Editor: Miliion Roses
“ Dì, con hiểu ý của dì .” Tống Khinh Ca thoáng trầm mặc, sau đó nói : “ Chuyện kết hôn, con và Phong Thành đã tính toán ..”
“ Khinh Ca, con đừng ngu ngốc ngồi đó mà chờ .” Tống Nhã Như không vui nói : “ Phải biết tranh thủ thời gian, hiểu không ?” Hiện tại, bà đem toàn bộ hi vọng đặt ở hôn sự của Tống Khinh Ca, mặc dù Đại Boss đã tỏ thái độ rõ ràng muốn kết hôn nhưng bà vẫn thấy lo lắng. Cho tới giờ, bà mới chỉ biết Đại Boss là một người vô cùng giàu, một tay tạo dựng ra tập đoàn ZK, còn bối cảnh gia đình thế nào bà vẫn chưa biết. Bà đã thuê người đi thăm dò nhưng chưa có tin tức gì.
“ Con biết ..”
Sau khi cúp điện thoại, Tống Khinh Ca buồn bực, không vui. Cô cảm thấy Tống Nhã Như đã thật sự thay đổi, ngày càng trở lên xa lạ. Trước đó, vì lợi ích mà bà nhắm mắt ép gả cô cho La Thế Sâm, hiện tại lại thúc giục cô gả cho Đại Boss.
Cô rất lo lắng, nếu như Tống Nhã Như mượn lý do cô kết hôn với Đại Boss để nói chuyện hợp tác, như vậy ..
Cô yêu Đại Boss, là tình yêu thuần túy. Cô hi vọng, hôn nhân của mình cũng thuần túy, không phải vì tiền bạc và lợi ích. Vì vậy, cô hạ quyết tâm sẽ không để Tống Nhã Như mượn chuyện cô kết hôn để giành lấy lợi ích.
-----
Sáng sớm, Sang lão đã thức dậy, sắc mặt ông vô cùng không tốt. Ngồi ăn sáng, thấy cha già không vui nên không ai dám nói một lời. Sang Lan Cầm thấy vậy liền gọi điện thoại cho Đại Boss, giục anh về sớm một chút.
Khi Đại Boss đến Sang gia thì sắc mặt Sang lão có khá hơn nhưng vẫn không mấy vui vẻ.
Ăn sáng xong, gia đình Sang Lan Phong đến nhà bố mẹ vợ chúc tết. Sang lão cùng Sang Lan Cầm và Đại Boss đi bộ đến Cốc gia.
Đại viện quân chức và đại viện văn chức cùng nằm trên đường Từ Phủ. Cả đường Từ Phủ chỉ có hai khu. Sang lão là quân chức ở khu số 1. Cốc gia là văn chức ở khu số 2. Trong mỗi đại viện, có rất nhiều tiểu viện. Cho tới giờ, nhưng người giữ chức vị cao đều ở một trong hai đại viện này.
Từ Sang gia đến Cốc gia, cần đi qua 2 vọng gác, đi bộ khoảng nửa tiếng là đến.
Đến Cốc gia, Cốc Vĩnh Thuần và vợ, Hà Thư Vân đang ở phòng khách. Ba người nhà Sang gia bước tới, chào hỏi.
Cốc Vĩnh Thuần đeo một cặp mắt kính. Nhìn bề ngoài, không giống một vị cán bộ cao cấp, mà giống như một vị học giả, nho nhã trầm ổn. Chỉ có người bên cạnh ông mới biết, trong công việc so với vẻ bề ngoài nho nhã của ông khác một trời một vực, ông làm việc luôn chỉnh chu kế hoạch, cương quyết, rõ ràng.
Còn Hà Thư Vân, nguyên là giáo sư sinh vật học giảng dạy tại một trường đại học ở thủ đô. Bởi vì những năm gần đây, Cốc Vĩnh Thuần lên nắm chức vụ trọng yếu nên bà không công tác ở đó nữa mà lui về làm phía sau làm hậu phương cho chồng. Khi Cố Phong Thành đến, bà lặng lẽ quan sát. Nhìn anh bề ngoài trưởng thành ưu nhã, cử chỉ đàng hoàng, đĩnh đạc khiến cho bà có ấn tượng tốt.
“ Phong Thành, khí hậu ở thành phố Z thế nào ?” Hà Thư Vân hỏi.
“ Khí hậu ở đó so với ở thủ đô giống nhau ạ .” Đại Boss nói : “ Bốn mùa rõ ràng, có điều mùa hè và mùa đông so với ở thủ đô dài hơn một chút .”
Nghe anh nói, không quá lời, không kiêu ngạo mà rất đúng mực, điều này khiến cho Hà Thư Vân càng thêm ấn tượng. Trước đó, bà vẫn còn lo lắng Cố Phong Thành quá khô khan, cứng nhắc theo kiểu dân kinh doanh, nhưng xem ra không phải như vậy.
