Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 126: Chương 126: Chương 125 Lòng dạ tiểu nhân




Editor: Miliion Roses

Lũ nhóc trượt về phía mình khiến cho Tống Khinh Ca khẩn trương, không kịp ứng phó. Mắt thấy chúng sắp lao đến gần, cô không kịp nghĩ gì liền giẫm chân lên bồn hoa bên cạnh, còn chưa đứng vững thì cảm thấy có một trận gió tạt qua. Mấy đứa nhóc trượt patin vừa trượt vừa hò hét. Cô chưa kịp mắng chúng thì nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rầm, kèm theo đó là tiếng kêu : “ Ui daa __ .”

Tống Khinh Ca quay đầu lại nhìn, thấy một bà lão ngã dưới đất, lũ nhóc kia .. gây họa thì hoảng sợ nhưng sau đó có một đứa hô lên “chạy thôi“. Thế là cả lũ trượt đi, biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Bà lão đau đến mức không nhấc được chân, ngồi ở đó kêu đau.

Đang là buổi trưa, ở công viên không nhiều người lắm. Bà lão sau khi ngã xuống mặc dù có nhiều người đến vây quanh nhưng bởi trước đó, trên truyền thông có đưa tin cứu người sau đó lại bị bắt đền cho nên không ai dám tiến đến giúp đỡ.

Nhìn bà lão đau đớn đến đáng thương, Tống Khinh Ca đi đến, ngồi xổm xuống : “ Bà ơi, bà có sao không ?”

Khuôn mặt bà lão nhăn nhó vì đau, chỉ vào chân trái, kêu đau.

Tống Khinh Ca thử đỡ bà lão dậy nhưng bà lão căn bản đau đến khó đứng thẳng được. Không có cách nào khác, cô đành trấn an bà lão, sau đó gọi 120. Không đến 10 phút sau, xe cứu thương đến.

Khi bà lão được đưa lên xe cứu thương thì y tá kêu cô : “ Thân nhân, mời lên xe .”

“ Tôi không phải là người nhà của bà lão .” Tống Khinh Ca trả lời.

“ Không phải cô gọi 120 sao ?” Sắc mặt y tá lạnh nhạt, cho rằng Tống Khinh Ca đụng phải bà lão : “ Người trẻ tuổi, gây ra chuyện thì phải chịu trách nhiệm. Đừng có loanh quanh, làm chậm thời gian chữa trị cho bệnh nhân, đề nghị cô nhanh lên .”

Ách ! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, muốn giải thích nhưng lại thấy bà lão đang nằm trên băng cáng, nhăn nhó vì đau đớn. Cô nhíu mày, bước lên xe cứu thương.

Xe cứu thương thẳng tiến về phía trước.

“ Bà ơi .” Tống Khinh Ca cúi người hỏi : “ Làm thế nào để liên lạc với người nhà của bà ạ ?” Bây giờ, tốt nhất là phải tìm được người nhà của bà lão.

Bà lão đau không nói lên lời, giùng giằng trong túi áo móc ra điện thoại di động đưa cho cô.

Tống Khinh Ca mở điện thoại di động : “ Bà ơi, gọi cho ai đến ?”

Bà lão cắn răng, căn bản không nói lên lời.

Tống Khinh Ca đành vào phần nhật ký cuộc gọi, tìm số điện thoại gần nhất tên là “ Con trai lớn” , rồi hỏi : “ Bà ơi, gọi cho người này có được không ?”

Bà lão cố nhịn đau, gật gật đầu.

Tống Khinh Ca lập tức gọi điện thoại, rất nhanh đã có người nhấc máy.

“ Mẹ ?” Là giọng nói của một người đàn ông trung niên.

“ Chào bác .” Tống Khinh Ca tóm tắt lại chuyện bà lão bị thương ở công viên nói cho người đàn ông đó biết, sau đó thông báo rằng cô và bà lão đang trên đường đến bệnh viện.

Người được gọi “con trai lớn” sau khi nghe xong, giọng nói trầm ổn : “ Tiểu thư, phiền cháu trước hết hãy cùng mẹ tôi đến bệnh viện, tôi sẽ tới đó ngay .”

Rất nhanh đã đến bệnh viện. Bà lão được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ kiểm tra xong, liền cho đi chụp X quang. Tống Khinh Ca bận trước bận sau, vừa giúp đẩy xe lăn, vừa ra nộp viện phí. Kết quả chụp X quang đã có, bác sĩ xem qua rồi nói : “ Chân trái bị trậc khớp xương, phải dùng thạch cao cố định lại .”

Khi bà lão được đưa vào phòng điều trị thì Tống Khinh Ca ngồi ở ngoài chờ. Không lâu sau, chuông điện thoại của bà lão vang lên. Người gọi là “Con dâu lớn” : “ Mẹ, mẹ sao rồi ạ ?” Là giọng nói của một người phụ nữ trung tuổi.

Tống Khinh Ca nói vị trí tầng và phòng điều trị với người phụ nữ.

Khi Hà Thư Vân đến phòng điều trị, nhìn thấy Tống Khinh Ca đang ngồi ở đó, trong tay cầm túi xách của bà lão, liền hỏi : “ Tiểu thư, là cháu đưa mẹ tôi đến viện ư ?”

Tống Khinh Ca ngẩng đầu nhìn, mơ hồ đoán được người vừa gọi điện đến là bà, liền gật đầu một cái.

