Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 127: Chương 127: Chương 126 Cảm giác khó nói lên lời




Editor: Miliion Roses

Tống Khinh Ca cầm tay nắm cửa, nhưng vì những lời vừa rồi mà đại não trống rỗng, cô bối rối, quên phải mở cửa bước ra. Thời gian cứ thế dừng lại.

Bất thình lình, cửa từ bên ngoài bị đẩy ra. Cộc một tiếng, trán Tống Khinh Ca bị đụng vào cửa, cô lảo đảo lùi ra sau mấy bước.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hà Thư Vân nhìn sang : “ Vĩnh Thuần, anh tới rồi .” Thấy Tống Khinh Ca đang nhíu mày vì đau, bà ngạc nhiên : “ Tống tiểu thư, cô không sao chứ .”

Trán Tống Khinh Ca bị đụng vào cửa, đau đến nhíu nhíu mày. Nhưng xem ra, cũng chẳng thấm gì so với nỗi đau biết được Đại Boss đi xem mắt, nhất thời trong lòng hỗn loạn : “ Cháu không sao .” Cô nhìn Cốc Vĩnh Thuần một cái, sau đó sải bước đi.

Cốc Vĩnh Thuần nhìn bóng lưng Tống Khinh Ca, trong mắt kín đáo xẹt qua một tia kinh ngạc.

“ Là cô ấy đưa mẹ đến bệnh viện .” Hà Thư Vân nhìn chồng.

Cốc Vĩnh Thuần quay đầu lại, đến gần giường bệnh : “ Mẹ, mẹ thấy trong người thế nào ?”

“ Mẹ không sao .” Bà lão nói.

Hà Thư Vân cầm điện thoại di động, ra ban công gọi điện thoại. Bà nhìn Cốc Vĩnh Thuần, sau đó hạ thấp giọng, hơi trách cứ : “ Tâm Lôi, sao con còn chưa đến ?”

“ Con kẹt xe !” Cốc Tâm Lôi lười nhác nói, cô đang mắc kẹt ở một biển xe.

“ Mẹ nói là con cùng đi với mẹ, con còn cố tình muốn trang điểm lại .” Hà Thư Vân tiếp tục trách : “ Ba con đến rồi đấy ..”

Cốc Tâm Lôi không nhịn được : “ Mẹ, không phải là một bà vú em thôi sao, cũng không phải là bà nội của con, mẹ có cần mắng con như vậy không ?”

“ Những lời này, con có thể nói với mẹ. Nhưng tuyệt đối không được nói trước mặt ba con .” Đối với con gái không hiểu chuyện, Hà Thư Vân có chút nhức đầu : “ Con cũng không phải không biết, ba con coi bà ấy còn hơn cả mẹ ruột ..”

“ Vâng, vâng, vâng ..” Cốc Tâm Lôi không muốn nghe mẹ càu nhàu : “ Mẹ nói bao nhiêu lần, con nhớ rõ lắm rồi .” Cô còn chưa nguôi ngoai chuyện xem mắt thì lại đụng phải chuyện này : “ Con đang kẹt xe, không nói chuyện với mẹ nữa .” Dứt lời, cúp điện thoại.

Nghe điện thoại truyền đến tiếng Tút Tút Tút, Hà Thư Vân nhíu mày.

“ Ai Nha .” Bà lão đột nhiên nghĩ đến điều gì.

“ Mẹ, mẹ sao vậy ạ ?” Cốc Vĩnh Thuần hỏi.

“ Tiền viện phí của mẹ, tiểu thư kia nộp hộ .” Bà lão có chút gấp : “ Con trai, người ta giúp mình là tốt lắm rồi, không thể lấy tiền được .”

“ Mẹ đừng lo .” Cốc Vĩnh Thuần an ủi bà : “ Con sẽ xử lý .”

Hà Thư Vân từ ban công đi vào, chỉ thấy bóng lưng của Cốc Vĩnh Thuần.

Bà lão nói : “ Tiểu thư kia nộp viện phí cho mẹ, Vĩnh Thuần đi tìm cô ấy trả tiền lại .”

Sắc mặt Hà Thư Vân có chút khác thường, hơi nổi giận : “ Sao mẹ không nói sớm ?”

Bà phát hiện giọng mình không được lễ phép, vì vậy thoáng chỉnh lại : “ Mẹ, mẹ có muốn uống chút nước không ?”

“ Thư Vân, con đừng nghĩ nhiều .” Bà lão nhìn Hà Thư Vân : “ Chẳng qua chỉ là người giống người thôi .. .”

Hà Thư Vân bưng ly nước, tay hơn run. Những chuyện chôn sâu trong trí nhớ lại bị khơi dậy, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng miệng lại nói : “ Mẹ, con có thể nghĩ gì ạ ?”

Bà lão vỗ vỗ tay con dâu : “ Không nghĩ là tốt nhất .. Con nha, không được hồ đồ .”

Hà Thư Vân nhíu mày.