Mọi người cùng nhau hàn huyên. Sang lão nói đến tình hình trong nước, nhưng Cốc Vĩnh Thuần rất ít lời, giống như không muốn trong trường hợp này nói đến chuyện quốc gia đại sự. Vì vậy ông đổi chủ đề, hỏi : “ Thư Vân, Tâm Lôi sao vẫn chưa xuống, em đi xem một chút đi .”
Hà Thư Vân đi lên lầu, vào phòng ngủ của con gái. Thấy nó đang ngủ, bà nhíu mày : “ Sao giờ này mà con còn ngủ? Người bên nhà Sang gia đã đến rồi .”
Cốc Tâm Lôi nằm nghiêng, không động đậy.
“ Tâm Lôi ?” Hà Thư Vân ngồi ở mép giường, đẩy đẩy cô : “ Mau dậy đi .”
Cốc Tâm Lôi lấy chăn che kín đầu.
Hà Thư Vân kéo chăn ra : “ Hôm nay con sao vậy ?” Bình thường, cô rất nghe lời. Nếu biết nhà có khách, sẽ ăn mặc bảnh chọe, đi xuống lượn lờ khoe khoang. Vậy mà hôm nay biết có khách đến mà vẫn còn nằm trên giường?
Cốc Tâm Lôi kéo chăn xuống, để lộ ra khuôn mặt, giọng nói không tình nguyện : “ Mẹ, mẹ đuổi bọn họ đi đi !” Cô đáng thương nói : “ Con không muốn xem mắt .”
“ Nói lung tung gì thế ?” Hà Thư Vân khẽ cười : “ Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng .”
“ Con mới có 25 tuổi !” Cốc Tâm Lôi kháng nghị : “ Mọi người không cần phải vội vàng giúp con mai mối .”
“ Con vừa trở về nước, bên người không có bạn bè. Quen biết được thêm bạn bè cũng là chuyện tốt mà .” Hà Thư Vân an ủi : “ Hơn nữa, cháu ngoại của Sang gia, con cũng không phải không biết. Lúc còn bé, con thường theo đuôi nó .”
Ách! Cốc Tâm Lôi cau mày, lúc còn bé, cô mập ú .. Vô cùng xấu, thật không muốn nhớ lại.
“ Mẹ nói này, Cố Phong Thành lúc nhỏ đã vô cùng khả ái. Hiện tại, trưởng thành rất có khí chất .” Hà Thư Vân đẩy đẩy cô, nói : “ Không tin, con xuống xem. So với mấy anh chàng diễn viên Hàn Quốc nhìn đẹp trai, nam tính hơn rất nhiều .”
Cốc Tâm Lôi không tình nguyện nhưng vẫn phải rời giường.
Hà Thư Vân nói : “ Mẹ xuống lầu trước nhé, con sửa soạn xong thì mau xuống .” Khi ra tới cửa, bà quay đầu lại nói : “ Nhanh nhanh lên một chút, đừng để trưởng bối chờ. Tính tình ba con, con cũng biết đừng có chọc giận ba .”
“ Con biết rồi !” Cốc Tâm Lôi bất đắc dĩ nói. Mặc dù cô luôn miệng nói không muốn xem mắt nhưng lại tỉ mỉ trang điểm. Lúc lựa chọn quần áo, cũng tỉ mỉ không kém. Bới tung cả tủ quần áo lên mới chọn được một bộ ưng ý.
Cốc Tâm Lôi đứng ở trên cầu thang, mè nheo không muốn xuống. Mặc dù cô từng ở trong đại viện nhưng khi lên trung học thì ra nước ngoài du học. Đối với người nhà Sang gia không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ Cố Phong Thành ngày bé vóc người so với những bạn cùng tuổi cao hơn một chút, học khá giỏi còn những thứ khác đều không có ấn tượng gì. Trong ấn tượng của cô, anh là một người chỉ mải miết học tập, lạnh lùng rất không thú vị. Hơn nữa, đã hơn 10 năm không gặp, đoán chừng anh đã khác xưa rất nhiều vì vậy cô đứng ở lan can, lặng lẽ quan sát mọi người đang ngồi ở phòng khách.
Cố Phong Thành đưa lưng về phía cô, nên cô không thấy được khuôn mặt của anh. Chỉ thấy anh và Cốc Vĩnh Thuần nói gì đó với nhau, sắc mặt của Cốc Vĩnh Thuần giống như rất tán thưởng. Nhìn cảnh tượng này, Cốc Tâm Lôi chép chép miệng. Từ trẻ đến già, người nào vào Cốc gia không lấy lòng thì cũng là nịnh bợ. Nhìn dáng vẻ Cố Phong Thành chắc không phải ngoại lệ.
Hà Thư Vân ngồi trên ghế sa lon, liếc mắt thấy Cốc Tâm Lôi đang đứng dựa ở tay vịn, bà liền kêu một tiếng : “ Tâm Lôi ?”