Khi Tống Khinh Ca vừa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khi Hà Thư Vân thấy rõ mặt cô, trong mắt có một tia kinh ngạc, hơi giật mình, giọng nói không được tự nhiên : “ Mẹ tôi đang ở đâu ?”

Tống Khinh Ca chỉ vào phòng điều trị, nói : “ Bà lão Đang ở trong phòng điều trị .” Nói xong, cô đưa túi xách của bà lão cho Hà Thư Vân : “ Đây là túi xách của bà lão ạ .”

Hà Thư Vân nhận lấy túi.

“ Cháu có chút việc, xin phép đi trước ạ .” Tống Khinh Ca nói. Vừa rồi, Đại Boss gọi điện thoại cho cô, cô nói địa chỉ bệnh viện cho anh. Anh nói sẽ tới đón cô.

“ Chờ một chút !” Hà Thư Vân chần chừ sau đó gọi cô lại.

“ Có việc gì nữa ạ ?” Tống Khinh Ca nói.

Hà Thư Vân khôi phục sắc mặt tự nhiên : “ Tiểu thư, mặc dù cháu nói mẹ bác không phải là do cháu đụng phải, nhưng lúc đó bác không ở hiện trường, không biết mọi chuyện thế nào. Cháu có thể đợi mẹ bác trị liệu xong ra ngoài này xác nhận không ?”

Tống Khinh Ca suy nghĩ, cô không thẹn với lương tâm, chờ một lát cũng không sao. Vì vậy lại ngồi xuống.

Hà Thư Vân lặng lẽ quan sát cô, trong lòng rốt cuộc có chút khó chịu, liền hỏi : “ Tiểu thư, cháu họ gì ?”

“ Cháu họ Tống .” Tống Khinh Ca nói.

“ Cháu là người ở đâu ?” Hà Thư Vân lại hỏi.

“ Người thành phố Z ạ .”

Hà Thư Vân nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.

Sau nửa tiếng, bà lão được đưa ra ngoài, chuyển qua phòng bệnh.

“ Bác sĩ, chúng tôi muốn chuyển viện .” Hà Thư Vân ngắn gọn, dứt khoát nói với bác sĩ.

Bác sĩ hơi cau mày, thiện ý nhắc nhở : “ Bệnh nhân phải dùng thạch cao cố định chân, chỉ cần nằm tĩnh dưỡng là được ..” Thật ra, ý của bác sĩ là sau khi điều trị bệnh không quá đáng ngại, căn bản không cần phải chuyển viện làm gì cho phiền phức.

“ Nơi này trang thiết bị ..” Hà Thư Vân quan sát xung quanh : “ Giúp tôi đổi sang phòng Vip .”

10 phút sau, bà lão được chuyển đến phòng Vip tầng cao nhất.

“ Mẹ, mẹ thấy khá hơn chút nào không ?” Hà Thư Vân ngồi gần đó, dịu dàng hỏi thăm.

Bà gật đầu sau đó nhìn thấy Tống Khinh Ca đứng cách đó không xa : “ Nhờ có tiểu thư này đưa mẹ đến bệnh viện .” Khi bà nhìn rõ Tống Khinh Ca, trong đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc.

“ Không phải cô ấy đụng vào mẹ chứ ?” Hà Thư Vân hỏi.

“ Không phải, là lũ nhóc ..” Ánh mắt bà lão vẫn không rời khỏi Tống Khinh Ca : “ Thư Vân, con đừng hiểu lầm .” Dứt lời, bà lão hỏi : “ Tiểu cô nương, cháu tên là gì ?”

“ Cháu là Tống Khinh Ca .”

Bà lão ngẫm nghĩ gì đó : “ Cháu là người thủ đô ?”

“ Là người ở thành phố Z ạ .” Tống Khinh Ca mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, bà lão và Hà Thư Vân sao đều hỏi những câu này?

Bà lão khẽ gật đầu.

“ Tống tiểu thư, xin lỗi đã hiểu lầm cháu .” Hà Thư Vân cảm thấy xấu hổ vì mình lòng dạ tiểu nhân, hướng về phía Tống Khinh Ca nói lời xin lỗi.

Tống Khinh Ca lắc đầu, nếu đã nói rõ rồi, cô cũng nên đi : “ Cháu phải đi đây, chào bà và bác ạ .”

Bà lão luôn miệng nói lời cảm ơn.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm. Từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra để gọi cho Đại Boss. Nhưng không ngờ, phát hiện điện thoại của bà lão vẫn còn ở trong túi của mình, vì vậy xoay người quay lại trả điện thoại. Vừa đến cửa phòng Vip, liền nghe thấy bà lão nói : “ Thư Vân, hôm nay Tâm lôi xem mắt, thế nào rồi ?”

Hà Thư Vân thở dài : “ Một lời khó nói hết ạ .”

Tống Khinh Ca gõ cửa, đẩy cửa bước vào : “ Bà ơi, điện thoại di động của bà đây ạ .”

Khi cô vừa xoay người đi ra đến cửa, lại nghe bà lão nói : “ Mẹ nghe nói, đối tượng mà Tâm lôi xem mắt là cháu ngoại của Sang gia. Rất đẹp trai mà lại giỏi nữa. Hình như là chủ tịch tập đoàn .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.