--

Tống Khinh Ca lững thững rời khỏi phòng bệnh. Trong đầu đều là những lời bà lão và Hà Thư Vân nói với nhau. Đáy lòng như bị tên đâm, đau đớn tràn khắp lục phủ ngũ tạng.

Đại Boss lừa cô, nói là đưa Sang lão đi công chuyện nhưng thực ra là đi xem mắt. Bọn họ không phải đang bàn về chuyện kết hôn sao? Sao anh lại còn đi xem mắt? Bất chợt, cô nhìn lên ngón áp út, ánh sáng lấp lánh từ viên kim cương của chiếc nhẫn làm cho mắt cô dâng lên ngàn tia đau xót, cảm thấy vô cùng châm chọc. Cô muốn tháo nhẫn ra, nhưng làm thế nào cũng không tháo được. Một phen giùng giằng, cuối cùng đành phải thôi.

Khi cô đang suy nghĩ phiền loạn, bước ra cùng nhóm người trong thang máy thì nhìn thấy Đại Boss đang đứng ở phòng khám bệnh gần sảnh lớn đợi. Trong nháy mắt, cô tâm phiền ý loạn, cánh mũi đau xót, lệ tuôn rơi.

Giờ phút này, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Bước đến và hỏi thẳng anh chuyện anh đi xem mắt sao?

Hay là làm bộ không biết gì, bước về phía anh đứng, mỉm cười để lộ má núm đồng tiền, cùng anh tiếp tục chung chăn gối ?

Anh đối với cô, rốt cuộc là có bao nhiêu ý?

Nếu anh muốn đi xem mắt, tại sao lại chủ động nói muốn kết hôn với cô?

Nếu như vì đứa bé trong bụng cô ..

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của cô hỗn loạn.

Nhìn anh đang xoay người về phía mình, Tống Khinh Ca căng thẳng, nghiêng người núp ở hành lang thang máy. Cô lau lau nước mắt. Giờ phút này, cảm xúc kích động, căn bản không muốn đối mặt với anh. Vì vậy, xoay người đi ra cửa khác của bênh viện.

Ra khỏi bệnh viện, nhìn dòng xe cộ trước mặt, cô mờ mịt không biết phải đi về đâu. Thành phố xa lạ, con người cũng xa lạ. Tinh thuần lại càng thêm chán nản, cô cúi đầu, nước mắt lại rơi rơi.

Đột nhiên, qua làn nước mắt cô mơ hồ nhìn thấy một đôi giày da nam xa lạ, sau đó một cái khăn giấy được đưa đến trước mặt. Cô ngẩng đầu nhìn, là Cốc Vĩnh Thuần.

Tống Khinh Ca không nhận khăn giấy của ông, mà lấy tay lau lau nước mắt hai bên gò má.

“ Cháu có khỏe không ?” Cốc Vĩnh Thuần đeo mắt kính, cảm xúc trong đáy mắt khó mà phát hiện được.

Đang trong tình cảnh này gặp phải Cốc Vĩnh Thuần khiến cho Tống Khinh Ca có nhiều lúng túng : “ Cháu không sao đâu ạ .”

Nhìn bộ dạng cô ỉu xìu, Cốc Vĩnh Thuần chỉnh lại cặp mắt kính : “ Có cần bác giúp gì không ?”

Ánh mắt Tống Khinh Ca đỏ hoe, nhìn ông rồi lắc đầu.

“ Gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao ? Bác có thể giúp không ?” Cốc Vĩnh Thuần lại hỏi, ông đi sau lưng cô một đoạn, nhìn cô một thân một mình, yên lặng khóc, trong lòng ông .. có một cảm giác khó nói lên lời.

Người đàn ông này, cô đã từng gặp mặt nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Tuổi của ông, đáng làm ba của cô. Huống chi, ông lại không phải là người bình thường, buổi tối thường xuất hiện trên chuyên mục tin tức. Đối mặt với ông, Tống Khinh Ca vô cùng lúng túng, không biết phải nói gì.

“ Cháu không sao .” Tống Khinh Ca thấp giọng nói. Đại Boss cùng con gái của ông xem mắt, bây giờ ông lại đang hỏi cô có việc gì khó giải quyết .. Đúng là rất châm chọc. Cô có thể nhờ ông cái gì đây?

“ Có cần bác đưa cháu về nhà không ?” Cốc Vĩnh Thuần lại hỏi.

Tống Khinh Ca lắc đầu. Ở thành phố xa lạ, cô không có nhà. Thậm chí, chẳng có một người thân nào.

Cốc Vĩnh Thuần : “ Cháu ..”

“ Cháu phải đi, chào bác .” Đứng trước mặt ông khiến cho Tống Khinh Ca có một loại cảm giác, rất khó nói lên lời. Giống như là rất quen thuộc, nhưng rồi lại rất xa lạ. Tống Khinh Ca càng nghĩ càng loạn, cô phát hiện bộ dạng của mình lúc này vô cùng mất thể diện, vì vậy tay chân luống cuống, muốn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.