nhân trong phòng : “ Chắc phải hơn một giờ nữa .” Sắc mặt cô ửng đỏ, đưa cho anh chìa khóa nhà : “ Anh đến phòng trọ chờ em .” Anh ở bên ngoài chờ, làm hại cô không thể tập trung khám bệnh được.
Cao Tử Thụy nhìn cô, nhận lấy chìa khóa. Trong mắt toàn là ý cười.
Ánh mắt của anh sáng quắc khiến cho Kiều Hải Thần càng đỏ mặt : “ Nước trái cây anh mang đến và salad ở trong tủ lạnh .” Cô đeo khẩu trang lên : “ Anh đến đó, ăn trước đi .”
Nhìn cô đỏ mặt đi vào, Cao Tử Thụy cười. Anh cầm chìa khóa, đi sang phòng trọ của cô.
Trong phòng trọ, khắp nơi đều là đồ dùng của cô khiến cho Cao Tử Thụy vô cùng thích thú. Anh nằm trên giường, tay gối ở sau đầu nhìn trần nhà, lại nghĩ đến đêm mưa gió hai người ở trên chiếc giường này triền miên.
Lúc ấy, anh có chút trúc trắc, tay chân luống cuống. Giờ Nhớ lại khiến Cao Tử Thụy hơi quẫn.
Cô không phải là lần đầu tiên nhưng điều này cũng không khiến Cao Tử Thụy quá mức để ý. Thứ nhất, bởi vì bản thân anh cũng không phải lần đầu tiên, thứ hai bởi vì anh yêu cô nên có thể bỏ qua chuyện trước đó. ( Không biết sau này Cao Tử Thụy biết được người cướp mất “lần đầu tiên” của mình là Kiều Hải Thần thì thái độ thế nào?)
Chuông điện thoại từ dưới gối truyền đến.
Là điện thoại di động của cô, có cuộc gọi đến. Trên màn hình, tên người gọi là Devin. Cao Tử Thụy rất lý tính, để điện thoại sang một bên, không nghe điện.
Chuông điện thoại một lúc thì ngừng.
Mấy phút sau, có tiếng tin nhắn đến. Cao Tử Thụy liếc nhìn, trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn: [ Honey, I miss you, I love you. Devin ]
Cao Tử Thụy ước gì mình mù tiếng anh, không biết dòng tin nhắn kia là gì.
Honey là tên tiếng anh của Kiều Hải Thần, còn Devin hiển nhiên là tên người đàn ông đó.
Cao Tử Thụy nhìn dòng tin nhắn, đáy lòng chua xót, sắc mặt lạnh như băng. Sau đó, anh rất không quân tử mở điện thoại di động của cô vào phần tin nhắn.
Người đàn ông tên Devin, gửi cho cô vài tin nhắn, nội dung đều là anh nhớ em, anh yêu em. Khi Cao Tử Thụy nhìn thấy tin nhắn Kiều Hải Thần gửi lại cho hắn: [ Me too.] thì cảm thấy trong đầu có tiếng nổ tung.
Trong nháy mắt, máu nóng xốc lên đầu, anh tức giận xem nhật ký cuộc gọi, phát hiện ngày nào cô cũng nói chuyện với Devin, hơn nữa .. cuộc trò chuyện nào cũng kéo dài hơn mười phút.
Anh đột nhiên nhớ lại, khi cùng cô đến thị trấn ăn cơm, cô nàng da đen đó từng nói : “ Bác sĩ Kiều vừa đến đây đã nói rằng chị ấy có bạn trai rồi .”
Trong nháy mắt, Cao Tử Thụy đen mặt, có cảm giác bị lừa gạt.
Kiều Hải Thần khám bệnh xong, vội vã dọn dẹp rồi trở về phòng trọ. Về đến phòng, cô phát hiện chìa khóa treo ở cửa phòng, cô hơi giật mình bước vào phòng thì không thấy Cao Tử Thụy đâu.
Trong tủ lạnh, salad vẫn để nguyên.
--
Tống Khinh Ca tỉnh lại, không thấy Đại Boss đâu. cô thay quần áo đi xuống lầu thì gặp chú Mạch : “ Tống tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong .”
“ Chú Mạch, Phong Thành đi đâu rồi ?” Cô hỏi.
“ Cố thiếu ra ngoài rồi .” Chú Mạch nói.
Cô ngủ quá sâu, anh đi lúc nào cô cũng không biết. Nghĩ đến cả ngày hôm nay không được ở bên anh, trong lòng cô cảm thấy trống vắng.
Cô đang cảm thấy mất mát thì đột nhiên cửa lớn mở ra, Đại Boss bước đến. Khí lạnh bên ngoài lùa vào khiến cô rùng mình.