Cốc Tâm Lôi không còn đường lui, bị phát hiện đành bất đắc dĩ xuống lầu. Chân đi giày cao gót, bước đến : “ Ba, Mẹ .”
Dứt lời, cô xoay người nhìn ba người Sang gia. Bộ dạng cao quý, kiêu căng. Đây là loại bẩm sinh của những thiên kim tiểu thư được nuông chiều, giọng điệu không mặn không nhạt : “ Ông Sang, Bác Sang, cháu chúc mọi người năm mới vui vẻ .” Cô mỉm cười sáu đó quay về phía Cố Phong Thành. Thấy dáng vẻ anh phi phàm, mặc dù chỉ ngồi trên ghế sa lon nhưng lại toát ra khí chất ưu nhã, đĩnh đạc. Hơn nữa, rất nam tính mà không hề lưu manh ( Lưu manh hay không chỉ có Tống Khinh Ca biết .) Ánh mắt cô ngưng đọng, trong nháy mắt tim đập rộn lên, hơi mấp máy môi.
“ Tâm Lôi, đây là Phong Thành .” Hà Thư Vân nhìn con gái : “ Là cháu ngoại của ông Sang, ngày bé con hay chơi cùng đó .”
Cốc Tâm Lôi nhìn anh, trong mắt có ý cười, hơi nâng cao cằm nói : “ Chào anh .”
Đại Boss khẽ gật đầu, khách khí nói : “ Chào em .”
Cốc Tâm Lôi ngồi bên cạnh Hà Thư Vân, thỉnh thoảng lại nhìn lén Đại Boss. Nhìn anh cùng ba mình đang nói chuyện, giọng nói trầm thấp từ tính, cử chỉ hào phóng ưu nhã, khi nói chuyện luôn đúng mực, không kiêu không ngạo khiến cho tâm tình thiếu nữ bắt đầu rung động.
Sang Lan Cầm cũng yên lặng quan sát Cốc Tâm Lôi, thấy bộ dạng cô kiêu ngạo giống với những tiểu thư trẻ tuổi trong đại viện. Mặc dù không quá xinh đẹp nhưng biết cách ăn mặc, trang điểm nên nhìn qua cũng không tệ. Chẳng qua, có điều khiến bà có chút ngạc nhiên chính là chiều cao của Cốc Tâm Lôi. Bà nhìn Cốc Vĩnh Thuần, ông khá là cao, còn Hà Thư Vân, ít nhất cũng phải cao 1m65. Vậy mà Cốc Tâm Lôi, mặc dù đi giày cao gót 8 cm mà cũng không cao bằng Hà Thư Vân đi dép lê.
“ Vĩnh Thuần, hơn 10 năm không gặp .” Sang lão sắc mặt vui vẻ khó thấy, khẽ mỉm cười khen ngợi : “ Tâm Lôi càng lớn càng xinh .”
Cốc Tâm Lôi nghe xong, ánh mắt liếc nhìn Đại Boss khóe môi khẽ nhếch, vô cùng đắc ý.
“ Cháu lớn nhưng tính tình vẫn như trẻ con, rất đơn giản .” Hà Thư Vân nhìn con gái, trong mắt đều là sủng ái, khách khí cười nói : “ Chẳng qua, được cái là hiểu chuyện ạ .”
“ Tâm Lôi, lần này về có đi sang Paris nữa không ?” Sang lão hỏi.
“ Cháu nó học xong rồi ạ, lần này trở về không đi nữa .” Hà Thư Vân nói.
“ Vậy sao ?” Sang lão vui vẻ nói : “ Vậy thì tốt quá .. cháu có dự định gì không ?”
“Chúng cháu không muốn con bé đi chơi nhạc ở những nơi ồn ào, cho nên sẽ để nó đến trường đại học làm giảng viên .” Hà Thư Vân nói : “ Ăn tết xong, nghỉ ngơi một tháng sau đó mới làm .”
Sang lão nghe xong nói : “ Vậy thì tốt quá, vừa đúng có thể đến thành phố Z chơi một chút, nghe nói phong cảnh ở đó không tệ. Phong Thành làm việc ở đó, cháu đến đấy, nó có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho cháu .”
“ Thật không ạ ?” Hà Thư Vân cười nói : “ Có Phong Thành, Tâm Lôi đến thành phố Z cháu cũng thấy yên lòng .” Bà vỗ vỗ tay con gái, vui vẻ ra mặt : “ Quyết đinh như vậy nhé .”
Thấy có trưởng bối ở đây, hai bạn trẻ không tiện nói chuyện, Hà Thư Vân liền nói : “ Tâm Lôi, hôm nay chị Văn Hi sẽ đưa cháu về nhà dì con chơi, mẹ có mua ít quà, con mang sang giúp mẹ .” Bà vừa cười vừa nhìn Đại Boss : “ Phong Thành, đồ hơi nhiều nên phiền cháu đi cùng Tâm Lôi sang đó .”