“ Sao em không ngủ thêm chút nữa ?” Đại Boss giơ lên một cái túi.
“ Em ngủ đủ rồi .” Thấy anh, cô vui vẻ hẳn lên : “ Đây là gì vậy ?”
“ Đồ ăn vặt .” Đại Boss xoa xoa tóc cô : “ Cho em .” Tối qua, nghe bác sĩ nói một số đồ ăn vặt có thể làm giảm bớt triệu chứng nôn nghén, nên anh đã đi mua.
“ Ai nói em muốn ăn đồ ăn vặt !” Cô nhìn túi lớn trong tay Đại Boss, có chút bối rối. Dường như cô chưa từng nói với anh cô thích ăn những thứ này.
Đại Boss đem túi đặt ở bàn, lấy ra một hộp ô mai : “ Nghe bác sĩ nói, thỉnh thoảng ăn mấy thứ này, có thể giảm bớt triệu chứng nôn nghén .” Anh nhìn cô : “ Há miệng .” Sau đó, cho một viên ô mai vào miệng cô.
Tống Khinh Ca thường ngày không ăn đồ ăn vặt, đối với loại ô mai này không mấy hứng thú. Nhưng sáng sớm, anh đã đi mua, lại cẩn thận chọn lựa khiến cho cô không thể phụ ý tốt của anh, vì vậy nghe lời ngậm ô mai trong miệng, cảm giác hình như ..
“ Em thấy sao ?” Đại Boss nhìn cô.
“ Không tệ, rất ngon .” Tống Khinh Ca kinh ngạc phát hiện, ô mai đúng là có tác dụng ngăn chặn những cơn khó chịu ập đến.
Cùng Khinh Ca ăn sáng xong, Đại Boss phải đi, dặn dò cô : “ Nếu không muốn xem ti vi, có thể lên mạng, laptop của anh ở ghế salon trong phòng ngủ, mật khẩu là XXX. Còn nếu em muốn ra ngoài đi dạo, anh sẽ bảo chú Mạch đưa em đi .. Chú ấy là người thủ đô, chỗ nào đẹp chú ấy đều biết .”
“ Em biết rồi .” Nhìn anh tỉ mỉ dặn dò Tống Khinh Ca cười : “ Đừng lo cho em. Anh đi đi kẻo muộn .”
Sang Lan Cầm gọi điện thoại đến thúc giục thì Đại Boss mới lưu luyến rời đi. Tống Khinh Ca đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xe anh từ từ biến mất ở góc đường.
Tống Nhã Như vừa mới ra viện được hai ngày, Khinh Ca lo lắng cho dì nên gọi điện thoại.
“ Đừng lo, dì không sao. Trong nhà còn có thím Cẩm, Lão Chung mà .” Tống Nhã Như nói : “ Khinh Ca, cứ yên tâm .” Dứt lời bà hỏi : “ Con đã đến ra mắt trưởng bối nhà Phong Thành chưa ?”
“ Con đến rồi .” Tống Khinh Ca nói.
“ Bọn họ đối với con thế nào ?” Tống Nhã Như không khỏi lo lắng hỏi.
“ Rất tốt ạ .” Tống Khinh Ca nhàn nhạt nói, cô không nói với dì Sang lão thái độ hờ hững với mình, vì không muốn dì lo lắng.
“ Vậy thì tốt .” Tống Nhã Như nói : “ Khinh Ca, con đang mang thai không thể đợi được. Phải tranh thủ thời gian, cùng Phong Thành kết hôn ngay ..”
“ Con biết rồi .”
“ Vậy các con tính toán bao giờ thì kết hôn ?” Tống Nhã Như hỏi tới.
Dì hỏi liên tiếp như vậy khiến Tống Khinh Ca mơ hồ cảm thấy lo lắng, nghĩ đến trước đó Tống Nhã Như đem cô ra làm lợi thế để ký hợp đồng với La thị .. Trong lòng cô cảm thấy sợ, sợ dì lại ra điều kiện với Đại Boss, vì vậy liền nói tránh : “ Vừa mới đến gặp người nhà của anh ấy .. Đợi một thời gian nữa rồi tính dì ạ .”
“ Con đang mang thai, không thể đợi được .” Tống Nhã Như nói : “ Không được, con trực tiếp nói cho người nhà Phong Thành biết, con đang mang thai ..”
Ách, Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Chưa kết hôn đã mang thai, đã vô cùng lúng túng. Mà ý của Đại Boss, tạm thời không nên nói cho người nhà anh biết chuyện này, đợi kết hôn xong hãy nói. Cô hiểu, anh không muốn người nhà anh nhìn cô với ánh mắt khác. Dù sao, mang thai trước khi kết hôn, nói ra không được hay.